Bởi vì sáng nay Giang Thừa Ngạn gây chuyện chọc đến tiểu cô nương nhà người ta nên đến lúc đi ngủ Kiều Thị vẫn trằn trọc không yên, Giang Chính Mậu thấy ái thê cứ lo lắng như vậy liền kéo nàng vào lồng ngực rộng lớn, dỗ dành một hồi: “ …Nếu nàng vẫn không yên tâm thì sáng sớm mai chúng ta sang Trần gia chào hỏi một chuyến, tiện thể thay Thừa Ngạn bồi tội. Dù sao thì Trần gia cũng là một thế tộc lớn, không phải dạng phàm phu tục tử không biết đến đạo lý đối đãi, A Uyển cũng đừng quá lo”.
Trần gia tuy rằng không bằng Trấn Quốc Công phủ nhưng cũng là một gia tộc có chút địa vị trong thành, hôm nay người mà Giang Thừa Ngạn làm bị thương chính vị tiểu cô nương đứng hàng thứ chín – Cửu cô nương Trần Ngưng Chỉ, là khuê nữ của vợ cả ngũ phòng. Dù cho Trần gia có đông con cháu nhưng Trần Ngưng Chỉ cũng là hòn ngọc quý trên tay của Trần gia, Giang Chính Mậu bất giác lại nhớ đến nữ nhi bảo bối nhà mình. Cho dù nàng chịu một chút thương tổn nhỏ thôi mà hắn cũng đã chịu không nổi, suy bụng ta ra bụng người, tiểu cô nương kia còn bị con trai mình làm chảy máu, phu thê bọn họ phải đến nhà người ta xin lỗi mới là phải phép, không thể ỷ quyền ỷ thế mà cho qua chuyện này được.
Kiều thị nghe trượng phu an ủi như thế thì liền gật đầu, nhưng lại kiềm lòng không được phải mắng vài câu tiểu tử thối mới chịu đi ngủ. Hôm nay đến dự tiệc mừng thọ của Tuyên lão vương phi, nàng muốn trước mặt lão phu nhân mà cảm tạ ơn cứu mạng nữ nhi của Thế tử Lục Lưu nhưng lại không ngờ mọi chuyện sẽ phát sinh thành như vậy. Lời cảm ơn còn chưa kịp nói thì…
------------------------- Ta là đường phân cách tên tiểu tử thối Giang Thừa Ngạn --------------------
Qua sáng sớm ngày hôm sau, việc làm đầu tiên của Kiều Thị chính là đến Cẩm Tú viện gọi nữ nhi thức dậy rửa mặt.
Giang Diệu mở đôi mắt to tròn trong veo như hạt trân châu nhìn sắc mặt không được tốt lắm của mẫu thân, liền biết được rằng người còn tức giận chuyện của Tam ca ngày hôm qua, nhất thời cũng không dám lên tiếng thay tam ca giải thích. Nàng vươn đôi cánh tay trắng nõn như ngó sen choàng qua cổ mẫu thân, làm nũng: “ Nương…”
Kiều thị làm sao mà không hiểu được chút tâm tư bé nhỏ của khuê nữ, nhưng chính bản thân Kiều thị cũng không biết được rốt cục đã có chuyện gì xảy ra, kể từ lúc Diệu Nhi rơi xuống nước bị bệnh nặng một thời gian, nàng cứ như biến thành một người khác, tính tình ngày càng hoạt bát ngày càng biết làm nũng với người thân. Nhưng suy đi nghĩ lại thì sự thay đổi của Diệu Nhi chẳng có gì là không tốt, Kiều thị ôm bảo bối nữ nhi đang ra sức lấy lòng thì mừng rỡ không thôi, vươn đôi tay thon dài vuốt ve gương mặt nhỏ bé của nàng, mỉm cười: “ Không cho phép con cầu xin thay tam ca”.
Giang Diệu còn chưa kịp mở miệng thì đã bị mẫu thân ngăn cản, nàng bĩu môi, không nói lời nào.
Kiều thị nhìn nữ nhi phấn điêu ngọc mài mà yêu thương không thôi, nhẹ hôn lên má vài cái rồi ôm nàng đến nhà ăn chính để dùng bữa sáng. Nhìn đến hai đứa con trai đang chỉnh tề đứng yên bên cạnh lại đột nhiên nhíu mày: “ Thừa Ngạn đâu rồi?”
Lão đại Giang Thừa Nhượng nghe mẫu thân hỏi đến đệ đê, khuôn mặt lộ ra vẻ khó xử.
Kiều thị chỉ cần nhìn bộ dáng của con trai trưởng thì liền hiểu rõ, không thèm hỏi đến nữa.
Sau một hồi cơm nước, Giang Chính Mậu nhìn thê tử đang tức giận thì liền ấm giọng dỗ dành, một bên vừa phân phó người hầu chuẩn bị xe ngựa để đến Trần phủ, một bên lại ôn tồn với kiều thê: “ A Uyển, nàng đừng giận nữa, chốc nữa ta kêu người đến Kiều phủ trói tên tiểu tử kia về dạy dỗ một phen…”
Kiều phủ là nhà mẹ đẻ của Kiều thị. Giang Thừa Ngạn từ nhỏ đã là một tên nhóc dẻo mồm dẻo miệng, đi đâu cũng được người khác yêu thích, lại cộng thêm dáng dấp thừa kế từ phụ mẫu thì càng ngày càng có nhiều người thương yêu. Kiều tổ phụ Kiều Thái phó tự nhiên cũng không thoát khỏi miệng lưỡi bôi đường của hắn, trong số các cháu ngoại, trừ Giang Diệu thì hai lão nhân gia vẫn yêu nhất tên tiểu tử này, lần nào đến cũng chọc cho hai vị cười đến vui vẻ.
Kiều thị dù được trượng phu dỗ dành nhưng trên đường đi thì vẫn còn buồn bực, lại bất giác nhớ đến việc lát nữa phải đến Trần phủ bái phỏng thì liền thay đổi một bộ dáng hiền thê lương mẫu, gương mặt như đóa hoa phù dung kiều diễm lại ướt át, cử chỉ đoan trang tao nhã, phảng phất cứ như tiên nữ trong bức họa bước ra nhân thế.
Trần phủ và Trấn Quốc công phủ vốn không có nhiều giao tình lắm, cũng rất ít khi gặp mặt, hôm nay đích trưởng tử của vợ chồng Trấn Quốc công phủ lại đem lễ vật đến bái kiến, quả thật là lần đầu tiên.
Giang Chính Mậu cũng Trần Ngũ gia ở ngoài phòng nói chuyện.
Trần Ngũ gia mặc một thân trường bào màu xanh cỏ, vóc người cao gầy, gương mặt hơi xấu một chút nhưng cũng được xem là một người biết điều. Nghe vợ chồng Giang Chính Mậu đến xin lỗi chuyện của khuyển tử làm bị thương nữ nhi nhà mình thì cũng không trách cứ gì nhiều, chỉ mỉm cười nho nhã, thái độ còn có chút thân mật cứ như bằng hữu lâu năm gặp mặt.
Nhưng ngược lại với trượng phu, Thái thị là một người đàn bà xảo quyệt và có dã tâm lại thêm tính tình mạnh mẽ, hôm qua nhìn nữ nhi ngã chổng vó bị rơi mất cái răng cửa, trán còn chảy máu thì liền đem kẻ gây chuyện Giang Thừa Ngạn mắng đến mười tám đời tổ tông nhà hắn.
Thái thị có một gương mặt trái xoan, đuôi lông mày hơi nhếch lên, chỉ bằng với lông mày như vậy đã biểu lộ phần nào tính tình của nàng rồi. Hôm nay nàng ta vận một thân váy dài màu xanh ngọc có thêu hình hoa Bối tử, trên đầu tóc đen nhánh thì cài một cây trâm hình bướm có nạm ngọc, cổ tay thì mang một đôi vòng tay ngọc thạch có khắc hoa văn tường vân, nhưng kiểu dáng này lại là kiểu thịnh hành từ năm ngoái. Thái thị biết được phu thê Giang Chính Mậu đến thì liền ôm Trần Ngưng Chỉ từ khuê phòng đi ra.
( Xin lỗi các nàng trước nhé, cái vụ đầu tóc búi kiểu gì thì ta chịu, không thể giỏi như bạn ed trước biết được nhiều kiểu tóc, nếu mà chém gió thì lại bị thiên hạ rủa cho. Thôi thì các nàng cứ tha cho ta là tóc cài trâm cho đơn giản nhé, đợi sau này Mê mỗ đi tầm sư học đạo rồi lại về chém gió thêm )
Trần Ngưng Chỉ lại không kế thừa nhiều dung mạo của mẫu thân, nàng trông giống Trần Ngũ gia nhiều hơn, gương mặt bé nhỏ tạo ấn tượng đầu tiên cho người khác chính là một bộ dáng tiểu cô nương ngoan ngoãn và dịu hiền. Nhưng hình như vẫn còn khiếp sợ vì chuyện ngày hôm qua mà mặt bánh bao trắng nõn lại tái nhợt, đôi mắt mở lớn trông như nai con tội nghiệp, nàng nấp nấp vào vạt váy của mẫu thân, ánh mắt non nớt sợ hãi đánh giá phu thê Giang Chính Mậu đang ngồi trên ghế.
Mặc dù Kiều thị không thích thái độ của Thái thị nhưng nhìn tiểu nữ oa trên trán còn quấn một vòng băng gạc trắng toát cũng sinh lòng hổ thẹn.
Trần cửu tiểu thư này cũng chỉ lớn hơn Diệu Nhi của nàng có một tuổi thôi.
Kiều thị vội vàng xin lỗi: “ Chuyện ngày hôm qua là Thừa Ngạn không đúng, trượng phu cũng đã giáo huấn tiểu tử, sáng nay phu thê chúng tôi đến trước là muốn thăm Cửu tiểu thư, sau là cha mẹ thay mặt con cái bồi tội cùng với hai vị, dù sao cũng là phu thê chúng tôi không biết dạy con mới làm cho ái nữ hai vị thành ra như thế này!”
Thái thị nghe Kiều thị nói như vậy thì không hề tin chút nào. Lúc trước Kiều thị cùng Giang Chính Mậu kết hôn náo động cả Vọng Thành, năm sau liền sinh một lần ba anh em, người đời còn không biết có bao nhiêu ước ao đâu. Kiều thị đối với ba con trai hết lòng yêu thương, làm sao cam lòng để trượng phu giáo huấn? Hơn nữa hôm nay mang tiếng là đi bồi tội mà ngay cả bóng dáng của kẻ gây sự cũng không nhìn thấy, thành ý ở đâu ra?
Thái thị ôm lấy nữ nhi, liền đáp lại, giọng nói hơi chua: “ Là gia đình chúng ta ít phúc,cũng không thể trách được tam công tử quý qia. Hiên giờ Chỉ Nhi còn nhỏ, vết sẹo cũng không ai để ý lắm, nhưng đợi đến vài năm nữa, sợ chẳng ai thèm lấy…”
Kiều thị liếc mắt nhìn Giang Chính Mậu một cái rồi từ trong tay áo lấy ra một bình sứ nhỏ, đưa cho Thái thị: “ Đây là Ngọc Da cao, cửu cô nương kiên trì thoa dược này lên chỗ bị thương thì đảm bảo vết sẹo sẽ biến mất không còn dấu vết”.
Thái thị lại cố tình không nhận.
Thái thị vốn cũng xuất thân từ nhà lớn, không phải dạng nữ tử thôn quê lạc hậu nên ngẫu nhiên cũng biết đến loại dược liệu quý giá này, hiệu quả của nó vô cùng tốt nhưng là ngàn vàng cũng khó có thể mua được. Thế nhưng hôm nay, nhìn Kiều thị đưa ra lọ thuốc quý giá kia mà Thái thị không có một phần cảm kích, trong mắt nàng ta chỉ thấy Kiều thị đang khoe khoang sự giàu có của mình.
Thái thị mặt lạnh trả lời: “ Đa tạ phu nhân đã quan tâm, nhưng Chỉ Nhi của ta vẫn không xứng đáng để nhận loại dược quý giá như thế này!”
Nữ nhi chịu một sự oan ức lớn như vậy, làm nương đau lòng xót ruột cũng là chuyện thường tình. Mặc dù Kiều thị cảm thấy không thoải mái với thái độ của Thái thị nhưng bản thân nàng cũng là nương, suy nghĩ tinh tế một chút thì liền hiểu, nếu như chuyện này rơi vào trúng Diệu Nhi bảo bối của nàng thì nàng cũng tuyệt đối không cho qua một cách dễ dàng như vậy. Nghĩ thông một hồi, cư xử của Kiều thị đối với Thái thị cũng có phần mềm mỏng hơn. Kiều thị lại thở dài, nhíu mày nhìn về phía phu quân của mình.
Trần Ngũ gia cư nhiên rất quen thuộc với tính khí này của Thái thị, hắn vốn là một nam nhân trung hậu không thích tính toán so đo quá nhiều. Chuyện ngày hôm qua xảy ra với nữ nhi hắn cũng đã khuyên nhủ nương tử, nhưng không ngờ nàng lại chấp nhất đến mức này.
Trần Ngũ gia quay sang phía Giang Chính Mậu, gương mặt lộ ra sự áy náy, lại cười nói: “ Phu nhân tính tình vốn là không tốt, mọi người chê cười rồi”.
Thái thị nghe trượng phu nói vậy thì liếc hắn một cái tỏ vẻ khinh thường.
Kiều thị cũng không nói gì, Giang Chính Mậu lại chậm rãi xoay người, cúi đầu quay về phía Trần Ngũ gia cùng Thái thị: “ Sự tình ngày hôm qua chính xác là do khuyển tử lỗ mãng. Nhưng Ngọc Da cao này, mong hai vị hãy nhận, đừng nói là nữ tử, nếu như là nam tử thì gương mặt cũng rất quan trọng. Máu chảy ruột mềm, sao cha mẹ có thể đứng nhìn con cái chịu tổn thương cho được”. Giang Chính Mậu ngày thường không hay để lộ cảm xúc nhưng dù sao hôm nay cũng đến tư gia nhà người ta để nhận lỗi, nên gương mặt tuấn tú cũng thoáng chút ôn hòa. Hắn suy nghĩ trong chốc lát, lại liếc mắt nhìn tiểu cô nương đang yên lặng trong ngực Thái thị, lại cười nói: “ Nếu như hai vị vẫn không vừa ý…Không bằng như vậy, nếu hai vị không chê, tại hạ thay mặt nhi tử hướng hai vị cầu một mối thông gia”.
Giang Chính Mậu vừa dứt lời, đừng nói là Thái thị, ngay cả Kiều thị cũng nghệch mặt ra nhìn hắn.
Kiều thị nhìn sườn mặt anh tuấn của phu quân, bàn tay dấu trong tay áo siết chặt thành nắm đấm.
Thái thị vốn không ôm một hy vọng xa vời nào, dù sao nhà họ cũng là gia tộc quyền thế không phải người mà nàng có thể trêu chọc, lời nói lúc nãy nguyên lai cũng muốn xả giận cho con gái mà thôi. Nữ nhi không thể oan ức mà bị người ta bắt nạt đến u đầu chảy máu lại cứ cười trừ cho qua. Nhưng lúc nãy nghe Giang Chính Mậu muốn cầu thân với nhà mình, trong thâm tâm của Thái thị lại nảy lên một chủ ý – nếu nữ nhi nhà mình lấy được tiểu tử Giang Thừa Ngạn kia, thân phận tất nhiên sẽ cao hơn, đây là chuyện tốt không thể nào tốt hơn.
Thái thị suy nghĩ như vậy thì bày ra một bộ dáng hòa hoãn đối với phu thê Giang Chính Mậu, giọng nói có chút kích động: “ Việc này….là thật chứ?”. Thanh âm của nàng nghe cứ như lo lắng rằng đôi phu thê Giang Chính Mậu sẽ đổi ý.
Giang Chính Mậu gật đầu: “ Tất nhiên là sự thật, Cửu cô nương trông rất thông minh lanh lợi, lại hoạt bát đáng yêu. Nếu như nhi tử có thể cưới được một tiểu cô nương như vậy, là phúc khi của hắn”.
Khuôn mặt Thái thị giãn ra, trên môi treo một nụ cười đắc ý.
Nhưng đổi lại, sắc mặt Kiều thị lại có chút khó coi.
Thời điểm ra khỏi cửa chính Trần phủ, Thái thị vẫn giữ nguyên một nụ cười cùng Trần Ngũ gia đưa tiễn phu thê Giang Chính Mậu, khỏi nói đến nàng ta có bao nhiêu khách khí.
Khuôn mặt vốn luôn nở nụ cười nhu hòa của Kiều thị khi lên ngồi trên xe ngựa thì đã thay bằng vẻ lạnh tanh, không thèm đếm xỉa đến nam nhân bên cạnh.
Giang Chính Mậu biết thê tử không vừa ý, lại nắm tay của nàng, giọng điệu lại mềm mỏng dỗ dành: “ Trách ta không thương lượng trước với nàng hay sao?”.
Kiều thị chỉ nhấc mi mắt, liếc nhìn trượng phu một cái, lại cúi đầu lạnh lùng: “ Thiếp thân không dám đoán tâm tư của gia, chỉ là….chỉ là chuyện chung thân đại sự cả đời của Thừa Ngạn, tại sao người có thể…”
Thân phận của Trần Ngưng Chỉ chính xác là không xứng được làm thê tử cho Ngạn Nhi. Kiều thị mặc dù không coi trọng chuyện môn đăng hộ đối, chỉ hy vọng nhi tử sau này có thể cưới được Tâm Nghi tiểu thư, đó là một vị cô nương tốt mà nàng coi trọng, cũng được coi là thanh mai trúc mã với Ngạn Nhi. Nàng và phu quân là hai bên lưỡng tình tương duyệt, tự nguyện tiến đến hôn nhân, nên bản thân nàng nghĩ, hôn nhân phải là tình nguyện tiến đến, như vậy mới có hạnh phúc. Nếu như là cưỡng ép sống đến hết đời, như vậy thì….
Kiều thị nghĩ đến chuyện đó thì chóp mũi đau xót vô cùng, viền mắt liền ửng hồng, quay sang trách cứ phu quân: “ Chàng nhìn đi, tính tình của Thái thị như vậy chàng có thể đảm bảo sau này vị Trần Cửu tiểu thư kia sẽ không học theo. Nếu như sau này quả thật Ngạn Nhi phải cưới một thê tử chanh chua đến thế, không phải là làm khổ hắn cả đời!”.
Giang Chính Mậu cười xòa, lại ôm ái thê vào ngực mà giải thích: “ Đây thật sự là do Tiểu Ngạn làm sai trước, đường đường là một thân nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, đương nhiên dám làm phải dám nhận. Còn về phía tiểu cô nương kia, ta nhìn nàng vốn là một cô bé ngoan ngoãn đáng yêu rất giống phụ thân của nàng,. Trần Ngũ gia là một người trung hậu hiền lành, đương nhiên Trần Cửu cô nương sau này cũng sẽ như thế. A Uyển còn chưa tin vào mắt nhìn người của vi phu sao?”.
Kiều thị khịt khịt mũi nhỏ, lầm bầm: “ Không tin thì làm sao, việc hôn nhân chàng cũng đã tự quyết định rồi, còn thay đổi được gì nữa”.
Giang Chính Mậu nghe kiều thê nói như vậy cũng chỉ kéo nàng lại gần hơn, hôn lên cái trán trơn nhẵn để an ủi.
Hai vợ chồng ân ân ái ái một hồi thì xe ngựa cũng đã nhanh chóng về đến Trấn Quốc Công phủ. Giang Thừa Ngạn cũng đã bị người của Giang Chính Mậu sai đi trói về.
Giang Thừa Ngạn căn bản cũng là chịu oan ức, ngày hôm qua hắn vội vàng tìm muội muội bảo bối mới sơ ý đẩy cô nương kia một cái, ai ngờ thân thể tiểu cô nương liễu yếu đào tơ không chịu được chút sức lực của hắn liền ngã chổng vó. Giang Thừa Ngạn cũng biết bản thân mình có lỗi, thấy cha mẹ về cũng không dám hó hé tiếng nào.
Chỉ là thấy Kiều thị buồn bã đi vào, hắn mới lên tiếng gọi: “Nương?”
Kiều thị nhìn hắn cũng không trả lời, nguyên bản lúc trước là vẫn còn tức giận với trượng phu nhưng khi nhìn thấy ánh mắt vô tội của nhi tử thì trong lòng lại vô cùng hổ thẹn. Vừa vặn đúng lúc nàng bước vào phòng thì Hứa ma ma bưng lên một bát Tuyết lê chưng đường phèn cách thủy, Kiều thị tiếp nhận bát sứ rồi đặt nó trên bàn, sau đó lại ôm nữ nhi bé nhỏ ngồi trên nhuyễn tháp.
Giang Diệu thấy tâm tình mẫu thân không vui cũng thức thời không nói điều gì, chỉ là bàn tay trắng mịn tự giác cầm thìa uống một hớp tuyết lê chưng đường phèn không đợi mẫu thân nhắc nhở, ánh mắt lại còn không thật thà nhìn đến tam ca đang đứng ở một bên.
Giang Chính Mậu đi đến cạnh nhuyễn tháp, hôn nữ nhi ngoan vài cái rồi mới mặt lạnh quay về hướng Giang Thừa Ngạn: “ Mỗi lần phạm lỗi liền chạy đến nấp nhà ngoại tổ phụ, ngươi thật là giỏi”.
Giang Thừa Ngạn cúi đầu, tỏ vẻ biết lỗi: “ Nhi tử biết mình sai rồi!”
Nhận sai rất nhanh nhưng tốc độ phạm sai còn nhanh hơn. Giang Chính Mậu nghiêm mặt tiếp tục nói: “ Mấy ngày nữa ngươi sang Trần gia, cố gắng xin lỗi tiểu cô nương nhà người ta. Dù sao sau này nàng cũng chính là thê tử của ngươi, đừng có chọc cho người ta thêm ghét”.
Giang Thừa Ngạn muốn gật đầu đồng ý, nhưng ngẫm lại, có gì đó không đúng. Con ngươi trừng lớn nhìn về phía phụ thân anh dũng, kích động hỏi: “ Cha, ngài có ý gì vậy?”. Hắn nhìn thấy phụ thân không trả lời, đôi mắt to lại quay về phía mẫu thân, muốn nàng cấp cho mình một lời giải thích hợp lý.
Kiều thị đặt nữ nhi xuống nệm, đi tới trước mặt hắn, lại thở dài: “ Chuyện này do chính con gây ra, không oán được người khác. Nương cùng phụ thân còn cũng đã đáp ứng với nhà người ta rồi, chuyện hôn sự giữa con và Ngưng Chỉ cũng đã được quyết định rồi”.
Giang Thừa Ngạn nghe vậy khóc không ra nước mắt, oán trách: “ Nương, người đã bao giờ thấy nha đầu nào béo như Trần Ngưng Chỉ chưa, bộ dáng của nàng ta cũng không bằng một nửa Diệu Diệu. Nhi tử không thèm cưới!”. Giang Thừa Ngạn phẫn uất quệt mồm. Tính tình của hắn coi như được thừa kế từ Kiều thị, xem người cũng chỉ xem bộ dáng có đẹp mắt hay không chứ không nhìn sâu vào nội tâm của con người đó. Trần Ngưng Chỉ vốn cũng là một cô nương xinh đẹp, chỉ có điều tuổi nhỏ nên mũm mỉm, mập chút cũng là chuyện bình thường, nhưng Giang Thừa Ngạn lại sinh ra ở Trấn Quốc Công phủ, cha mẹ, muội muôi và ca ca đều có tướng mạo vô cùng xuất chúng, Trần Ngưng Chỉ tự nhiên sẽ không lọt được vào mắt xanh của Tam đại công tử. Nhưng quan trọng hơn hết, tính tình của Giang Thừa Ngạn cũng là độc lập, hắn không thích bị ai xem vào chuyện của hắn, nhất là việc chung thân đại sự.
Lại không ngờ trong ba huynh đệ, đứa nhỏ nhất lại được định thân sớm nhất.
Giang Diệu đang cúi đầu ăn tuyết lê chưng đường phèn, tay nhỏ cầm cái thìa sứ nghe mẫu thân nói như vậy cũng đồng thời ngẩn ra. Nàng nhìn Kiều thị, khẽ mở cánh môi hồng nhuận: “ Nương, hôm qua tam ca là do tìm nữ nhi nên mới không cẩn thận đụng phải Trần tỷ tỷ….”
Kiều thị vỗ nhẹ đầu nàng, lại khuyên: “ Con ăn đi, đừng xen vào”.
Giang Diệu có chút không đành lòng nhìn tam ca bị ủy khuất vì mình: “ Nương…”
Thấy mẫu thân cứng rắn như vậy, Giang Diệu cũng chỉ biết cúi đầu nhìn hoa sen xanh biếc được chạm khắc dưới đáy bát, đôi lông mày nhỏ nhíu lại, nàng nhớ rằng ở kiếp trước người mà tam ca cưới sau này không phải là Trần Ngưng Chỉ.
Trần gia tuy rằng không bằng Trấn Quốc Công phủ nhưng cũng là một gia tộc có chút địa vị trong thành, hôm nay người mà Giang Thừa Ngạn làm bị thương chính vị tiểu cô nương đứng hàng thứ chín – Cửu cô nương Trần Ngưng Chỉ, là khuê nữ của vợ cả ngũ phòng. Dù cho Trần gia có đông con cháu nhưng Trần Ngưng Chỉ cũng là hòn ngọc quý trên tay của Trần gia, Giang Chính Mậu bất giác lại nhớ đến nữ nhi bảo bối nhà mình. Cho dù nàng chịu một chút thương tổn nhỏ thôi mà hắn cũng đã chịu không nổi, suy bụng ta ra bụng người, tiểu cô nương kia còn bị con trai mình làm chảy máu, phu thê bọn họ phải đến nhà người ta xin lỗi mới là phải phép, không thể ỷ quyền ỷ thế mà cho qua chuyện này được.
Kiều thị nghe trượng phu an ủi như thế thì liền gật đầu, nhưng lại kiềm lòng không được phải mắng vài câu tiểu tử thối mới chịu đi ngủ. Hôm nay đến dự tiệc mừng thọ của Tuyên lão vương phi, nàng muốn trước mặt lão phu nhân mà cảm tạ ơn cứu mạng nữ nhi của Thế tử Lục Lưu nhưng lại không ngờ mọi chuyện sẽ phát sinh thành như vậy. Lời cảm ơn còn chưa kịp nói thì…
------------------------- Ta là đường phân cách tên tiểu tử thối Giang Thừa Ngạn --------------------
Qua sáng sớm ngày hôm sau, việc làm đầu tiên của Kiều Thị chính là đến Cẩm Tú viện gọi nữ nhi thức dậy rửa mặt.
Giang Diệu mở đôi mắt to tròn trong veo như hạt trân châu nhìn sắc mặt không được tốt lắm của mẫu thân, liền biết được rằng người còn tức giận chuyện của Tam ca ngày hôm qua, nhất thời cũng không dám lên tiếng thay tam ca giải thích. Nàng vươn đôi cánh tay trắng nõn như ngó sen choàng qua cổ mẫu thân, làm nũng: “ Nương…”
Kiều thị làm sao mà không hiểu được chút tâm tư bé nhỏ của khuê nữ, nhưng chính bản thân Kiều thị cũng không biết được rốt cục đã có chuyện gì xảy ra, kể từ lúc Diệu Nhi rơi xuống nước bị bệnh nặng một thời gian, nàng cứ như biến thành một người khác, tính tình ngày càng hoạt bát ngày càng biết làm nũng với người thân. Nhưng suy đi nghĩ lại thì sự thay đổi của Diệu Nhi chẳng có gì là không tốt, Kiều thị ôm bảo bối nữ nhi đang ra sức lấy lòng thì mừng rỡ không thôi, vươn đôi tay thon dài vuốt ve gương mặt nhỏ bé của nàng, mỉm cười: “ Không cho phép con cầu xin thay tam ca”.
Giang Diệu còn chưa kịp mở miệng thì đã bị mẫu thân ngăn cản, nàng bĩu môi, không nói lời nào.
Kiều thị nhìn nữ nhi phấn điêu ngọc mài mà yêu thương không thôi, nhẹ hôn lên má vài cái rồi ôm nàng đến nhà ăn chính để dùng bữa sáng. Nhìn đến hai đứa con trai đang chỉnh tề đứng yên bên cạnh lại đột nhiên nhíu mày: “ Thừa Ngạn đâu rồi?”
Lão đại Giang Thừa Nhượng nghe mẫu thân hỏi đến đệ đê, khuôn mặt lộ ra vẻ khó xử.
Kiều thị chỉ cần nhìn bộ dáng của con trai trưởng thì liền hiểu rõ, không thèm hỏi đến nữa.
Sau một hồi cơm nước, Giang Chính Mậu nhìn thê tử đang tức giận thì liền ấm giọng dỗ dành, một bên vừa phân phó người hầu chuẩn bị xe ngựa để đến Trần phủ, một bên lại ôn tồn với kiều thê: “ A Uyển, nàng đừng giận nữa, chốc nữa ta kêu người đến Kiều phủ trói tên tiểu tử kia về dạy dỗ một phen…”
Kiều phủ là nhà mẹ đẻ của Kiều thị. Giang Thừa Ngạn từ nhỏ đã là một tên nhóc dẻo mồm dẻo miệng, đi đâu cũng được người khác yêu thích, lại cộng thêm dáng dấp thừa kế từ phụ mẫu thì càng ngày càng có nhiều người thương yêu. Kiều tổ phụ Kiều Thái phó tự nhiên cũng không thoát khỏi miệng lưỡi bôi đường của hắn, trong số các cháu ngoại, trừ Giang Diệu thì hai lão nhân gia vẫn yêu nhất tên tiểu tử này, lần nào đến cũng chọc cho hai vị cười đến vui vẻ.
Kiều thị dù được trượng phu dỗ dành nhưng trên đường đi thì vẫn còn buồn bực, lại bất giác nhớ đến việc lát nữa phải đến Trần phủ bái phỏng thì liền thay đổi một bộ dáng hiền thê lương mẫu, gương mặt như đóa hoa phù dung kiều diễm lại ướt át, cử chỉ đoan trang tao nhã, phảng phất cứ như tiên nữ trong bức họa bước ra nhân thế.
Trần phủ và Trấn Quốc công phủ vốn không có nhiều giao tình lắm, cũng rất ít khi gặp mặt, hôm nay đích trưởng tử của vợ chồng Trấn Quốc công phủ lại đem lễ vật đến bái kiến, quả thật là lần đầu tiên.
Giang Chính Mậu cũng Trần Ngũ gia ở ngoài phòng nói chuyện.
Trần Ngũ gia mặc một thân trường bào màu xanh cỏ, vóc người cao gầy, gương mặt hơi xấu một chút nhưng cũng được xem là một người biết điều. Nghe vợ chồng Giang Chính Mậu đến xin lỗi chuyện của khuyển tử làm bị thương nữ nhi nhà mình thì cũng không trách cứ gì nhiều, chỉ mỉm cười nho nhã, thái độ còn có chút thân mật cứ như bằng hữu lâu năm gặp mặt.
Nhưng ngược lại với trượng phu, Thái thị là một người đàn bà xảo quyệt và có dã tâm lại thêm tính tình mạnh mẽ, hôm qua nhìn nữ nhi ngã chổng vó bị rơi mất cái răng cửa, trán còn chảy máu thì liền đem kẻ gây chuyện Giang Thừa Ngạn mắng đến mười tám đời tổ tông nhà hắn.
Thái thị có một gương mặt trái xoan, đuôi lông mày hơi nhếch lên, chỉ bằng với lông mày như vậy đã biểu lộ phần nào tính tình của nàng rồi. Hôm nay nàng ta vận một thân váy dài màu xanh ngọc có thêu hình hoa Bối tử, trên đầu tóc đen nhánh thì cài một cây trâm hình bướm có nạm ngọc, cổ tay thì mang một đôi vòng tay ngọc thạch có khắc hoa văn tường vân, nhưng kiểu dáng này lại là kiểu thịnh hành từ năm ngoái. Thái thị biết được phu thê Giang Chính Mậu đến thì liền ôm Trần Ngưng Chỉ từ khuê phòng đi ra.
( Xin lỗi các nàng trước nhé, cái vụ đầu tóc búi kiểu gì thì ta chịu, không thể giỏi như bạn ed trước biết được nhiều kiểu tóc, nếu mà chém gió thì lại bị thiên hạ rủa cho. Thôi thì các nàng cứ tha cho ta là tóc cài trâm cho đơn giản nhé, đợi sau này Mê mỗ đi tầm sư học đạo rồi lại về chém gió thêm )
Trần Ngưng Chỉ lại không kế thừa nhiều dung mạo của mẫu thân, nàng trông giống Trần Ngũ gia nhiều hơn, gương mặt bé nhỏ tạo ấn tượng đầu tiên cho người khác chính là một bộ dáng tiểu cô nương ngoan ngoãn và dịu hiền. Nhưng hình như vẫn còn khiếp sợ vì chuyện ngày hôm qua mà mặt bánh bao trắng nõn lại tái nhợt, đôi mắt mở lớn trông như nai con tội nghiệp, nàng nấp nấp vào vạt váy của mẫu thân, ánh mắt non nớt sợ hãi đánh giá phu thê Giang Chính Mậu đang ngồi trên ghế.
Mặc dù Kiều thị không thích thái độ của Thái thị nhưng nhìn tiểu nữ oa trên trán còn quấn một vòng băng gạc trắng toát cũng sinh lòng hổ thẹn.
Trần cửu tiểu thư này cũng chỉ lớn hơn Diệu Nhi của nàng có một tuổi thôi.
Kiều thị vội vàng xin lỗi: “ Chuyện ngày hôm qua là Thừa Ngạn không đúng, trượng phu cũng đã giáo huấn tiểu tử, sáng nay phu thê chúng tôi đến trước là muốn thăm Cửu tiểu thư, sau là cha mẹ thay mặt con cái bồi tội cùng với hai vị, dù sao cũng là phu thê chúng tôi không biết dạy con mới làm cho ái nữ hai vị thành ra như thế này!”
Thái thị nghe Kiều thị nói như vậy thì không hề tin chút nào. Lúc trước Kiều thị cùng Giang Chính Mậu kết hôn náo động cả Vọng Thành, năm sau liền sinh một lần ba anh em, người đời còn không biết có bao nhiêu ước ao đâu. Kiều thị đối với ba con trai hết lòng yêu thương, làm sao cam lòng để trượng phu giáo huấn? Hơn nữa hôm nay mang tiếng là đi bồi tội mà ngay cả bóng dáng của kẻ gây sự cũng không nhìn thấy, thành ý ở đâu ra?
Thái thị ôm lấy nữ nhi, liền đáp lại, giọng nói hơi chua: “ Là gia đình chúng ta ít phúc,cũng không thể trách được tam công tử quý qia. Hiên giờ Chỉ Nhi còn nhỏ, vết sẹo cũng không ai để ý lắm, nhưng đợi đến vài năm nữa, sợ chẳng ai thèm lấy…”
Kiều thị liếc mắt nhìn Giang Chính Mậu một cái rồi từ trong tay áo lấy ra một bình sứ nhỏ, đưa cho Thái thị: “ Đây là Ngọc Da cao, cửu cô nương kiên trì thoa dược này lên chỗ bị thương thì đảm bảo vết sẹo sẽ biến mất không còn dấu vết”.
Thái thị lại cố tình không nhận.
Thái thị vốn cũng xuất thân từ nhà lớn, không phải dạng nữ tử thôn quê lạc hậu nên ngẫu nhiên cũng biết đến loại dược liệu quý giá này, hiệu quả của nó vô cùng tốt nhưng là ngàn vàng cũng khó có thể mua được. Thế nhưng hôm nay, nhìn Kiều thị đưa ra lọ thuốc quý giá kia mà Thái thị không có một phần cảm kích, trong mắt nàng ta chỉ thấy Kiều thị đang khoe khoang sự giàu có của mình.
Thái thị mặt lạnh trả lời: “ Đa tạ phu nhân đã quan tâm, nhưng Chỉ Nhi của ta vẫn không xứng đáng để nhận loại dược quý giá như thế này!”
Nữ nhi chịu một sự oan ức lớn như vậy, làm nương đau lòng xót ruột cũng là chuyện thường tình. Mặc dù Kiều thị cảm thấy không thoải mái với thái độ của Thái thị nhưng bản thân nàng cũng là nương, suy nghĩ tinh tế một chút thì liền hiểu, nếu như chuyện này rơi vào trúng Diệu Nhi bảo bối của nàng thì nàng cũng tuyệt đối không cho qua một cách dễ dàng như vậy. Nghĩ thông một hồi, cư xử của Kiều thị đối với Thái thị cũng có phần mềm mỏng hơn. Kiều thị lại thở dài, nhíu mày nhìn về phía phu quân của mình.
Trần Ngũ gia cư nhiên rất quen thuộc với tính khí này của Thái thị, hắn vốn là một nam nhân trung hậu không thích tính toán so đo quá nhiều. Chuyện ngày hôm qua xảy ra với nữ nhi hắn cũng đã khuyên nhủ nương tử, nhưng không ngờ nàng lại chấp nhất đến mức này.
Trần Ngũ gia quay sang phía Giang Chính Mậu, gương mặt lộ ra sự áy náy, lại cười nói: “ Phu nhân tính tình vốn là không tốt, mọi người chê cười rồi”.
Thái thị nghe trượng phu nói vậy thì liếc hắn một cái tỏ vẻ khinh thường.
Kiều thị cũng không nói gì, Giang Chính Mậu lại chậm rãi xoay người, cúi đầu quay về phía Trần Ngũ gia cùng Thái thị: “ Sự tình ngày hôm qua chính xác là do khuyển tử lỗ mãng. Nhưng Ngọc Da cao này, mong hai vị hãy nhận, đừng nói là nữ tử, nếu như là nam tử thì gương mặt cũng rất quan trọng. Máu chảy ruột mềm, sao cha mẹ có thể đứng nhìn con cái chịu tổn thương cho được”. Giang Chính Mậu ngày thường không hay để lộ cảm xúc nhưng dù sao hôm nay cũng đến tư gia nhà người ta để nhận lỗi, nên gương mặt tuấn tú cũng thoáng chút ôn hòa. Hắn suy nghĩ trong chốc lát, lại liếc mắt nhìn tiểu cô nương đang yên lặng trong ngực Thái thị, lại cười nói: “ Nếu như hai vị vẫn không vừa ý…Không bằng như vậy, nếu hai vị không chê, tại hạ thay mặt nhi tử hướng hai vị cầu một mối thông gia”.
Giang Chính Mậu vừa dứt lời, đừng nói là Thái thị, ngay cả Kiều thị cũng nghệch mặt ra nhìn hắn.
Kiều thị nhìn sườn mặt anh tuấn của phu quân, bàn tay dấu trong tay áo siết chặt thành nắm đấm.
Thái thị vốn không ôm một hy vọng xa vời nào, dù sao nhà họ cũng là gia tộc quyền thế không phải người mà nàng có thể trêu chọc, lời nói lúc nãy nguyên lai cũng muốn xả giận cho con gái mà thôi. Nữ nhi không thể oan ức mà bị người ta bắt nạt đến u đầu chảy máu lại cứ cười trừ cho qua. Nhưng lúc nãy nghe Giang Chính Mậu muốn cầu thân với nhà mình, trong thâm tâm của Thái thị lại nảy lên một chủ ý – nếu nữ nhi nhà mình lấy được tiểu tử Giang Thừa Ngạn kia, thân phận tất nhiên sẽ cao hơn, đây là chuyện tốt không thể nào tốt hơn.
Thái thị suy nghĩ như vậy thì bày ra một bộ dáng hòa hoãn đối với phu thê Giang Chính Mậu, giọng nói có chút kích động: “ Việc này….là thật chứ?”. Thanh âm của nàng nghe cứ như lo lắng rằng đôi phu thê Giang Chính Mậu sẽ đổi ý.
Giang Chính Mậu gật đầu: “ Tất nhiên là sự thật, Cửu cô nương trông rất thông minh lanh lợi, lại hoạt bát đáng yêu. Nếu như nhi tử có thể cưới được một tiểu cô nương như vậy, là phúc khi của hắn”.
Khuôn mặt Thái thị giãn ra, trên môi treo một nụ cười đắc ý.
Nhưng đổi lại, sắc mặt Kiều thị lại có chút khó coi.
Thời điểm ra khỏi cửa chính Trần phủ, Thái thị vẫn giữ nguyên một nụ cười cùng Trần Ngũ gia đưa tiễn phu thê Giang Chính Mậu, khỏi nói đến nàng ta có bao nhiêu khách khí.
Khuôn mặt vốn luôn nở nụ cười nhu hòa của Kiều thị khi lên ngồi trên xe ngựa thì đã thay bằng vẻ lạnh tanh, không thèm đếm xỉa đến nam nhân bên cạnh.
Giang Chính Mậu biết thê tử không vừa ý, lại nắm tay của nàng, giọng điệu lại mềm mỏng dỗ dành: “ Trách ta không thương lượng trước với nàng hay sao?”.
Kiều thị chỉ nhấc mi mắt, liếc nhìn trượng phu một cái, lại cúi đầu lạnh lùng: “ Thiếp thân không dám đoán tâm tư của gia, chỉ là….chỉ là chuyện chung thân đại sự cả đời của Thừa Ngạn, tại sao người có thể…”
Thân phận của Trần Ngưng Chỉ chính xác là không xứng được làm thê tử cho Ngạn Nhi. Kiều thị mặc dù không coi trọng chuyện môn đăng hộ đối, chỉ hy vọng nhi tử sau này có thể cưới được Tâm Nghi tiểu thư, đó là một vị cô nương tốt mà nàng coi trọng, cũng được coi là thanh mai trúc mã với Ngạn Nhi. Nàng và phu quân là hai bên lưỡng tình tương duyệt, tự nguyện tiến đến hôn nhân, nên bản thân nàng nghĩ, hôn nhân phải là tình nguyện tiến đến, như vậy mới có hạnh phúc. Nếu như là cưỡng ép sống đến hết đời, như vậy thì….
Kiều thị nghĩ đến chuyện đó thì chóp mũi đau xót vô cùng, viền mắt liền ửng hồng, quay sang trách cứ phu quân: “ Chàng nhìn đi, tính tình của Thái thị như vậy chàng có thể đảm bảo sau này vị Trần Cửu tiểu thư kia sẽ không học theo. Nếu như sau này quả thật Ngạn Nhi phải cưới một thê tử chanh chua đến thế, không phải là làm khổ hắn cả đời!”.
Giang Chính Mậu cười xòa, lại ôm ái thê vào ngực mà giải thích: “ Đây thật sự là do Tiểu Ngạn làm sai trước, đường đường là một thân nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, đương nhiên dám làm phải dám nhận. Còn về phía tiểu cô nương kia, ta nhìn nàng vốn là một cô bé ngoan ngoãn đáng yêu rất giống phụ thân của nàng,. Trần Ngũ gia là một người trung hậu hiền lành, đương nhiên Trần Cửu cô nương sau này cũng sẽ như thế. A Uyển còn chưa tin vào mắt nhìn người của vi phu sao?”.
Kiều thị khịt khịt mũi nhỏ, lầm bầm: “ Không tin thì làm sao, việc hôn nhân chàng cũng đã tự quyết định rồi, còn thay đổi được gì nữa”.
Giang Chính Mậu nghe kiều thê nói như vậy cũng chỉ kéo nàng lại gần hơn, hôn lên cái trán trơn nhẵn để an ủi.
Hai vợ chồng ân ân ái ái một hồi thì xe ngựa cũng đã nhanh chóng về đến Trấn Quốc Công phủ. Giang Thừa Ngạn cũng đã bị người của Giang Chính Mậu sai đi trói về.
Giang Thừa Ngạn căn bản cũng là chịu oan ức, ngày hôm qua hắn vội vàng tìm muội muội bảo bối mới sơ ý đẩy cô nương kia một cái, ai ngờ thân thể tiểu cô nương liễu yếu đào tơ không chịu được chút sức lực của hắn liền ngã chổng vó. Giang Thừa Ngạn cũng biết bản thân mình có lỗi, thấy cha mẹ về cũng không dám hó hé tiếng nào.
Chỉ là thấy Kiều thị buồn bã đi vào, hắn mới lên tiếng gọi: “Nương?”
Kiều thị nhìn hắn cũng không trả lời, nguyên bản lúc trước là vẫn còn tức giận với trượng phu nhưng khi nhìn thấy ánh mắt vô tội của nhi tử thì trong lòng lại vô cùng hổ thẹn. Vừa vặn đúng lúc nàng bước vào phòng thì Hứa ma ma bưng lên một bát Tuyết lê chưng đường phèn cách thủy, Kiều thị tiếp nhận bát sứ rồi đặt nó trên bàn, sau đó lại ôm nữ nhi bé nhỏ ngồi trên nhuyễn tháp.
Giang Diệu thấy tâm tình mẫu thân không vui cũng thức thời không nói điều gì, chỉ là bàn tay trắng mịn tự giác cầm thìa uống một hớp tuyết lê chưng đường phèn không đợi mẫu thân nhắc nhở, ánh mắt lại còn không thật thà nhìn đến tam ca đang đứng ở một bên.
Giang Chính Mậu đi đến cạnh nhuyễn tháp, hôn nữ nhi ngoan vài cái rồi mới mặt lạnh quay về hướng Giang Thừa Ngạn: “ Mỗi lần phạm lỗi liền chạy đến nấp nhà ngoại tổ phụ, ngươi thật là giỏi”.
Giang Thừa Ngạn cúi đầu, tỏ vẻ biết lỗi: “ Nhi tử biết mình sai rồi!”
Nhận sai rất nhanh nhưng tốc độ phạm sai còn nhanh hơn. Giang Chính Mậu nghiêm mặt tiếp tục nói: “ Mấy ngày nữa ngươi sang Trần gia, cố gắng xin lỗi tiểu cô nương nhà người ta. Dù sao sau này nàng cũng chính là thê tử của ngươi, đừng có chọc cho người ta thêm ghét”.
Giang Thừa Ngạn muốn gật đầu đồng ý, nhưng ngẫm lại, có gì đó không đúng. Con ngươi trừng lớn nhìn về phía phụ thân anh dũng, kích động hỏi: “ Cha, ngài có ý gì vậy?”. Hắn nhìn thấy phụ thân không trả lời, đôi mắt to lại quay về phía mẫu thân, muốn nàng cấp cho mình một lời giải thích hợp lý.
Kiều thị đặt nữ nhi xuống nệm, đi tới trước mặt hắn, lại thở dài: “ Chuyện này do chính con gây ra, không oán được người khác. Nương cùng phụ thân còn cũng đã đáp ứng với nhà người ta rồi, chuyện hôn sự giữa con và Ngưng Chỉ cũng đã được quyết định rồi”.
Giang Thừa Ngạn nghe vậy khóc không ra nước mắt, oán trách: “ Nương, người đã bao giờ thấy nha đầu nào béo như Trần Ngưng Chỉ chưa, bộ dáng của nàng ta cũng không bằng một nửa Diệu Diệu. Nhi tử không thèm cưới!”. Giang Thừa Ngạn phẫn uất quệt mồm. Tính tình của hắn coi như được thừa kế từ Kiều thị, xem người cũng chỉ xem bộ dáng có đẹp mắt hay không chứ không nhìn sâu vào nội tâm của con người đó. Trần Ngưng Chỉ vốn cũng là một cô nương xinh đẹp, chỉ có điều tuổi nhỏ nên mũm mỉm, mập chút cũng là chuyện bình thường, nhưng Giang Thừa Ngạn lại sinh ra ở Trấn Quốc Công phủ, cha mẹ, muội muôi và ca ca đều có tướng mạo vô cùng xuất chúng, Trần Ngưng Chỉ tự nhiên sẽ không lọt được vào mắt xanh của Tam đại công tử. Nhưng quan trọng hơn hết, tính tình của Giang Thừa Ngạn cũng là độc lập, hắn không thích bị ai xem vào chuyện của hắn, nhất là việc chung thân đại sự.
Lại không ngờ trong ba huynh đệ, đứa nhỏ nhất lại được định thân sớm nhất.
Giang Diệu đang cúi đầu ăn tuyết lê chưng đường phèn, tay nhỏ cầm cái thìa sứ nghe mẫu thân nói như vậy cũng đồng thời ngẩn ra. Nàng nhìn Kiều thị, khẽ mở cánh môi hồng nhuận: “ Nương, hôm qua tam ca là do tìm nữ nhi nên mới không cẩn thận đụng phải Trần tỷ tỷ….”
Kiều thị vỗ nhẹ đầu nàng, lại khuyên: “ Con ăn đi, đừng xen vào”.
Giang Diệu có chút không đành lòng nhìn tam ca bị ủy khuất vì mình: “ Nương…”
Thấy mẫu thân cứng rắn như vậy, Giang Diệu cũng chỉ biết cúi đầu nhìn hoa sen xanh biếc được chạm khắc dưới đáy bát, đôi lông mày nhỏ nhíu lại, nàng nhớ rằng ở kiếp trước người mà tam ca cưới sau này không phải là Trần Ngưng Chỉ.
/216
|