So sánh một chút, Giang Diệu càng lúc càng lo lắng.
Trong khi Giang Diệu đang âu sầu hết mức, chợt nghe cửa sổ truyền đến tiếng “cộc cộc cộc”.
Giang Diệu quay đầu ngẩn ra, nghĩ tới điều gì, vội vàng giấu Tị Hỏa Đồ xuống dưới gối rồi mới để chân trần bước xuống đất, đi đến gần cửa sổ, thật cẩn thận hỏi: “Ai?”
“... Là ta.”
/216
|