Ngõ Thái an, Lục gia.
Mạnh thị mặc trang phục đẹp đẽ quát Lục Thầm ở phía sau bàn học: Ta tuyệt đối không đồng ý Chu nhi cưới Tạ Nhân thân phận thấp kém kia! Ta không đồng ý, ta không đồng ý!
Lục Thầm nhìn thê tử lại tới náo loạn, ngầm buồn phiền, nói: Bà không đồng ý cũng được, việc hôn nhân đã được chuẩn bị, thiếp cưới cũng đã phát ra ngoài, đến mười tám, đợi uống chén trà con dâu của Tạ tiểu thư là được rồi. Ông nói một cách nặng nề thấm thía, ... Ta biết bà coi trọng thân phận, nhưng Tạ tiểu thư cũng xuất thân gia đình thư hương. Hơn nữa, Tạ tiểu thư đã cứu Chu nhi của chúng ta mộtmạng, tuy rằng mặt sẽ không lưu lại sẹo, nhưng đã cùng Chu nhi có tiếp xúc da thịt...
Mạnh thị biết phu quân mình tư tưởng lạc hậu, nhưng không hề nghĩ ông sẽ lạc hậu đến mức độ này.
Con trai của bà đang yên đang lành, ở trên đường làm sao sẽ bị xe ngựa va vào, mà thế nào lại được Tạ Nhân trùng hợp nhìn thấy, đẩy con trai của bà sang một bên, bản thân lại suýt nữa mất mạng dưới móng ngựa bên? Nha đầu Tạ Nhân kia, có một tỷ tỷ làm di nương, sẽ càng làm cho ả trở nên thấp hèn thủ đoạn. Vậy mà —— Phu quân này của bà, không nói tiếng nào đã mời người tới cửa cầu hôn.
Tạ Nhân ở tại tòa nhà của Giang tam gia, ngày ấy Giang tam gia cùng Tạ di nương vừa vặn cũng ở đó, lúc đấy liền đáp ứng hôn sự này.
Mạnh thị biết được việc này, tức giận đến suýt chút nữa té xỉu, trực tiếp cùng Lục Thầm gây gổ. nói là tức giận, nhưng chỉ có một mình Mạnh thị. Tính tình Lục Thầm tuy rằng mềm yếu, nhưng từ lúc phân gia, trên người bắt đầu có phong độ chủ nhân một gia đình, lúc trước ở Tuyên Vương phủ, mọi chuyện có Tam đệ trông nom, bây giờ độc lập môn hộ, ông là chủ nhân một gia đình, tất nhiên sẽ không bị thê tử nắm mũi dẫn đi.
Được, nếu ông thưởng thức Tạ tiểu thư, muốn chu nhi của chúng ta báo đáp nàng, vậy thì... Vậy hãy để cho ả vào cửa, nhưng chỉ có thể làm thiếp.
Mạnh thị vốn không thích Tạ Nhân, nay biết tâm ý phu quân đã quyết, cũng lui một bước.
Thiếp thất cũng được, chỉ cần không thành thân, đối với việc Chu nhi của bà cưới vợ cũng không có ảnh hưởng. Dù sao, nam nhân nào mà không tam thê tứ thiếp?
Lục Thầm nói: Hôn sự này đã định rồi, sắp tới ngày vui, làm sao có thể để Tạ tiểu thư làm thiếp? Việc này bà không cần nhắc lại thêm nữa.
Mạnh thị cắn răng một cái, nói: Nếu ông dám để nha đầu họ Tạ kia vào cửa, ta liền... Ta sẽ hòa ly với ông! Mạnh thị hết biện pháp, chỉ có thể lấy ra đòn sát thủ. Kết hôn hai mươi năm, Lục Thầm tính tình ôn hòa, Mạnh thị xem như là muốn gì được đó, nếu thật sự phát sinh tranh chấp, đến một bước này, Lục Thầm nhất định sẽ nhường thê tử.
Vậy mà vào lúc này, Lục Thầm lạnh nhạt nói: Nếu bà nghĩ vậy, bây giờ ta có thể viết hưu thư cho bà.
Mạnh thị choáng váng.Đôi mắt trợn trừng lên, chưa bao giờ nghĩ tới, sau khi phân gia, Lục Thầm dĩ nhiên lại kiên cường như thế này.
Mạnh thị đến cùng cũng chỉ là phụ nhân, lời này chỉ dùng để uy hiếp thôi, nào dám thật sự hòa ly, chớ nói đến là bị hưu. Mạnh thị tức Lục Thầm, nhưng càng tức Tạ Nhân hơn. Bà không tin Lục Thầm thật sựsẽ hưu bà, nhưng chuyện như vậy bà cũng không dám mạo hiểm.
Mạnh thị mạnh mẽ giậm chân đi ra khỏi thư phòng của Lục Thầm. Dọc theo đường đi, đã thấy trênhàng lang giăng đèn kết hoa.Cách thời gian thành thân còn có nửa tháng, cũng đã bắt đầu chuẩn bị...
Mạnh thị khoát tay, dùng sức xe lụa đỏ đang quấn vào trên cây cột,thầm nghĩ: Vào cửa cũng được, có mẹ chồng như bà ở đây, Tạ Nhân đừng mong có một ngày sống dễ chịu. Lúc đó tùy tiện tìm một lý do để hưu ả là được. Nam nhân đã từng thành thân cũng không quan trọng, huống hồ con trai của bà ưu tú, nhưng hưu nữ nhân... Tạ Nhân này, chẳng qua cũng chỉ là chiếc giầy rách con bà đã dùng qua thôi!
Ngày kế Lục Lưu cùng Giang Diệu đi dạo cửa hàng đồ trang sức, phỉ thúy ở phố Trường Hưng.
Nhưng nam nhân lại không am hiểu những đồ này, Giang Diệu tuy muốn cho hắn chọn,nhưng nhìn bộ dáng hắn ngây ngốc không hiểu phong tình liền từ bỏ ý định. Dù là Tuyên Vương nhưng không phải cái gì cũng đều am hiểu. Giang Diệu cong khóe miệng, cầm trong tay trâm như ý mạ vàng, giơ lên búi tóc phía trên, hỏi Lục Lưu: Đẹp mắt không?
Hôm nay Lục Lưu mặc một bộ màu xanh ngọc thẳng thớm trang nhã, trang phục lịch sự văn nhã, bộ dáng nhìn trẻ hơn so với thường ngày một chút, cũng có thêm mấy phần phong độ ôn hòa của người trí thức. hắn đúng là không hiểu đồ trang sức, nhưng thấy được thê tử chọn đến vui vẻ, liền yên tĩnh chờ. Dưới cái nhìn của hắn, nếu do dự không quyết định, sẽ mua hết tất cả, nếu có thể so sánh thì vẫn chọn lựa. Nay thấy thê tử hỏi dò, hắn chậm rãi đi tới, không có nửa phần qua loa, tinh tế liếc nhìn, nhìn chằm chằm gò má của nàng, chậm rãi nói: Rất đẹp.
Người này, nói cây trâm đẹp, hay là nàng đẹp?
Giang Diệu nhìn trâm như ý trong tay, nói: Ta cũng cảm thấy rất đẹp. nói xong liền nổi lên ý nghịch ngợm, nhón chân lên, cầm cây trâm trong tay xuyên vào trên tóc Lục Lưu, che miệng mỉm cười nói, Rất hợp.
Hai nha hoàn bên cạnh cũng che miệng, cúi đầu nghẹn cười. Vương phi đúng là tinh nghịch.
đang cùng Lục Lưu đùa nghịch, liền nghe phía sau có người đang gọi nàng.
Tam thú, Tam thẩm.
Tiểu cô nương âm thanh giòn giã, mang theo một chút mừng rỡ cùng hưng phấn.
Giang Diệu xoay người lại nhìn, đã thấy Lục Linh Lung đi vào, mà tiểu thư mặc áo màu xanh quần trắng dung mạo thanh tú bên cạnh Lục Linh Lung chính là Tạ Nhân. Giang Diệu hạ mắt xuống, nhớ đến hôm qua nhận được thiếp cưới. Lục Hành Chu kết hôn, đã khiến nàng rất bất ngờ, nhưng bất ngờ hơn còn ở phía sau... Người Lục Hành Chu cưới lại là Tạ Nhân.
Lục Hành Chu yêu thích Tạ Nhân cũng không khiến nàng ngạc nhiên. Dù sao đời trước, hai người bọn họ cũng từng lén lút qua lại. Chỉ trách lúc đó nàng không quan tâm tới vị hôn phu Lục Hành Chu này, đương nhiên sẽ không phát hiện y khác thường. Nhưng... Theo tính tình Mạnh thị, chắc chắn sẽ khôngđể Lục Hành Chu cưới Tạ Nhân. Nàng dù hiếu kỳ, nhưng lại lo lắng nếu nàng sai người đi tìm hiểu việc này, sau khi Lục Lưu biết sẽ suy nghĩ nhiều, cũng khiến lòng hiếu kỳ của nàng càng tò mò hơn. Lục Hành Chu là một tên đầu gỗ, dù biện pháp gì, tất nhiên là do Tạ Nhân nghĩ ra. Nhưng dù như thế nào, Tạ Nhân có thể gả cho Lục Hành Chu, đấy cũng là bản lĩnh của ả.
Giang Diệu lấy lại trâm như ý trên đầu Lục Lưu, sau đó gật đầu với Lục Linh Lung.Lục Linh Lung làm như quan hệ rất tốt cùng với vị tam thẩm thẩm Giang Diệu này, đi tới cạnh nàng, nhìn đồ trang sức Giang Diệu đã chọn xong, đặt ở một bên:châu sai, cây trâm, vòng tay, thật là nhiều đồ.
Lục Linh Lung nhìn thấy đôi mắt sáng lên, nói: Những thứ này đều do Tam thẩm thẩm chọn sao?
Ở Phỉ Thúy trai này đồ trang sức rất tinh xảo đẹp đẽ, giá cả tất nhiên cũng không rẻ. Nhưng từ lúc chuyển tới ngõ Thái An ngõ sau, mẫu thân nàng đưa nàng chi phí giảm đi một nửa, nàng muốn mua cũng nào có dư bạc để mua những đồ trang sức đẹp đẽ này? hiện nay thấy Giang Diệu mua đồ trang sức, giống như tùy tiện mua cái bánh bao bên đường, lại càng ước ao.
Hôm nay Tạ Nhân dẫn nàng đến cửa hàng đồ trang sức, nhất định là vì lấy lòng cô em chồng là nàng ta, tất nhiên sẽ mua đồ trang sức cho nàng ta. Lục Linh Lung vốn hài lòng, cũng cảm thấy người chị dâu Tạ Nhân này biết điều, nhưng lúc này so sánh Tạ Nhân với Giang Diệu, thật cảm thấy —— không trách vì sao mẫu thân nàng ta lại ghét bỏ xuất thân của Tạ Nhân.
nói cái gì mà phong độ thanh lệ thoát tục của người trí thức, nói trắng ra chính là nghèo kiết xác mà thôi.
Nếu ca ca của nàng có thể lấy một người như Giang Diệu,một quý nữ có tiền như vậy,đúng là tốt biết bao.
Giang Diệu gật đầu, sau đó để chủ quán gói đồ trang sức bên cạnh đã chọn xong đưa đến Tuyên Vương phủ. Lục Lưu ở bên nãy giờ không nói gì, đem cây trâm như ý thả vào nói: Còn cái này.
Giang Diệu mỉm cười với hắn, hai vợ chồng cùng nhau ra Phỉ Thúy Trai.
Lục Linh Lung cùng Tạ Nhân lui sang một bên, nhìn hai người đi xa. Tạ Nhân ngơ ngác nhìn bóng lưng hai người, cảm thấy sự việc khi còn bé rõ ràng trước mắt. Giang Diệu vẫn là người được trăm ngàn sủng ái tiêu tiền như nước, mà ả... Vì lấy lòng Lục Linh Lung, cầm chỗ bạc Giang tam gia cho, dẫn Lục Linh Lung đi chọn đồ trang sức.
Lục Linh Lung mím môi, liền đi chọn đồ trang sức. Nàng nói với chưởng quỹ: Vừa rồi tam thẩm thẩm ta chọn cây trâm như ý kia, còn nữa không?
Chưởng quỹ mặc một trường bào màu xanh cổ tròn hơi cũ,là một nam nhân trung niên dáng người ục ịch, rất vui mừng, nói: Cây trâm kia chỉ có một cái, nhưng còn có một cây trậm hoa mai mạ vàng gần giống như vậy, tiểu thư có hứng thú nhìn thử không.
Lục Linh Lung tất nhiên muốn nhìn, cười tủm tỉm gật đầu, bảo chưởng quỹ đem ra. Nàng ta nhận lấy cây trâm, cây trâm chạm khắc hoa văn hoa mai, trên đỉnh dùng hồng ngọc chế thành một đóa mai hồng, óng ánh loá mắt, trông rất sống động. Lục Linh Lung liếc mắt nhìn, liền yêu thích không buông tay. Nàng cầm cây trâm trong tay, nói với Tạ Nhân bên cạnh: Nhân tỷ tỷ, cây trâm này thật là xinh đẹp...
Tạ Nhân nhìn bộ dáng của Lục Linh Lung, trong lòng âm thầm xem thường, làm sao không hiểu lời này của nàng ta là có ý gì. Nhưng ả biết Mạnh thị không thích ả, khi vào cửa chắc chắn sẽ gây đủ đường khó khăn cho ả, nên ả không thể đắc tội vớiLục Linh Lung nữa.
Tạ Nhân nở nụ cười, nói: Cây trâm này đúng là rất hợp với muội.
Đây là ý mua cho nàng, Lục Linh Lung cười hỏi chưởng quỹ bao nhiêu tiền.
Chưởng quỹ nói: Cây trâm này tuy không quý trọng bằng cây trâm vị phụ nhân kia chọn, nhưng lại có hồng ngọc hiếm thấy, nhìn xem, mỗi một viên đều rất tinh phẩm, hơn nữa cây trâm này toàn bộ đều dùng vàng chế tạo, giá tiền này... nói xong mỉm cười, duỗi ra ba ngón tay.
Lục Linh Lung nói: Ba mươi lượng?
Chưởng quỹ lắc đầu, cảm thấy tiểu cô nương này có chút ngu đần, nói thẳng: Ba trăm lượng.
Ba trăm lượng...
Tạ Nhân bên cạnh cũng ngẩn ra. Hôm nay ả ra cửa, cầm theo hơn nửa bạc do mình tích trữ, tổng cộng cũng là hai trăm lượng ngân phiếu cùng một ít bạc vụn. Vốn nghĩ với ánh mắt của Lục Linh Lung, sẽkhông chọn được đồ trang sức đáng giá, không ngờ vừa chọn liền chọn cái ba trăm lượng.
Lục Linh Lung cũng không nghĩ tới sẽ đắt như vậy, nhưng nàng ta rất là yêu thích. Hơn nữa, lúc này nàng ta không làm thịt Tạ Nhân, đợi khi Tạ Nhân vào cửa, làm sao lại có thể ra sức lấy lòng nàng ta như vậy? Lại nói, tỷ tỷ của ả không phải là ái thiếp của Giang tam gia Trấn Quốc Công phủ sao? Ra chút thủ đoạn mê hoặc, sẽ dễ dàng khiến Giang tam gia xuất trăm lượng bạc ròng cho thân muội muội này?
Lục Linh Lung thấy sắc mặt Tạ Nhân không dễ nhìn, sợ ả không mua cho nàng, liền nói: Lần trước tam thẩm thẩm dẫn ta ra ngoài, ta nhìn trúng cái gì,nàng cũng không nháy mắt liền mua cho ta... nói xong liền chỉ cây trâm hồ điệp cài trên búi tóc, Cây trâm này chính là món đồ đó, cũng đáng giá hai,ba trăm lượng. Hôm nay ra cửa không tiện khoe khoang, mới đeo cái trâm bình thường này. Có điều tam thẩm thẩm của ta gia thế tốt,gả cho người cũng tốt,vừa vào cửa đã chủ trì việc bếp núc,người bên ngoài không cách nào so được.Nhân tỷ tỷ, nếu không... Chúng ta đi nơi khác xem?
Trong lòng lại nói: Nếu không mua cho nàng ta, lần tới sẽ không tiếp tục cùng ả ra ngoài. Đợi ả vào cửa, nàng ta nhất định sẽ cùng phe với mẫu thân, cùng nhau bắt lỗi của ả Tạ Nhân này. Để ca ca sớm hưu ả.
Tạ Nhân sao lại không biết Lục Linh Lung nói khích ả?
Ả biết tính tình Giang Diệu, là người không thích hư tình giả ý, vừa rồi tỏ rõ không thích Lục Linh Lung, làm sao sẽ dẫn nàng ta đi mua đồ trang sức? Chỉ là —— Nghĩ đến vừa rồi Giang Diệu ở cạnh Lục Lưu.
Năm đó ả đúng là không nhìn lầm, Lục Lưu là một nam tử vô cùng tốt, loại nam nhân này, ả dù là làm thiếp, cũng sẽ đồng ý. Nhưng một mực... Vẫn là của Giang Diệu. Nàng từ nhỏ tới lớn, mọi cái đều là tốt nhất, thậm chí chơi chán, tùy ý vứt bỏ một món đồ chơi, đều là đồ người khác ước ao mà không được.
Tạ Nhân dùng sức nắm hai tay trong tay áo, nói với Lục Linh Lung: Nếu Linh Lung yêu thích, vậy hôm nay ta sẽ không để muội thất vọng. Cây trâm này đúng là rất đẹp, nhưng nên phối hợp với một cái tráp đẹp,ở chỗ ta chó một hộp nhỏ bằng gỗ tử đàn, đựng vừa cây trâm này, ngày mai ta sẽ cùng đưa cho Lung Linh muội, có được không?
Thích, bộ dạng nghèo túng thâm nhập đến tận xương còn muốn còn muốn bắt chước người ta xa hoa!
Lục Linh Lung biết ả bây giờ không đủ bạc, sẽ nghĩ cách có đủ bạc để ngày mai mua đến cho nàng ta. Trong lòng nàng ta vô cùng xem thường, tuy rằng ả hứa sẽ mua cho nàng ta, vẫn cảm thấy có chút mất mặt... Nhưng trên mặt vẫn tươi cười nói: Nhiều bạc như thế thật không tiện... Tạ Nhân tỷ tỷ.
Tạ Nhân cố gắng nặn ra một nụ cười, nói: Muội yêu thích là được rồi.
•
Lúc này Giang Diệu cũng ở trên xe ngựa, cùng Lục Lưu nói tới việc hôn nhân của Lục Hành Chu, ... Thiếp mời đã đưa tới, chúng ta dù sao cũng phải tới uống rượu mừng. Ngày ấy chàng có rảnh không?
Lục Lưu một lần lại một lần vỗ về sống lưng nàng, nói: Nếu nàng không muốn đi, có thể không đi.
Nàng đúng là không muốn gặp lại Lục Hành Chu cùng Tạ Nhân, nhưng hôm nay nàng đã không còn là tiểu hài tử, thân là Tuyên Vương phi, chung quy phải có phong độ. Ngay cả Hoàng hậu Hoắc Tuyền, cũng phải nhìn kẻ mà mình ghét, nàng có tư cách gì để yếu ớt?
Giang Diệu nói: Đại bá có ân cứu mạng với chàng, con trai của huynh ấy thành thân, chúng ta phải cho huynh ấy mặt mũi. Đến lúc nàng ngồi chỗ nữ quyến, không cần gặp Tạ Nhân, càng không cần thấy Lục Hành Chu, coi như ăn một bữa cơm, học tập xã giao thôi.
Lục Lưu giang tay ôm lấy nàng, đôi môi đặt lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, chậm rãi vuốt ve... Giang Diệu ảo não há mồm cắn vào môi hắn một cái. Nam nhân này, lúc nào đã nuôi thành thói hư tật xấu thích hôn môi đến như thế.
Mạnh thị mặc trang phục đẹp đẽ quát Lục Thầm ở phía sau bàn học: Ta tuyệt đối không đồng ý Chu nhi cưới Tạ Nhân thân phận thấp kém kia! Ta không đồng ý, ta không đồng ý!
Lục Thầm nhìn thê tử lại tới náo loạn, ngầm buồn phiền, nói: Bà không đồng ý cũng được, việc hôn nhân đã được chuẩn bị, thiếp cưới cũng đã phát ra ngoài, đến mười tám, đợi uống chén trà con dâu của Tạ tiểu thư là được rồi. Ông nói một cách nặng nề thấm thía, ... Ta biết bà coi trọng thân phận, nhưng Tạ tiểu thư cũng xuất thân gia đình thư hương. Hơn nữa, Tạ tiểu thư đã cứu Chu nhi của chúng ta mộtmạng, tuy rằng mặt sẽ không lưu lại sẹo, nhưng đã cùng Chu nhi có tiếp xúc da thịt...
Mạnh thị biết phu quân mình tư tưởng lạc hậu, nhưng không hề nghĩ ông sẽ lạc hậu đến mức độ này.
Con trai của bà đang yên đang lành, ở trên đường làm sao sẽ bị xe ngựa va vào, mà thế nào lại được Tạ Nhân trùng hợp nhìn thấy, đẩy con trai của bà sang một bên, bản thân lại suýt nữa mất mạng dưới móng ngựa bên? Nha đầu Tạ Nhân kia, có một tỷ tỷ làm di nương, sẽ càng làm cho ả trở nên thấp hèn thủ đoạn. Vậy mà —— Phu quân này của bà, không nói tiếng nào đã mời người tới cửa cầu hôn.
Tạ Nhân ở tại tòa nhà của Giang tam gia, ngày ấy Giang tam gia cùng Tạ di nương vừa vặn cũng ở đó, lúc đấy liền đáp ứng hôn sự này.
Mạnh thị biết được việc này, tức giận đến suýt chút nữa té xỉu, trực tiếp cùng Lục Thầm gây gổ. nói là tức giận, nhưng chỉ có một mình Mạnh thị. Tính tình Lục Thầm tuy rằng mềm yếu, nhưng từ lúc phân gia, trên người bắt đầu có phong độ chủ nhân một gia đình, lúc trước ở Tuyên Vương phủ, mọi chuyện có Tam đệ trông nom, bây giờ độc lập môn hộ, ông là chủ nhân một gia đình, tất nhiên sẽ không bị thê tử nắm mũi dẫn đi.
Được, nếu ông thưởng thức Tạ tiểu thư, muốn chu nhi của chúng ta báo đáp nàng, vậy thì... Vậy hãy để cho ả vào cửa, nhưng chỉ có thể làm thiếp.
Mạnh thị vốn không thích Tạ Nhân, nay biết tâm ý phu quân đã quyết, cũng lui một bước.
Thiếp thất cũng được, chỉ cần không thành thân, đối với việc Chu nhi của bà cưới vợ cũng không có ảnh hưởng. Dù sao, nam nhân nào mà không tam thê tứ thiếp?
Lục Thầm nói: Hôn sự này đã định rồi, sắp tới ngày vui, làm sao có thể để Tạ tiểu thư làm thiếp? Việc này bà không cần nhắc lại thêm nữa.
Mạnh thị cắn răng một cái, nói: Nếu ông dám để nha đầu họ Tạ kia vào cửa, ta liền... Ta sẽ hòa ly với ông! Mạnh thị hết biện pháp, chỉ có thể lấy ra đòn sát thủ. Kết hôn hai mươi năm, Lục Thầm tính tình ôn hòa, Mạnh thị xem như là muốn gì được đó, nếu thật sự phát sinh tranh chấp, đến một bước này, Lục Thầm nhất định sẽ nhường thê tử.
Vậy mà vào lúc này, Lục Thầm lạnh nhạt nói: Nếu bà nghĩ vậy, bây giờ ta có thể viết hưu thư cho bà.
Mạnh thị choáng váng.Đôi mắt trợn trừng lên, chưa bao giờ nghĩ tới, sau khi phân gia, Lục Thầm dĩ nhiên lại kiên cường như thế này.
Mạnh thị đến cùng cũng chỉ là phụ nhân, lời này chỉ dùng để uy hiếp thôi, nào dám thật sự hòa ly, chớ nói đến là bị hưu. Mạnh thị tức Lục Thầm, nhưng càng tức Tạ Nhân hơn. Bà không tin Lục Thầm thật sựsẽ hưu bà, nhưng chuyện như vậy bà cũng không dám mạo hiểm.
Mạnh thị mạnh mẽ giậm chân đi ra khỏi thư phòng của Lục Thầm. Dọc theo đường đi, đã thấy trênhàng lang giăng đèn kết hoa.Cách thời gian thành thân còn có nửa tháng, cũng đã bắt đầu chuẩn bị...
Mạnh thị khoát tay, dùng sức xe lụa đỏ đang quấn vào trên cây cột,thầm nghĩ: Vào cửa cũng được, có mẹ chồng như bà ở đây, Tạ Nhân đừng mong có một ngày sống dễ chịu. Lúc đó tùy tiện tìm một lý do để hưu ả là được. Nam nhân đã từng thành thân cũng không quan trọng, huống hồ con trai của bà ưu tú, nhưng hưu nữ nhân... Tạ Nhân này, chẳng qua cũng chỉ là chiếc giầy rách con bà đã dùng qua thôi!
Ngày kế Lục Lưu cùng Giang Diệu đi dạo cửa hàng đồ trang sức, phỉ thúy ở phố Trường Hưng.
Nhưng nam nhân lại không am hiểu những đồ này, Giang Diệu tuy muốn cho hắn chọn,nhưng nhìn bộ dáng hắn ngây ngốc không hiểu phong tình liền từ bỏ ý định. Dù là Tuyên Vương nhưng không phải cái gì cũng đều am hiểu. Giang Diệu cong khóe miệng, cầm trong tay trâm như ý mạ vàng, giơ lên búi tóc phía trên, hỏi Lục Lưu: Đẹp mắt không?
Hôm nay Lục Lưu mặc một bộ màu xanh ngọc thẳng thớm trang nhã, trang phục lịch sự văn nhã, bộ dáng nhìn trẻ hơn so với thường ngày một chút, cũng có thêm mấy phần phong độ ôn hòa của người trí thức. hắn đúng là không hiểu đồ trang sức, nhưng thấy được thê tử chọn đến vui vẻ, liền yên tĩnh chờ. Dưới cái nhìn của hắn, nếu do dự không quyết định, sẽ mua hết tất cả, nếu có thể so sánh thì vẫn chọn lựa. Nay thấy thê tử hỏi dò, hắn chậm rãi đi tới, không có nửa phần qua loa, tinh tế liếc nhìn, nhìn chằm chằm gò má của nàng, chậm rãi nói: Rất đẹp.
Người này, nói cây trâm đẹp, hay là nàng đẹp?
Giang Diệu nhìn trâm như ý trong tay, nói: Ta cũng cảm thấy rất đẹp. nói xong liền nổi lên ý nghịch ngợm, nhón chân lên, cầm cây trâm trong tay xuyên vào trên tóc Lục Lưu, che miệng mỉm cười nói, Rất hợp.
Hai nha hoàn bên cạnh cũng che miệng, cúi đầu nghẹn cười. Vương phi đúng là tinh nghịch.
đang cùng Lục Lưu đùa nghịch, liền nghe phía sau có người đang gọi nàng.
Tam thú, Tam thẩm.
Tiểu cô nương âm thanh giòn giã, mang theo một chút mừng rỡ cùng hưng phấn.
Giang Diệu xoay người lại nhìn, đã thấy Lục Linh Lung đi vào, mà tiểu thư mặc áo màu xanh quần trắng dung mạo thanh tú bên cạnh Lục Linh Lung chính là Tạ Nhân. Giang Diệu hạ mắt xuống, nhớ đến hôm qua nhận được thiếp cưới. Lục Hành Chu kết hôn, đã khiến nàng rất bất ngờ, nhưng bất ngờ hơn còn ở phía sau... Người Lục Hành Chu cưới lại là Tạ Nhân.
Lục Hành Chu yêu thích Tạ Nhân cũng không khiến nàng ngạc nhiên. Dù sao đời trước, hai người bọn họ cũng từng lén lút qua lại. Chỉ trách lúc đó nàng không quan tâm tới vị hôn phu Lục Hành Chu này, đương nhiên sẽ không phát hiện y khác thường. Nhưng... Theo tính tình Mạnh thị, chắc chắn sẽ khôngđể Lục Hành Chu cưới Tạ Nhân. Nàng dù hiếu kỳ, nhưng lại lo lắng nếu nàng sai người đi tìm hiểu việc này, sau khi Lục Lưu biết sẽ suy nghĩ nhiều, cũng khiến lòng hiếu kỳ của nàng càng tò mò hơn. Lục Hành Chu là một tên đầu gỗ, dù biện pháp gì, tất nhiên là do Tạ Nhân nghĩ ra. Nhưng dù như thế nào, Tạ Nhân có thể gả cho Lục Hành Chu, đấy cũng là bản lĩnh của ả.
Giang Diệu lấy lại trâm như ý trên đầu Lục Lưu, sau đó gật đầu với Lục Linh Lung.Lục Linh Lung làm như quan hệ rất tốt cùng với vị tam thẩm thẩm Giang Diệu này, đi tới cạnh nàng, nhìn đồ trang sức Giang Diệu đã chọn xong, đặt ở một bên:châu sai, cây trâm, vòng tay, thật là nhiều đồ.
Lục Linh Lung nhìn thấy đôi mắt sáng lên, nói: Những thứ này đều do Tam thẩm thẩm chọn sao?
Ở Phỉ Thúy trai này đồ trang sức rất tinh xảo đẹp đẽ, giá cả tất nhiên cũng không rẻ. Nhưng từ lúc chuyển tới ngõ Thái An ngõ sau, mẫu thân nàng đưa nàng chi phí giảm đi một nửa, nàng muốn mua cũng nào có dư bạc để mua những đồ trang sức đẹp đẽ này? hiện nay thấy Giang Diệu mua đồ trang sức, giống như tùy tiện mua cái bánh bao bên đường, lại càng ước ao.
Hôm nay Tạ Nhân dẫn nàng đến cửa hàng đồ trang sức, nhất định là vì lấy lòng cô em chồng là nàng ta, tất nhiên sẽ mua đồ trang sức cho nàng ta. Lục Linh Lung vốn hài lòng, cũng cảm thấy người chị dâu Tạ Nhân này biết điều, nhưng lúc này so sánh Tạ Nhân với Giang Diệu, thật cảm thấy —— không trách vì sao mẫu thân nàng ta lại ghét bỏ xuất thân của Tạ Nhân.
nói cái gì mà phong độ thanh lệ thoát tục của người trí thức, nói trắng ra chính là nghèo kiết xác mà thôi.
Nếu ca ca của nàng có thể lấy một người như Giang Diệu,một quý nữ có tiền như vậy,đúng là tốt biết bao.
Giang Diệu gật đầu, sau đó để chủ quán gói đồ trang sức bên cạnh đã chọn xong đưa đến Tuyên Vương phủ. Lục Lưu ở bên nãy giờ không nói gì, đem cây trâm như ý thả vào nói: Còn cái này.
Giang Diệu mỉm cười với hắn, hai vợ chồng cùng nhau ra Phỉ Thúy Trai.
Lục Linh Lung cùng Tạ Nhân lui sang một bên, nhìn hai người đi xa. Tạ Nhân ngơ ngác nhìn bóng lưng hai người, cảm thấy sự việc khi còn bé rõ ràng trước mắt. Giang Diệu vẫn là người được trăm ngàn sủng ái tiêu tiền như nước, mà ả... Vì lấy lòng Lục Linh Lung, cầm chỗ bạc Giang tam gia cho, dẫn Lục Linh Lung đi chọn đồ trang sức.
Lục Linh Lung mím môi, liền đi chọn đồ trang sức. Nàng nói với chưởng quỹ: Vừa rồi tam thẩm thẩm ta chọn cây trâm như ý kia, còn nữa không?
Chưởng quỹ mặc một trường bào màu xanh cổ tròn hơi cũ,là một nam nhân trung niên dáng người ục ịch, rất vui mừng, nói: Cây trâm kia chỉ có một cái, nhưng còn có một cây trậm hoa mai mạ vàng gần giống như vậy, tiểu thư có hứng thú nhìn thử không.
Lục Linh Lung tất nhiên muốn nhìn, cười tủm tỉm gật đầu, bảo chưởng quỹ đem ra. Nàng ta nhận lấy cây trâm, cây trâm chạm khắc hoa văn hoa mai, trên đỉnh dùng hồng ngọc chế thành một đóa mai hồng, óng ánh loá mắt, trông rất sống động. Lục Linh Lung liếc mắt nhìn, liền yêu thích không buông tay. Nàng cầm cây trâm trong tay, nói với Tạ Nhân bên cạnh: Nhân tỷ tỷ, cây trâm này thật là xinh đẹp...
Tạ Nhân nhìn bộ dáng của Lục Linh Lung, trong lòng âm thầm xem thường, làm sao không hiểu lời này của nàng ta là có ý gì. Nhưng ả biết Mạnh thị không thích ả, khi vào cửa chắc chắn sẽ gây đủ đường khó khăn cho ả, nên ả không thể đắc tội vớiLục Linh Lung nữa.
Tạ Nhân nở nụ cười, nói: Cây trâm này đúng là rất hợp với muội.
Đây là ý mua cho nàng, Lục Linh Lung cười hỏi chưởng quỹ bao nhiêu tiền.
Chưởng quỹ nói: Cây trâm này tuy không quý trọng bằng cây trâm vị phụ nhân kia chọn, nhưng lại có hồng ngọc hiếm thấy, nhìn xem, mỗi một viên đều rất tinh phẩm, hơn nữa cây trâm này toàn bộ đều dùng vàng chế tạo, giá tiền này... nói xong mỉm cười, duỗi ra ba ngón tay.
Lục Linh Lung nói: Ba mươi lượng?
Chưởng quỹ lắc đầu, cảm thấy tiểu cô nương này có chút ngu đần, nói thẳng: Ba trăm lượng.
Ba trăm lượng...
Tạ Nhân bên cạnh cũng ngẩn ra. Hôm nay ả ra cửa, cầm theo hơn nửa bạc do mình tích trữ, tổng cộng cũng là hai trăm lượng ngân phiếu cùng một ít bạc vụn. Vốn nghĩ với ánh mắt của Lục Linh Lung, sẽkhông chọn được đồ trang sức đáng giá, không ngờ vừa chọn liền chọn cái ba trăm lượng.
Lục Linh Lung cũng không nghĩ tới sẽ đắt như vậy, nhưng nàng ta rất là yêu thích. Hơn nữa, lúc này nàng ta không làm thịt Tạ Nhân, đợi khi Tạ Nhân vào cửa, làm sao lại có thể ra sức lấy lòng nàng ta như vậy? Lại nói, tỷ tỷ của ả không phải là ái thiếp của Giang tam gia Trấn Quốc Công phủ sao? Ra chút thủ đoạn mê hoặc, sẽ dễ dàng khiến Giang tam gia xuất trăm lượng bạc ròng cho thân muội muội này?
Lục Linh Lung thấy sắc mặt Tạ Nhân không dễ nhìn, sợ ả không mua cho nàng, liền nói: Lần trước tam thẩm thẩm dẫn ta ra ngoài, ta nhìn trúng cái gì,nàng cũng không nháy mắt liền mua cho ta... nói xong liền chỉ cây trâm hồ điệp cài trên búi tóc, Cây trâm này chính là món đồ đó, cũng đáng giá hai,ba trăm lượng. Hôm nay ra cửa không tiện khoe khoang, mới đeo cái trâm bình thường này. Có điều tam thẩm thẩm của ta gia thế tốt,gả cho người cũng tốt,vừa vào cửa đã chủ trì việc bếp núc,người bên ngoài không cách nào so được.Nhân tỷ tỷ, nếu không... Chúng ta đi nơi khác xem?
Trong lòng lại nói: Nếu không mua cho nàng ta, lần tới sẽ không tiếp tục cùng ả ra ngoài. Đợi ả vào cửa, nàng ta nhất định sẽ cùng phe với mẫu thân, cùng nhau bắt lỗi của ả Tạ Nhân này. Để ca ca sớm hưu ả.
Tạ Nhân sao lại không biết Lục Linh Lung nói khích ả?
Ả biết tính tình Giang Diệu, là người không thích hư tình giả ý, vừa rồi tỏ rõ không thích Lục Linh Lung, làm sao sẽ dẫn nàng ta đi mua đồ trang sức? Chỉ là —— Nghĩ đến vừa rồi Giang Diệu ở cạnh Lục Lưu.
Năm đó ả đúng là không nhìn lầm, Lục Lưu là một nam tử vô cùng tốt, loại nam nhân này, ả dù là làm thiếp, cũng sẽ đồng ý. Nhưng một mực... Vẫn là của Giang Diệu. Nàng từ nhỏ tới lớn, mọi cái đều là tốt nhất, thậm chí chơi chán, tùy ý vứt bỏ một món đồ chơi, đều là đồ người khác ước ao mà không được.
Tạ Nhân dùng sức nắm hai tay trong tay áo, nói với Lục Linh Lung: Nếu Linh Lung yêu thích, vậy hôm nay ta sẽ không để muội thất vọng. Cây trâm này đúng là rất đẹp, nhưng nên phối hợp với một cái tráp đẹp,ở chỗ ta chó một hộp nhỏ bằng gỗ tử đàn, đựng vừa cây trâm này, ngày mai ta sẽ cùng đưa cho Lung Linh muội, có được không?
Thích, bộ dạng nghèo túng thâm nhập đến tận xương còn muốn còn muốn bắt chước người ta xa hoa!
Lục Linh Lung biết ả bây giờ không đủ bạc, sẽ nghĩ cách có đủ bạc để ngày mai mua đến cho nàng ta. Trong lòng nàng ta vô cùng xem thường, tuy rằng ả hứa sẽ mua cho nàng ta, vẫn cảm thấy có chút mất mặt... Nhưng trên mặt vẫn tươi cười nói: Nhiều bạc như thế thật không tiện... Tạ Nhân tỷ tỷ.
Tạ Nhân cố gắng nặn ra một nụ cười, nói: Muội yêu thích là được rồi.
•
Lúc này Giang Diệu cũng ở trên xe ngựa, cùng Lục Lưu nói tới việc hôn nhân của Lục Hành Chu, ... Thiếp mời đã đưa tới, chúng ta dù sao cũng phải tới uống rượu mừng. Ngày ấy chàng có rảnh không?
Lục Lưu một lần lại một lần vỗ về sống lưng nàng, nói: Nếu nàng không muốn đi, có thể không đi.
Nàng đúng là không muốn gặp lại Lục Hành Chu cùng Tạ Nhân, nhưng hôm nay nàng đã không còn là tiểu hài tử, thân là Tuyên Vương phi, chung quy phải có phong độ. Ngay cả Hoàng hậu Hoắc Tuyền, cũng phải nhìn kẻ mà mình ghét, nàng có tư cách gì để yếu ớt?
Giang Diệu nói: Đại bá có ân cứu mạng với chàng, con trai của huynh ấy thành thân, chúng ta phải cho huynh ấy mặt mũi. Đến lúc nàng ngồi chỗ nữ quyến, không cần gặp Tạ Nhân, càng không cần thấy Lục Hành Chu, coi như ăn một bữa cơm, học tập xã giao thôi.
Lục Lưu giang tay ôm lấy nàng, đôi môi đặt lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, chậm rãi vuốt ve... Giang Diệu ảo não há mồm cắn vào môi hắn một cái. Nam nhân này, lúc nào đã nuôi thành thói hư tật xấu thích hôn môi đến như thế.
/216
|