Tuy Kiều Thị hỏi trực tiếp, Giang Diệu cũng có chút thẹn thùng, nhưng so với việc không nhắc một lời tới Lục Lưu cũng đã tốt hơn nhiều rồi. Giang Diệu đặt quả vải đang cầm trong tay xuống , dùng khăn lau tay, cụp mắt suy nghĩ một chút, nói: Mẫu thân, lúc trước không phải mẫu thân rất yêu thích Lục Lưu sao? Còn hay khen hắn. Thái độ đó nàng còn chưa thấy mẫu thân như thế bao giờ. Kiều Thị nghiêm túc nói: Diệu Diệu, mẫu thân đúng là thưởng thức Tuyên Vương, nhưng con cũng nên rõ ràng, thưởng thức cũng chỉ là thưởng thức, cùng tiêu chuẩn tuyển con rể lại không giống nhau. Mẫu thân đã nói với con, việc hôn nhân đại sự, do chính con làm chủ, nhưng việc đầu tiên là con phải biết nhìn người, cha con và ta đều đồng ý. Con là con gái của mẫu thân, ánh mắt của con mẫu thân tin được. Chỉ là ——Tuyên Vương này đúng là mọi thứ đều tốt, nhưng con phải nhớ kỹ, dòng dõi Tuyên Vương phủ cao hơn Trấn Quốc Công phủ nhiều, nếu thật sự gả qua đó, ngày sau con ở Tuyên Vương phủ bị ấm ức gì, cha con cùng ta cũng không thể giúp được.
Là sợ Lục Lưu phụ nàng sao?
Giang Diệu thừa nhận mình có chút bị tình cảm làm choáng váng đầu óc, từ lúc hiểu rõ mình đối với Lục Lưu có ý định về sau, có một số việc cũng không suy nghĩ sâu xa. Chỉ muốn Lục Lưu biểu hiện để cha mẹ hài lòng, hôn sự này liền có thể thuận lợi định ra. Giang Diệu phản ứng lại, hỏi: Mẫu thân, đó cũng là ý của cha sao?
Kiều Thị nói: Cha con đương nhiên muốn tốt cho con. Mấy ngày nay ông ấy cũng có chút buồn lo, trước mắt biểu hiện của Tuyên Vương, đúng là làm người hài lòng, nhưng sau này thì sao?
Sau này?
Giang Diệu không trả lời, chỉ nói: Mẫu thân, vậy lúc trước người gả cho cha, có từng nghĩ tới sẽ có một ngày, cha sẽ phụ người không?
Kiều Thị hừ một tiếng, nói: Ông ấy dám sao!
Hiểu được cha mẹ nàng là biểu huynh muội thanh mai trúc mã, tình cảm thâm hậu, Giang Diệu có thể hiểu được vì sao mẫu thân nàng tự tin như thế. Đúng vậy, cha nàng không dám. Nhưng chuyện phu thê là việc cả đời, ai có thể biết được sau này sẽ xảy ra chuyện gì? Giang Diệu cười nói: Khi đó mẫu thân muốn gả cho chanhư thế, bây giờ nữ nhi cũng muốn gả cho Lục Lưunhư vậy. Mẫu thân tin tưởng ánh mắt của chính mình, nữ nhi cũng thế... Là quyết định của mình, tương lai Lục Lưu đối xử với con ra sao, con sẽ không oán ai. Nếu cha mẹ chọn một người tự nhận là thành thật đôn hậu, đem nữ nhi gả đi, ngày sau nữ nhi chịu ấm ức, tất sẽ oán cha mẹ. Mẫu thân, nữ nhi không biết mười năm, hai mươi năm sau, Lục Lưu có thể giống như nam nhân khác, tam thê tứ thiếp, phong lưu đa tình hay không, nhưng trước mắt, nữ nhi tin hắn.
Nhìn mặt khuê nữ không có nửa phần ngượng ngùng, mà nói ra lời này, khiến Kiều Thị ngơ ngác trầm mặc hồi lâu. Coi như bọn họ thay nữ nhi chọn một vị hôn phu thành thật đôn hậu, nhưng ai biết được lòng dạ người khác, không biết ngày sau sẽ đối xử với nữ nhi thế nào.
Kiều Thị ôm khuê nữ sát vào lồng ngực của mình, giơ tay vuốt đầu nàng, vui mừng nói: Diệu Diệu, con thực sự lớn rồi.
Giang Diệu cười cười. Nàng cũng không phải là lớn lên, chỉ là đời trước trải qua sinh tử, có một số việc đối với nàng mà nói, cũng không quá quan trọng. Chuyện lập gia đình, những ngày tháng đó là nàng trải qua. Chỉ cần nàng cảm thấy hài lòng, muốn gả cho ai thì gả cho người đó.
Hiện nay nàng cùng Lục Lưu là hai bên tình nguyện, nam chưa cưới nữ chưa gả, hắn đến cầu cưới nàng, tại sao nàng không đáp ứng?
Giang Diệu kéo ống tay áo mẫu thân,nhỏ giọng hỏi: Mẫu thân, chuyện Lục Lưu...
Kiều Thị cười cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ bé thẹn thùng của khuê nữ nói: Con yên tâm, bên phía cha con,mẫu thân sẽ nói với ông ấy. Cha con là người hiểu chuyện.
Giang Diệu vui mừng không ngớt, ôm cánh tay Kiều Thị, nói: Cảm ơn mẫu thân.
Buổi tối hôm đó, Kiều Thị cùng Giang Chính Mậu nói ý nghĩ của mình. Giang Chính Mậu mặc quần áo ngủ màu trắng, vừa nhấc tấm chăn mỏng trên giường, vừa nghe lời này, đột nhiên ngẩn ra, hỏi: Đây là ý của nàng, hay là ý của Diệu Diệu?
Kiều Thị nói: Tâm tư khuê nữ của chàng đều viết lên mặt, chàng là cha chẳng lẽ không nhìn ra sao?
Trong lòng Giang Chính Mậu tất nhiên là hiểu rõ. Khuê nữ một lòng ghi nhớ Tuyên Vương, chỉ đợi ông gật đầu, thành kiến của Giang Chính Mậu đối với Lục Lưu cũng sâu hơn một chút. Mấy ngày nay không cần biết là vào triều sớm hay là đến Lại bộ, các đồng liêu không quen thuộc ngày trước, ai ai cũng đều vây đến bắt chuyện với ông thì cũng thôi , lại còn đều cười tủm tỉm chúc mừng ông.
—— Hôn sự này rõ ràng ông vẫn chưa đồng ý mà!
Trong lòng Giang Chính Mậu có chút tức giận, nói: Kiểu cách cầu hôn của hắn, nếu chúng ta không đồng ý, thì tương lai cũng không ai còn dám tới cửa cầu hôn .
Tuy thái độ đường hoàng cung kinh, nhưng cách làm thì ẩn chứa vẻ đe doạ bức hôn, ông tất nhiên là nhìn ra.
Giang Chính Mậu hừ hừ một tiếng. Ông ghét nhất là bức bách, huống hồ lại là việc hôn nhân của khuê nữ.
Kiều Thị giơ tay lên sờ mặt của ông, nói: Nhìn chàng kìa, hừ hừ cái gì? Sao rồi, nhanh như vậy đã ra dáng nhạc phụ?
Giang Chính Mậu cúi đầu nhìn thê tử, nói: Chúng ta hình như chưa đồng ý mà?
Hôm nay chơi bài với các phu nhân cả buổi, Kiều Thị có chút mệt mỏi, ngáp một cái, thoáng chốc đôi mắt đẹp giăng kín một tầng sương mù, tự mình nằm xuống, nhắm mắt lẩm bẩm nói: Ý của thiếp thân, cùng ý của Diệu Diệu, quốc công gia cũng đã biết , lần tới Tuyên Vương đến cầu thân, chàng tự xem mà làm.
Xem đi, thê tử cùng khuê nữ, đều hướng về người ngoài đây.
Giang Chính Mậu nghiêng người nằm đè lên, bàn tay to xoa nắn mạnh mẽ, giận dỗi nói: Cái nhà này muốn loạn rồi đúng không.
Thời gian mười ngày tất nhiên trôi qua cực nhanh, sáng sớm, Lục Lưu liền ăn vận nghiêm túc trang trọng đến Phụng Quốc Công phủ đón Mục lão thái thái. Sợ lão nhân gia dễ quên, hôm qua Lục Lưu đã phái người tới chào hỏi. Bên kia Mục lão thái thái thấy bộ dạng nôn nóng của cháu bà, cũng âm thầm cười trộm.
Hai mẹ con Mạnh thị cùng Lục Linh Lung sáng sớm đã ở trong sân tản bộ tiêu cơm. Lục Linh Lung nhìn qua phía hành lang, thấy tam thúc mặc áo gấm, không nhịn được dùng cùi chỏ huých vào người mẫu thân, nhỏ giọng nhắc nhở: Mẫu thân, người xem ——
Người thanh niên trẻ trên hành lang, dung mạo tuấn mỹ, cao to, cẩm y hoa phục, đúng là hiếm thấy nghiêm túc như thế.
Biết được việc Lục Lưu muốn cưới Giang Diệu của Trấn Quốc Công phủ, lúc đầu Mạnh thị còn lấy làm kinh hãi, Lục Lưu bình thường không gần nữ sắc, Mạnh thị còn tưởng hắn cả ngày bận rộn xử lý công sự, đối với chuyện đại sự cả đời của mình hoàn toàn không hề chú ý. Không ngờ đột nhiên lại có dự định kết hôn.
Dĩ nhiên, đối với Lục Lưu là một chuyện tốt, nhưng với hai phòng còn lại, thì lại là tin tức xấu.
Lục Linh Lung mặt hoa hồng hào, bĩu môi nói: Mẫu thân, người nhìn tam thúc nôn nóng chưa kìa. Mấy ngày trước vừa tới qua, hôm nay lại tới, Giang Diệu kia chỉ mới mười ba, cũng không phải ngày mai liền bị người ta cưới đi mất , sao phải gấp như thế? Giọng nói Lục Linh Lung có chút bất mãn, tuy bình thường nàng ta không thích Giang Diệu , mà Giang Diệu này còn nhỏ hơn nàng ta một tuổi, nếu tam thúc thật sự cưới Giang Diệu làm Tuyên Vương phi, sau này nàng ta phải gọi một cô nương nhỏ hơn mình một tuổi một tiếng Tam thẩm thẩm , thật là quá uất ức .
Nàng ta không muốn như thế.
Lục Linh Lung lại nói: Bình thường thấy Giang Diệu cũng thuộc dạng đoan trang nghiêm cẩn, lại không ngờ thuộc dạng không thể nhịn nổi,tuổi còn nhỏ, đã câu dẫn được hồn của tam thúc, đúng là hồ ly tinh.
Mạnh thị lập tức ngăn lại, lạnh lùng nói: Ghi nhớ cho kỹ, sau này không cho nói Giang Diệu như vậy .
Lời này Lục Linh Lung cũng không thích nghe , làm nũng bất mãn nói: Mẫu thân...
Mạnh thị đối với Giang Diệu ấn tượng cũng không tốt, khi còn bé có vẻ bệnh tật, nếu không nhìn thân phận của Giang Diệu ở Trấn Quốc Công phủ, ả cũng sẽ không cân nhắc việc để nàng thành con dâu của mình, sau đó việc hôn nhân này không thành, mặc dù ả có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ tới ngày sau nhi tử có thể lấy được một người con dâu khoẻ mạnh, trong lòng ả cũng an ủi không ít.
Đối với tính tình của Lục Lưu ,ả cũng hiểu một chút, vì hôn sự này, hắn nhiều lần thỉnh cầu Mục lão thái thái, hiển nhiên là cực kỳ coi trọng. Điệu bộ này, là quyết tâm muốn kết hôn với tiểu cô nương kia . Người của Trấn Quốc Công phủ cũng không ngốc, Con rể quyền cao chức trọng tự đưa tới cửa như thế, sao lại không đồng ý ngay chứ?
Mạnh thị cảm thấy, lần trước Trấn Quốc Công phủ từ chối, chỉ là làm bộ. Hôm nay lại đến cầu thân, Trấn Quốc công Giang Chính Mậu cùng Kiều Thị kia tất nhiên sẽ gật đầu một cách mừng rỡ. Bởi vậy, Giang Diệu vào cửa sẽ là chuyện sớm hay muộn. Theo tuổi của Lục Lưu hiện tại, sợ là đợi Giang Diệu cập kê xong, liền kết hôn . Thành thân xong, Giang Diệu chính là chủ mẫu của Vương phủ này, cho dù tuổi của nàng ta còn nhỏ, nhưng thân phận vẫn rất cao.
Mạnh thị nói với khuê nữ : Sau này nếu thấy Giang Diệu , con nên cùng nàng ta trò chuyện, lân la làm quen, chờ ngày sau nàng ta vào cửa, không chỉ là tam thẩm thẩm của con, còn là nữ chủ nhân của Vương phủ này. Tuy Mạnh thị không phục, nhưng cũng hiểu rõ đạo lý ở dưới mái hiên người khác không thể không cúi đầu.
Nhưng Lục Linh Lung còn nhỏ tuổi, tính khí kiêu kì, mấy năm gần đây nàng ta có một tam thúc quyền cao chức trọng, đi ra ngoài đều được mọi người nịnh hót, có bao giờ phải chủ động nịnh bợ người ta. Nàng ta bĩu môi muốn nói không muốn, nhưng nhìn thấy ánh mắt của mẫu thân, liền bất mãn gật đầu, nói qua loa: Được rồi, nữ nhi biết rồi.
•
Đã có lần đầu kinh hãi, Giang Chính Mậu cảm thấy mình có thể ung dung bình thản, nhưng vừa nghe Tuyên Vương cùng Mục lão thái thái lại tới cầu hôn, lập tức lại sửng sốt. Tính tháng ngày, cách lần cầu hôn trước mới chỉ mười ngày, sao lại đến nữa rồi?
Nhưng người đến , nào có lý không gặp? Có điều lúc này lão phu nhân không ra mặt, chỉ một mình Giang Chính Mậu ra ngoài đàm luận.
Mục lão thái thái nhìn vẻ mặt Giang Chính Mậu lạnh lùng, cũng hơi có chút lúng túng. Dù sao lần trước còn nói cho người ta thật nhiều thời gian để suy nghĩ, hôm nay đã lại tới cửa rồi.
Nhưng Mục lão thái thái cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn, rất nhanh liền trấn định tự nhiên, cười tủm tỉm cùng Giang Chính Mậu bàn luận.
Giang Chính Mậu liếc mắt nhìn về người thanh niên trẻ tuổi đứng bên cạnh Mục lão thái thái, trong mắt có chút lạnh nhạt, sau đó quay sang Mục lão thái nói: Ý của Vương gia cùng lão phu nhân, Chính Mậu tất nhiên hiểu rõ. Chuyện này ta cũng đã cân nhắc qua, nhưng ——khuê nữ của ta cùng Vương gia, mọi mặt đều khác nhau khá xa, sợ là có chút không xứng đôi. Ông lại cười cười, nhìn Lục Lưu, ... Vương gia là rồng phượng trong loài người, tuổi trẻ tài cao, lo gì không cưới được cô nương tốt hơn?
Cho dù Giang Chính Mậu không muốn thừa nhận, cũng biết, phóng tầm mắt toàn bộ Vọng Thành, chỉ cần Lục Lưu muốn cưới, không có người nào là không muốn đem nữ nhi gả đi.
Mục lão thái thái nghe hiểu ẩn ý trong câu đó —— sợ là hôn sự này không được rồi.
Mục lão thái thái liếc nhìn sang phía Lục Lưu, thấy sắc mặt hắn hờ hững, nhưng trong đầu, có lẽ đang nóng vội lắm đây. Mục lão thái thái suy nghĩ một chút, mới nghiêm túc nói lời thấm thía: Lời này của Quốc công gia, lão bà ta lại không cho là đúng. Ngươi cũng khen đứa nhỏ này là rồng phượng trong loài người, mà ta cũng nghe nói Giang tiểu cô nương có tri thức hiểu lễ nghĩa, thông tuệ khéo léo, như vậy trai tài gái sắc, rất xứng đôi, tại sao lại nói chuyện không xứng đôi ở đây? Nếu nói cô nương tốt hơn... Mục lão thái thái cười cười , nói, Với đứa nhỏ này, thế gian sợ là không tìm được cô nương tốt hơn Giang tiểu cô nương trong lòng hắn đâu.
Giang Chính Mậu vẫn lạnh nhạt, không lên tiếng.
Lục Lưu lúc này mới nói: Tâm ý của bản vương đối với Giang tiểu thư, quốc công gia không cần phải nghi ngờ. Quốc công gia lo lắng việc gì, xin cứ nói tại đây.
Mặc dù là bộ dáng khiêm tốn của vãn bối nhưng Giang Chính Mậu đã nhìn quen một Tuyên Vương cao cao tại thượng , lạnh lùng ít nói trong triều đình, trong thoáng chốc vẫn không thích ứng được.
Ông nói: Vương gia thân phận cao quý, nếu ta đem tiểu nữ hứa gả cho Vương gia, tương lai nếu chịu ấm ức, ta cũng không có năng lực giúp nàng lấy lại công đạo.
Lục Lưu lại nói: Một đời thờì gian quá dài, bản vương không dám hứa chắc điều gì. Nếu quốc công gia tin tưởng bản vương, bản vương sẽ nâng niu Giang tiểu thư như châu như ngọc, nàng sống ở Trấn Quốc Công phủ như thế nào, đến Tuyên Vương phủ, cũng sẽ như thế. Hơn nữa, đến lúc đó bản vương ở trước mặt quốc công gia chỉ là con rể, quốc công gia có bất cứ phân phó cùng giáo huấn nào, bản vương đều sẽ nhất nhất tiếp thu, tuyệt đối sẽ không vượt qua thân phận con rể.
Ý này tức là, hắn sẽ không phụ thê tử, nếu thật sự làm sai việc gì, người nhạc phụ này, muốn giáo huấn thế nào cũng được, không cần kiêng kỵ thân phận của hắn.
Lục Lưu lại nói: Hôm nay di bà bà cũng ở đây, quốc công gia cũng biết bản vương đối với di bà bà kính trọng như thế nào, lời nói này để di bà bà làm chứng, quốc công gia còn có điều gì không yên lòng sao?
Giang Chính Mậu phiền muộn đến mức gân xanh trên trán nhảy thình thịch, nói: Vương gia có thành ý như vậy, ta tất nhiên mừng rỡ. Chỉ là —— Ông thở dài một hơi, vẻ mặt nghiêm nghị liếc mắt nhìn người thanh niên trẻ với thái độ thành khẩn, dung mạo xuất sắc trước mặt ,nói, Thôi, hôm nay chúng ta nói tới đây thôi.
Thấy Giang Chính Mậu đứng dậy, mày của Mục lão thái thái cũng nhíu lại, thầm thở dài. Đứa nhỏ này có thành ý như vậy, không ngờ vẫn không được.
Mục lão thái thái giơ tay vỗ vỗ lên mu bàn tay của Lục Lưu, ngầm động viên. Nếu hắn một lòng cầu hôn, lần sau sẽ lại tới một chuyến. Lòng người đều làm bằng thịt, chỉ cần bọn họ có đủ thành ý, tóm lại có thể cảm động người ta.
Lục Lưu là người dù núi Thái sơn sụp ở phía trước cũng không biến sắc, lần thứ hai bị từ chối thẳng thừng thế này, cũng không dễ chịu. Tuy không có biểu hiện ra, nhưng giữa hai lông mày, vẫn có thể nhìn ra chút cảm giác thất lạc.
Đúng lúc này, lại nghe Giang Chính Mậu nói: Đã không còn sớm , Vương gia hôm nay lưu lại, dùng cơm trưa rồi hãy đi.
Theo thái độ cùng lời nói lúc trước của Giang Chính Mậu , Lục Lưu đương nhiên cho rằng việc hôn nhân này không thành. Giờ nghe được lời này, nhất thời bỗng nhiên tỉnh ngộ, mắt sáng lên, gương mặt tuấn tú mừng rỡ không kiềm chế được, rất lễ phép chắp tay hướng về Giang Chính Mậu, chắp tay thi lễ: Vậy bản vương liền quấy rầy .
Là sợ Lục Lưu phụ nàng sao?
Giang Diệu thừa nhận mình có chút bị tình cảm làm choáng váng đầu óc, từ lúc hiểu rõ mình đối với Lục Lưu có ý định về sau, có một số việc cũng không suy nghĩ sâu xa. Chỉ muốn Lục Lưu biểu hiện để cha mẹ hài lòng, hôn sự này liền có thể thuận lợi định ra. Giang Diệu phản ứng lại, hỏi: Mẫu thân, đó cũng là ý của cha sao?
Kiều Thị nói: Cha con đương nhiên muốn tốt cho con. Mấy ngày nay ông ấy cũng có chút buồn lo, trước mắt biểu hiện của Tuyên Vương, đúng là làm người hài lòng, nhưng sau này thì sao?
Sau này?
Giang Diệu không trả lời, chỉ nói: Mẫu thân, vậy lúc trước người gả cho cha, có từng nghĩ tới sẽ có một ngày, cha sẽ phụ người không?
Kiều Thị hừ một tiếng, nói: Ông ấy dám sao!
Hiểu được cha mẹ nàng là biểu huynh muội thanh mai trúc mã, tình cảm thâm hậu, Giang Diệu có thể hiểu được vì sao mẫu thân nàng tự tin như thế. Đúng vậy, cha nàng không dám. Nhưng chuyện phu thê là việc cả đời, ai có thể biết được sau này sẽ xảy ra chuyện gì? Giang Diệu cười nói: Khi đó mẫu thân muốn gả cho chanhư thế, bây giờ nữ nhi cũng muốn gả cho Lục Lưunhư vậy. Mẫu thân tin tưởng ánh mắt của chính mình, nữ nhi cũng thế... Là quyết định của mình, tương lai Lục Lưu đối xử với con ra sao, con sẽ không oán ai. Nếu cha mẹ chọn một người tự nhận là thành thật đôn hậu, đem nữ nhi gả đi, ngày sau nữ nhi chịu ấm ức, tất sẽ oán cha mẹ. Mẫu thân, nữ nhi không biết mười năm, hai mươi năm sau, Lục Lưu có thể giống như nam nhân khác, tam thê tứ thiếp, phong lưu đa tình hay không, nhưng trước mắt, nữ nhi tin hắn.
Nhìn mặt khuê nữ không có nửa phần ngượng ngùng, mà nói ra lời này, khiến Kiều Thị ngơ ngác trầm mặc hồi lâu. Coi như bọn họ thay nữ nhi chọn một vị hôn phu thành thật đôn hậu, nhưng ai biết được lòng dạ người khác, không biết ngày sau sẽ đối xử với nữ nhi thế nào.
Kiều Thị ôm khuê nữ sát vào lồng ngực của mình, giơ tay vuốt đầu nàng, vui mừng nói: Diệu Diệu, con thực sự lớn rồi.
Giang Diệu cười cười. Nàng cũng không phải là lớn lên, chỉ là đời trước trải qua sinh tử, có một số việc đối với nàng mà nói, cũng không quá quan trọng. Chuyện lập gia đình, những ngày tháng đó là nàng trải qua. Chỉ cần nàng cảm thấy hài lòng, muốn gả cho ai thì gả cho người đó.
Hiện nay nàng cùng Lục Lưu là hai bên tình nguyện, nam chưa cưới nữ chưa gả, hắn đến cầu cưới nàng, tại sao nàng không đáp ứng?
Giang Diệu kéo ống tay áo mẫu thân,nhỏ giọng hỏi: Mẫu thân, chuyện Lục Lưu...
Kiều Thị cười cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ bé thẹn thùng của khuê nữ nói: Con yên tâm, bên phía cha con,mẫu thân sẽ nói với ông ấy. Cha con là người hiểu chuyện.
Giang Diệu vui mừng không ngớt, ôm cánh tay Kiều Thị, nói: Cảm ơn mẫu thân.
Buổi tối hôm đó, Kiều Thị cùng Giang Chính Mậu nói ý nghĩ của mình. Giang Chính Mậu mặc quần áo ngủ màu trắng, vừa nhấc tấm chăn mỏng trên giường, vừa nghe lời này, đột nhiên ngẩn ra, hỏi: Đây là ý của nàng, hay là ý của Diệu Diệu?
Kiều Thị nói: Tâm tư khuê nữ của chàng đều viết lên mặt, chàng là cha chẳng lẽ không nhìn ra sao?
Trong lòng Giang Chính Mậu tất nhiên là hiểu rõ. Khuê nữ một lòng ghi nhớ Tuyên Vương, chỉ đợi ông gật đầu, thành kiến của Giang Chính Mậu đối với Lục Lưu cũng sâu hơn một chút. Mấy ngày nay không cần biết là vào triều sớm hay là đến Lại bộ, các đồng liêu không quen thuộc ngày trước, ai ai cũng đều vây đến bắt chuyện với ông thì cũng thôi , lại còn đều cười tủm tỉm chúc mừng ông.
—— Hôn sự này rõ ràng ông vẫn chưa đồng ý mà!
Trong lòng Giang Chính Mậu có chút tức giận, nói: Kiểu cách cầu hôn của hắn, nếu chúng ta không đồng ý, thì tương lai cũng không ai còn dám tới cửa cầu hôn .
Tuy thái độ đường hoàng cung kinh, nhưng cách làm thì ẩn chứa vẻ đe doạ bức hôn, ông tất nhiên là nhìn ra.
Giang Chính Mậu hừ hừ một tiếng. Ông ghét nhất là bức bách, huống hồ lại là việc hôn nhân của khuê nữ.
Kiều Thị giơ tay lên sờ mặt của ông, nói: Nhìn chàng kìa, hừ hừ cái gì? Sao rồi, nhanh như vậy đã ra dáng nhạc phụ?
Giang Chính Mậu cúi đầu nhìn thê tử, nói: Chúng ta hình như chưa đồng ý mà?
Hôm nay chơi bài với các phu nhân cả buổi, Kiều Thị có chút mệt mỏi, ngáp một cái, thoáng chốc đôi mắt đẹp giăng kín một tầng sương mù, tự mình nằm xuống, nhắm mắt lẩm bẩm nói: Ý của thiếp thân, cùng ý của Diệu Diệu, quốc công gia cũng đã biết , lần tới Tuyên Vương đến cầu thân, chàng tự xem mà làm.
Xem đi, thê tử cùng khuê nữ, đều hướng về người ngoài đây.
Giang Chính Mậu nghiêng người nằm đè lên, bàn tay to xoa nắn mạnh mẽ, giận dỗi nói: Cái nhà này muốn loạn rồi đúng không.
Thời gian mười ngày tất nhiên trôi qua cực nhanh, sáng sớm, Lục Lưu liền ăn vận nghiêm túc trang trọng đến Phụng Quốc Công phủ đón Mục lão thái thái. Sợ lão nhân gia dễ quên, hôm qua Lục Lưu đã phái người tới chào hỏi. Bên kia Mục lão thái thái thấy bộ dạng nôn nóng của cháu bà, cũng âm thầm cười trộm.
Hai mẹ con Mạnh thị cùng Lục Linh Lung sáng sớm đã ở trong sân tản bộ tiêu cơm. Lục Linh Lung nhìn qua phía hành lang, thấy tam thúc mặc áo gấm, không nhịn được dùng cùi chỏ huých vào người mẫu thân, nhỏ giọng nhắc nhở: Mẫu thân, người xem ——
Người thanh niên trẻ trên hành lang, dung mạo tuấn mỹ, cao to, cẩm y hoa phục, đúng là hiếm thấy nghiêm túc như thế.
Biết được việc Lục Lưu muốn cưới Giang Diệu của Trấn Quốc Công phủ, lúc đầu Mạnh thị còn lấy làm kinh hãi, Lục Lưu bình thường không gần nữ sắc, Mạnh thị còn tưởng hắn cả ngày bận rộn xử lý công sự, đối với chuyện đại sự cả đời của mình hoàn toàn không hề chú ý. Không ngờ đột nhiên lại có dự định kết hôn.
Dĩ nhiên, đối với Lục Lưu là một chuyện tốt, nhưng với hai phòng còn lại, thì lại là tin tức xấu.
Lục Linh Lung mặt hoa hồng hào, bĩu môi nói: Mẫu thân, người nhìn tam thúc nôn nóng chưa kìa. Mấy ngày trước vừa tới qua, hôm nay lại tới, Giang Diệu kia chỉ mới mười ba, cũng không phải ngày mai liền bị người ta cưới đi mất , sao phải gấp như thế? Giọng nói Lục Linh Lung có chút bất mãn, tuy bình thường nàng ta không thích Giang Diệu , mà Giang Diệu này còn nhỏ hơn nàng ta một tuổi, nếu tam thúc thật sự cưới Giang Diệu làm Tuyên Vương phi, sau này nàng ta phải gọi một cô nương nhỏ hơn mình một tuổi một tiếng Tam thẩm thẩm , thật là quá uất ức .
Nàng ta không muốn như thế.
Lục Linh Lung lại nói: Bình thường thấy Giang Diệu cũng thuộc dạng đoan trang nghiêm cẩn, lại không ngờ thuộc dạng không thể nhịn nổi,tuổi còn nhỏ, đã câu dẫn được hồn của tam thúc, đúng là hồ ly tinh.
Mạnh thị lập tức ngăn lại, lạnh lùng nói: Ghi nhớ cho kỹ, sau này không cho nói Giang Diệu như vậy .
Lời này Lục Linh Lung cũng không thích nghe , làm nũng bất mãn nói: Mẫu thân...
Mạnh thị đối với Giang Diệu ấn tượng cũng không tốt, khi còn bé có vẻ bệnh tật, nếu không nhìn thân phận của Giang Diệu ở Trấn Quốc Công phủ, ả cũng sẽ không cân nhắc việc để nàng thành con dâu của mình, sau đó việc hôn nhân này không thành, mặc dù ả có chút tiếc nuối, nhưng nghĩ tới ngày sau nhi tử có thể lấy được một người con dâu khoẻ mạnh, trong lòng ả cũng an ủi không ít.
Đối với tính tình của Lục Lưu ,ả cũng hiểu một chút, vì hôn sự này, hắn nhiều lần thỉnh cầu Mục lão thái thái, hiển nhiên là cực kỳ coi trọng. Điệu bộ này, là quyết tâm muốn kết hôn với tiểu cô nương kia . Người của Trấn Quốc Công phủ cũng không ngốc, Con rể quyền cao chức trọng tự đưa tới cửa như thế, sao lại không đồng ý ngay chứ?
Mạnh thị cảm thấy, lần trước Trấn Quốc Công phủ từ chối, chỉ là làm bộ. Hôm nay lại đến cầu thân, Trấn Quốc công Giang Chính Mậu cùng Kiều Thị kia tất nhiên sẽ gật đầu một cách mừng rỡ. Bởi vậy, Giang Diệu vào cửa sẽ là chuyện sớm hay muộn. Theo tuổi của Lục Lưu hiện tại, sợ là đợi Giang Diệu cập kê xong, liền kết hôn . Thành thân xong, Giang Diệu chính là chủ mẫu của Vương phủ này, cho dù tuổi của nàng ta còn nhỏ, nhưng thân phận vẫn rất cao.
Mạnh thị nói với khuê nữ : Sau này nếu thấy Giang Diệu , con nên cùng nàng ta trò chuyện, lân la làm quen, chờ ngày sau nàng ta vào cửa, không chỉ là tam thẩm thẩm của con, còn là nữ chủ nhân của Vương phủ này. Tuy Mạnh thị không phục, nhưng cũng hiểu rõ đạo lý ở dưới mái hiên người khác không thể không cúi đầu.
Nhưng Lục Linh Lung còn nhỏ tuổi, tính khí kiêu kì, mấy năm gần đây nàng ta có một tam thúc quyền cao chức trọng, đi ra ngoài đều được mọi người nịnh hót, có bao giờ phải chủ động nịnh bợ người ta. Nàng ta bĩu môi muốn nói không muốn, nhưng nhìn thấy ánh mắt của mẫu thân, liền bất mãn gật đầu, nói qua loa: Được rồi, nữ nhi biết rồi.
•
Đã có lần đầu kinh hãi, Giang Chính Mậu cảm thấy mình có thể ung dung bình thản, nhưng vừa nghe Tuyên Vương cùng Mục lão thái thái lại tới cầu hôn, lập tức lại sửng sốt. Tính tháng ngày, cách lần cầu hôn trước mới chỉ mười ngày, sao lại đến nữa rồi?
Nhưng người đến , nào có lý không gặp? Có điều lúc này lão phu nhân không ra mặt, chỉ một mình Giang Chính Mậu ra ngoài đàm luận.
Mục lão thái thái nhìn vẻ mặt Giang Chính Mậu lạnh lùng, cũng hơi có chút lúng túng. Dù sao lần trước còn nói cho người ta thật nhiều thời gian để suy nghĩ, hôm nay đã lại tới cửa rồi.
Nhưng Mục lão thái thái cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn, rất nhanh liền trấn định tự nhiên, cười tủm tỉm cùng Giang Chính Mậu bàn luận.
Giang Chính Mậu liếc mắt nhìn về người thanh niên trẻ tuổi đứng bên cạnh Mục lão thái thái, trong mắt có chút lạnh nhạt, sau đó quay sang Mục lão thái nói: Ý của Vương gia cùng lão phu nhân, Chính Mậu tất nhiên hiểu rõ. Chuyện này ta cũng đã cân nhắc qua, nhưng ——khuê nữ của ta cùng Vương gia, mọi mặt đều khác nhau khá xa, sợ là có chút không xứng đôi. Ông lại cười cười, nhìn Lục Lưu, ... Vương gia là rồng phượng trong loài người, tuổi trẻ tài cao, lo gì không cưới được cô nương tốt hơn?
Cho dù Giang Chính Mậu không muốn thừa nhận, cũng biết, phóng tầm mắt toàn bộ Vọng Thành, chỉ cần Lục Lưu muốn cưới, không có người nào là không muốn đem nữ nhi gả đi.
Mục lão thái thái nghe hiểu ẩn ý trong câu đó —— sợ là hôn sự này không được rồi.
Mục lão thái thái liếc nhìn sang phía Lục Lưu, thấy sắc mặt hắn hờ hững, nhưng trong đầu, có lẽ đang nóng vội lắm đây. Mục lão thái thái suy nghĩ một chút, mới nghiêm túc nói lời thấm thía: Lời này của Quốc công gia, lão bà ta lại không cho là đúng. Ngươi cũng khen đứa nhỏ này là rồng phượng trong loài người, mà ta cũng nghe nói Giang tiểu cô nương có tri thức hiểu lễ nghĩa, thông tuệ khéo léo, như vậy trai tài gái sắc, rất xứng đôi, tại sao lại nói chuyện không xứng đôi ở đây? Nếu nói cô nương tốt hơn... Mục lão thái thái cười cười , nói, Với đứa nhỏ này, thế gian sợ là không tìm được cô nương tốt hơn Giang tiểu cô nương trong lòng hắn đâu.
Giang Chính Mậu vẫn lạnh nhạt, không lên tiếng.
Lục Lưu lúc này mới nói: Tâm ý của bản vương đối với Giang tiểu thư, quốc công gia không cần phải nghi ngờ. Quốc công gia lo lắng việc gì, xin cứ nói tại đây.
Mặc dù là bộ dáng khiêm tốn của vãn bối nhưng Giang Chính Mậu đã nhìn quen một Tuyên Vương cao cao tại thượng , lạnh lùng ít nói trong triều đình, trong thoáng chốc vẫn không thích ứng được.
Ông nói: Vương gia thân phận cao quý, nếu ta đem tiểu nữ hứa gả cho Vương gia, tương lai nếu chịu ấm ức, ta cũng không có năng lực giúp nàng lấy lại công đạo.
Lục Lưu lại nói: Một đời thờì gian quá dài, bản vương không dám hứa chắc điều gì. Nếu quốc công gia tin tưởng bản vương, bản vương sẽ nâng niu Giang tiểu thư như châu như ngọc, nàng sống ở Trấn Quốc Công phủ như thế nào, đến Tuyên Vương phủ, cũng sẽ như thế. Hơn nữa, đến lúc đó bản vương ở trước mặt quốc công gia chỉ là con rể, quốc công gia có bất cứ phân phó cùng giáo huấn nào, bản vương đều sẽ nhất nhất tiếp thu, tuyệt đối sẽ không vượt qua thân phận con rể.
Ý này tức là, hắn sẽ không phụ thê tử, nếu thật sự làm sai việc gì, người nhạc phụ này, muốn giáo huấn thế nào cũng được, không cần kiêng kỵ thân phận của hắn.
Lục Lưu lại nói: Hôm nay di bà bà cũng ở đây, quốc công gia cũng biết bản vương đối với di bà bà kính trọng như thế nào, lời nói này để di bà bà làm chứng, quốc công gia còn có điều gì không yên lòng sao?
Giang Chính Mậu phiền muộn đến mức gân xanh trên trán nhảy thình thịch, nói: Vương gia có thành ý như vậy, ta tất nhiên mừng rỡ. Chỉ là —— Ông thở dài một hơi, vẻ mặt nghiêm nghị liếc mắt nhìn người thanh niên trẻ với thái độ thành khẩn, dung mạo xuất sắc trước mặt ,nói, Thôi, hôm nay chúng ta nói tới đây thôi.
Thấy Giang Chính Mậu đứng dậy, mày của Mục lão thái thái cũng nhíu lại, thầm thở dài. Đứa nhỏ này có thành ý như vậy, không ngờ vẫn không được.
Mục lão thái thái giơ tay vỗ vỗ lên mu bàn tay của Lục Lưu, ngầm động viên. Nếu hắn một lòng cầu hôn, lần sau sẽ lại tới một chuyến. Lòng người đều làm bằng thịt, chỉ cần bọn họ có đủ thành ý, tóm lại có thể cảm động người ta.
Lục Lưu là người dù núi Thái sơn sụp ở phía trước cũng không biến sắc, lần thứ hai bị từ chối thẳng thừng thế này, cũng không dễ chịu. Tuy không có biểu hiện ra, nhưng giữa hai lông mày, vẫn có thể nhìn ra chút cảm giác thất lạc.
Đúng lúc này, lại nghe Giang Chính Mậu nói: Đã không còn sớm , Vương gia hôm nay lưu lại, dùng cơm trưa rồi hãy đi.
Theo thái độ cùng lời nói lúc trước của Giang Chính Mậu , Lục Lưu đương nhiên cho rằng việc hôn nhân này không thành. Giờ nghe được lời này, nhất thời bỗng nhiên tỉnh ngộ, mắt sáng lên, gương mặt tuấn tú mừng rỡ không kiềm chế được, rất lễ phép chắp tay hướng về Giang Chính Mậu, chắp tay thi lễ: Vậy bản vương liền quấy rầy .
/216
|