Hôm nay Mạnh thị cũng cố ý trang điểm tỉ mỉ hơn chút,tóc đen nhánh búi cao,trên tóc cài trâm sợi vàng điểm thúy hồ điệp,ở ấn đường dán đóa hoa mai,bộ dáng cũng có vẻ của một quý phu nhân.
Tạ Nhân đi cùng tới đây cũng là do Mạnh thị tính toán.Vốn Mạnh thị không thích ả ta xuất đầu lộ diện,luôn cảm thấy nữ nhân mà Lục gia bọn họ thú vào cửa rất chán nản,là một việc không được vẻ vang.Lúc trước Mạnh thị định đợi sau khi Tạ Nhân xuất giá,sẽ tìm một lý do để nhi tử hưu ả ta,nhưng bụng của ả ta lại không chịu thua kém,vừa vào cửa liền sinh con trai.Tuy không thích Tạ Nhân nhưng Mạnh thị lại yêu thích tôn nhi trắng trẻo mập mạp kia,nên không vội làm nhi tử hưu thê.
Hôm nay dẫn ả ta đến,cũng nghĩ khi còn bé,Tạ Nhân cùng Giang Diệu giống như cũng có chút giao tình, nếu như có thể nói mấy câu thì cũng tốt.
Lúc này Mạnh thị cùng Tạ Nhân từ cửa hông tiến vào,đi theo nha hoàn vào phòng khách, dọc theo đường đi thưởng thức ngói xanh,đình đài lầu các của Tuyên Vương phủ, thở dài một tiếng, nói vớiTạ Nhân: Tuyên Vương phủ rất lớn, tòa nhà này phía nam bắt đầu từ phố Trường Nguyên,phía bắc đến ngõ Định An,phía đông từ đường Hòe Nhai,phía tây đến ngõ Ngọc Hà, là phủ đệ số một số hai ở Vọng Thành, lúc trước chúng ta từng ở tại phía tây vườn... Thấy ánh mắtTạ Nhân một bộ dạng chăm chú lắng nghe, trong lòng Mạnh thị cười nhạo, cảm thấy nói chuyện cùng loại người chưa từng va chạm xã hội này,sợ là ả ta cũng không hiểu.
Lần thứ hai bước vào Tuyên Vương phủ, khiến Mạnh thị càng hiểu được trạch viene ở ngõ Thái An của bọn họ quá mức khó coi...
Đúng là để mấy vị Nhị phòng kia hưởng phúc.Trong lòng Mạnh thị nổi lên một chút bất mãn.
Cùng Tạ Nhân tiến vào phòng khách, sau khi ngồi xuống uống trà để chờ, trong tay Mạnh thị cầm mộtchén trà bằng sứ trắng Nhữ Diêu, liền biết trà này là tốt nhất chuyên môn ngân châm, nhất thời lại cảm khái mấy phần.
Ngay cả Tạ Nhân luôn lặng im không nói,làm sao không biết trong lòng Mạnh thị đang suy nghĩ gì?Bà ta muốn khoe khoang gì với ả?Phủ đệ hoa lệ khí thế này cũng không phải chỗ ở của bà ta?Chỉ muốn trênmặt ả lộ ra vẻ kính trọng người mẹ chồng này,ả cũng chỉ có thể nuốt giận vào bụng thôi. Lẳng lặng đợi một lúc, mới thấy tiểu Vương phi kia ung dung đi vào.
Tạ Nhân ngẩng đầu, thấy quần áo Giang Diệu mặc trên người chỉ đơn giản thanh lệ, không giống như Mạnh thị,ăn mặc giống như ngày tết.
Liền bắt đầu đánh giá tỉ mỉ.
Ngày ấy ở trên đường, ả ta cũng không nhìn được rõ ràng, bây giờ thấy Giang Diệu vừa mới sinh hài tử không lâu nhưng thân thể lại tinh tế,gương mặt hồng nhuận tươi đẹp, có thêm một chút điềm tĩnh của ngườiđã làm mẫu thân.Khi còn bé vẫn bị so sánh với Giang Diệu, lại bị Giang Diệu đuổi ra Trấn Quốc Công phủ, một mình đợi ở Bình Châu mấy năm, Tạ Nhân đối với Giang Diệu có một sự thù hận khôngnói ra được,mọi chuyện đều không tự chủ được liền so sánh với nàng.
Sau khi Tạ Nhân sinh xong hài tử, vóc người khôi phục cũng tốt, Giang tam gia cũng thường xuyên khen, tuổi trẻ cũng không giống nhau,ả eo nhỏ, thân thể mềm mại trắng mịn,ngay cả tỷ tỷ của ả khi còn trẻ cũng không bằng. Nhưng hiện nay so sánh với Giang Diệu,vòng eo mà ả ta vẫn tự hào nhỏ nhắn tinh tế,còn thô to hơn một chút.
Mà Lục gia cũng chỉ bình thường, Mạnh thị cũng không thích ả,chi phí của vị trí thiếu phu nhân này của ả cũng hà khắc vô cùng. May Giang tam gia hay cho chút ngân phiếu, khiến ngày tháng Tạ Nhân trải qua cũng có chút dư dả.
Hôm nay Tạ Nhân đến, cũng đã chuẩn bị đầy đủ. Ả trang điểm, dung mạo cũng không tồi,biết lợi dụng sở trường trên người của mình,nhưng ánh mắt Mạnh thị thô tục thiển cận làm sao có thể so sáng với châu báu?Đôi khuyên tai trân châu của ả,cùng với đai lưng giày thêu rất hợp với nhau,tuy không chói mắt nhưng cũng long lanh hào phóng,nhìn thanh lệ mà không tầm thường. Chỉ là ——
Tạ Nhân ngẩng đầu, nhìn quần áo Giang Diệu mặc trên người, quần lụa mỏng ba tầng màu nhũ bạch không biết được làm từ vật liệu gì, cử động liền hiện ra ánh sáng nhợt nhạt nhưng lộng lẫy,giống như hào quanh màu xanh ban đêm.Mà trùng hợp,hôm nay Giang Diệu cũng đeo một đôi khuyên tai bằng trân châu.Nhưng trân châu kia mượt mà no đủ,màu sắc lại hơi phiếm hồng nhạt...So với trân châu bình thường trắng lóa càng xinh đẹp hơn mấy phần.
Tay Tạ Nhân gắt gao nắm chặt hơn chút, sau khi Mạnh thị khách khí chào hỏi, bèn hành lễ với Giang Diệu: Cháu dâu thỉnh an tam thẩm thẩm.
Giang Diệu đã ngồi xuống, tất nhiên cũng nhìn thấy Tạ Nhân đứng lên, nàng nhàn nhạt đánh giá mộtchút, bộ dạng rõ ràng là thiếu nữ xinh đẹp tính tình trẻ con,nhưng lai dùng giọng điệu của trưởng bối lạnh nhạt nói: Ngồi đi, không cần đa lễ.
Tạ Nhân tạ ơn, liền ngồi xuống.
Lúc trước Mạnh thị không đặt Giang Diệu ở trong mắt, chỉ cảm thấy nàng còn nhỏ tuổi dễ bị lừa, nhưng hôm nay biết nàng dỗ dành sát tinh Lục Lưu đến dễ bảo, vừa mới vào cửa lại sinh được tiểu Thế tử, trong lời nói cũng có chút câu nệ, hàn huyên vài câu, nhân tiện nói: ... Mấy ngày nữa là đại thọ bốn mươi của đại gia, lúc trước cũng mong Vương gia Vương phi có thể trở về sớm hơn...
Mạnh thị thấy thái độ của tiểu Vương phi không lạnh nhạt, mới nghĩ tới điều gì, nói, Phu quân của ta thường xuyên mong nhớVương gia, Vương phi cũng biết, phu quân của ta có tình cảm huynh đệ rất tốt với Vương gia, lần trước ốm sốt thần trí mơ màng, trong miệng vẫn còn lo lắng cho Vương gia đấy.
Lần này Giang Diệu mới nói chuyện, hỏi: Thân thể Đại bá đã khỏe chưa?
Mạnh thị biết, tiểu Vương phi chắc đã biết sự việc phu quân kia của bà đã cứu Vương gia khi còn bé cho nên mới quan tâm. Mạnh thị mỉm cười nói: đã tốt lắm rồi. nói đến cũng không sợ Vương phi cười, mấy ngày nay phu quân của ta, thường nói với ta sự việc hồi bé của Vương gia,rất là nhớ thời gian khi còn bé không lo nghĩ. Chỉ là Vương gia trăm công ngàn việc,phu quân ta cũng không dám tùy ý quấy rầy Vương gia, ta nghĩ tiệc mừng thọ ngày ấy, nếu hai huynh đệ có thể gặp gỡ, trò chuyện một lúc, là tốt rồi.
Giang Diệu hạ mắt suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng kính trọng Lục đại gia, nói: Ta sẽ nói lại với Vương gia, tiệc mừng thọ của đại bá, ta sẽ cố gắng để Vương gia đi qua.
Thái độ hôm nay của Giang Diệu khiến Mạnh thị mừng rỡ, mặt mày tươi cười nói: Như vậy rất tốt. Vội tận dụng mọi cơ hội, nói thêm cùng Giang vài câu, muốn chữa trị tốt quan hệ, liền nghe được âm thanh khóc nỉ non của trẻ con từ bên ngoài truyền đến.Nghe âm thanh, đúng là một oa nhi mạnh khỏe.
Giang Diệu nghe được tiếng khóc của nhi tử mập, lập tức đứng dậy, liền thấy Hứa ma ma ôm tiểu tử đang khóc sướt mướt đi tới, nói: Vừa rồi tiểu Thế tử khóc huyên náo đến lợi hại, Vương gia cũng khôngdỗ được...
Giang Diệu nở nụ cười nhu hòa,nhận lấy tiểu tử trong lồng ngực Hứa ma ma,hôn một cái trên gương mặt trắng mịn của hắn.
Tên tiểu tử này đúng là một quỷ nhỏ tinh quái, vừa được mẫu thân ôm vào lồng ngực, liền ngừng khóc, đôi mắt to đen, cười khanh khách nhìn mẫu thân, sau đó mới nhìn người xa lạ trong phòng một chút, gương mặt mờ mịt,cọ cọ nhẹ nhàng trong lồng ngực mẫu thân, hài lòng rầm rì một chút.
Hóa ra tiểu tử muốn mình ôm, Giang Diệu liền ôm hắn ngồi xuống.
Mạnh thị nói: Tiểu Thế tử đúng là khỏe mạnh,tôn nhi kia của ta, cùng sinh non giống tiểu Thế tử, nhưng thân thể cũng tốt, không khác gì với sinh đủ tháng.
Mạnh thị coi tôn nhi như bảo bối, lúc trước Tạ Nhân sinh non, khiến Mạnh thị giật mình, đến khi thấy tôn nhi sinh ra khỏe mạnh, không giống như sinh non, mới khiến Mạnh thị thở phào nhẹ nhõm.
Giang Diệu nói: Hài tử kia đúng là có phúc.
nói xong, tiểu tử trong lồng ngực Giang Diệu, liền a a a a nói chuyện, giống như vui mừng. Nhìn nhi tử mập của mình, Giang Diệu không còn cảm giác không thích khi đối mặt với Mạnh thị cvà Tạ Nhân, trong lòng,trong mắt chỉ có nhi tử.
Tạ Nhân nhìn mẫu thân hòa ái như Giang Diệu, biết nàng hưởng thụ vinh hoa phú quý của Tuyên Vương phủ, phu quân không chịu thua kém, hài nhi ngoan ngoãn,phụ mẫu của Tuyên Vương lại mất sớm, Giang Diệu vừa vào cửa chính là đương gia chủ mẫu, phía trên không có mẹ chồng ác như Mạnh thị đè nặng,mà Tuyên Vương lại tuấn mỹ vô song, lại nam nhân si tình thế gian hiếm thấy, thân phận như vậy, mà sân sau lại không có thiếp thất... nói không hâm mộ, đó là giả. Nhưng theo Tạ Nhân, Giang Diệu có những cái này, chỉ bởi vì xuất thân của nàng, mới gả được cho một phu quân tốt như thế.
Nếu là...
Nếu ả ta xuất thân Quốc Công phủ, ngàn kiều bách sủng,ở Tuyên Vương phủ, tất nhiên sẽ làm tốt hơn so với Giang Diệu.
Bởi vậy, Tạ Nhân nhìn oa nhi béo trắng,bộ dáng quá giống Tuyên Vương,liền mơ ước đến cảnh tượng ả ta thay Lục Lưu sinh con dưỡng cái,khóe miệng không tự chủ được mà cong lên.
Đợi tiếng cười nói của Mạnh thị truyền tới tai Tạ Nhân, mới khiến Tạ Nhân nhất thời phục hồi tinh thần... Lập tức hạ mắt, trong lòng trầm thấp than một tiếng.
Đến khi nói xong, Mạnh thị được đại nha hoàn bên cạnh Giang Diệu đưa tới cửa, cười khanh khách lên xe ngựa, sắc mặt mới đột nhiên biến đổi, nói với Tạ Nhân bên cạnh: Thực sự mất mặt!
Nghĩ đến bộ dáng mộc mạc của con dâu, Mạnh thị liền quyết định, sau này sẽ không dẫn ả ta ra ngoài nữa.
Tạ Nhân cắn cắn môi nói: Mẫu thân...
Mạnh thị lạnh lùng nói: Trong ngày thường thấy ngươi có thể nói chuyện, làm sao đến trước mặt Giang Diệu kia, liền trở thành người câm? Ngươi không phải cùng nàng có chút giao tình sao? Dù lúc trước có quan hệ gì, ngươi mềm dẻo khéo léo thì làm sao? Chu nhi của chúng ta tuy không chịu thua kém, nhưng nếu có Lục Lưu giúp đỡ,vậy tháng ngày phú quý của Lục gia chúng ta cũng có thể đến sớm, ngươi thì tốt rồi, bày sắc mặt cho ai xem đây!
Tạ Nhân muốn giải thích, đúng lúc Mạnh thị đầy bụng tức giận không có chỗ phát tác, liền giống như pháo nổ nói ra toàn bộ: Nhìn dáng vẻ khó coi của ngươi, cũng khó trách Chu nhi tahy đổi khẩu vị, không hiểu ý bằng Miểu Miểu, nếu không có Tề nhi, vị trí chính thê của cũng nên đổi.
Đây là lời vô nghĩa của Mạnh thị. Tuy bà yêu thích cô cháu gái Mạnh Miểu này,nhưng dù sao Mạnh Miểu chỉ là con thứ,ở trong lòng Mạnh thị,cháu gái con thứ này,chỉ thích hợp làm thiếp thất cho nhi tử.
Nhưng trong lòng Tạ Nhân lại hoảng hốt, tức giận đến suýt chút nữa nôn ra máu.
Sau khi gặp Mạnh thị cùng Tạ Nhân, Giang Diệu thấy Mạnh thị thay đổi thái độ ngày xưa, đối với nàng rất thân mật, liền biết Mạnh thị có ý định cùng nàng giao hảo. Mục đích này nàng cũng biết rõ,nhưng Giang Diệu cũng hiểu, nàng cho Mạnh thị chút mặt mũi, cũng chỉ vì nể mặt Lục đại gia.
Ngay cả Tạ Nhân kia, lúc trước nàng không thích ả ta, nhưng từ khi biết ả cùng tam thúc của nàng có tư tình, thì càng xem thường ả.
Ngày ấy nàng không biết nên làm như thế nào, chỉ giống như một cô nương, ngay lập tức nghĩ đến mẫu thân. Nhưng nghĩ kỹ lại, vẫn thấy không ổn, nên không có nói việc này cho mẫu thân biết.
Giang Diệu dỗ xong nhi tử, liền bưng nước trà đi thư phòng xem Lục Lưu.
Vừa vào nhà, liền thấy hắn ngồi phía sau bàn bằng gỗ tử đàn, lúc này cũng không xử lý công sự, chỉ cúi đầu nhìn lá thư. Giang Diệu nhẹ chân bước vào, thấy phu quân của mình mặt mày tuấn tú, tình cảnh như vậy,giống như là thê tử tới đây quan tâm phu quân chăm chú đọc sách muốn đi đỗ công danh.
Giang Diệu nhìn nhiều hơn mấy lần.
Lục Lưu nhàn rỗi ở quý phủ, mặc một thân áo choàng ở nhà đơn giản, lịch sự văn nhã,có mấy phần phong độ trí thức.
Giang Diệu mím môi nở nụ cười, liền bưng chén trà đi qua, nhẹ nhàng đặt ở một bên trên bàn.
Lục Lưu giương mắt nhìn thê tử một chút.
Giang Diệu đi qua, đứng ở phía sau Lục Lưu, khoát hai tay lên trên vai Lục Lưu, nhẹ nhàng xoa bóp, nói: Hôm nay đại tẩu lại đây, đối với ta lại thật khách khí, nói tới một ít việc vặt, chỉ là thiếp mời kia ta đã nhận lấy. Chàng... đi a?
Lục Lưu hơi híp mắt hưởng thụ, nếu Giang Diệu có thể nhìn chính diện, liền có thể hiểu rõ nhi tử mập của mình khi bú sữa thì bộ dáng híp mắt buồn cười là giống ai.
Tay nhỏ trên vai sức mạnh không lớn,nhưng Lục Lưu cảm thấy thật thoải mái, lập tức mở miệng nói: không phải nàng đã đồng ý thay ta sao?
Giang Diệu dừng một chút, lại tiếp tục xoa bóp, nói: Ta nào có? Chỉ nói lời thật, ta vẫn hi vọng chàng có thể đi thăm đại bá, nghe nói trước đó vài ngày thân thể hắn không khỏe. Khi Mạnh thị nói Lục đại gia lúc bị bệnh lại hay kể với bà ta chuyện Lục Lưu khi còn bé, lời này Giang Diệu tuyệt đối không tin tưởng. Nhưng chuyện sinh bệnh như vậy, Mạnh thị thân làm thê tử, không khả năng nói lung tung bịa đặt. Hơn nữa bọn họ rời Vọng Thành một năm,bình thường Lục Lưu vốn ít thân thích, Lục đại gia lại là một người hiếm thấy thực lòng quan tâm hắn, nàng không muốn quan hệ của hai người xa lạ.
Chỉ cần Lục Lưu khỏe mạnh,dù cho nàng gặp Lục Hành Chu mà nàng không muốn thấy, cũng không sao cả.
Cùng hắn thành thân hơn một năm, Giang Diệu tự nhận là hiểu rõ hắn. thật ra Lục Lưu rất quý trọng người thân.
Giang Diệu ngừng tay, hai tay thân mật ôm cổ hắn, vô ý thức sát lại gần, cúi đầu hôn một cái lên tóc hắn, ở trên là mùi vị thơm ngát Giang Diệu vô cùng thích lại quen thuộc, nói: Lục Lưu...
Vốn nghiêm túc cẩn thận nói sự tình,nhưng phía sau lưng Lục Lưu lại bị hai đám đè ép cho thay lòng đổi dạ, thầm nghĩ ngày sau nếu muốn xử lý công sự, thê tử nẫy vẫn nên ít đi vào thư phòng. Nàng vừa đến, hắn nào có tâm tư xử lý việc gì khác? Lục Lưu hít sâu một hơi, thấy hình dáng nhỏ xinh mềm mại kia còn chưa tự biết, lập tức liền nắm chặt đôi tay đang ôm cổ hắn, nhẹ nhàng lôi kéo, người sau lưng liền chặt chẽ vững vàng rơi vào trong ngực của hắn.
Giang Diệu gò má liền đỏ, thầm nghĩ nàng đang cùng hắn nói chuyện, tại sao hắn lại như vậy? Nàng ngẩng mặt lên, đang muốn oán giận, liền thấy gương mặt tuấn tú của phu quân nàng đột nhiên tới gần, dùng sức vùi vào nàng trong lòng. Điệu bộ này, quả thực giống nhau như đúc với nhi tử mập dính người kia. không đúng... Nhi tử so với hắn thành thật hơn nhiều.
Mấy năm trước Lục Lưu cũng hay ở thư phòng xử lý công sự rất muộn, thư phòng này cũng bày trí đầy đủ mọi thứ,ở phía sau của cái mành kia, chính là một cái giường để nghỉ ngơi. Giường kia rất lớn,thừa sức cho hai người lăn qua lăn lại ở trên. Lục Lưu lôi kéo thê tử ở trên ghế bành thân mật một hồi, vừa bị trêu chọc khiến nổi lên dục hỏa,liền lập tức ôm tiểu thê tử chỉ còn cái yếm cùng áo lót trong lồng ngực trực tiếp đi tới phía sau mành
Giang Diệu bị đặt ở trên giường nhỏ, thấy bộ dáng Lục Lưu thế này, biết nàng cũng không có khả năng ngăn cản, liền theo hắn hồ đồ một hồi, đến khi áo lót bị lột ra từng mảng, một cái chân nhỏ bị nâng lên, Giang Diệu mới vươn tay đâm đâm vào lồng ngực rắn chắc của hắn, sát phong cảnh nói: Ai, chàng còn chưa nói có đi hay không đây.
Tạ Nhân đi cùng tới đây cũng là do Mạnh thị tính toán.Vốn Mạnh thị không thích ả ta xuất đầu lộ diện,luôn cảm thấy nữ nhân mà Lục gia bọn họ thú vào cửa rất chán nản,là một việc không được vẻ vang.Lúc trước Mạnh thị định đợi sau khi Tạ Nhân xuất giá,sẽ tìm một lý do để nhi tử hưu ả ta,nhưng bụng của ả ta lại không chịu thua kém,vừa vào cửa liền sinh con trai.Tuy không thích Tạ Nhân nhưng Mạnh thị lại yêu thích tôn nhi trắng trẻo mập mạp kia,nên không vội làm nhi tử hưu thê.
Hôm nay dẫn ả ta đến,cũng nghĩ khi còn bé,Tạ Nhân cùng Giang Diệu giống như cũng có chút giao tình, nếu như có thể nói mấy câu thì cũng tốt.
Lúc này Mạnh thị cùng Tạ Nhân từ cửa hông tiến vào,đi theo nha hoàn vào phòng khách, dọc theo đường đi thưởng thức ngói xanh,đình đài lầu các của Tuyên Vương phủ, thở dài một tiếng, nói vớiTạ Nhân: Tuyên Vương phủ rất lớn, tòa nhà này phía nam bắt đầu từ phố Trường Nguyên,phía bắc đến ngõ Định An,phía đông từ đường Hòe Nhai,phía tây đến ngõ Ngọc Hà, là phủ đệ số một số hai ở Vọng Thành, lúc trước chúng ta từng ở tại phía tây vườn... Thấy ánh mắtTạ Nhân một bộ dạng chăm chú lắng nghe, trong lòng Mạnh thị cười nhạo, cảm thấy nói chuyện cùng loại người chưa từng va chạm xã hội này,sợ là ả ta cũng không hiểu.
Lần thứ hai bước vào Tuyên Vương phủ, khiến Mạnh thị càng hiểu được trạch viene ở ngõ Thái An của bọn họ quá mức khó coi...
Đúng là để mấy vị Nhị phòng kia hưởng phúc.Trong lòng Mạnh thị nổi lên một chút bất mãn.
Cùng Tạ Nhân tiến vào phòng khách, sau khi ngồi xuống uống trà để chờ, trong tay Mạnh thị cầm mộtchén trà bằng sứ trắng Nhữ Diêu, liền biết trà này là tốt nhất chuyên môn ngân châm, nhất thời lại cảm khái mấy phần.
Ngay cả Tạ Nhân luôn lặng im không nói,làm sao không biết trong lòng Mạnh thị đang suy nghĩ gì?Bà ta muốn khoe khoang gì với ả?Phủ đệ hoa lệ khí thế này cũng không phải chỗ ở của bà ta?Chỉ muốn trênmặt ả lộ ra vẻ kính trọng người mẹ chồng này,ả cũng chỉ có thể nuốt giận vào bụng thôi. Lẳng lặng đợi một lúc, mới thấy tiểu Vương phi kia ung dung đi vào.
Tạ Nhân ngẩng đầu, thấy quần áo Giang Diệu mặc trên người chỉ đơn giản thanh lệ, không giống như Mạnh thị,ăn mặc giống như ngày tết.
Liền bắt đầu đánh giá tỉ mỉ.
Ngày ấy ở trên đường, ả ta cũng không nhìn được rõ ràng, bây giờ thấy Giang Diệu vừa mới sinh hài tử không lâu nhưng thân thể lại tinh tế,gương mặt hồng nhuận tươi đẹp, có thêm một chút điềm tĩnh của ngườiđã làm mẫu thân.Khi còn bé vẫn bị so sánh với Giang Diệu, lại bị Giang Diệu đuổi ra Trấn Quốc Công phủ, một mình đợi ở Bình Châu mấy năm, Tạ Nhân đối với Giang Diệu có một sự thù hận khôngnói ra được,mọi chuyện đều không tự chủ được liền so sánh với nàng.
Sau khi Tạ Nhân sinh xong hài tử, vóc người khôi phục cũng tốt, Giang tam gia cũng thường xuyên khen, tuổi trẻ cũng không giống nhau,ả eo nhỏ, thân thể mềm mại trắng mịn,ngay cả tỷ tỷ của ả khi còn trẻ cũng không bằng. Nhưng hiện nay so sánh với Giang Diệu,vòng eo mà ả ta vẫn tự hào nhỏ nhắn tinh tế,còn thô to hơn một chút.
Mà Lục gia cũng chỉ bình thường, Mạnh thị cũng không thích ả,chi phí của vị trí thiếu phu nhân này của ả cũng hà khắc vô cùng. May Giang tam gia hay cho chút ngân phiếu, khiến ngày tháng Tạ Nhân trải qua cũng có chút dư dả.
Hôm nay Tạ Nhân đến, cũng đã chuẩn bị đầy đủ. Ả trang điểm, dung mạo cũng không tồi,biết lợi dụng sở trường trên người của mình,nhưng ánh mắt Mạnh thị thô tục thiển cận làm sao có thể so sáng với châu báu?Đôi khuyên tai trân châu của ả,cùng với đai lưng giày thêu rất hợp với nhau,tuy không chói mắt nhưng cũng long lanh hào phóng,nhìn thanh lệ mà không tầm thường. Chỉ là ——
Tạ Nhân ngẩng đầu, nhìn quần áo Giang Diệu mặc trên người, quần lụa mỏng ba tầng màu nhũ bạch không biết được làm từ vật liệu gì, cử động liền hiện ra ánh sáng nhợt nhạt nhưng lộng lẫy,giống như hào quanh màu xanh ban đêm.Mà trùng hợp,hôm nay Giang Diệu cũng đeo một đôi khuyên tai bằng trân châu.Nhưng trân châu kia mượt mà no đủ,màu sắc lại hơi phiếm hồng nhạt...So với trân châu bình thường trắng lóa càng xinh đẹp hơn mấy phần.
Tay Tạ Nhân gắt gao nắm chặt hơn chút, sau khi Mạnh thị khách khí chào hỏi, bèn hành lễ với Giang Diệu: Cháu dâu thỉnh an tam thẩm thẩm.
Giang Diệu đã ngồi xuống, tất nhiên cũng nhìn thấy Tạ Nhân đứng lên, nàng nhàn nhạt đánh giá mộtchút, bộ dạng rõ ràng là thiếu nữ xinh đẹp tính tình trẻ con,nhưng lai dùng giọng điệu của trưởng bối lạnh nhạt nói: Ngồi đi, không cần đa lễ.
Tạ Nhân tạ ơn, liền ngồi xuống.
Lúc trước Mạnh thị không đặt Giang Diệu ở trong mắt, chỉ cảm thấy nàng còn nhỏ tuổi dễ bị lừa, nhưng hôm nay biết nàng dỗ dành sát tinh Lục Lưu đến dễ bảo, vừa mới vào cửa lại sinh được tiểu Thế tử, trong lời nói cũng có chút câu nệ, hàn huyên vài câu, nhân tiện nói: ... Mấy ngày nữa là đại thọ bốn mươi của đại gia, lúc trước cũng mong Vương gia Vương phi có thể trở về sớm hơn...
Mạnh thị thấy thái độ của tiểu Vương phi không lạnh nhạt, mới nghĩ tới điều gì, nói, Phu quân của ta thường xuyên mong nhớVương gia, Vương phi cũng biết, phu quân của ta có tình cảm huynh đệ rất tốt với Vương gia, lần trước ốm sốt thần trí mơ màng, trong miệng vẫn còn lo lắng cho Vương gia đấy.
Lần này Giang Diệu mới nói chuyện, hỏi: Thân thể Đại bá đã khỏe chưa?
Mạnh thị biết, tiểu Vương phi chắc đã biết sự việc phu quân kia của bà đã cứu Vương gia khi còn bé cho nên mới quan tâm. Mạnh thị mỉm cười nói: đã tốt lắm rồi. nói đến cũng không sợ Vương phi cười, mấy ngày nay phu quân của ta, thường nói với ta sự việc hồi bé của Vương gia,rất là nhớ thời gian khi còn bé không lo nghĩ. Chỉ là Vương gia trăm công ngàn việc,phu quân ta cũng không dám tùy ý quấy rầy Vương gia, ta nghĩ tiệc mừng thọ ngày ấy, nếu hai huynh đệ có thể gặp gỡ, trò chuyện một lúc, là tốt rồi.
Giang Diệu hạ mắt suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng kính trọng Lục đại gia, nói: Ta sẽ nói lại với Vương gia, tiệc mừng thọ của đại bá, ta sẽ cố gắng để Vương gia đi qua.
Thái độ hôm nay của Giang Diệu khiến Mạnh thị mừng rỡ, mặt mày tươi cười nói: Như vậy rất tốt. Vội tận dụng mọi cơ hội, nói thêm cùng Giang vài câu, muốn chữa trị tốt quan hệ, liền nghe được âm thanh khóc nỉ non của trẻ con từ bên ngoài truyền đến.Nghe âm thanh, đúng là một oa nhi mạnh khỏe.
Giang Diệu nghe được tiếng khóc của nhi tử mập, lập tức đứng dậy, liền thấy Hứa ma ma ôm tiểu tử đang khóc sướt mướt đi tới, nói: Vừa rồi tiểu Thế tử khóc huyên náo đến lợi hại, Vương gia cũng khôngdỗ được...
Giang Diệu nở nụ cười nhu hòa,nhận lấy tiểu tử trong lồng ngực Hứa ma ma,hôn một cái trên gương mặt trắng mịn của hắn.
Tên tiểu tử này đúng là một quỷ nhỏ tinh quái, vừa được mẫu thân ôm vào lồng ngực, liền ngừng khóc, đôi mắt to đen, cười khanh khách nhìn mẫu thân, sau đó mới nhìn người xa lạ trong phòng một chút, gương mặt mờ mịt,cọ cọ nhẹ nhàng trong lồng ngực mẫu thân, hài lòng rầm rì một chút.
Hóa ra tiểu tử muốn mình ôm, Giang Diệu liền ôm hắn ngồi xuống.
Mạnh thị nói: Tiểu Thế tử đúng là khỏe mạnh,tôn nhi kia của ta, cùng sinh non giống tiểu Thế tử, nhưng thân thể cũng tốt, không khác gì với sinh đủ tháng.
Mạnh thị coi tôn nhi như bảo bối, lúc trước Tạ Nhân sinh non, khiến Mạnh thị giật mình, đến khi thấy tôn nhi sinh ra khỏe mạnh, không giống như sinh non, mới khiến Mạnh thị thở phào nhẹ nhõm.
Giang Diệu nói: Hài tử kia đúng là có phúc.
nói xong, tiểu tử trong lồng ngực Giang Diệu, liền a a a a nói chuyện, giống như vui mừng. Nhìn nhi tử mập của mình, Giang Diệu không còn cảm giác không thích khi đối mặt với Mạnh thị cvà Tạ Nhân, trong lòng,trong mắt chỉ có nhi tử.
Tạ Nhân nhìn mẫu thân hòa ái như Giang Diệu, biết nàng hưởng thụ vinh hoa phú quý của Tuyên Vương phủ, phu quân không chịu thua kém, hài nhi ngoan ngoãn,phụ mẫu của Tuyên Vương lại mất sớm, Giang Diệu vừa vào cửa chính là đương gia chủ mẫu, phía trên không có mẹ chồng ác như Mạnh thị đè nặng,mà Tuyên Vương lại tuấn mỹ vô song, lại nam nhân si tình thế gian hiếm thấy, thân phận như vậy, mà sân sau lại không có thiếp thất... nói không hâm mộ, đó là giả. Nhưng theo Tạ Nhân, Giang Diệu có những cái này, chỉ bởi vì xuất thân của nàng, mới gả được cho một phu quân tốt như thế.
Nếu là...
Nếu ả ta xuất thân Quốc Công phủ, ngàn kiều bách sủng,ở Tuyên Vương phủ, tất nhiên sẽ làm tốt hơn so với Giang Diệu.
Bởi vậy, Tạ Nhân nhìn oa nhi béo trắng,bộ dáng quá giống Tuyên Vương,liền mơ ước đến cảnh tượng ả ta thay Lục Lưu sinh con dưỡng cái,khóe miệng không tự chủ được mà cong lên.
Đợi tiếng cười nói của Mạnh thị truyền tới tai Tạ Nhân, mới khiến Tạ Nhân nhất thời phục hồi tinh thần... Lập tức hạ mắt, trong lòng trầm thấp than một tiếng.
Đến khi nói xong, Mạnh thị được đại nha hoàn bên cạnh Giang Diệu đưa tới cửa, cười khanh khách lên xe ngựa, sắc mặt mới đột nhiên biến đổi, nói với Tạ Nhân bên cạnh: Thực sự mất mặt!
Nghĩ đến bộ dáng mộc mạc của con dâu, Mạnh thị liền quyết định, sau này sẽ không dẫn ả ta ra ngoài nữa.
Tạ Nhân cắn cắn môi nói: Mẫu thân...
Mạnh thị lạnh lùng nói: Trong ngày thường thấy ngươi có thể nói chuyện, làm sao đến trước mặt Giang Diệu kia, liền trở thành người câm? Ngươi không phải cùng nàng có chút giao tình sao? Dù lúc trước có quan hệ gì, ngươi mềm dẻo khéo léo thì làm sao? Chu nhi của chúng ta tuy không chịu thua kém, nhưng nếu có Lục Lưu giúp đỡ,vậy tháng ngày phú quý của Lục gia chúng ta cũng có thể đến sớm, ngươi thì tốt rồi, bày sắc mặt cho ai xem đây!
Tạ Nhân muốn giải thích, đúng lúc Mạnh thị đầy bụng tức giận không có chỗ phát tác, liền giống như pháo nổ nói ra toàn bộ: Nhìn dáng vẻ khó coi của ngươi, cũng khó trách Chu nhi tahy đổi khẩu vị, không hiểu ý bằng Miểu Miểu, nếu không có Tề nhi, vị trí chính thê của cũng nên đổi.
Đây là lời vô nghĩa của Mạnh thị. Tuy bà yêu thích cô cháu gái Mạnh Miểu này,nhưng dù sao Mạnh Miểu chỉ là con thứ,ở trong lòng Mạnh thị,cháu gái con thứ này,chỉ thích hợp làm thiếp thất cho nhi tử.
Nhưng trong lòng Tạ Nhân lại hoảng hốt, tức giận đến suýt chút nữa nôn ra máu.
Sau khi gặp Mạnh thị cùng Tạ Nhân, Giang Diệu thấy Mạnh thị thay đổi thái độ ngày xưa, đối với nàng rất thân mật, liền biết Mạnh thị có ý định cùng nàng giao hảo. Mục đích này nàng cũng biết rõ,nhưng Giang Diệu cũng hiểu, nàng cho Mạnh thị chút mặt mũi, cũng chỉ vì nể mặt Lục đại gia.
Ngay cả Tạ Nhân kia, lúc trước nàng không thích ả ta, nhưng từ khi biết ả cùng tam thúc của nàng có tư tình, thì càng xem thường ả.
Ngày ấy nàng không biết nên làm như thế nào, chỉ giống như một cô nương, ngay lập tức nghĩ đến mẫu thân. Nhưng nghĩ kỹ lại, vẫn thấy không ổn, nên không có nói việc này cho mẫu thân biết.
Giang Diệu dỗ xong nhi tử, liền bưng nước trà đi thư phòng xem Lục Lưu.
Vừa vào nhà, liền thấy hắn ngồi phía sau bàn bằng gỗ tử đàn, lúc này cũng không xử lý công sự, chỉ cúi đầu nhìn lá thư. Giang Diệu nhẹ chân bước vào, thấy phu quân của mình mặt mày tuấn tú, tình cảnh như vậy,giống như là thê tử tới đây quan tâm phu quân chăm chú đọc sách muốn đi đỗ công danh.
Giang Diệu nhìn nhiều hơn mấy lần.
Lục Lưu nhàn rỗi ở quý phủ, mặc một thân áo choàng ở nhà đơn giản, lịch sự văn nhã,có mấy phần phong độ trí thức.
Giang Diệu mím môi nở nụ cười, liền bưng chén trà đi qua, nhẹ nhàng đặt ở một bên trên bàn.
Lục Lưu giương mắt nhìn thê tử một chút.
Giang Diệu đi qua, đứng ở phía sau Lục Lưu, khoát hai tay lên trên vai Lục Lưu, nhẹ nhàng xoa bóp, nói: Hôm nay đại tẩu lại đây, đối với ta lại thật khách khí, nói tới một ít việc vặt, chỉ là thiếp mời kia ta đã nhận lấy. Chàng... đi a?
Lục Lưu hơi híp mắt hưởng thụ, nếu Giang Diệu có thể nhìn chính diện, liền có thể hiểu rõ nhi tử mập của mình khi bú sữa thì bộ dáng híp mắt buồn cười là giống ai.
Tay nhỏ trên vai sức mạnh không lớn,nhưng Lục Lưu cảm thấy thật thoải mái, lập tức mở miệng nói: không phải nàng đã đồng ý thay ta sao?
Giang Diệu dừng một chút, lại tiếp tục xoa bóp, nói: Ta nào có? Chỉ nói lời thật, ta vẫn hi vọng chàng có thể đi thăm đại bá, nghe nói trước đó vài ngày thân thể hắn không khỏe. Khi Mạnh thị nói Lục đại gia lúc bị bệnh lại hay kể với bà ta chuyện Lục Lưu khi còn bé, lời này Giang Diệu tuyệt đối không tin tưởng. Nhưng chuyện sinh bệnh như vậy, Mạnh thị thân làm thê tử, không khả năng nói lung tung bịa đặt. Hơn nữa bọn họ rời Vọng Thành một năm,bình thường Lục Lưu vốn ít thân thích, Lục đại gia lại là một người hiếm thấy thực lòng quan tâm hắn, nàng không muốn quan hệ của hai người xa lạ.
Chỉ cần Lục Lưu khỏe mạnh,dù cho nàng gặp Lục Hành Chu mà nàng không muốn thấy, cũng không sao cả.
Cùng hắn thành thân hơn một năm, Giang Diệu tự nhận là hiểu rõ hắn. thật ra Lục Lưu rất quý trọng người thân.
Giang Diệu ngừng tay, hai tay thân mật ôm cổ hắn, vô ý thức sát lại gần, cúi đầu hôn một cái lên tóc hắn, ở trên là mùi vị thơm ngát Giang Diệu vô cùng thích lại quen thuộc, nói: Lục Lưu...
Vốn nghiêm túc cẩn thận nói sự tình,nhưng phía sau lưng Lục Lưu lại bị hai đám đè ép cho thay lòng đổi dạ, thầm nghĩ ngày sau nếu muốn xử lý công sự, thê tử nẫy vẫn nên ít đi vào thư phòng. Nàng vừa đến, hắn nào có tâm tư xử lý việc gì khác? Lục Lưu hít sâu một hơi, thấy hình dáng nhỏ xinh mềm mại kia còn chưa tự biết, lập tức liền nắm chặt đôi tay đang ôm cổ hắn, nhẹ nhàng lôi kéo, người sau lưng liền chặt chẽ vững vàng rơi vào trong ngực của hắn.
Giang Diệu gò má liền đỏ, thầm nghĩ nàng đang cùng hắn nói chuyện, tại sao hắn lại như vậy? Nàng ngẩng mặt lên, đang muốn oán giận, liền thấy gương mặt tuấn tú của phu quân nàng đột nhiên tới gần, dùng sức vùi vào nàng trong lòng. Điệu bộ này, quả thực giống nhau như đúc với nhi tử mập dính người kia. không đúng... Nhi tử so với hắn thành thật hơn nhiều.
Mấy năm trước Lục Lưu cũng hay ở thư phòng xử lý công sự rất muộn, thư phòng này cũng bày trí đầy đủ mọi thứ,ở phía sau của cái mành kia, chính là một cái giường để nghỉ ngơi. Giường kia rất lớn,thừa sức cho hai người lăn qua lăn lại ở trên. Lục Lưu lôi kéo thê tử ở trên ghế bành thân mật một hồi, vừa bị trêu chọc khiến nổi lên dục hỏa,liền lập tức ôm tiểu thê tử chỉ còn cái yếm cùng áo lót trong lồng ngực trực tiếp đi tới phía sau mành
Giang Diệu bị đặt ở trên giường nhỏ, thấy bộ dáng Lục Lưu thế này, biết nàng cũng không có khả năng ngăn cản, liền theo hắn hồ đồ một hồi, đến khi áo lót bị lột ra từng mảng, một cái chân nhỏ bị nâng lên, Giang Diệu mới vươn tay đâm đâm vào lồng ngực rắn chắc của hắn, sát phong cảnh nói: Ai, chàng còn chưa nói có đi hay không đây.
/216
|