Bảo Cân nói: “Tứ tiểu thư của Tống gia không biết vì sao, nửa tháng trước bị mắc một căn bệnh quái lạ, sau đó thần trí không còn bình thường nữa, luôn điên điên khùng khùng. Trước kia có dự định kết thân với Tam công tử Ngô Huyện của Tề gia, ngưng khi nghe nói Tống Tứ tiểu thư bị bệnh, lập tức hủy hôn sự này, còn định một mối hôn sự khác cho Tề Tam công tử.”
Giang Diệu nghe xong, hàng mày liễu nhíu lại.
Nàng cũng biết rằng, hình như Tống gia rất vừa lòng với hôn sự này, ai dè ngay lúc Tống lão thái thái không được khỏe, nếu cứ tiếp tục sẽ không ổn lắm, bèn muốn đợi thêm mấy năm nữa. không ngờ đột nhiên Tống Tư lại bị mắc một căn bệnh kỳ quái, vậy thì đành xem như không có duyên với vị lang quân như ý này. Có điều... Tự nhiên nàng ta đang yên đang lành, sao bị mắc căn bệnh kỳ lạ này đây?
Giang Diệu suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ tới ngày ấy lúc nàng sinh non -- mà ở Tống gia, suýt chút nữa Tống Tư đã đả thương nàng.
Mới vừa sinh hài tử, Giang Diệu làm gì còn thời gian nhớ những thứ này. Trong lúc nhất thời, đúng là đãđem chuyện ngày ấy quên sạch sành sanh.
Trong lòng Giang Diệu đã có kết luận. Mà nhiều nhất, chính là lời nói của Tống lão gia ngày ấy. Nàng cúi đầu nhìn bé trai ngoan ngoãn vừa trắng lại mập bên trong tã lót, có lẽ lúc Lục Lưu mới sinh ra, cũng đáng yêu làm người ta muốn cắn như vậy đi. Nàng hôn một cái lên mặt tròn trĩnh non nớt của nhi tử, sau đó nghe được tiếng bước chân, mới ngẩng đầu, liền thấy Lục Lưu đi vào, nàng cười với hắn, nói: “Về rồi sao?”
Lúc này Bảo Cân rất thức thời lui ra.
Lục Lưu ôn nhu mỉm cười, nhìn vợ con của mình, vội vàng qua đó ngồi xuống, nói: “Sao nàng lại ôm? Cẩn thận đau tay.”
hắn nói ra lời này, thật làm nàng có hơi ngượng ngùng.
Giang Diệu cẩn thận bế đứa nhỏ đặt bên cạnh, chỉ là đứa nhỏ vốn đang ngủ say, vừa mới nằm xuống, liền nhíu nhíu hàng mày nhỏ, mắt còn chưa kịp mở, đã chu miệng nhỏ thật nhanh khóc nức nở... Trẻ con nào khóc lên cũng y xì như thế, oa oa, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ chót, giống như là đangchịu oan ức lớn như trời vậy. Sao Giang Diệu nỡ lòng nào để nhi tử mình khóc? Nhất thời đau lòng không thôi, muốn vươn tay ôm nhi tử dỗ dành một lần nữa, không ngờ có người nhanh hơn nàng mộtbước, động tác cẩn thận ôm đứa nhỏ lên, nhẹ nhàng vỗ.
Lại một màn ôn nhu dụ dỗ, tiếng khóc của đứa nhỏ dần dần ngừng lại. không lâu sau, liền ngoan ngoãn giống như con heo nhỏ, khò khò ngủ say.
Giang Diệu nhìn đến sững người.
Lúc trước nàng luôn cảm thấy, thời điểm nam nhân chăm chú xử lý công sự, là tiêu soái nhất, nhưng hôm nay đây, ôn nhu ôm một em bé dỗ dành, cũng cực kỳ ấm áp mê người. Giang Diệu cong môi mỉm cười. Trước đây nàng nghĩ, chiếu theo tình tình Lục Lưu, sợ là sẽ không cưng chiều nhi tử gì mấy, nhưng mấy ngày nay, hắn tỉ mỉ chăm sóc nhi tử, đúng là ngoài dự liệu của nàng.
Nhi tử ngủ rồi, Lục Lưu mới nhận ra được ánh mắt nóng bỏng của thê tử, thoáng ngẩng đầu nhìn nàng: “Sao vậy?”
Giang Diệu lắc đầu một cái, mỉm cười trả lời không có chuyện gì. Gia đình giàu có, chủ yếu là ôm cháu không ôm con, theo lý thuyết, Lục Lưu phải nghiêm khắc với nhi tử một chút, cũng là chuyện bình thường. Nhưng ngoài miệng hắn không khen nhi tử, đôi khi còn ghét nhi tử lớn lên không đẹp, chỉ là không ngờ nam nhân như hắn, những khi bế nhi tử dính nước tiểu ướt nhẹp, cũng có thể nhẹ nhàng vỗ mông nhi tử, sau đó tự mình dọn dẹp tất cả...
Giang Diệu tựa đầu lên bả vai Lục Lưu: “Lúc trước ta còn lo lắng, chàng sẽ ghét Triệt Nhi. không ngờ chàng còn chăm sóc nó còn cẩn thận hơn cả ta.”
Lục Lưu cười nói: “Triệt Nhi là do nàng cực khổ sinh ra, sao ta có thể ghét nó được?”
Giang Diệu lại sững sờ lần nữ. Lời này là có ý gì? hắn thương yêu nhi tử này, không phải vì đứa nhỏ này là con trai đầu của hắn, mà là bởi vì đứa nhỏ do nàng sinh ra sao? Nhưng không thể không nói, lời ngon tiếng ngọt như vậy, Giang Diệu rất thích nghe. Nàng đỏ mặt ngọt ngào nở nụ cười, chợt hôn trên má Lục Lưu một cái, đôi mắt mang theo hơi nước nhìn hắn, ngay cả chớp mắt cũng luyến tiếc.
Lục Lưu nói: “Đừng nhìn ta như vậy…”
Hả?
Giang Diệu mở to hai mắt, sau đó nghĩ tới điều gì, mặt “vụt” một cái đỏ ửng, không biết cả ngày kẻ này suy nghĩ cái gì trong đầu.
Nhìn thê tử xấu hổ cúi đầu, Lục Lưu nói: “Triệt Nhi ngủ rồi, ta ôm nó ôm ra ngoài.”
Giang Diệu gật đầu, để Lục Lưu ôm nhi tử ra ngoài. Chờ nghe được tiếng Lục Lưu đi vào lần nữa, Giang Diệu mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Lục Lưu cũng không trực tiếp ngồi xuống, mà là cởi ngoại bào, mới ngồi vào bên cạnh thê tử, sau đó ôm người vào trong lồng ngực. Mấy ngày nay được điều trị thoả đáng, gò má thê tử hồng hào đẫy đà, giữa hai lông mày tăng thêm nét quyến rũ.
Đầu tháng tư khí trời có hơi nóng, vào lúc này Giang Diệu chỉ mặc một bộ tẩm y màu cây ngọc lan, bao bọc lấy ngọc nhụy run rẩy giữ núi tuyết, mà trước giờ trên người nàng luôn có vị ngọt, hiện nay cũng trở nên nhàn nhạt.
Quả mật đào thành thục có hơi chói chang khi vào hè, bên trong màu hồng phấn, làm tôn lên lá cây xanh mượt bên dưới, trông rất thủy nộn. Sau rơi vào trong tay nam nhân đói khát đã lâu, hiện tại cả cơ thể như có luồng nước đi qua, nên không thể chờ đợi được nữa há miệng, khẩn cấp ăn, nước ngọt ngào từ quả mật đào dọc theo khóe miệng nam nhân chảy xuống dưới, mãi đến khi biến mất vào cổ áo...
Giang Diệu vừa mở mắt, liền thấy giọt nước lăn trên cổ họng nam nhân, nhất thời hơi đỏ mặt, đẩy đầu của hắn nói: “Được rồi…”
Lục Lưu thấy đầu thê tử đầy mồ hôi, mới lấy ra khăn tay từ trong lòng, lau thay nàng, nói: “Nóng sao?”
Giang Diệu tùy ý ưm một tiếng, quan sát mặt hắn, thấy hắn không hề có một chút tự giác nào, mới đoạt lấy khăn vải từ trong tay hắn, lau lau khóe miệng của hắn.
Người này... thật là.
Lau miệng xong, Lục Lưu mới một lần nữa ôm lấy nàng, ở khóe miệng nàng hôn một cái.
Đổi thành trước đây, đó cũng là chuyện bình thường, nhưng hôm nay Giang Diệu đang ở cữ, mái tóc đãlâu không gội, chỉ cảm thấy dính nhơm nhớp, sắp dơ đến chể, mới chép chép miệng nói: Dơ lắm rồi, còn ôm nữa.
Lục Lưu ngửi ngửi cần cổ nàng một cái, không ngẩng đầu, nói: “Thơm.”
Giang Diệu không nhịn được cười ra tiếng. Nhìn bộ dáng Lục Lưu say mê, chỉ là cảm thấy có lẽ vào lúc này mình thả cái rắm, hắn vẫn nói thơm chứ?
không không không.
Quá thô tục.
•
Đảo mắt đã sắp đến tiệc tiệc đầy tháng của tiểu Thế tử.
Trước đây Lục Lưu cũng hỏi qua quyết định của Giang Diệu, mà suy nghĩ Giang Diệu chính là, tuổi nhi tử còn nhỏ, mà phần lớn thân thích và bằng hữu của bọn họ đều không ở Dân Châu, nên tiệc đầy tháng cũng không cần làm quá náo nhiệt. Lục Lưu cũng đồng ý, nhưng đến tiệc đầy tháng ngày ấy, Giang Diệu nghe Hứa ma ma và hai nha hoàn nói khách nhân được mời tới rất phô trương, Giang Diệu mới hiểu rằng không phô trương trong miệng Lục Lưu và nàng là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Chỉ là Giang Diệu cũng có chút tiếc nuối. Ước gì Vọng thành cách Dân Châu đừng quá xa, chỉ vì muốn tiệc đầy tháng của nhi thử trở nên trọn vẹn, mà bắt cha mẹ và các ca ca ngàn dặm xa xôi tới đây? Mà dù sao, sang năm cũng có thể gặp lại, nửa năm và một năm so ra cũng không kém mấy
Giang Diệu động viên chính mình, sau tâm tình mới tốt hơn chút, thoải mái dễ chịu tắm rửa sạch sẽ, cuối cùng cũng coi như làm cơ thể mình sạch đến thơm ngát.
Mà vóc dáng này, lúc Giang Diệu mang thai vốn không mập, hiện tại sinh hài tử xong, được Hứa ma ma điều dưỡng một phen, sau khi hết cữ, tất nhiên trở nên yểu điệu tinh tế trở lại. Chỉ là hai quả trước ngực, đúng là có vẻ căng phồng hơn trước, to tròn mềm mại, trông rất khả quan.
Hôm nay Giang Diệu mặc một bộ áo choàng màu phù dung dệt kim triền cành văn, chải một búi tóc triều vân cận hương kế (1), trông rất có khí thế Vương phi, cũng không mất vẻ đẹp của tiểu phụ nhân. Còn về phần tiểu Thế tử, Lục Lưu đã sớm nghĩ kỹ tên, nếu là bé trai, thì lấy một chữ “Triệt”, nếu là bé gái, thì lấy duy nhất một chữ “Tương”. Giang Diệu cũng rất thích cái tên này, không còn muốn suy nghĩ thêm nhũ danh để nhi tử dễ nuôi nuôi nữa, nếu tạm bợ thì, trực tiếp gọi nó là Triệt nhi, cũng coi như đó là nhũ danh của nó.
Hứa ma ma nhìn cũng bất đắc dĩ, nhưng dù sao hai vợ chồng nhỏ hài lòng là được.
hiện tại Hứa ma ma đang vui vẻ ôm tiểu Thế tử được bọc trong tã lót màu đỏ, đứa bé đang oa oa khóc lớn, nháo không chịu ngưng.
Giang Diệu mới tắm táp xong, nghe tiếng khóc của con mình, lập tức ôm lấy hài tử từ trong tay Hứa ma ma. Quả nhiên, đứa nhỏ này vừa nằm trong ngực của nàng, liền chép miệng một cái không hề khóc náo nữa, muốn ngoan bao nhiêu có ngoan bấy nhiêu. Giang Diệu mỉm cười, sờ sờ mông nhỏ của đứa bé, mới quay về Hứa ma ma nói: “Hình như Triệt nhi mới tiểu xong, ngươi đi lấy tã đến đây…” nói xong liền ôm đứa nhỏ đi tới bên cạnh giường, đặt nó ngay ngắn, sau đó khom lưng mở tả lót của đứa nhỏ ra.
Quả thực con chim nhỏ đã ướt nhẹp, trên tã cũng ướt một mảng. Giang Diệu lấy tã lót ra, nhẹ nhàng nắm hai mắt cá chân của đứa nhỏ, thoáng nhấc lên, sau đó dùng khăn tay mềm mại lau mông của nó thật khô ráo, lại lấy một miếng tã mới lót cho nó lần nữa. Làm xong hết, Giang Diệu mới thấy nhi tử ừ a a, miệng nhỏ thổi nước bọt thành bong bóng.
Giang Diệu hôn một cái lên bàn chân bé xíu của nó, cười cười hỏi: “Thoải mái chưa?”
Trả lời chính là âm thanh ừ ừ a a.
Giang Diệu không nhịn được bóp bóp mông nhỏ mềm nộn y như đậu hủ, sau mới đưa nó ôm lên.
Giang Diệu ôm hài tử đi gặp nữ quyến hôm nay đến dự tiệc. Mời không nhiều lắm, nhưng đều là người có gia thế hiển hách, giáo dưỡng rất tốt. Những phu nhân này, nhìn thấy tiểu Thế tử nằm trong lòng ngực Tuyên Vương phi, tất nhiên là khen lấy khen để. Mặc dù có hơi khuếch đại một chút, nhưng Giang Diệu làm mẫu thân, chỉ cảm thấy nhi tử bảo bối của mình chỗ nào cũng tốt, những lời khen này rất êm tai, khuôn mặt tràn đầy ý cười vui mừng, hồng hào xinh đẹp.
Lại nói tới tiểu Thế tử, có bộ dáng trắng nõn đáng yêu, mắt to đen láy chớp chớp, ai nhìn thấy tâm cũng mềm nhũn. Lại nhìn tiểu Vương phi, không ngờ lại trẻ đẹp như vậy, mới vừa sinh hài tử xong, nhưng vòng eo vẫn tinh tế như liễu, quả thật làm người ta ước ao.
Mà bên phía Lục Lưu, cũng bắt chuyện với các nam khách mới đến.
Lê Tùng uống rượu đến quên mất trời đất, bình thường là một người rất thô lỗ, nhưng hiện tại thấy gia đình người ta cũng bắt đầu có ước ao nho nhỏ, vỗ bả vai Lục Lưu nói: “Vương gia thực sự là có phúc lớn, tức phụ vừa mới cưới vào cửa không lâu, liền sinh cho ngài một nhi tử mập mạp…”
Bình thường, Lục Lưu xưa nay không thích Lê Tùng thô tục, nhưng hôm nay hắn rất vui vẻ, nghe Lê Tùng nói vậy, gương mặt cũng nhuộm đầy ý cười vui mừng.
Lê Tùng thầm than: Làm cha rồi, nên thật khác trước. Nhìn thử đi, đã chịu nở nụ cười rồi.
Lục Lưu đang nói chuyện với nam khách mới đến, sau lại thấy Lục Hà vội vã chạy tới, hướng về Lục Lưu hành lễ xong, nói: “Vương gia…”
Lục Lưu hiểu ý, nghe Lục Hà bẩm báo.
Lê Tùng còn đang uống rượu, nhìn thấy Lục Lưu nghe gã sai vặt kia nói gì đó, liền vội vã cùng với y đira ngoài, trông tư thế, giống như đón ai vậy.
Đúng là kỳ quái.
Khách nhân nào cao quý như vậy, có thể làm cho Vương gia này phải mình đi tiếp?
Giang Diệu nghe xong, hàng mày liễu nhíu lại.
Nàng cũng biết rằng, hình như Tống gia rất vừa lòng với hôn sự này, ai dè ngay lúc Tống lão thái thái không được khỏe, nếu cứ tiếp tục sẽ không ổn lắm, bèn muốn đợi thêm mấy năm nữa. không ngờ đột nhiên Tống Tư lại bị mắc một căn bệnh kỳ quái, vậy thì đành xem như không có duyên với vị lang quân như ý này. Có điều... Tự nhiên nàng ta đang yên đang lành, sao bị mắc căn bệnh kỳ lạ này đây?
Giang Diệu suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ tới ngày ấy lúc nàng sinh non -- mà ở Tống gia, suýt chút nữa Tống Tư đã đả thương nàng.
Mới vừa sinh hài tử, Giang Diệu làm gì còn thời gian nhớ những thứ này. Trong lúc nhất thời, đúng là đãđem chuyện ngày ấy quên sạch sành sanh.
Trong lòng Giang Diệu đã có kết luận. Mà nhiều nhất, chính là lời nói của Tống lão gia ngày ấy. Nàng cúi đầu nhìn bé trai ngoan ngoãn vừa trắng lại mập bên trong tã lót, có lẽ lúc Lục Lưu mới sinh ra, cũng đáng yêu làm người ta muốn cắn như vậy đi. Nàng hôn một cái lên mặt tròn trĩnh non nớt của nhi tử, sau đó nghe được tiếng bước chân, mới ngẩng đầu, liền thấy Lục Lưu đi vào, nàng cười với hắn, nói: “Về rồi sao?”
Lúc này Bảo Cân rất thức thời lui ra.
Lục Lưu ôn nhu mỉm cười, nhìn vợ con của mình, vội vàng qua đó ngồi xuống, nói: “Sao nàng lại ôm? Cẩn thận đau tay.”
hắn nói ra lời này, thật làm nàng có hơi ngượng ngùng.
Giang Diệu cẩn thận bế đứa nhỏ đặt bên cạnh, chỉ là đứa nhỏ vốn đang ngủ say, vừa mới nằm xuống, liền nhíu nhíu hàng mày nhỏ, mắt còn chưa kịp mở, đã chu miệng nhỏ thật nhanh khóc nức nở... Trẻ con nào khóc lên cũng y xì như thế, oa oa, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ chót, giống như là đangchịu oan ức lớn như trời vậy. Sao Giang Diệu nỡ lòng nào để nhi tử mình khóc? Nhất thời đau lòng không thôi, muốn vươn tay ôm nhi tử dỗ dành một lần nữa, không ngờ có người nhanh hơn nàng mộtbước, động tác cẩn thận ôm đứa nhỏ lên, nhẹ nhàng vỗ.
Lại một màn ôn nhu dụ dỗ, tiếng khóc của đứa nhỏ dần dần ngừng lại. không lâu sau, liền ngoan ngoãn giống như con heo nhỏ, khò khò ngủ say.
Giang Diệu nhìn đến sững người.
Lúc trước nàng luôn cảm thấy, thời điểm nam nhân chăm chú xử lý công sự, là tiêu soái nhất, nhưng hôm nay đây, ôn nhu ôm một em bé dỗ dành, cũng cực kỳ ấm áp mê người. Giang Diệu cong môi mỉm cười. Trước đây nàng nghĩ, chiếu theo tình tình Lục Lưu, sợ là sẽ không cưng chiều nhi tử gì mấy, nhưng mấy ngày nay, hắn tỉ mỉ chăm sóc nhi tử, đúng là ngoài dự liệu của nàng.
Nhi tử ngủ rồi, Lục Lưu mới nhận ra được ánh mắt nóng bỏng của thê tử, thoáng ngẩng đầu nhìn nàng: “Sao vậy?”
Giang Diệu lắc đầu một cái, mỉm cười trả lời không có chuyện gì. Gia đình giàu có, chủ yếu là ôm cháu không ôm con, theo lý thuyết, Lục Lưu phải nghiêm khắc với nhi tử một chút, cũng là chuyện bình thường. Nhưng ngoài miệng hắn không khen nhi tử, đôi khi còn ghét nhi tử lớn lên không đẹp, chỉ là không ngờ nam nhân như hắn, những khi bế nhi tử dính nước tiểu ướt nhẹp, cũng có thể nhẹ nhàng vỗ mông nhi tử, sau đó tự mình dọn dẹp tất cả...
Giang Diệu tựa đầu lên bả vai Lục Lưu: “Lúc trước ta còn lo lắng, chàng sẽ ghét Triệt Nhi. không ngờ chàng còn chăm sóc nó còn cẩn thận hơn cả ta.”
Lục Lưu cười nói: “Triệt Nhi là do nàng cực khổ sinh ra, sao ta có thể ghét nó được?”
Giang Diệu lại sững sờ lần nữ. Lời này là có ý gì? hắn thương yêu nhi tử này, không phải vì đứa nhỏ này là con trai đầu của hắn, mà là bởi vì đứa nhỏ do nàng sinh ra sao? Nhưng không thể không nói, lời ngon tiếng ngọt như vậy, Giang Diệu rất thích nghe. Nàng đỏ mặt ngọt ngào nở nụ cười, chợt hôn trên má Lục Lưu một cái, đôi mắt mang theo hơi nước nhìn hắn, ngay cả chớp mắt cũng luyến tiếc.
Lục Lưu nói: “Đừng nhìn ta như vậy…”
Hả?
Giang Diệu mở to hai mắt, sau đó nghĩ tới điều gì, mặt “vụt” một cái đỏ ửng, không biết cả ngày kẻ này suy nghĩ cái gì trong đầu.
Nhìn thê tử xấu hổ cúi đầu, Lục Lưu nói: “Triệt Nhi ngủ rồi, ta ôm nó ôm ra ngoài.”
Giang Diệu gật đầu, để Lục Lưu ôm nhi tử ra ngoài. Chờ nghe được tiếng Lục Lưu đi vào lần nữa, Giang Diệu mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Lục Lưu cũng không trực tiếp ngồi xuống, mà là cởi ngoại bào, mới ngồi vào bên cạnh thê tử, sau đó ôm người vào trong lồng ngực. Mấy ngày nay được điều trị thoả đáng, gò má thê tử hồng hào đẫy đà, giữa hai lông mày tăng thêm nét quyến rũ.
Đầu tháng tư khí trời có hơi nóng, vào lúc này Giang Diệu chỉ mặc một bộ tẩm y màu cây ngọc lan, bao bọc lấy ngọc nhụy run rẩy giữ núi tuyết, mà trước giờ trên người nàng luôn có vị ngọt, hiện nay cũng trở nên nhàn nhạt.
Quả mật đào thành thục có hơi chói chang khi vào hè, bên trong màu hồng phấn, làm tôn lên lá cây xanh mượt bên dưới, trông rất thủy nộn. Sau rơi vào trong tay nam nhân đói khát đã lâu, hiện tại cả cơ thể như có luồng nước đi qua, nên không thể chờ đợi được nữa há miệng, khẩn cấp ăn, nước ngọt ngào từ quả mật đào dọc theo khóe miệng nam nhân chảy xuống dưới, mãi đến khi biến mất vào cổ áo...
Giang Diệu vừa mở mắt, liền thấy giọt nước lăn trên cổ họng nam nhân, nhất thời hơi đỏ mặt, đẩy đầu của hắn nói: “Được rồi…”
Lục Lưu thấy đầu thê tử đầy mồ hôi, mới lấy ra khăn tay từ trong lòng, lau thay nàng, nói: “Nóng sao?”
Giang Diệu tùy ý ưm một tiếng, quan sát mặt hắn, thấy hắn không hề có một chút tự giác nào, mới đoạt lấy khăn vải từ trong tay hắn, lau lau khóe miệng của hắn.
Người này... thật là.
Lau miệng xong, Lục Lưu mới một lần nữa ôm lấy nàng, ở khóe miệng nàng hôn một cái.
Đổi thành trước đây, đó cũng là chuyện bình thường, nhưng hôm nay Giang Diệu đang ở cữ, mái tóc đãlâu không gội, chỉ cảm thấy dính nhơm nhớp, sắp dơ đến chể, mới chép chép miệng nói: Dơ lắm rồi, còn ôm nữa.
Lục Lưu ngửi ngửi cần cổ nàng một cái, không ngẩng đầu, nói: “Thơm.”
Giang Diệu không nhịn được cười ra tiếng. Nhìn bộ dáng Lục Lưu say mê, chỉ là cảm thấy có lẽ vào lúc này mình thả cái rắm, hắn vẫn nói thơm chứ?
không không không.
Quá thô tục.
•
Đảo mắt đã sắp đến tiệc tiệc đầy tháng của tiểu Thế tử.
Trước đây Lục Lưu cũng hỏi qua quyết định của Giang Diệu, mà suy nghĩ Giang Diệu chính là, tuổi nhi tử còn nhỏ, mà phần lớn thân thích và bằng hữu của bọn họ đều không ở Dân Châu, nên tiệc đầy tháng cũng không cần làm quá náo nhiệt. Lục Lưu cũng đồng ý, nhưng đến tiệc đầy tháng ngày ấy, Giang Diệu nghe Hứa ma ma và hai nha hoàn nói khách nhân được mời tới rất phô trương, Giang Diệu mới hiểu rằng không phô trương trong miệng Lục Lưu và nàng là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Chỉ là Giang Diệu cũng có chút tiếc nuối. Ước gì Vọng thành cách Dân Châu đừng quá xa, chỉ vì muốn tiệc đầy tháng của nhi thử trở nên trọn vẹn, mà bắt cha mẹ và các ca ca ngàn dặm xa xôi tới đây? Mà dù sao, sang năm cũng có thể gặp lại, nửa năm và một năm so ra cũng không kém mấy
Giang Diệu động viên chính mình, sau tâm tình mới tốt hơn chút, thoải mái dễ chịu tắm rửa sạch sẽ, cuối cùng cũng coi như làm cơ thể mình sạch đến thơm ngát.
Mà vóc dáng này, lúc Giang Diệu mang thai vốn không mập, hiện tại sinh hài tử xong, được Hứa ma ma điều dưỡng một phen, sau khi hết cữ, tất nhiên trở nên yểu điệu tinh tế trở lại. Chỉ là hai quả trước ngực, đúng là có vẻ căng phồng hơn trước, to tròn mềm mại, trông rất khả quan.
Hôm nay Giang Diệu mặc một bộ áo choàng màu phù dung dệt kim triền cành văn, chải một búi tóc triều vân cận hương kế (1), trông rất có khí thế Vương phi, cũng không mất vẻ đẹp của tiểu phụ nhân. Còn về phần tiểu Thế tử, Lục Lưu đã sớm nghĩ kỹ tên, nếu là bé trai, thì lấy một chữ “Triệt”, nếu là bé gái, thì lấy duy nhất một chữ “Tương”. Giang Diệu cũng rất thích cái tên này, không còn muốn suy nghĩ thêm nhũ danh để nhi tử dễ nuôi nuôi nữa, nếu tạm bợ thì, trực tiếp gọi nó là Triệt nhi, cũng coi như đó là nhũ danh của nó.
Hứa ma ma nhìn cũng bất đắc dĩ, nhưng dù sao hai vợ chồng nhỏ hài lòng là được.
hiện tại Hứa ma ma đang vui vẻ ôm tiểu Thế tử được bọc trong tã lót màu đỏ, đứa bé đang oa oa khóc lớn, nháo không chịu ngưng.
Giang Diệu mới tắm táp xong, nghe tiếng khóc của con mình, lập tức ôm lấy hài tử từ trong tay Hứa ma ma. Quả nhiên, đứa nhỏ này vừa nằm trong ngực của nàng, liền chép miệng một cái không hề khóc náo nữa, muốn ngoan bao nhiêu có ngoan bấy nhiêu. Giang Diệu mỉm cười, sờ sờ mông nhỏ của đứa bé, mới quay về Hứa ma ma nói: “Hình như Triệt nhi mới tiểu xong, ngươi đi lấy tã đến đây…” nói xong liền ôm đứa nhỏ đi tới bên cạnh giường, đặt nó ngay ngắn, sau đó khom lưng mở tả lót của đứa nhỏ ra.
Quả thực con chim nhỏ đã ướt nhẹp, trên tã cũng ướt một mảng. Giang Diệu lấy tã lót ra, nhẹ nhàng nắm hai mắt cá chân của đứa nhỏ, thoáng nhấc lên, sau đó dùng khăn tay mềm mại lau mông của nó thật khô ráo, lại lấy một miếng tã mới lót cho nó lần nữa. Làm xong hết, Giang Diệu mới thấy nhi tử ừ a a, miệng nhỏ thổi nước bọt thành bong bóng.
Giang Diệu hôn một cái lên bàn chân bé xíu của nó, cười cười hỏi: “Thoải mái chưa?”
Trả lời chính là âm thanh ừ ừ a a.
Giang Diệu không nhịn được bóp bóp mông nhỏ mềm nộn y như đậu hủ, sau mới đưa nó ôm lên.
Giang Diệu ôm hài tử đi gặp nữ quyến hôm nay đến dự tiệc. Mời không nhiều lắm, nhưng đều là người có gia thế hiển hách, giáo dưỡng rất tốt. Những phu nhân này, nhìn thấy tiểu Thế tử nằm trong lòng ngực Tuyên Vương phi, tất nhiên là khen lấy khen để. Mặc dù có hơi khuếch đại một chút, nhưng Giang Diệu làm mẫu thân, chỉ cảm thấy nhi tử bảo bối của mình chỗ nào cũng tốt, những lời khen này rất êm tai, khuôn mặt tràn đầy ý cười vui mừng, hồng hào xinh đẹp.
Lại nói tới tiểu Thế tử, có bộ dáng trắng nõn đáng yêu, mắt to đen láy chớp chớp, ai nhìn thấy tâm cũng mềm nhũn. Lại nhìn tiểu Vương phi, không ngờ lại trẻ đẹp như vậy, mới vừa sinh hài tử xong, nhưng vòng eo vẫn tinh tế như liễu, quả thật làm người ta ước ao.
Mà bên phía Lục Lưu, cũng bắt chuyện với các nam khách mới đến.
Lê Tùng uống rượu đến quên mất trời đất, bình thường là một người rất thô lỗ, nhưng hiện tại thấy gia đình người ta cũng bắt đầu có ước ao nho nhỏ, vỗ bả vai Lục Lưu nói: “Vương gia thực sự là có phúc lớn, tức phụ vừa mới cưới vào cửa không lâu, liền sinh cho ngài một nhi tử mập mạp…”
Bình thường, Lục Lưu xưa nay không thích Lê Tùng thô tục, nhưng hôm nay hắn rất vui vẻ, nghe Lê Tùng nói vậy, gương mặt cũng nhuộm đầy ý cười vui mừng.
Lê Tùng thầm than: Làm cha rồi, nên thật khác trước. Nhìn thử đi, đã chịu nở nụ cười rồi.
Lục Lưu đang nói chuyện với nam khách mới đến, sau lại thấy Lục Hà vội vã chạy tới, hướng về Lục Lưu hành lễ xong, nói: “Vương gia…”
Lục Lưu hiểu ý, nghe Lục Hà bẩm báo.
Lê Tùng còn đang uống rượu, nhìn thấy Lục Lưu nghe gã sai vặt kia nói gì đó, liền vội vã cùng với y đira ngoài, trông tư thế, giống như đón ai vậy.
Đúng là kỳ quái.
Khách nhân nào cao quý như vậy, có thể làm cho Vương gia này phải mình đi tiếp?
/216
|