Edit: Sun520.Lê.Quý.Đôn
Lúc này Tưởng Hạ cảm thấy mình khiêm tốn rộng lượng, nghĩ mình là người đóng vai trò quan trọng, nhưng Diệp Thanh vừa nghe, sắc mặt từ đỏ chuyển trắng.
Sở dĩ cô ta tức giận cũng không phải bởi vì Cảnh Vân Chiêu tặng món ăn còn dư lại tới đây, mà bởi vì là giá trị đĩa thức ăn này!
Một bàn món ăn của cô ta đã đắt giá rồi, bây giờ để cho cô ta đi gọi hai phần như vậy? Cô ta lấy nhiều tiền ở đâu ra đây!
Hơn nữa sinh nhật lần này, cô ta cầu xin cha mẹ thật lâu mới có được 500 đồng, nhưng số tiền đó đâu có đủ? Không có cách nào khác, chỉ có thể bán quà tặng trang sức sinh nhật cha mẹ tặng lúc trước, mua cho mình mấy bộ quần áo xinh đẹp, tiền còn lại chỉ đủ mời khách ăn cơm.Sun520.Lê.Quý.Đôn
"Tưởng Hạ bạn đừng nói nữa, mọi người chúng ta cũng không phải là tên ăn xin, cho nên mọi người cũng không phải nhìn trúng bữa cơm này, mà là cho cô ta một cái nhân tình, lại không nghĩ rằng cô ta bắt nạt người như vậy, nếu chúng ta không muốn tiếp tục ở lại, vậy thì đi trước đây!" Nữ sinh bị nước canh văng dính trên người đứng lên, cầm áo khoác lên chuẩn bị rời đi.
Nhưng Diệp Thanh lại nóng nảy, có người nữ sinh dẫn đầu, những người khác sao có thể ngồi yên? Cô ta không phải mất mặt hơn sao!?
Lập tức, vội vàng tiến lên ngăn lại: "Không được đi!"
"Chân dài ở trên người tôi, bạn sao không cho tôi đi được chứ!" Nữ sinh trực tiếp hất tay Diệp Thanh ra, trừng mắt cả giận nói.
Nữ sinh tên là Dương Điềm Điềm, trước kia quan hệ rất tốt với Diệp Thanh, nhưng trước kia Diệp Thanh đối với mọi người cũng không phải là sắc mặt này, với lại, hôm nay ăn mừng sinh nhật Diệp Thanh, cô ta còn đặc biệt đổi một thân quần áo mới, coi như là cho Diệp Thanh mặt mũi, cũng không muốn mình mất mặt, nhưng Diệp Thanh thì khác, một bàn nước canh văng tới đây, quần áo mới cũng bị bẩn, sau khi về nhà còn không biết cha mẹ khiển trách cô ta thế nào nữa đây!Sun520.Lê.Quý.Đôn
"Chính là không cho phép! Bạn mới vừa ăn cái gì cũng là tôi mua! Bạn phải nghe tôi!" Diệp Thanh bắt đầu quấy nhiễu.
Dương Điềm Điềm tức đỏ mặt: "Bao nhiêu tiền thì thứ hai tôi trả lại bạn là được, bây giờ bạn cút ngay cho tôi!"
"Bạn mới cút! Trả không nổi tiền bạn cứ việc nói thẳng, tức giận nói ăn vạ thì có bản lãnh gì chứ!" Diệp Thanh càng tức giận hơn, hai người lập tức không tránh được thân thể tiếp xúc.
Dương Điềm Điềm là quyết tâm phải đi, sao có thể từ bỏ ý đồ, cũng dùng hết hơi sức muốn xông qua, nhưng Diệp Thanh động thủ có chút vô lại, cào da cô ta (DĐĐ) đau rát, dưới sự tức giận, dứt khoát xé quần áo trong tay, trực tiếp đánh nhau với Diệp Thanh!
Những người bên cạnh nhìn mắt choáng váng, có mấy người khuyên can, có mấy người tiến lên giúp một tay, trong khoảng thời gian ngắn khí thế ngất trời, loạn thành một đoàn.
Nhân viên phục vụ vừa nhìn cảnh thế này, bỗng cảm thấy có chuyện xấu, vội vàng đi gọi bảo vệ, chỉ là nhân viên phục vụ mới vừa đi, lại thấy Dương Điềm Điềm không biết sao thân thể mất thăng bằng, cả người ngã về phía bàn ghế......
"A ——" Tiếng hét bén nhọn, khiến cho lòng người tê rần.
Cảnh Vân Chiêu đang mở rèm cửa sổ ra, vừa nhìn thấy cảnh này, trong lòng giật mình: "Không hay rồi, lầu dưới đã xảy ra chuyện, chúng ta đi xuống thôi!"
"Sao thế? Có phải Diệp Thanh lại náo cái gì? Chúng ta quan tâm người ta làm cái gì......" Tiêu Hải Thanh trả lời vì không có nhìn thấy tình hình, mặt đỏ rực đi tới phía trước cửa sổ vừa nhìn, cũng giật thót mình, trong nháy mắt đầu tỉnh táo ngay, vừa quay đầu, Cảnh Vân Chiêu đã vội vã ra ngoài.
Lầu dưới hoảng loạn, một đám bạn học càng thêm nơm nớp lo sợ, dù sao vẫn là đứa bé, sợ đến tay chân luống cuống.
Chỉ thấy cái trán Dương Điềm Điềm chảy máu tươi đỏ chói, tay che mắt phải, máu tươi chảy xuống cái trán, nhìn qua rất kinh khủng.
"Tránh ra!" Cảnh Vân Chiêu vội vàng tiến lên, gạt tay Dương Điềm Điềm ra vừa nhìn, chỉ thấy con mắt có chút lồi ra, máu bầm trong mắt thật đáng sợ.
Chương 62 - Cấp cứu
Edit: Sun520.Lê.Quý.Đôn
Con mắt Dương Điềm Điềm bị thương không nhẹ, nếu không kịp thời xử lý, tuyệt đối sẽ để lại hậu di chứng rất lớn!
Huống chi, ngoại trừ mắt cô ta bị thương ở ngoài, cái trán bị thương cũng không nhỏ, cho dù xe cứu thương đến, sợ rằng trước tiên cũng là xử lý cái trán ra máu, mà không phải nhằm vào ánh mắt của cô ta.Sun520.Lê.Quý.Đôn
"Gọi xe cứu thương chưa!?" Tiêu Hải Thanh vừa xuất hiện lập tức khẩn trương hỏi.
"Hải Thanh, sát vách chính là tiệm thuốc, bạn đi mua một chút xích thạch chi mạt và đương quy mạt về đây! Phải nhanh lên một chút!" Cảnh Vân Chiêu vội vàng nói một tiếng, quay đầu lại nhìn chằm chằm nhân viên phục vụ đang hốt hoảng: "Làm phiền cô tìm một chút thịt heo tươi mới tới đây, tôi cần dùng gấp!"
Mặc dù Tiêu Hải Thanh không hiểu ý tứ của Cảnh Vân Chiêu, nhưng cô vẫn đồng ý phân phó của cô (CVC), bên cạnh khách sạn này lại có một tiệm thuốc, nhanh chân chạy tới.
Nhưng nhân viên phục vụ kia thì rất do dự: "Xe cứu thương lập tức sẽ đến....."
Người bạn học này bị thương nặng như vậy, cô ta chắc chắn cũng phải chịu một chút trách nhiệm, ngộ nhỡ nữ sinh kì lạ này làm cho vết thương lớn hơn thì làm thế nào? Cô ta cũng gánh không nổi......
Cảnh Vân Chiêu cũng có thể hiểu ý nghĩ của những người này, nhưng lúc này lửa giận càng nhiều hơn một chút.
"Nhanh một chút! Sau này nếu con mắt này của bạn ấy xảy ra vấn đề gì, cô có thể chịu trách nhiệm không hả!" Cảnh Vân Chiêu lạnh giọng rống lên một câu.
Khí thế kia dọa mọi người giật mình, mà lúc này Dương Điềm Điềm đã đau đến hôn mê bất tỉnh.
Người phản ứng là không lừa được người, nếu như con mắt này bị thương không nặng, Dương Điềm Điềm cũng sẽ không che chặt trước, huống chi, ánh mắt là yếu ớt nhất.
"Làm theo yêu cầu của cô ấy đi." Mọi người đang lo lắng, vang lên một giọng nói từ tính mà xa lạ.
Cảnh Vân Chiêu nhìn lướt qua, đối diện với đôi mắt hoa đào, trong khoảnh khắc lướt qua đó, cô cũng không nhớ rõ gương mặt đó.
Người đàn ông xa lạ kia vừa nói, nhân viên phục vụ kia hết sức nghe lời đi ra phía sau, lúc này Cảnh Vân Chiêu mới yên tâm.
Tốc độ của Tiêu Hải Thanh rất nhanh, không có qua hai phút, cũng đã mang theo thứ mà Cảnh Vân Chiêu muốn trở lại, chờ nhân viên phục vụ lấy ra thịt heo, Cảnh Vân Chiêu làm theo những bước trong trí nhớ, trộn lẫn hai loại dược liệu vào trong thịt heo, sau đó đắp vào phía trên con mắt hơi lồi ra của Dương Điềm.
Mắt của cô ta có chút nhô ra, còn cần nhẹ nhàng ép trở về, một lát sau, chỉ nhìn thấy máu độc chảy ra khỏi mắt của cô ta, lúc này Cảnh Vân Chiêu mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nhớ tới mình mới vừa theo bản năng hành động cứu trị, Cảnh Vân Chiêu cũng cảm thấy sợ hãi.
Mới vừa quá mức vội vàng, thậm chí căn bản quên mình học y không tốt, nhưng cũng may, cô vẫn hiểu cơ sở một chút, hơn nữa cô từng vững vàng làm cách cứu trị này rồi, trong đầu lại hấp thu nhiều tinh tuý bên trong Nạp Linh Ngọc, lúc này vận dụng, cũng không xa lạ, ngược lại tốt giống như từng làm qua vô số lần vậy, bắt vào tay rõ ràng.
Sẽ mất một lúc để lấy máu độc trong mắt của Dương Điềm Điềm, sau đó chờ xe cứu thương đến, trực tiếp đưa người đi bệnh viện.Sun520.Lê.Quý.Đôn
"Cô bé này, sợ rằng cô phải cùng đi với chúng tôi một chuyến." Người đàn ông vừa rồi đột nhiên mở miệng nhắc nhở.
Cảnh Vân Chiêu sững sờ, lại nghe đối phương tiếp tục nói: "Mới vừa rồi cô sơ cứu cho cô ta không phải sao? Nếu như xảy ra vấn đề gì, còn cần cô kịp thời phụ trách."
Khoé miệng Cảnh Vân Chiêu rụt rụt, nhưng cũng không có sự kháng cự, chỉ nhẹ gật đầu cùng lên xe.
Trên xe cứu thuơng, nhân viên cứu hộ xử lý một ít đơn giản để cầm máu, trong lòng Cảnh Vân Chiêu hiểu rõ, đã xác định Dương Điềm Điềm sẽ không có gì đáng ngại, cũng không có lo lắng nữa, lúc này mới cẩn thận nhìn người đàn ông xa lạ này.
Lời của anh ta khiến nhân viên phục vụ nghe theo như thế, lại một đường đi theo tới đây, có lẽ là người quản lý khách sạn Hương Hải rồi.
Sun520.Lê.Quý.Đôn
Lúc này Tưởng Hạ cảm thấy mình khiêm tốn rộng lượng, nghĩ mình là người đóng vai trò quan trọng, nhưng Diệp Thanh vừa nghe, sắc mặt từ đỏ chuyển trắng.
Sở dĩ cô ta tức giận cũng không phải bởi vì Cảnh Vân Chiêu tặng món ăn còn dư lại tới đây, mà bởi vì là giá trị đĩa thức ăn này!
Một bàn món ăn của cô ta đã đắt giá rồi, bây giờ để cho cô ta đi gọi hai phần như vậy? Cô ta lấy nhiều tiền ở đâu ra đây!
Hơn nữa sinh nhật lần này, cô ta cầu xin cha mẹ thật lâu mới có được 500 đồng, nhưng số tiền đó đâu có đủ? Không có cách nào khác, chỉ có thể bán quà tặng trang sức sinh nhật cha mẹ tặng lúc trước, mua cho mình mấy bộ quần áo xinh đẹp, tiền còn lại chỉ đủ mời khách ăn cơm.Sun520.Lê.Quý.Đôn
"Tưởng Hạ bạn đừng nói nữa, mọi người chúng ta cũng không phải là tên ăn xin, cho nên mọi người cũng không phải nhìn trúng bữa cơm này, mà là cho cô ta một cái nhân tình, lại không nghĩ rằng cô ta bắt nạt người như vậy, nếu chúng ta không muốn tiếp tục ở lại, vậy thì đi trước đây!" Nữ sinh bị nước canh văng dính trên người đứng lên, cầm áo khoác lên chuẩn bị rời đi.
Nhưng Diệp Thanh lại nóng nảy, có người nữ sinh dẫn đầu, những người khác sao có thể ngồi yên? Cô ta không phải mất mặt hơn sao!?
Lập tức, vội vàng tiến lên ngăn lại: "Không được đi!"
"Chân dài ở trên người tôi, bạn sao không cho tôi đi được chứ!" Nữ sinh trực tiếp hất tay Diệp Thanh ra, trừng mắt cả giận nói.
Nữ sinh tên là Dương Điềm Điềm, trước kia quan hệ rất tốt với Diệp Thanh, nhưng trước kia Diệp Thanh đối với mọi người cũng không phải là sắc mặt này, với lại, hôm nay ăn mừng sinh nhật Diệp Thanh, cô ta còn đặc biệt đổi một thân quần áo mới, coi như là cho Diệp Thanh mặt mũi, cũng không muốn mình mất mặt, nhưng Diệp Thanh thì khác, một bàn nước canh văng tới đây, quần áo mới cũng bị bẩn, sau khi về nhà còn không biết cha mẹ khiển trách cô ta thế nào nữa đây!Sun520.Lê.Quý.Đôn
"Chính là không cho phép! Bạn mới vừa ăn cái gì cũng là tôi mua! Bạn phải nghe tôi!" Diệp Thanh bắt đầu quấy nhiễu.
Dương Điềm Điềm tức đỏ mặt: "Bao nhiêu tiền thì thứ hai tôi trả lại bạn là được, bây giờ bạn cút ngay cho tôi!"
"Bạn mới cút! Trả không nổi tiền bạn cứ việc nói thẳng, tức giận nói ăn vạ thì có bản lãnh gì chứ!" Diệp Thanh càng tức giận hơn, hai người lập tức không tránh được thân thể tiếp xúc.
Dương Điềm Điềm là quyết tâm phải đi, sao có thể từ bỏ ý đồ, cũng dùng hết hơi sức muốn xông qua, nhưng Diệp Thanh động thủ có chút vô lại, cào da cô ta (DĐĐ) đau rát, dưới sự tức giận, dứt khoát xé quần áo trong tay, trực tiếp đánh nhau với Diệp Thanh!
Những người bên cạnh nhìn mắt choáng váng, có mấy người khuyên can, có mấy người tiến lên giúp một tay, trong khoảng thời gian ngắn khí thế ngất trời, loạn thành một đoàn.
Nhân viên phục vụ vừa nhìn cảnh thế này, bỗng cảm thấy có chuyện xấu, vội vàng đi gọi bảo vệ, chỉ là nhân viên phục vụ mới vừa đi, lại thấy Dương Điềm Điềm không biết sao thân thể mất thăng bằng, cả người ngã về phía bàn ghế......
"A ——" Tiếng hét bén nhọn, khiến cho lòng người tê rần.
Cảnh Vân Chiêu đang mở rèm cửa sổ ra, vừa nhìn thấy cảnh này, trong lòng giật mình: "Không hay rồi, lầu dưới đã xảy ra chuyện, chúng ta đi xuống thôi!"
"Sao thế? Có phải Diệp Thanh lại náo cái gì? Chúng ta quan tâm người ta làm cái gì......" Tiêu Hải Thanh trả lời vì không có nhìn thấy tình hình, mặt đỏ rực đi tới phía trước cửa sổ vừa nhìn, cũng giật thót mình, trong nháy mắt đầu tỉnh táo ngay, vừa quay đầu, Cảnh Vân Chiêu đã vội vã ra ngoài.
Lầu dưới hoảng loạn, một đám bạn học càng thêm nơm nớp lo sợ, dù sao vẫn là đứa bé, sợ đến tay chân luống cuống.
Chỉ thấy cái trán Dương Điềm Điềm chảy máu tươi đỏ chói, tay che mắt phải, máu tươi chảy xuống cái trán, nhìn qua rất kinh khủng.
"Tránh ra!" Cảnh Vân Chiêu vội vàng tiến lên, gạt tay Dương Điềm Điềm ra vừa nhìn, chỉ thấy con mắt có chút lồi ra, máu bầm trong mắt thật đáng sợ.
Chương 62 - Cấp cứu
Edit: Sun520.Lê.Quý.Đôn
Con mắt Dương Điềm Điềm bị thương không nhẹ, nếu không kịp thời xử lý, tuyệt đối sẽ để lại hậu di chứng rất lớn!
Huống chi, ngoại trừ mắt cô ta bị thương ở ngoài, cái trán bị thương cũng không nhỏ, cho dù xe cứu thương đến, sợ rằng trước tiên cũng là xử lý cái trán ra máu, mà không phải nhằm vào ánh mắt của cô ta.Sun520.Lê.Quý.Đôn
"Gọi xe cứu thương chưa!?" Tiêu Hải Thanh vừa xuất hiện lập tức khẩn trương hỏi.
"Hải Thanh, sát vách chính là tiệm thuốc, bạn đi mua một chút xích thạch chi mạt và đương quy mạt về đây! Phải nhanh lên một chút!" Cảnh Vân Chiêu vội vàng nói một tiếng, quay đầu lại nhìn chằm chằm nhân viên phục vụ đang hốt hoảng: "Làm phiền cô tìm một chút thịt heo tươi mới tới đây, tôi cần dùng gấp!"
Mặc dù Tiêu Hải Thanh không hiểu ý tứ của Cảnh Vân Chiêu, nhưng cô vẫn đồng ý phân phó của cô (CVC), bên cạnh khách sạn này lại có một tiệm thuốc, nhanh chân chạy tới.
Nhưng nhân viên phục vụ kia thì rất do dự: "Xe cứu thương lập tức sẽ đến....."
Người bạn học này bị thương nặng như vậy, cô ta chắc chắn cũng phải chịu một chút trách nhiệm, ngộ nhỡ nữ sinh kì lạ này làm cho vết thương lớn hơn thì làm thế nào? Cô ta cũng gánh không nổi......
Cảnh Vân Chiêu cũng có thể hiểu ý nghĩ của những người này, nhưng lúc này lửa giận càng nhiều hơn một chút.
"Nhanh một chút! Sau này nếu con mắt này của bạn ấy xảy ra vấn đề gì, cô có thể chịu trách nhiệm không hả!" Cảnh Vân Chiêu lạnh giọng rống lên một câu.
Khí thế kia dọa mọi người giật mình, mà lúc này Dương Điềm Điềm đã đau đến hôn mê bất tỉnh.
Người phản ứng là không lừa được người, nếu như con mắt này bị thương không nặng, Dương Điềm Điềm cũng sẽ không che chặt trước, huống chi, ánh mắt là yếu ớt nhất.
"Làm theo yêu cầu của cô ấy đi." Mọi người đang lo lắng, vang lên một giọng nói từ tính mà xa lạ.
Cảnh Vân Chiêu nhìn lướt qua, đối diện với đôi mắt hoa đào, trong khoảnh khắc lướt qua đó, cô cũng không nhớ rõ gương mặt đó.
Người đàn ông xa lạ kia vừa nói, nhân viên phục vụ kia hết sức nghe lời đi ra phía sau, lúc này Cảnh Vân Chiêu mới yên tâm.
Tốc độ của Tiêu Hải Thanh rất nhanh, không có qua hai phút, cũng đã mang theo thứ mà Cảnh Vân Chiêu muốn trở lại, chờ nhân viên phục vụ lấy ra thịt heo, Cảnh Vân Chiêu làm theo những bước trong trí nhớ, trộn lẫn hai loại dược liệu vào trong thịt heo, sau đó đắp vào phía trên con mắt hơi lồi ra của Dương Điềm.
Mắt của cô ta có chút nhô ra, còn cần nhẹ nhàng ép trở về, một lát sau, chỉ nhìn thấy máu độc chảy ra khỏi mắt của cô ta, lúc này Cảnh Vân Chiêu mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng nhớ tới mình mới vừa theo bản năng hành động cứu trị, Cảnh Vân Chiêu cũng cảm thấy sợ hãi.
Mới vừa quá mức vội vàng, thậm chí căn bản quên mình học y không tốt, nhưng cũng may, cô vẫn hiểu cơ sở một chút, hơn nữa cô từng vững vàng làm cách cứu trị này rồi, trong đầu lại hấp thu nhiều tinh tuý bên trong Nạp Linh Ngọc, lúc này vận dụng, cũng không xa lạ, ngược lại tốt giống như từng làm qua vô số lần vậy, bắt vào tay rõ ràng.
Sẽ mất một lúc để lấy máu độc trong mắt của Dương Điềm Điềm, sau đó chờ xe cứu thương đến, trực tiếp đưa người đi bệnh viện.Sun520.Lê.Quý.Đôn
"Cô bé này, sợ rằng cô phải cùng đi với chúng tôi một chuyến." Người đàn ông vừa rồi đột nhiên mở miệng nhắc nhở.
Cảnh Vân Chiêu sững sờ, lại nghe đối phương tiếp tục nói: "Mới vừa rồi cô sơ cứu cho cô ta không phải sao? Nếu như xảy ra vấn đề gì, còn cần cô kịp thời phụ trách."
Khoé miệng Cảnh Vân Chiêu rụt rụt, nhưng cũng không có sự kháng cự, chỉ nhẹ gật đầu cùng lên xe.
Trên xe cứu thuơng, nhân viên cứu hộ xử lý một ít đơn giản để cầm máu, trong lòng Cảnh Vân Chiêu hiểu rõ, đã xác định Dương Điềm Điềm sẽ không có gì đáng ngại, cũng không có lo lắng nữa, lúc này mới cẩn thận nhìn người đàn ông xa lạ này.
Lời của anh ta khiến nhân viên phục vụ nghe theo như thế, lại một đường đi theo tới đây, có lẽ là người quản lý khách sạn Hương Hải rồi.
Sun520.Lê.Quý.Đôn
/180
|