Giang Diệu hít sâu một hơi, thấy hắn căng thẳng, lúc này mới giả vờ ung dung mỉm cười, nắm bàn tay lớn của Lục Lưu nhận sai nói: Hôm nay là ta không đúng, để chàng lo lắng. Nhưng ta dẫn theo thị vệ do chàng an bài, sẽ không sao đâu, còn vừa mới...
Nghĩ việc vừa rồi của Tống Tư, Giang Diệu cũng nhíu mày. Nàng biết tiểu cô nương này xưa nay tính tình ngay thẳng, việc của Tống nhị gia, tất nhiên là thiên vị, người tinh tường sẽ hiểu là tự làm tự chịu, nhưng nàng là khuê nữ, tất nhiên sẽ cảm thấy là người khác không đúng. Lục Lưu là người trừng mắt tất báo, đặc biệt lại liên quan với việc của nàng, lúc này nàng đau bụng, ngăn cản Lục Lưu ở tại chỗ lấy mạng nhỏ của Tống Tư... Lần sau, nàng sẽ không ngu ngốc vì một người muốn hại mình mà lừa gạt phu quân mình.
Lục Lưu nào muốn nghe nàng nói những lời này?
Chỉ nhìn bộ dáng khó chịu của nàng, liền nói: Đừng nói .
Được rồi. Nàng không nói .
Giang Diệu tựa ở trong ngực hắn, nói: Vậy chúng ta trở về thôi... Ta e sợ, chỉ sợ là muốn sinh. Bình thường bụng của nàng cũng đau, nhưng không đau kịch liệt giống như hôm nay. Theo lý thuyết, bụng nàng mới có bảy,tám tháng, cách thời gian sinh còn sớm, nhưng vừa rồi nàng tức giận không ít, tâm tình thay đổi lớn, sợ là hài tử trong bụng muốn sinh non.
Vừa nghe lời này, Lục Lưu liền cảm thấy rối loạn.
Cánh tay hắn ôm chặt hơn chút, vô số lần hắn nghĩ đến bộ dáng nàng lúc sinh sản, thậm chí lo lắng... Hô hấp của Lục Lưu hơi dừng lại, nói: Vậy chúng ta trở về, bây giờ liền trở về.
Khuôn mặt Giang Diệu trắng xám, khóe miệng lại chậm rãi mỉm cười, giống như muốn cho hắn an tâm. Nhưng bụng nàng đúng là rất đau, từng đợt rồi từng đợt, nàng có chút không nhịn được. Chỉ là... Nàng chưa nói gì, Lục Lưu đã lo lắng như thế, nếu nàng kêu đau, Lục Lưu sẽ làm sao?
Nàng vùi đầu ở trong ngực của hắn, tùy ý hắn nhanh chóng lại vững vàng ôm nàng ra cửa lớn Tống phủ, trực tiếp lên xe ngựa ở bên ngoài.
Lúc này ở nơi ở củaTống lão thái gia, Tống đại gia cùng La thị, Tần thị đều ở cùng một nơi. Tần thị đangan ủi Tống Tư nước mắt như mưa trong lồng ngực.
Tống đại gia cau lông mày, vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở trên ghế thái sư, đến khi thấy gã sai vặt được phái đi vội vã đi vào, Tống đại gia mới đứng dậy, lớn tiếng hỏi: Tuyên Vương phi kia như thế nào?
Gã sai vặt hồi bẩm nói: Tuyên Vương phi giống như là động thai khí, nhìn tư thế, sợ là muốn sinh non.
Sinh non...
Tống đại gia trợn to đôi mắt. hắn có chút hảo cảm đối với ngoại chất tức Tuyên Vương phi này, là danh môn quý nữ Vọng Thành, xuất thân hiển hách, cũng bình dị gần gũi, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, đúng là bọn họ không muốn nhìn thấy.
Nhưng thân thể nhỏ bé, mang thai hài tử vốn gian khổ, nếu thật sự có sơ xuất...
Lúc này, quan tâm của Tống đại gia với Tuyên Vương phi chỉ là thứ yếu, cái nghĩ đến đầu tiên, chính là —— Lục Lưu coi trọng vị tiểu Vương phi này như thế, lúc này sinh non, Tống phủ bọn họ cũng khôngthoát khỏi liên quan, nếu bình an thì tốt, nhưng nếu có chút sai lầm, với tính tình của Lục Lưu,lục thân không nhận, sợ là sẽ đem món nợ này tính tới trên đầu Tống gia bọn họ.
Bởi vậy, Tống đại gia liền cảm thấy lo lắng.
Lúc này bên trong xe ngựa, Giang Diệu cũng không nhịn được, đau đến khóc ra thành tiếng, gắt gao nắm chạm vạt áo Lục Lưu. Nàng chưa từng sinh hài tử, lúc mang thai hài tử, mặc dù có chút gian khổ, nhưng vẫn có thể chịu đựng, chỉ cần nghĩ đến trong bụng là hài tử của nàng và Lục Lưu, dù có cực khổ nữa nàng cũng vui vẻ chịu đựng.
Nhưng lúc này quá đau.
Đôi mắt Giang Diệu hiện ra một tầng hơi nước, nhìn mặt người bên cạnh cũng hoàn toàn mông lung, chỉ hé môi nói: Lục Lưu...
Ta đây, ta đây...
Sắc mặt Lục Lưu cũng trắng bệch, thở hổn hển, nắm thật chặt tay của thê tử.
Bộ dạng hoảng loạn luống cuống như vậy, không có chút nào thong dong bình tĩnh của ngày thường?
Lục Lưu ôm thê tử, nhìn dáng vẻ nàng thống khổ, nhưng chính hắn cái gì cũng không làm được, chỉ có thể nói với người đánh xe bên ngoài: Nhanh hơn chút nữa!
Phu xe nghe được tiếng gào này, cũng sợ đến vỡ mật.
Vừa muốn vững vàng, lại phải nhanh,không phải làm khó hắn sao?
Lục Lưu hôn trán thê tử, thấy đầu nàng đầy mồ hôi, liền dùng ống tay áo giúp nàng lau, ôn nhu nói: Chúng ta lập tức về đến nhà, nhịn thêm một chút, hả?
Đau đớn giống như giảm bớt. Giang Diệu ngước mắt thấy hắn, thấy bộ dáng nam nhân sợ sệt căng thẳng như vậy, mới an ủi: Chàng yên tâm, Hứa ma ma nói, sinh con rất dễ dàng... Ta thông minh như vậy, người khác đều có thể thuận lợi sinh ra hài tử, ta chắc chắn sẽ càng nhanh càng thuận lợi, đúng không?
Lục Lưu nâng khuôn mặt nhỏ của thê tử hôn một cái, cười gật đầu nói: Đúng vậy, Diệu Diệu thông minh nhất.
Giang Diệu lại nói: Hôm nay là ta làm sai, nên cùng chàng thương lượng. Đợi sinh ra hài tử, chàng phạt ta thế nào cũng được. Nàng giơ tay sờ mặt hắn, dựa gần vào hắn thêm chút, cong môi lẩm bẩm nói, Ta biết chàng không nỡ... Coi như nàng làm sai chuyện, hắn cũng không nỡ trách phạt nàng. Vậy nên tính tình của nàng mới càng dưỡng càng làm nũng, không có sợ hãi, hơn nửa trách nhiệm xuất từ trên người hắn, ai bảo hắn thương thê tử như vậy?
Giang Diệu dựa vào Lục Lưu, thoáng hạ mi mắt, trong lòng vẫn có chút lo lắng. Nàng hiểu rõ nữ nhân sinh sản là như thế nào, chính là đi dạo một vòng ở Quỷ Môn quan, trước đây nàng đặc biệt yêu quý tính mạng của mình, bây giờ lại càng không nỡ chết.
... Nàng nắm giữ rất nhiều, nhưng Lục Lưu chỉ có nàng.
Nhất thời,tay Giang Diệu càng nắm chặt ống tay áo của Lục Lưu. Nàng thật sự không muốn mình có việc gì sơ xuất.
Đừng nói Lục Lưu sẽ không trách phạt nàng, lúc này, bảo hắn quỳ xuống làm tôn tử, e rằng hắn cũng không do dự. Nam nhân có thể không cốt khí đến mức nào, chắc cũng chỉ đến như thế này thôi. Lục Lưu nói: không phạt nàng, chỉ phạt nàng đời này tiếp tục sinh con cho ta.
Mi mắt Giang Diệu cong lên, thoải mái nói: Được. Nàng thích việc này, nàng phải sinh cho hắn thậtnhiều thật nhiều hài tử, để Tuyên Vương phủ luôn luôn náo nhiệt. Mỗi ngày Lục Lưu bận việc ở bên ngoài, nàng sẽ ở Tuyên Vương phủ, cùng bọn nhỏ chờ hắn. Như vậy thật tốt. Giang Diệu nghĩ tới cảnh tượng như vậy, đau đớn ở bụng giống như giảm được một chút.
Nhưng cuối cùng, vẫn là từng đợt đau đớn kịch liệt, kéo nàng về thực tế.
Giang Diệu không chịu nổi, khóc reo lên: Lục Lưu, đau... Ta đau...
Lục Lưu thấy nàng gắt gao cắn môi mình, lập tức mở miệng nàng ra, đưa tay của mình tới, nói: Đừng cắn chính mình, cắn cái này...
Giang Diệu vốn đau đến chết đi sống lại, nhìn bàn tay lớn của Lục Lưu bên miệng, đang đau cũng thấy buồn cười, Phụt liền cười ra tiếng.
Cắn hắn, vậy nàng thà cắn chính mình? Cắn hắn đau, nàng cũng sẽ đau lòng được không?
Giang Diệu lắc đầu một cái, nói: không muốn. Sau khi cười, lại đau đến khóc lên.
Lúc khóc lúc gào,khiến trái tim Lục Lưu bị nhéo đến loạn tùng phèo, đây là tâm tình đời này chưa từng trải qua.
Chờ xe ngựa ngừng lại, Lục Lưu mới vui vẻ nói: Diệu Diệu, đến rồi, ta ôm nàng đi vào.
... Ân. Giang Diệu gật đầu, ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực Lục Lưu.
Lục Lưu cẩn thận từng chút một ôm người xuống xe ngựa, xoải bước đi về phía cửa lớn, lập tức đến chủ viện, thấy Lục Hà đi tới, mới nói: đã chuẩn bị xong chưa?
Lục Hà gật đầu, nhìn dáng vẻ của Vương gia lập tức nói: Bà đỡ đã đến, phòng sinh cũng chuẩn bị kỹ càng... Vừa rồi Lục Hà nhận mệnh lệnh của Lục Lưu, trước tiên cưỡi ngựa trở về Tuyên Vương phủ, an bài thỏa đáng việc sinh sản của Vương phi. hắn làm việc tốc độ nhanh, không lâu sau, tất cả đã an bài xong.
Vừa dứt lời, Lục Hà liền thấy Vương gia ôm Vương phi vọt vào phòng sinh.
Trong phòng sinh, Lục Hà không tiện đi vào, chỉ ở bên ngoài chờ đợi.
Nhưng Lục Lưu không có chút tự giác nào, ôm thê tử đau đớn trong lồng ngực một đường đi vào, rống to: Mau làm cho Vương phi sinh ra, càng nhanh càng tốt.
Các bà đỡ vừa nghe lời này của Tuyên Vương, tuy rằng không đúng lúc, nhưng thật có chút buồn cười.Dù là gà mái đẻ trứng, cũng không phải nói đẻ liền đẻ được...
Nhưng cũng hiểu rõ Vương phi này thân phận cao quý, hiện nay lại sinh non, tính mạng rất quan trọng, cũng không bảo đảm. Thấy Tuyên Vương đặt Tuyên Vương phi tới trên giường, mới nói: Nữ tử sinh sản cần một ít thời gian, Vương gia nên đi ra ngoài chờ đi.
đi ra ngoài các loại...
Đôi mắt Lục Lưu đột nhiên trợn to. Thê tử của hắn ở bên trong chịu khổ, lại bảo hắn đi ra ngoài? Lục Lưu chỉ nắm tay của thê tử, ngồi ở mép giường của nàng. Lúc này cũng không hù dọa các bà đỡ,chỉ hít sâu một hơi, cố gắng làm giọng điệu của mình bình tĩnh một ít, nói: Bản vương ở cạnh Vương phi. Các ngươi không cần để ý đến bản vương, chỉ nên làm việc của mình.
Chuyện này...
Mọi người hai mặt nhìn nhau, sau liếc mắt nhìn Hứa ma ma.
Hứa ma ma là ma ma hồi môn của Vương phi, là người nhìn Vương phi lớn lên, nói chuyện cũng có chút phân lượng. Hứa ma ma tiến lên sốt ruột nói: Vương gia, Vương phi đã vỡ nước ối,phải mau sinh hài tử. Nếu Vương gia ở đây, Vương phi sẽ không có cách nào tập trung sức lực để sinh sản, Vương gia vẫn nên đi ra ngoài chờ đi.
Lục Lưu không muốn đi.
Chỉ là nghe được sẽ làm thê tử phân tâm, mới có chút phản ứng lại. Bộ dạng hắn sững sờ, có chút ngây ngốc, tay run rẩy xoa thê tử mặt, nói: Diệu Diệu...
Giang Diệu hiểu rõ việc nam tử không nên đi vào phòng sinh, lại nói, dáng vẻ Lục Lưu căng thẳng như vậy, nàng đúng là sẽ phân tâm, lập tức nói: Chàng đi ra ngoài đi. Ta có thể.
Lục Lưu dừng một chút, mới nói: Tốt lắm. Ta chờ nàng ở ngoài. nói, liền hôn gò má thê tử,tay nắm cũng không chịu buông ra, Ta liền ở bên ngoài.
Giang Diệu mỉm cười, nói: Ta biết rồi.
Cái kia... Vậy ta đi ra ngoài. Lề mề, lại dông dài một câu.
Giang Diệu mạnh mẽ gật đầu một cái, sau đó dùng sức rút tay từ lòng bàn tay hắn, giọng điệu hơi không kiên nhẫn, giục hắn: Nhanh đi ra ngoài đi.
Lục Lưu chậm chạp đứng dậy, lại nhìn mấy lần thê tử đầu đầy mồ hôi trên giường nhỏ, mới cắn răng một cái, nắm tay đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng nam nhân rốt cục rời đi, Giang Diệu mới cúi đầu liếc nhìn cái bụng nhô lên cao vút, nóivới Hứa ma ma cùng các bà đỡ: Ta đã chuẩn bị kỹ,bắt đầu đi.
Lục Lưu mới vừa đi ra bên ngoài, liền nghe được Ầm một tiếng, cửa phòng gắt gao đóng chặt.
hắn ở trước cửa phòng ngây ngốc đứng một lúc, nghe thê tử bên trong thê thảm kêu một tiếng,nắm đấm vừa mới buông ra, lại nắm càng thêm chặt.
Lúc Lê Tùng tiến vào Tuyên Vương phủ, dự định tìm Lục Lưu đi ra ngoài uống rượu thì thấy bầu khôngkhí căng thẳng của Tuyên Vương phủ, vừa hỏi bên dưới mới biết là Vương phi đang sinh sản. Tuy nóiTuyên Vương phi sinh sản không có quan hệ gì với hắn, nhưng hắn cùng Tuyên Vương cũng coi như là bằng hữu, lúc này liền nghĩ đi an ủi Lục Lưu.
đi vào sân, liền nhìn thấy nam tử mặc áo gấm hoa phục, bộ dáng có chút ngu si đứng cửa.
Mà hắn đứng thật xa, cũng có thể nghe thấy từng tiếng gào khóc trong phòng.
Chà chà, nghe được hắn cũng đau lòng.
Lê Tùng nhíu mày mấy lần, biết ngày thường Lục Lưu coi vị tiểu Vương phi này như bảo bối, vào lúc này sợ là trong lòng cũng đang chảy máu. Hơn nữa... Trong ngày thường đều là bộ dạng nhẹ như mây gió, lúc này, đúng là có chút mùi vị tình cảm của con người.
Lê Tùng xoải bước đi qua, thấy Lục Lưu không phản ứng, liền giơ tay khoát lên Lục Lưu bả vai, giọng nói nhẹ nhàng an ủi: Vương gia yên tâm, nữ nhân sinh sản a, chính là tiếng sấm to hạt mưa nhỏ , đừng thấy lúc này kêu tan nát cõi lòng, chờ lát nữa Phù phù một tiếng, hài tử liền sinh ra... Lại nhẹnhàng vỗ mấy lần, Yên tâm được rồi, sinh nhiều mấy lần sẽ quen.
Thấy vị Tuyên Vương này không nhúc nhích, Lê Tùng cho rằng hắn không tin mình, tiếp tục nói: Tuy ta chưa cưới tức phụ, cũng chưa làm cha, nhưng khi ta còn bé đã từng nuôi heo. Ngươi biết heo sinh con như nào không? cũng giống như nữ nhân sinh sản, một hơi sinh bảy, tám con, không đáng kể chút nào... đi! Ngươi đánh lão tử làm cái gì!
Lê Tùng ôm nửa bên mặt của mình, đau đến hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn thẳng vào đôi mắt đông lạnh của Lục Lưu, nói: Được, ta giữ yên lặng vẫn không được sao? Trong lòng hung hăng mắng mộtcâu Mẹ nó.
Nhưng nể tình hắn lo lắng cho thê nhi, cũng không để ý hắn ra tay tàn nhẫn như vậy.
Lê Tùng phun một ngụm máu trên đất, muốn tìm một chỗ để súc miệng, liền thấy một tiểu nha hoàn cười tươi rói bưng chậu rửa mặt đi ra, nhất thời lộ ra ý cười, hướng nàng đi tới, cợt nhả nói: Bảo Lục cônương...
Thấy nàng không lên tiếng, cho rằng nàng còn tức giận vì việc lần trước,lại tiếp tục theo nàng, nói: Việc lần trước là ta không đúng, ngươi yên tâm, sau này ta tuyệt đối không bắt nạt ngươi. Sau này ngươi chính là muội muội của Lê Tùng ta, có chuyện gì, ca ca che chở ngươi, thế nào?
Còn không phản ứng đây...
Mặt Lê Tùng đen lại, bất đắc dĩ nói: Tiểu cô nương các ngươi, đúng là khó dỗ dành. Được, ngươi nếu còn không nguôi giận, vậy dùng sức đánh ta mấy lần được rồi, ta bảo đảm không đánh trả... Dù sao, Vương gia nhà ngươi vừa nãy cũng đã đánh, ngươi đánh thêm mấy lần nữa cũng được.
Vừa dứt lời, Bảo Lục vốn đang cúi đầu lại ngẩng đầu lên.
Thấy hắn quả thực bị đánh một cái, nhìn... Bị đánh thật nặng.
Tiểu nha hoàn ngẩng đầu, Lê Tùng tất nhiên cũng nhìn thấy nàng khóc khóe mắt hơi đỏ, ngẩn người, mới nói: Làm sao, ai bắt nạt ngươi... Sau lập tức nhớ đến, sợ là lo lắng cho Vương phi, vội hỏi, Ngươi yên tâm, Vương phi nhà ngươi nhất định sẽ mẹ con bình an, sinh con chính là như vậy, sinh xong là tốt rồi.
Bảo Lục ngẩn người, nghĩ bộ dáng khóc rống của Vương phi, rưng rưng muốn khóc, yếu ớt nói: Có thậtkhông?
Lê Tùng mỉm cười, nói: Tất nhiên là thật sự, ca ca ta sẽ không gạt ngươi.
Lúc này, Bảo Lục đang cần người an ủi, nghe nam nhân nói lời này, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, làm sao còn để ý cử chỉ lúc trước hắn khinh bạc nàng? Nàng lau nước mắt của mình, lại đổi mộtchậu nước nóng sạch sẽ, nhìn nam nhân đang quay lưng về phía nàng, ở bên cạnh giếng trong sân súc miệng, giống như bất mãn hành động của Vương gia, cau mày mắng vài câu...
Hành động thô lỗ của nam tử như vậy, Bảo Lục vốn rất xem thường, nàng ở trong Trấn Quốc Công phủ, nhìn thấy chính là các công tử phong độ quân tử, chưa từng gặp người thô lỗ như thế này.
Bảo Lục cong môi, chính nàng cũng không phát hiện, nhìn thêm một chút, sau lập tức bưng nước nóng, đem tới chỗ Vương phi của mình.
Sau Lê Tùng cũng không làm phiền Lục Lưu, cứ lẳng lặng ở cùng hắn, đợi mặt trời chiều về tây, hắnkhông tiện tiếp tục chờ đợi, mới nói với Lục Hà, nếu Vương phi sinh, cũng thông báo hắn một tiếng, để hắn có thể an tâm chút.
Lục Hà gật đầu, muốn tiễn Lê Tùng đi ra ngoài. Lê Tùng lắc đầu một cái, nói: không cần, các ngươi bận việc, không cần phải để ý đến ta. Liền nhanh chân ra cửa lớn Tuyên Vương phủ.
Lục Lưu đợi ở bên ngoài rất lâu. Nhìn bọn nha hoàn ra ra vào vào đưa nước nóng, nghe thê tử bên trong kêu gào thống khổ, có một quãng thời gian, âm thanh không còn, hắn suýt chút nữa muốn xông vào, đợi lần thứ hai nghe được âm thanh thê tử, mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Bên trong phòng sinh vội vàng khí thế ngất trời.
Vương phi là sinh lần đầu, tuổi lại nhỏ, lúc này lại chưa đủ tháng đã muốn sinh, vốn là hung hiểm vạn phần, lại khó giải quyết. Nhưng thân phận như vậy, sẽ không được xảy ra sai lầm... Vừa nãy các nàng cũng nhìn thấy Tuyên Vương như vậy, nếu có mệnh hệ gì, sẽ muốn mạng các nàng!
Từ khi chạng vạng,Lục Lưu vẫn đứng ở đàng kia, bữa tối cũng không ăn, mãi cho đến nửa đêm...
Bộ dáng này, nếu là ngồi xuống, liền giống như tượng đá.
Bóng cây lắc lư trong viện tử, gió đêm thổi đến mức áo bào của nam nhân bay phần phật, giống như nhìn thấy tối tăm trên mặt nam nhân cùng quanh thân toả ra khí lạnh, mà ngay cả mặt trăng cũng trốn ở bên trong tầng mây dày đặc.
Lông mày Lục Lưu giống như không giãn ra. hắn xưa nay chưa làm ra việc phải hối hận, chỉ lần này, lại có chút hối hận —— vì sao lúc trước nhẹ dạ, đồng ý với nàng thuận theo tự nhiên. hiện nay trong lòng hắn lo lắng, trước nay chưa từng có hoảng sợ như vậy bao phủ hắn...
Nếu là thật...
Đôi mắt đen kịt của Lục Lưu đột nhiên buộc chặt, hít mạnh một hơi,lúc sau, lại nghe thấy bên trong truyền đến một hồi âm thanh trẻ con khóc nỉ non.
Nghĩ việc vừa rồi của Tống Tư, Giang Diệu cũng nhíu mày. Nàng biết tiểu cô nương này xưa nay tính tình ngay thẳng, việc của Tống nhị gia, tất nhiên là thiên vị, người tinh tường sẽ hiểu là tự làm tự chịu, nhưng nàng là khuê nữ, tất nhiên sẽ cảm thấy là người khác không đúng. Lục Lưu là người trừng mắt tất báo, đặc biệt lại liên quan với việc của nàng, lúc này nàng đau bụng, ngăn cản Lục Lưu ở tại chỗ lấy mạng nhỏ của Tống Tư... Lần sau, nàng sẽ không ngu ngốc vì một người muốn hại mình mà lừa gạt phu quân mình.
Lục Lưu nào muốn nghe nàng nói những lời này?
Chỉ nhìn bộ dáng khó chịu của nàng, liền nói: Đừng nói .
Được rồi. Nàng không nói .
Giang Diệu tựa ở trong ngực hắn, nói: Vậy chúng ta trở về thôi... Ta e sợ, chỉ sợ là muốn sinh. Bình thường bụng của nàng cũng đau, nhưng không đau kịch liệt giống như hôm nay. Theo lý thuyết, bụng nàng mới có bảy,tám tháng, cách thời gian sinh còn sớm, nhưng vừa rồi nàng tức giận không ít, tâm tình thay đổi lớn, sợ là hài tử trong bụng muốn sinh non.
Vừa nghe lời này, Lục Lưu liền cảm thấy rối loạn.
Cánh tay hắn ôm chặt hơn chút, vô số lần hắn nghĩ đến bộ dáng nàng lúc sinh sản, thậm chí lo lắng... Hô hấp của Lục Lưu hơi dừng lại, nói: Vậy chúng ta trở về, bây giờ liền trở về.
Khuôn mặt Giang Diệu trắng xám, khóe miệng lại chậm rãi mỉm cười, giống như muốn cho hắn an tâm. Nhưng bụng nàng đúng là rất đau, từng đợt rồi từng đợt, nàng có chút không nhịn được. Chỉ là... Nàng chưa nói gì, Lục Lưu đã lo lắng như thế, nếu nàng kêu đau, Lục Lưu sẽ làm sao?
Nàng vùi đầu ở trong ngực của hắn, tùy ý hắn nhanh chóng lại vững vàng ôm nàng ra cửa lớn Tống phủ, trực tiếp lên xe ngựa ở bên ngoài.
Lúc này ở nơi ở củaTống lão thái gia, Tống đại gia cùng La thị, Tần thị đều ở cùng một nơi. Tần thị đangan ủi Tống Tư nước mắt như mưa trong lồng ngực.
Tống đại gia cau lông mày, vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở trên ghế thái sư, đến khi thấy gã sai vặt được phái đi vội vã đi vào, Tống đại gia mới đứng dậy, lớn tiếng hỏi: Tuyên Vương phi kia như thế nào?
Gã sai vặt hồi bẩm nói: Tuyên Vương phi giống như là động thai khí, nhìn tư thế, sợ là muốn sinh non.
Sinh non...
Tống đại gia trợn to đôi mắt. hắn có chút hảo cảm đối với ngoại chất tức Tuyên Vương phi này, là danh môn quý nữ Vọng Thành, xuất thân hiển hách, cũng bình dị gần gũi, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, đúng là bọn họ không muốn nhìn thấy.
Nhưng thân thể nhỏ bé, mang thai hài tử vốn gian khổ, nếu thật sự có sơ xuất...
Lúc này, quan tâm của Tống đại gia với Tuyên Vương phi chỉ là thứ yếu, cái nghĩ đến đầu tiên, chính là —— Lục Lưu coi trọng vị tiểu Vương phi này như thế, lúc này sinh non, Tống phủ bọn họ cũng khôngthoát khỏi liên quan, nếu bình an thì tốt, nhưng nếu có chút sai lầm, với tính tình của Lục Lưu,lục thân không nhận, sợ là sẽ đem món nợ này tính tới trên đầu Tống gia bọn họ.
Bởi vậy, Tống đại gia liền cảm thấy lo lắng.
Lúc này bên trong xe ngựa, Giang Diệu cũng không nhịn được, đau đến khóc ra thành tiếng, gắt gao nắm chạm vạt áo Lục Lưu. Nàng chưa từng sinh hài tử, lúc mang thai hài tử, mặc dù có chút gian khổ, nhưng vẫn có thể chịu đựng, chỉ cần nghĩ đến trong bụng là hài tử của nàng và Lục Lưu, dù có cực khổ nữa nàng cũng vui vẻ chịu đựng.
Nhưng lúc này quá đau.
Đôi mắt Giang Diệu hiện ra một tầng hơi nước, nhìn mặt người bên cạnh cũng hoàn toàn mông lung, chỉ hé môi nói: Lục Lưu...
Ta đây, ta đây...
Sắc mặt Lục Lưu cũng trắng bệch, thở hổn hển, nắm thật chặt tay của thê tử.
Bộ dạng hoảng loạn luống cuống như vậy, không có chút nào thong dong bình tĩnh của ngày thường?
Lục Lưu ôm thê tử, nhìn dáng vẻ nàng thống khổ, nhưng chính hắn cái gì cũng không làm được, chỉ có thể nói với người đánh xe bên ngoài: Nhanh hơn chút nữa!
Phu xe nghe được tiếng gào này, cũng sợ đến vỡ mật.
Vừa muốn vững vàng, lại phải nhanh,không phải làm khó hắn sao?
Lục Lưu hôn trán thê tử, thấy đầu nàng đầy mồ hôi, liền dùng ống tay áo giúp nàng lau, ôn nhu nói: Chúng ta lập tức về đến nhà, nhịn thêm một chút, hả?
Đau đớn giống như giảm bớt. Giang Diệu ngước mắt thấy hắn, thấy bộ dáng nam nhân sợ sệt căng thẳng như vậy, mới an ủi: Chàng yên tâm, Hứa ma ma nói, sinh con rất dễ dàng... Ta thông minh như vậy, người khác đều có thể thuận lợi sinh ra hài tử, ta chắc chắn sẽ càng nhanh càng thuận lợi, đúng không?
Lục Lưu nâng khuôn mặt nhỏ của thê tử hôn một cái, cười gật đầu nói: Đúng vậy, Diệu Diệu thông minh nhất.
Giang Diệu lại nói: Hôm nay là ta làm sai, nên cùng chàng thương lượng. Đợi sinh ra hài tử, chàng phạt ta thế nào cũng được. Nàng giơ tay sờ mặt hắn, dựa gần vào hắn thêm chút, cong môi lẩm bẩm nói, Ta biết chàng không nỡ... Coi như nàng làm sai chuyện, hắn cũng không nỡ trách phạt nàng. Vậy nên tính tình của nàng mới càng dưỡng càng làm nũng, không có sợ hãi, hơn nửa trách nhiệm xuất từ trên người hắn, ai bảo hắn thương thê tử như vậy?
Giang Diệu dựa vào Lục Lưu, thoáng hạ mi mắt, trong lòng vẫn có chút lo lắng. Nàng hiểu rõ nữ nhân sinh sản là như thế nào, chính là đi dạo một vòng ở Quỷ Môn quan, trước đây nàng đặc biệt yêu quý tính mạng của mình, bây giờ lại càng không nỡ chết.
... Nàng nắm giữ rất nhiều, nhưng Lục Lưu chỉ có nàng.
Nhất thời,tay Giang Diệu càng nắm chặt ống tay áo của Lục Lưu. Nàng thật sự không muốn mình có việc gì sơ xuất.
Đừng nói Lục Lưu sẽ không trách phạt nàng, lúc này, bảo hắn quỳ xuống làm tôn tử, e rằng hắn cũng không do dự. Nam nhân có thể không cốt khí đến mức nào, chắc cũng chỉ đến như thế này thôi. Lục Lưu nói: không phạt nàng, chỉ phạt nàng đời này tiếp tục sinh con cho ta.
Mi mắt Giang Diệu cong lên, thoải mái nói: Được. Nàng thích việc này, nàng phải sinh cho hắn thậtnhiều thật nhiều hài tử, để Tuyên Vương phủ luôn luôn náo nhiệt. Mỗi ngày Lục Lưu bận việc ở bên ngoài, nàng sẽ ở Tuyên Vương phủ, cùng bọn nhỏ chờ hắn. Như vậy thật tốt. Giang Diệu nghĩ tới cảnh tượng như vậy, đau đớn ở bụng giống như giảm được một chút.
Nhưng cuối cùng, vẫn là từng đợt đau đớn kịch liệt, kéo nàng về thực tế.
Giang Diệu không chịu nổi, khóc reo lên: Lục Lưu, đau... Ta đau...
Lục Lưu thấy nàng gắt gao cắn môi mình, lập tức mở miệng nàng ra, đưa tay của mình tới, nói: Đừng cắn chính mình, cắn cái này...
Giang Diệu vốn đau đến chết đi sống lại, nhìn bàn tay lớn của Lục Lưu bên miệng, đang đau cũng thấy buồn cười, Phụt liền cười ra tiếng.
Cắn hắn, vậy nàng thà cắn chính mình? Cắn hắn đau, nàng cũng sẽ đau lòng được không?
Giang Diệu lắc đầu một cái, nói: không muốn. Sau khi cười, lại đau đến khóc lên.
Lúc khóc lúc gào,khiến trái tim Lục Lưu bị nhéo đến loạn tùng phèo, đây là tâm tình đời này chưa từng trải qua.
Chờ xe ngựa ngừng lại, Lục Lưu mới vui vẻ nói: Diệu Diệu, đến rồi, ta ôm nàng đi vào.
... Ân. Giang Diệu gật đầu, ngoan ngoãn dựa vào lồng ngực Lục Lưu.
Lục Lưu cẩn thận từng chút một ôm người xuống xe ngựa, xoải bước đi về phía cửa lớn, lập tức đến chủ viện, thấy Lục Hà đi tới, mới nói: đã chuẩn bị xong chưa?
Lục Hà gật đầu, nhìn dáng vẻ của Vương gia lập tức nói: Bà đỡ đã đến, phòng sinh cũng chuẩn bị kỹ càng... Vừa rồi Lục Hà nhận mệnh lệnh của Lục Lưu, trước tiên cưỡi ngựa trở về Tuyên Vương phủ, an bài thỏa đáng việc sinh sản của Vương phi. hắn làm việc tốc độ nhanh, không lâu sau, tất cả đã an bài xong.
Vừa dứt lời, Lục Hà liền thấy Vương gia ôm Vương phi vọt vào phòng sinh.
Trong phòng sinh, Lục Hà không tiện đi vào, chỉ ở bên ngoài chờ đợi.
Nhưng Lục Lưu không có chút tự giác nào, ôm thê tử đau đớn trong lồng ngực một đường đi vào, rống to: Mau làm cho Vương phi sinh ra, càng nhanh càng tốt.
Các bà đỡ vừa nghe lời này của Tuyên Vương, tuy rằng không đúng lúc, nhưng thật có chút buồn cười.Dù là gà mái đẻ trứng, cũng không phải nói đẻ liền đẻ được...
Nhưng cũng hiểu rõ Vương phi này thân phận cao quý, hiện nay lại sinh non, tính mạng rất quan trọng, cũng không bảo đảm. Thấy Tuyên Vương đặt Tuyên Vương phi tới trên giường, mới nói: Nữ tử sinh sản cần một ít thời gian, Vương gia nên đi ra ngoài chờ đi.
đi ra ngoài các loại...
Đôi mắt Lục Lưu đột nhiên trợn to. Thê tử của hắn ở bên trong chịu khổ, lại bảo hắn đi ra ngoài? Lục Lưu chỉ nắm tay của thê tử, ngồi ở mép giường của nàng. Lúc này cũng không hù dọa các bà đỡ,chỉ hít sâu một hơi, cố gắng làm giọng điệu của mình bình tĩnh một ít, nói: Bản vương ở cạnh Vương phi. Các ngươi không cần để ý đến bản vương, chỉ nên làm việc của mình.
Chuyện này...
Mọi người hai mặt nhìn nhau, sau liếc mắt nhìn Hứa ma ma.
Hứa ma ma là ma ma hồi môn của Vương phi, là người nhìn Vương phi lớn lên, nói chuyện cũng có chút phân lượng. Hứa ma ma tiến lên sốt ruột nói: Vương gia, Vương phi đã vỡ nước ối,phải mau sinh hài tử. Nếu Vương gia ở đây, Vương phi sẽ không có cách nào tập trung sức lực để sinh sản, Vương gia vẫn nên đi ra ngoài chờ đi.
Lục Lưu không muốn đi.
Chỉ là nghe được sẽ làm thê tử phân tâm, mới có chút phản ứng lại. Bộ dạng hắn sững sờ, có chút ngây ngốc, tay run rẩy xoa thê tử mặt, nói: Diệu Diệu...
Giang Diệu hiểu rõ việc nam tử không nên đi vào phòng sinh, lại nói, dáng vẻ Lục Lưu căng thẳng như vậy, nàng đúng là sẽ phân tâm, lập tức nói: Chàng đi ra ngoài đi. Ta có thể.
Lục Lưu dừng một chút, mới nói: Tốt lắm. Ta chờ nàng ở ngoài. nói, liền hôn gò má thê tử,tay nắm cũng không chịu buông ra, Ta liền ở bên ngoài.
Giang Diệu mỉm cười, nói: Ta biết rồi.
Cái kia... Vậy ta đi ra ngoài. Lề mề, lại dông dài một câu.
Giang Diệu mạnh mẽ gật đầu một cái, sau đó dùng sức rút tay từ lòng bàn tay hắn, giọng điệu hơi không kiên nhẫn, giục hắn: Nhanh đi ra ngoài đi.
Lục Lưu chậm chạp đứng dậy, lại nhìn mấy lần thê tử đầu đầy mồ hôi trên giường nhỏ, mới cắn răng một cái, nắm tay đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng nam nhân rốt cục rời đi, Giang Diệu mới cúi đầu liếc nhìn cái bụng nhô lên cao vút, nóivới Hứa ma ma cùng các bà đỡ: Ta đã chuẩn bị kỹ,bắt đầu đi.
Lục Lưu mới vừa đi ra bên ngoài, liền nghe được Ầm một tiếng, cửa phòng gắt gao đóng chặt.
hắn ở trước cửa phòng ngây ngốc đứng một lúc, nghe thê tử bên trong thê thảm kêu một tiếng,nắm đấm vừa mới buông ra, lại nắm càng thêm chặt.
Lúc Lê Tùng tiến vào Tuyên Vương phủ, dự định tìm Lục Lưu đi ra ngoài uống rượu thì thấy bầu khôngkhí căng thẳng của Tuyên Vương phủ, vừa hỏi bên dưới mới biết là Vương phi đang sinh sản. Tuy nóiTuyên Vương phi sinh sản không có quan hệ gì với hắn, nhưng hắn cùng Tuyên Vương cũng coi như là bằng hữu, lúc này liền nghĩ đi an ủi Lục Lưu.
đi vào sân, liền nhìn thấy nam tử mặc áo gấm hoa phục, bộ dáng có chút ngu si đứng cửa.
Mà hắn đứng thật xa, cũng có thể nghe thấy từng tiếng gào khóc trong phòng.
Chà chà, nghe được hắn cũng đau lòng.
Lê Tùng nhíu mày mấy lần, biết ngày thường Lục Lưu coi vị tiểu Vương phi này như bảo bối, vào lúc này sợ là trong lòng cũng đang chảy máu. Hơn nữa... Trong ngày thường đều là bộ dạng nhẹ như mây gió, lúc này, đúng là có chút mùi vị tình cảm của con người.
Lê Tùng xoải bước đi qua, thấy Lục Lưu không phản ứng, liền giơ tay khoát lên Lục Lưu bả vai, giọng nói nhẹ nhàng an ủi: Vương gia yên tâm, nữ nhân sinh sản a, chính là tiếng sấm to hạt mưa nhỏ , đừng thấy lúc này kêu tan nát cõi lòng, chờ lát nữa Phù phù một tiếng, hài tử liền sinh ra... Lại nhẹnhàng vỗ mấy lần, Yên tâm được rồi, sinh nhiều mấy lần sẽ quen.
Thấy vị Tuyên Vương này không nhúc nhích, Lê Tùng cho rằng hắn không tin mình, tiếp tục nói: Tuy ta chưa cưới tức phụ, cũng chưa làm cha, nhưng khi ta còn bé đã từng nuôi heo. Ngươi biết heo sinh con như nào không? cũng giống như nữ nhân sinh sản, một hơi sinh bảy, tám con, không đáng kể chút nào... đi! Ngươi đánh lão tử làm cái gì!
Lê Tùng ôm nửa bên mặt của mình, đau đến hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn thẳng vào đôi mắt đông lạnh của Lục Lưu, nói: Được, ta giữ yên lặng vẫn không được sao? Trong lòng hung hăng mắng mộtcâu Mẹ nó.
Nhưng nể tình hắn lo lắng cho thê nhi, cũng không để ý hắn ra tay tàn nhẫn như vậy.
Lê Tùng phun một ngụm máu trên đất, muốn tìm một chỗ để súc miệng, liền thấy một tiểu nha hoàn cười tươi rói bưng chậu rửa mặt đi ra, nhất thời lộ ra ý cười, hướng nàng đi tới, cợt nhả nói: Bảo Lục cônương...
Thấy nàng không lên tiếng, cho rằng nàng còn tức giận vì việc lần trước,lại tiếp tục theo nàng, nói: Việc lần trước là ta không đúng, ngươi yên tâm, sau này ta tuyệt đối không bắt nạt ngươi. Sau này ngươi chính là muội muội của Lê Tùng ta, có chuyện gì, ca ca che chở ngươi, thế nào?
Còn không phản ứng đây...
Mặt Lê Tùng đen lại, bất đắc dĩ nói: Tiểu cô nương các ngươi, đúng là khó dỗ dành. Được, ngươi nếu còn không nguôi giận, vậy dùng sức đánh ta mấy lần được rồi, ta bảo đảm không đánh trả... Dù sao, Vương gia nhà ngươi vừa nãy cũng đã đánh, ngươi đánh thêm mấy lần nữa cũng được.
Vừa dứt lời, Bảo Lục vốn đang cúi đầu lại ngẩng đầu lên.
Thấy hắn quả thực bị đánh một cái, nhìn... Bị đánh thật nặng.
Tiểu nha hoàn ngẩng đầu, Lê Tùng tất nhiên cũng nhìn thấy nàng khóc khóe mắt hơi đỏ, ngẩn người, mới nói: Làm sao, ai bắt nạt ngươi... Sau lập tức nhớ đến, sợ là lo lắng cho Vương phi, vội hỏi, Ngươi yên tâm, Vương phi nhà ngươi nhất định sẽ mẹ con bình an, sinh con chính là như vậy, sinh xong là tốt rồi.
Bảo Lục ngẩn người, nghĩ bộ dáng khóc rống của Vương phi, rưng rưng muốn khóc, yếu ớt nói: Có thậtkhông?
Lê Tùng mỉm cười, nói: Tất nhiên là thật sự, ca ca ta sẽ không gạt ngươi.
Lúc này, Bảo Lục đang cần người an ủi, nghe nam nhân nói lời này, trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, làm sao còn để ý cử chỉ lúc trước hắn khinh bạc nàng? Nàng lau nước mắt của mình, lại đổi mộtchậu nước nóng sạch sẽ, nhìn nam nhân đang quay lưng về phía nàng, ở bên cạnh giếng trong sân súc miệng, giống như bất mãn hành động của Vương gia, cau mày mắng vài câu...
Hành động thô lỗ của nam tử như vậy, Bảo Lục vốn rất xem thường, nàng ở trong Trấn Quốc Công phủ, nhìn thấy chính là các công tử phong độ quân tử, chưa từng gặp người thô lỗ như thế này.
Bảo Lục cong môi, chính nàng cũng không phát hiện, nhìn thêm một chút, sau lập tức bưng nước nóng, đem tới chỗ Vương phi của mình.
Sau Lê Tùng cũng không làm phiền Lục Lưu, cứ lẳng lặng ở cùng hắn, đợi mặt trời chiều về tây, hắnkhông tiện tiếp tục chờ đợi, mới nói với Lục Hà, nếu Vương phi sinh, cũng thông báo hắn một tiếng, để hắn có thể an tâm chút.
Lục Hà gật đầu, muốn tiễn Lê Tùng đi ra ngoài. Lê Tùng lắc đầu một cái, nói: không cần, các ngươi bận việc, không cần phải để ý đến ta. Liền nhanh chân ra cửa lớn Tuyên Vương phủ.
Lục Lưu đợi ở bên ngoài rất lâu. Nhìn bọn nha hoàn ra ra vào vào đưa nước nóng, nghe thê tử bên trong kêu gào thống khổ, có một quãng thời gian, âm thanh không còn, hắn suýt chút nữa muốn xông vào, đợi lần thứ hai nghe được âm thanh thê tử, mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Bên trong phòng sinh vội vàng khí thế ngất trời.
Vương phi là sinh lần đầu, tuổi lại nhỏ, lúc này lại chưa đủ tháng đã muốn sinh, vốn là hung hiểm vạn phần, lại khó giải quyết. Nhưng thân phận như vậy, sẽ không được xảy ra sai lầm... Vừa nãy các nàng cũng nhìn thấy Tuyên Vương như vậy, nếu có mệnh hệ gì, sẽ muốn mạng các nàng!
Từ khi chạng vạng,Lục Lưu vẫn đứng ở đàng kia, bữa tối cũng không ăn, mãi cho đến nửa đêm...
Bộ dáng này, nếu là ngồi xuống, liền giống như tượng đá.
Bóng cây lắc lư trong viện tử, gió đêm thổi đến mức áo bào của nam nhân bay phần phật, giống như nhìn thấy tối tăm trên mặt nam nhân cùng quanh thân toả ra khí lạnh, mà ngay cả mặt trăng cũng trốn ở bên trong tầng mây dày đặc.
Lông mày Lục Lưu giống như không giãn ra. hắn xưa nay chưa làm ra việc phải hối hận, chỉ lần này, lại có chút hối hận —— vì sao lúc trước nhẹ dạ, đồng ý với nàng thuận theo tự nhiên. hiện nay trong lòng hắn lo lắng, trước nay chưa từng có hoảng sợ như vậy bao phủ hắn...
Nếu là thật...
Đôi mắt đen kịt của Lục Lưu đột nhiên buộc chặt, hít mạnh một hơi,lúc sau, lại nghe thấy bên trong truyền đến một hồi âm thanh trẻ con khóc nỉ non.
/216
|