Đời trước nàng chết ở trong tay Tạ Nhân. Tạ Nhân tâm địa độc ác, chuyện như vậy, Giang Diệu tất nhiên không thể để nó phát sinh lần thứ hai. Giang Diệu nhìn thiệp mời một chút, cũng không có phản ứng, chỉ một lòng đùa nhi tử mập trong lồng ngực.
Mãi đến tận nửa đêm thức tỉnh...
Giang Diệu thở hồng hộc, trong đầu đều là hình ảnh nàng lẻ loi nằm ở trong giếng khô,cảm thấy cả người phát lạnh, nghĩ đến liền cảm thấy thật đáng sợ.
Xưa nay Lục Lưu tỉnh ngủ,lúc thê tử hô hấp dồn dập ở trong giấc mộng, cũng đã tỉnh lại. Biết nàng nằm mơ, Lục Lưu muốn nhẹ nhàng gọi nàng dậy, vậy mà nàng lập tức mở mắt ra, biểu hiện lại cực kỳ hoảng sợ. Tâm trạng Lục Lưu chìm xuống, dùng môi hôn một cái vào trán của nàng, bàn tay khéo léo nhẹnhàng vỗ về bả vai nàng, ôn nhu động viên nói: Là ác mộng thôi, không cần sợ.
Thấy vẻ mặt nàng sững sờ, lúc này mới theo bản năng nắm chặt tay nàng, cảm giác được lòng bàn tay nàng lạnh lẽo, Lục Lưu liền dùng sức xoa bóp một lúc.
Giang Diệu chậm rãi tỉnh táo lại, nhìn nam tử bên cạnh, ngửi mùi vị quen thuộc trên người hắn, mới hơi thả lỏng một chút. Nàng vùi đầu vào trong ngực của hắn, rõ ràng là sự việc đã trôi qua rất lâu, nhưng mỗi khi nàng nghĩ lại, đều có chút sởn tóc gáy... Giang Diệu hơi hé môi, gắt gao ôm eo của hắn, nói: Lục Lưu, ta có chút sợ.
Lục Lưu nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên, thấy đôi mắt nàng có nước mắt, đau lòng nói: Có ta ở đây, sợ cái gì?
Giang Diệu mỉm cười. Đúng vậy, có hắn ở đây, có gì nàng phải sợ?
Sau đó Giang Diệu cũng không ngủ được, Lục Lưu lẳng lặng nói chuyện với nàng, lại khi tỉnh lại, cũng đã là sáng sớm.
Giang Diệu từ trên giường nhỏ ngồi dậy,trên người mặc quần áo ngủ ngồi ở mép giường,đung đưa hai chân trắng nõn như ngọc,ngay cả giầy cũng không đi. Nàng nhìn ánh mặt trời sáng rực rỡ bên ngoài,lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua,hơi cong môi,mỉm cười.Giang Diệu chuẩn bị xỏ giầy gọi nha hoàn bên ngoài,lại nghe được âm thanh a a a vui sướng của nhi tử mập.
Nhất thời nụ cười trên mặt càng sâu, không thể chờ đợi được muốn đứng lên xem nhi tử.
Nhưng có người đã ôm nhi tử mập nhi tử tới.
Hôm nay tiểu tưt mặc một bộ quần áo màu xanh lam,màu sắc quần áo của cha hắn cũng như vậy. Mặt tiểu tử giống cha hắn, nhưng mượt mà trắng nõn hơn,lúc này đôi mắt đen lay láy đang nhìn cha mình,được cha ra hiệu,mới nghiêng đầu,nhìn mẫu thân trên giường nhỏ,nhất thời liền a a a a khua tay múa chân.
Giang Diệu cười nhận lấy tiểu tử, trên mặt vui cười không ngừng, ngẩng đầu nhìn Lục Lưu trước mặt, mới nói: Hôm nay sao chàng không tiến cung?
Lục Lưu thấy thê tử nở nụ cười, trong lòng rất hài lòng nhưng lại cảm giác có chút vị chua, cảm thấy mị lực của mình cũng không bằng tên tiểu tử này,chưa cần phải nói gì,đã khiến thê tử vui mừng đến như vậy.Lục Lưu vuốt ve đầu thê tử,nói: Tối hôm qua thấy tâm trạng nàng không được tốt, liền muốn có nhiều thời gian ở cùng nàng. Ta mới vừa xem lại, cũng không có việc gì cần gấp.
Nếu là ngày thường,làm sao Lục Lưu lại rảnh rỗi như vậy?
Nhưng Giang Diệu nghĩ kỹ,cùng phu quân và nhi tử ở một nơi thì rất tốt,lại hỏi: Chỉ hôm nay sao?
Lục Lưu hất vạt áo ngồi xuống, nói: Mấy ngày nay đều ở cùng nàng.
Lúc này Giang Diệu mới hài lòng, nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt Lục Lưu. Nàng hôn Lục Lưu, tiểu tử mập cũng không an phận vặn vẹo thân thể trong lồng ngực. Giang Diệu không có cách,cũng hôn một cái trên gương mặt phấn nộn của nhi tử,lúc này nhi tử mập mới hài lòng híp híp mắt,miệng nhỏ rầm rì...
Lục Lưu buồn bực nhéo khuôn mặt tiểu tử một hồi, nhưng không cẩn thận tay dính nước miếng của tiểu tử, đến lúc Lục Lưu muốn đánh mông nhỏ của tiểu tử,thì mông nhỏ của tiểu tử lập tức vùi vào trong lồng ngực của mẫu thân.
Giang Diệu nhìn có chút buồn cười,tiểu tử nhỏ bé như thế thật là một quỷ tinh quái. Tuy Lục Lưu có tâm ở cùng thê tử, nhưng mỗi ngày Giang Diệu cũng có một số việc làm.
Hồi trước,trước khi Giang Diệu và Lục Lưu rời đi,việc hôn nhân của Lục Bồng Bồng cũng đã định ra rồi.
Trử Đô úy gia lục công tử Trử Khiêm, là người thành thật hàm hậu, đáng để phó thác chung thân.
Năm nay Lục Bồng Bồng mới vừa cập kê, Trử gia kia liền không chờ đợi được muốn thú con dâu thú trở về nhà. Có điều trong lòng Giang Diệu hiểu rõ —— không phải là Trử gia gấp, mà là tân lang quan Trử khiêm gấp. Trử khiêm như vậy chính là rất yêu thích chất nhi của nàng, việc này cũng là một chuyện tốt.
Trước đó vài ngày,người hai nhà người đã định tháng ngày, ngay ở trung tuần tháng mười một.
Tính toán đâu ra đấy, thời gian còn một tháng.
Điền thị là kế mẫu Lục Bồng Bồng, Lục Bồng Bồng xuất giá, mọi lễ nghi đều do bà chuẩn bị, nhưng Lục Bồng Bồng xuất giá ở Tuyên Vương phủ, phô trương tất nhiên không thể quá mức khó coi, Điền thị không có kinh nghiệm ở việc này, liền cùng Giang Diệu bàn bạc.Tuy Giang Diệu cũng chưa xử lý qua, nhưng dù sao cũng thương yêu chất nhi Lục Bồng Bồng này, hy vọng có thể làm cho nàng mặt mày rạng rỡ xuất giá, mấy ngày kế tiếp, cả ngày đều cùng Điền thị bàn bạc việc xuất giá.
Lúc này mặt trời đã sắp lặn,ánh tà dương chênh chếch rơi trên sườn núi, Lục Bồng Bồng tự mình đưa Giang Diệu trở về Ngọc Bàn Viện.
Lục Bồng Bồng mười bốn tuổi,so với lúc trước dung mạo xinh đẹp hơn một chút, nha hoàn ma ma bên người lại hầu hạ tốt, cử chỉ cũng tự nhiên hào phóng, đã không còn cảm giác nhát gan lúc trước. Nhưng do tính tính nên nàng yên tĩnh ít nói,nhìn càng cảm thấy là một cô nương gia nhã nhặn lịch sự.
Lục Bồng Bồng thân mật kéo cánh tay Giang Diệu, nói: Mấy ngày nay làm phiền tam thẩm thẩm lo lắng.
Lục Bồng Bồng biết, kế mẫu không hiểu những chuyện này, mọi chuyện đều làm phiền tam thẩm thẩm, nhưng tam thẩm thẩm kiên trì, tuy chỉ lớn hơn nàng một tuổi, nhưng dù sao cũng là nữ nhân của Quốc Công phủ, là người có chủ kiến. Có nàng(GD) ở đây, nàng(LB cũng yên tâm.
Giang Diệu nói: Ngươi gọi ta là tam thẩm thẩm, những việc này ta cũng nên làm. Đợi lúc ngươi xuất giá, ta sẽ cho ngươi thêm chút đồ cưới ——
Lục Bồng Bồng vội nói: Tam thẩm thẩm, không cần, ta đã xem qua đồ cưới mẫu thân liệt kê, đã nhiều lắm rồi... Nàng cắn cắn môi, lại nói, Chân cha ta không tiện, tam thúc đồng ý thu nhận giúp đỡ chúng ta, đã rất tốt, ta làm sao có thể... Hơn nữa Lục Bồng Bồng biết, Trử lục công tử là thật tâm yêu thích nàng,sẽ không để ý có bao nhiêu đồ cưới. Nghĩ tới vị hôn phu mắt to lông mày rậm kia,trong lòng Lục Bồng Bồng liền cảm thấy ngọt ngào.
Giang Diệu biết cháu gái hiểu chuyện, nói: Việc này không phải ý của riêng ta, đấy cũng là ý của Vương gia.
Lục Bồng Bồng kinh ngạc: Tam... Tam thúc?
Giang Diệu gật đầu, chậm rãi nói: Tuy ngày thường ngươi không tiếp xúc nhiều với tam thúc ngươi,cũng ít nói chuyện cùng,nhưng tam thúc vẫn yêu thương cô cháu gái như người.Ngươi là từ Tuyên Vương phủ đi ra ngoài,sau này gả tới Trử gia,nhìn vào điều này,người khác cũng phải kính ngươi một chút.Đồ cưới của cô nương gia rất quan trọng,Trử gia nhiều người,nhưng dù sao cũng không được giàu có,chi phí ăn mặc cũng phải theo bọn họ.Nhưng nếu trong tay ngươi dư dả,cũng sẽ dễ dàng làm việc.
Lục Bồng Bồng khẽ mỉm cười, nói: Vẫn là tam thẩm thẩm nghĩ chu đáo. Tam thẩm thẩm yên tâm, ta đến Trử gia, nhất định sẽ cố gắng hiếu thuận trưởng bối, hầu hạ phu quân.
Giang Diệu trêu ghẹo: Nhanh như vậy đã gọi phu quân?
Da mặt Lục Bồng Bồng mỏng, chỉ ở trước mặt Giang Diệu, mới hoạt bát một chút, lúc này bị nàng trêu ghẹo,mắc cỡ gò má đỏ ửng,chỉ thiếu mức đào hố tự mình nhảy xuống, vặn khăn tay xấu hổ nói: Tam thẩm thẩm...
Lục Bồng Bồng không nói, Giang Diệu cũng biết, một năm qua, sợ là Trử lục công tử kia biểu hiện khôngít ở trước mặt tiểu cô nương này. Như vậy cũng được,nếu Trử lục công tử có thể yêu thích Lục Bồng Bồng như vậy, ngày sau gả tới, tháng ngày đôi tiểu phu thê trải qua cũng ngọt ngào, là việc khiến người ta rất hài lòng.
Ngượng ngùng qua đi, Lục Bồng Bồng do dự một chút, hỏi: Tam thẩm thẩm, ta có thể cầu xin thẩm thẩm một chuyện không?
Giang Diệu mỉm cười, nói: Ngươi yên tâm, ta sẽ thay ngươi chăm sóc thật tốt cha mẹ ngươi và Bình nhi.
Đúng là một nữ tử thông tuệ, nàng (LB chưa nói, nàng(GD) cũng đã nghĩ đến.
Lục Bồng Bồng cười khanh khách nói: Đa tạ tam thẩm thẩm. Sau lại nghĩ tới điều gì, giọng điệu trr con nói, Trước đây ta còn nghĩ,sau này tam thúc sẽ lấy một Vương phi như thế nào.Còn từng lo lắng,Vương phi có thích chúng ta hay không... Hồi tết Nguyên Tiêu kia,sau khi ở trên thuyền hoa thấy tam thẩm thẩm, ta liền cảm thấy, tam thẩm thẩm là người thiện tâm, nhất thời trong lòng cũng yên lòng.
Giang Diệu tinh tế đánh giá tiểu cô nương này, cảm thấy nàng mi thanh mục tú, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, cô nương như vậy khiến người thương yêu, gả tới Trử gia, chắc chắn cũng sẽ khiến người yêuthích.
Lục Bồng Bồng biết mấy ngày nay tam thúc nhàn rỗi ở quý phủ, nên đưa tam thẩm thẩm đến cửa viện, vẫn chưa đi vào. Giang Diệu coi Lục Bồng Bồng là người mình, cũng không khách khí, chỉ căn dặn vài câu, liền một mình trở về nhà.Vừa vào nhà, liền nhìn thấy nam nhân đang cẩn thận từng chút một nắm chân tiểu tử,đang thay tã cho hắn.
Tiểu tử nằm ở trên giường la hán nghiêng đầu nhìn nàng, hưng phấn kêu vài tiếng.
Giang Diệu nhìn thấy, vội vàng đi qua giúp Lục Lưu một tay, nhìn chim nhỏ của tiểu tử ướt nhẹp, lại nhìn mặt Lục Lưu âm u, còn tưởng rằng Lục Lưu ghét bỏ tiểu tử, nói: Để ta làm.
Vậy mà Lục Lưu không lên tiếng,động tác rất quen thuộc trực tiếp thay tã cho tiểu tử.
Giang Diệu giờ mới hiểu được, từ lúc sinh ra tên tiểu tử này,thời gian Lục Lưu chăm sóc hắn còn nhiều hơn nàng, làm sao có thể ghét bỏ?
Nàng nhìn mặt đầy thịt của tiểu tử một chút, trong miệng tiểu tử phun ra bong bóng, ân ân nha nha nóichuyện với nàng. Nhưng Giang Diệu sao hiểu được lời của nhi tử mập, nhất thời cũng không biết vì sao tâm tình Lục Lưu không tốt.
Giang Diệu đứng tại chỗ suy nghĩ một chút, mới bỗng nhiên hiểu rõ, vội vàng ôm chặt lấy cánh tay Lục Lưu, nói: Bồng Bồng sắp thành thân, có một số việc Nhị tẩu không hiểu, liền cùng ta bàn bạc một chút. Chàng cũng đã nói không bạc đãi Bồng Bồng, hôn lễ này tất nhiên phải an bài náo nhiệt một chút, công việc cũng nhiều hơn một chút. Lục Lưu...
Lục Lưu vẫn không lên tiếng.
Quá hẹp hòi,trong lòng Giang Diệu lầm bầm một tiếng, nói: Ta biết mấy ngày nay có chút lạnh nhạt chàng, nếu không ngày mai chúng ta đi Pháp Hoa Tự bái Bồ Tát, được không?
Lục Lưu trong lòng cũng giận dỗi, hắn có lòng tốt để trống mấy ngày ở cùng nàng, nàng thì tốt rồi, mỗi ngày đều bận rộn, chỉ đem nhi tử ném cho nàng, đúng là so với hắn còn bận hơn!Lông mày nam nhân vẫn nhíu lại chưa giãn ra, bộ măt, phản cau có này, giống như là nợ hắn nhiều bạc.
Giang Diệu tự biết đuối lý, vốn muốn tiếp tục dỗ dành hắn,nhưng nghe thấy âm thanh Bảo Cân ở bên ngoài,mới buông tay đang ôm Lục Lưu,ôn nhu nói: Ta ra bên ngoài xem... nói xong xoa bóp tay nhỏcủa nhi tử mập,nói: Triệt nhi ngoan ngoãn chơi đùa cùng cha.
Lục Lưu làm sao sẽ tức giận với thê tử, chỉ làm dáng vẻ mà thôi, vốn nàng dỗ dành vài tiếng, giận dỗi cũng đã hết, thấy nàng chẳng quan tâm đã cứ như vậy mà đi...
Sắc mặt Lục Lưu tái nhợt, cúi đầu nhìn nhi tử mập trong lồng ngực mới vừa được thay tã, tinh thần thoải mái, ngoan ngoãn nghe mẫu thân nói xong,liền ngẩng lên đầu a a a a cùng hắn nói chuyện...
Lục Lưu nhíu mày, nhìn gương mặt thịt của tiểu bánh bao, thầm nghĩ: Ai muốn chơi cùng con vật nhỏnày!
Giang Diệu đi tới bên ngoài, thấy vẻ mặt của Bảo Cân, trong lòng cũng đoán được mấy phần, nói: Tra được? Tuy là hỏi, nhưng giọng điệu này đã là chắc chắn.
Bảo Cân gật đầu, nói: Nô tỳ tận mắt nhìn thấy Lục thiếu phu nhân và tam gia lén lút gặp gỡ trong trạch viện. Trạch viện kia là của tam gia,tam gia đã từng thu xếp cho Lục thiếu phu nhân ở đó, vừa mới nô tỳ đi theo Lục thiếu phu nhân ra cửa, thấy nàng ta lén lút đi vào tòa nhà từ cửa sau, sau một canh giờ, Lục thiếu phu nhân mới đi ra, là tam gia tự mình tiễn đưa...
Đúng là trong dự liệu của Giang Diệu.
Bảo Cân cũng cảm thấy chuyện như vậy đúng là xấu xa, cẩn thận nói: Trong lòng Vương phi có tính toán gì?
nói là dự định, dù sao Giang Diệu cũng chưa trải qua những việc này, hơn nữa đó là việc của tam thúc và Tạ Nhân, không tới lượt nàng nhúng tay. Nàng nói: Còn chưa nghĩ tới,để ta suy nghĩ thêm đã.
Bảo Cân nói: Đừng trách nô tỳ lắm miệng, chuyện này, Vương phi có thể coi như cái gì cũng khôngbiết, sẽ tốt hơn.
Việc này Giang Diệu cũng hiểu rõ .Nếu như không có Lục Tư Tề kia,đúng là nàng không quan tâm chuyện này.
Giang Diệu nói: Ta biết rồi, ngươi cũng cực khổ, hôm nay nghỉ ngơi sớm chút, buổi tối để Mặc Cầm và Mặc Kỳ gác đêm.
Bảo Cân hành lễ, liền lui ra.
Ngày kế Giang Diệu cùng Lục Lưu ôm nhi tử đi tới Pháp Hoa Tự.
Giang Diệu vốn muốn mang nhi tử mập tới,nhưng nhìn gương mặt bình tĩnh của Lục Lưu, Giang Diệu chỉ có thể để tên tiểu tử này chịu oan ức, không đưa hắn tới. Đáng thương tiểu tử kia, trong ngày thường yêu nhất dính vào mẫu thân, nếu mẫu thân bận rộn, cũng có cha ôm, cũng có thể chấp nhận được, lúc này thấy cha cùng mẫu thân đi ra ngoài chơi, nhưng bỏ hắn lại cô đơn bỏ, đúng là khóc khôngthành tiếng, nước mắt nước mũi một đống, khỏi nói làm cho người đau lòng như thế nào. Giang Diệu thực sự không đành lòng, cũng chỉ có thể đưa nhi tử mập đi cùng.
Lúc này ở bên trong xe ngựa, chính là tình cảnh như vậy ——nhi tử mập vui cười hớn hở khua tay múa chân, nhưng gương mặt tuấn tú của Lục Lưu tái nhợt, một câu nói cũng không chịu nói với nàng.
Tiểu tử không chút nào tự biết, mở to đôi mắt long lanh nước Ồ một tiếng, nhìn cha không nói lời nào, lại nhìn mẫu thân một chút, huyên thuyên không biết nói gì đó với nàng.
Giang Diệu nghe không hiểu, nhưng nhìn bộ dáng hiểu ý của tiểu tử, chắc là muốn nói với nàng —— cha giống như có chút không vui. Tiểu tử thiện lương hiểu chuyện như vậy, chắc chắn muốn nàng muốn nghĩ cách khiến cha hài lòng.
Lúc này trong lòng Giang Diệu cảm thán: Nếu con không khóc nhất định đòi đi theo, cha con làm sao có cái bộ mặt xấu này?
đang ôm tiểu tử phiền não,không biết làm sao xe ngựa này bỗng nhiên liền xóc nảy.
Giang Diệu ôm tiểu tử, không có tay đỡ, nam nhân bên cạnh ngay lập tức ôm lấy hai mẹ con bọn họ, bảo hộ vững vàng ở trong lồng ngực.
Sau một trận xóc nảy, bên ngoài Lục Hà mới nói: Vừa rồi mặt đường lồi lõm, bánh xe đi qua mấy cái hố to, Vương gia Vương phi không việc gì chứ?
Lục Lưu nhàn nhạt nói một câu không có chuyện gì , ôm thê nhi vào lòng không buông tay, chỉ ôn nhu hỏi: Có chỗ nào khó chịu không ?
Giang Diệu một đôi mắt to mỉm cười, nhìn Lục Lưu lắc đầu một cái, nói: không có chuyện gì.
Tiểu tử được mẫu thân và cha che chở, cũng chớp chớp mắt to, không tim không phổi cười khúc khích nói: Nha nha nha...
không những không chấn kinh, nhìn bộ dáng nhỏ, còn rất vui vẻ đấy...
Giang Diệu mỉm cười, lúc này mới cùng Lục Lưu nói chuyện. Cho bậc thang, Lục Lưu tất nhiên cũng thuận thế đi xuống, vốn gương mặt tuấn tú lạnh lẽo,giống như tuyết mùa đông được hòa tan,từ từ trở nên ôn hòa. Chỉ là một ánh mắt tốt Lục Lưu cũng không chịu cho con vật nhỏ ở trong lồng ngực thê tử.
Tiểu tử cũng có chút tức giận,cũng không để ý tới, chỉ vùi đầu nhỏ vào lồng ngực mẫu thân, hự hự bắt đầu ngủ.
Đôi phu thê đến Pháp Hoa Tự,tiểu tử này đã ngủ giống như heo nhỏ,liền để Lục Lưu ôm.
Hai người lạy phật, liền đi tới vườn hoa quế ở sau núi, đi tới chỗ nghỉ ngơi, Giang Diệu nhìn bàn ghế đá lạc lõng ở trong góc kia, mỉm cười với Lục Lưu, sau đó ngẩng đầu nói: Chàng còn nhớ không?
Lục Lưu nghĩ, làm sao hắn lại không nhớ? Lúc đó hắn ôm tiểu cô nương kia lên, để cho nàng xem bên trong tổ chim trên cây,vì là... Chỉ đơn thuần muốn nàng hài lòng. Đó là một tiểu cô nương chỉ búi tóc sơ hình trái đào,toét miệng cười rất hài lòng,lộ ra răng cửa bị mất.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, nàng sẽ trở thành thê tử của hắn...
Nghĩ như vậy, cúi đầu nhìn nhi tử ngủ như heo con trong lồng ngực, Lục Lưu cũng cảm thấy thuận mắt hơn mấy phần.
Giang Diệu cảm thấy thời gian trôi qua nhanh, cũng không nhịn được cười.
đã thấy bên kia vườn hoa quế,một nữ tử mặc sắc áo ngọc qua ung dung đi tới trước mặt, lễ phép nóivới hai người bọn họ: Tam thúc thím ba thật có hứng thú.
Mãi đến tận nửa đêm thức tỉnh...
Giang Diệu thở hồng hộc, trong đầu đều là hình ảnh nàng lẻ loi nằm ở trong giếng khô,cảm thấy cả người phát lạnh, nghĩ đến liền cảm thấy thật đáng sợ.
Xưa nay Lục Lưu tỉnh ngủ,lúc thê tử hô hấp dồn dập ở trong giấc mộng, cũng đã tỉnh lại. Biết nàng nằm mơ, Lục Lưu muốn nhẹ nhàng gọi nàng dậy, vậy mà nàng lập tức mở mắt ra, biểu hiện lại cực kỳ hoảng sợ. Tâm trạng Lục Lưu chìm xuống, dùng môi hôn một cái vào trán của nàng, bàn tay khéo léo nhẹnhàng vỗ về bả vai nàng, ôn nhu động viên nói: Là ác mộng thôi, không cần sợ.
Thấy vẻ mặt nàng sững sờ, lúc này mới theo bản năng nắm chặt tay nàng, cảm giác được lòng bàn tay nàng lạnh lẽo, Lục Lưu liền dùng sức xoa bóp một lúc.
Giang Diệu chậm rãi tỉnh táo lại, nhìn nam tử bên cạnh, ngửi mùi vị quen thuộc trên người hắn, mới hơi thả lỏng một chút. Nàng vùi đầu vào trong ngực của hắn, rõ ràng là sự việc đã trôi qua rất lâu, nhưng mỗi khi nàng nghĩ lại, đều có chút sởn tóc gáy... Giang Diệu hơi hé môi, gắt gao ôm eo của hắn, nói: Lục Lưu, ta có chút sợ.
Lục Lưu nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên, thấy đôi mắt nàng có nước mắt, đau lòng nói: Có ta ở đây, sợ cái gì?
Giang Diệu mỉm cười. Đúng vậy, có hắn ở đây, có gì nàng phải sợ?
Sau đó Giang Diệu cũng không ngủ được, Lục Lưu lẳng lặng nói chuyện với nàng, lại khi tỉnh lại, cũng đã là sáng sớm.
Giang Diệu từ trên giường nhỏ ngồi dậy,trên người mặc quần áo ngủ ngồi ở mép giường,đung đưa hai chân trắng nõn như ngọc,ngay cả giầy cũng không đi. Nàng nhìn ánh mặt trời sáng rực rỡ bên ngoài,lại nghĩ tới giấc mộng tối hôm qua,hơi cong môi,mỉm cười.Giang Diệu chuẩn bị xỏ giầy gọi nha hoàn bên ngoài,lại nghe được âm thanh a a a vui sướng của nhi tử mập.
Nhất thời nụ cười trên mặt càng sâu, không thể chờ đợi được muốn đứng lên xem nhi tử.
Nhưng có người đã ôm nhi tử mập nhi tử tới.
Hôm nay tiểu tưt mặc một bộ quần áo màu xanh lam,màu sắc quần áo của cha hắn cũng như vậy. Mặt tiểu tử giống cha hắn, nhưng mượt mà trắng nõn hơn,lúc này đôi mắt đen lay láy đang nhìn cha mình,được cha ra hiệu,mới nghiêng đầu,nhìn mẫu thân trên giường nhỏ,nhất thời liền a a a a khua tay múa chân.
Giang Diệu cười nhận lấy tiểu tử, trên mặt vui cười không ngừng, ngẩng đầu nhìn Lục Lưu trước mặt, mới nói: Hôm nay sao chàng không tiến cung?
Lục Lưu thấy thê tử nở nụ cười, trong lòng rất hài lòng nhưng lại cảm giác có chút vị chua, cảm thấy mị lực của mình cũng không bằng tên tiểu tử này,chưa cần phải nói gì,đã khiến thê tử vui mừng đến như vậy.Lục Lưu vuốt ve đầu thê tử,nói: Tối hôm qua thấy tâm trạng nàng không được tốt, liền muốn có nhiều thời gian ở cùng nàng. Ta mới vừa xem lại, cũng không có việc gì cần gấp.
Nếu là ngày thường,làm sao Lục Lưu lại rảnh rỗi như vậy?
Nhưng Giang Diệu nghĩ kỹ,cùng phu quân và nhi tử ở một nơi thì rất tốt,lại hỏi: Chỉ hôm nay sao?
Lục Lưu hất vạt áo ngồi xuống, nói: Mấy ngày nay đều ở cùng nàng.
Lúc này Giang Diệu mới hài lòng, nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên mặt Lục Lưu. Nàng hôn Lục Lưu, tiểu tử mập cũng không an phận vặn vẹo thân thể trong lồng ngực. Giang Diệu không có cách,cũng hôn một cái trên gương mặt phấn nộn của nhi tử,lúc này nhi tử mập mới hài lòng híp híp mắt,miệng nhỏ rầm rì...
Lục Lưu buồn bực nhéo khuôn mặt tiểu tử một hồi, nhưng không cẩn thận tay dính nước miếng của tiểu tử, đến lúc Lục Lưu muốn đánh mông nhỏ của tiểu tử,thì mông nhỏ của tiểu tử lập tức vùi vào trong lồng ngực của mẫu thân.
Giang Diệu nhìn có chút buồn cười,tiểu tử nhỏ bé như thế thật là một quỷ tinh quái. Tuy Lục Lưu có tâm ở cùng thê tử, nhưng mỗi ngày Giang Diệu cũng có một số việc làm.
Hồi trước,trước khi Giang Diệu và Lục Lưu rời đi,việc hôn nhân của Lục Bồng Bồng cũng đã định ra rồi.
Trử Đô úy gia lục công tử Trử Khiêm, là người thành thật hàm hậu, đáng để phó thác chung thân.
Năm nay Lục Bồng Bồng mới vừa cập kê, Trử gia kia liền không chờ đợi được muốn thú con dâu thú trở về nhà. Có điều trong lòng Giang Diệu hiểu rõ —— không phải là Trử gia gấp, mà là tân lang quan Trử khiêm gấp. Trử khiêm như vậy chính là rất yêu thích chất nhi của nàng, việc này cũng là một chuyện tốt.
Trước đó vài ngày,người hai nhà người đã định tháng ngày, ngay ở trung tuần tháng mười một.
Tính toán đâu ra đấy, thời gian còn một tháng.
Điền thị là kế mẫu Lục Bồng Bồng, Lục Bồng Bồng xuất giá, mọi lễ nghi đều do bà chuẩn bị, nhưng Lục Bồng Bồng xuất giá ở Tuyên Vương phủ, phô trương tất nhiên không thể quá mức khó coi, Điền thị không có kinh nghiệm ở việc này, liền cùng Giang Diệu bàn bạc.Tuy Giang Diệu cũng chưa xử lý qua, nhưng dù sao cũng thương yêu chất nhi Lục Bồng Bồng này, hy vọng có thể làm cho nàng mặt mày rạng rỡ xuất giá, mấy ngày kế tiếp, cả ngày đều cùng Điền thị bàn bạc việc xuất giá.
Lúc này mặt trời đã sắp lặn,ánh tà dương chênh chếch rơi trên sườn núi, Lục Bồng Bồng tự mình đưa Giang Diệu trở về Ngọc Bàn Viện.
Lục Bồng Bồng mười bốn tuổi,so với lúc trước dung mạo xinh đẹp hơn một chút, nha hoàn ma ma bên người lại hầu hạ tốt, cử chỉ cũng tự nhiên hào phóng, đã không còn cảm giác nhát gan lúc trước. Nhưng do tính tính nên nàng yên tĩnh ít nói,nhìn càng cảm thấy là một cô nương gia nhã nhặn lịch sự.
Lục Bồng Bồng thân mật kéo cánh tay Giang Diệu, nói: Mấy ngày nay làm phiền tam thẩm thẩm lo lắng.
Lục Bồng Bồng biết, kế mẫu không hiểu những chuyện này, mọi chuyện đều làm phiền tam thẩm thẩm, nhưng tam thẩm thẩm kiên trì, tuy chỉ lớn hơn nàng một tuổi, nhưng dù sao cũng là nữ nhân của Quốc Công phủ, là người có chủ kiến. Có nàng(GD) ở đây, nàng(LB cũng yên tâm.
Giang Diệu nói: Ngươi gọi ta là tam thẩm thẩm, những việc này ta cũng nên làm. Đợi lúc ngươi xuất giá, ta sẽ cho ngươi thêm chút đồ cưới ——
Lục Bồng Bồng vội nói: Tam thẩm thẩm, không cần, ta đã xem qua đồ cưới mẫu thân liệt kê, đã nhiều lắm rồi... Nàng cắn cắn môi, lại nói, Chân cha ta không tiện, tam thúc đồng ý thu nhận giúp đỡ chúng ta, đã rất tốt, ta làm sao có thể... Hơn nữa Lục Bồng Bồng biết, Trử lục công tử là thật tâm yêu thích nàng,sẽ không để ý có bao nhiêu đồ cưới. Nghĩ tới vị hôn phu mắt to lông mày rậm kia,trong lòng Lục Bồng Bồng liền cảm thấy ngọt ngào.
Giang Diệu biết cháu gái hiểu chuyện, nói: Việc này không phải ý của riêng ta, đấy cũng là ý của Vương gia.
Lục Bồng Bồng kinh ngạc: Tam... Tam thúc?
Giang Diệu gật đầu, chậm rãi nói: Tuy ngày thường ngươi không tiếp xúc nhiều với tam thúc ngươi,cũng ít nói chuyện cùng,nhưng tam thúc vẫn yêu thương cô cháu gái như người.Ngươi là từ Tuyên Vương phủ đi ra ngoài,sau này gả tới Trử gia,nhìn vào điều này,người khác cũng phải kính ngươi một chút.Đồ cưới của cô nương gia rất quan trọng,Trử gia nhiều người,nhưng dù sao cũng không được giàu có,chi phí ăn mặc cũng phải theo bọn họ.Nhưng nếu trong tay ngươi dư dả,cũng sẽ dễ dàng làm việc.
Lục Bồng Bồng khẽ mỉm cười, nói: Vẫn là tam thẩm thẩm nghĩ chu đáo. Tam thẩm thẩm yên tâm, ta đến Trử gia, nhất định sẽ cố gắng hiếu thuận trưởng bối, hầu hạ phu quân.
Giang Diệu trêu ghẹo: Nhanh như vậy đã gọi phu quân?
Da mặt Lục Bồng Bồng mỏng, chỉ ở trước mặt Giang Diệu, mới hoạt bát một chút, lúc này bị nàng trêu ghẹo,mắc cỡ gò má đỏ ửng,chỉ thiếu mức đào hố tự mình nhảy xuống, vặn khăn tay xấu hổ nói: Tam thẩm thẩm...
Lục Bồng Bồng không nói, Giang Diệu cũng biết, một năm qua, sợ là Trử lục công tử kia biểu hiện khôngít ở trước mặt tiểu cô nương này. Như vậy cũng được,nếu Trử lục công tử có thể yêu thích Lục Bồng Bồng như vậy, ngày sau gả tới, tháng ngày đôi tiểu phu thê trải qua cũng ngọt ngào, là việc khiến người ta rất hài lòng.
Ngượng ngùng qua đi, Lục Bồng Bồng do dự một chút, hỏi: Tam thẩm thẩm, ta có thể cầu xin thẩm thẩm một chuyện không?
Giang Diệu mỉm cười, nói: Ngươi yên tâm, ta sẽ thay ngươi chăm sóc thật tốt cha mẹ ngươi và Bình nhi.
Đúng là một nữ tử thông tuệ, nàng (LB chưa nói, nàng(GD) cũng đã nghĩ đến.
Lục Bồng Bồng cười khanh khách nói: Đa tạ tam thẩm thẩm. Sau lại nghĩ tới điều gì, giọng điệu trr con nói, Trước đây ta còn nghĩ,sau này tam thúc sẽ lấy một Vương phi như thế nào.Còn từng lo lắng,Vương phi có thích chúng ta hay không... Hồi tết Nguyên Tiêu kia,sau khi ở trên thuyền hoa thấy tam thẩm thẩm, ta liền cảm thấy, tam thẩm thẩm là người thiện tâm, nhất thời trong lòng cũng yên lòng.
Giang Diệu tinh tế đánh giá tiểu cô nương này, cảm thấy nàng mi thanh mục tú, lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, cô nương như vậy khiến người thương yêu, gả tới Trử gia, chắc chắn cũng sẽ khiến người yêuthích.
Lục Bồng Bồng biết mấy ngày nay tam thúc nhàn rỗi ở quý phủ, nên đưa tam thẩm thẩm đến cửa viện, vẫn chưa đi vào. Giang Diệu coi Lục Bồng Bồng là người mình, cũng không khách khí, chỉ căn dặn vài câu, liền một mình trở về nhà.Vừa vào nhà, liền nhìn thấy nam nhân đang cẩn thận từng chút một nắm chân tiểu tử,đang thay tã cho hắn.
Tiểu tử nằm ở trên giường la hán nghiêng đầu nhìn nàng, hưng phấn kêu vài tiếng.
Giang Diệu nhìn thấy, vội vàng đi qua giúp Lục Lưu một tay, nhìn chim nhỏ của tiểu tử ướt nhẹp, lại nhìn mặt Lục Lưu âm u, còn tưởng rằng Lục Lưu ghét bỏ tiểu tử, nói: Để ta làm.
Vậy mà Lục Lưu không lên tiếng,động tác rất quen thuộc trực tiếp thay tã cho tiểu tử.
Giang Diệu giờ mới hiểu được, từ lúc sinh ra tên tiểu tử này,thời gian Lục Lưu chăm sóc hắn còn nhiều hơn nàng, làm sao có thể ghét bỏ?
Nàng nhìn mặt đầy thịt của tiểu tử một chút, trong miệng tiểu tử phun ra bong bóng, ân ân nha nha nóichuyện với nàng. Nhưng Giang Diệu sao hiểu được lời của nhi tử mập, nhất thời cũng không biết vì sao tâm tình Lục Lưu không tốt.
Giang Diệu đứng tại chỗ suy nghĩ một chút, mới bỗng nhiên hiểu rõ, vội vàng ôm chặt lấy cánh tay Lục Lưu, nói: Bồng Bồng sắp thành thân, có một số việc Nhị tẩu không hiểu, liền cùng ta bàn bạc một chút. Chàng cũng đã nói không bạc đãi Bồng Bồng, hôn lễ này tất nhiên phải an bài náo nhiệt một chút, công việc cũng nhiều hơn một chút. Lục Lưu...
Lục Lưu vẫn không lên tiếng.
Quá hẹp hòi,trong lòng Giang Diệu lầm bầm một tiếng, nói: Ta biết mấy ngày nay có chút lạnh nhạt chàng, nếu không ngày mai chúng ta đi Pháp Hoa Tự bái Bồ Tát, được không?
Lục Lưu trong lòng cũng giận dỗi, hắn có lòng tốt để trống mấy ngày ở cùng nàng, nàng thì tốt rồi, mỗi ngày đều bận rộn, chỉ đem nhi tử ném cho nàng, đúng là so với hắn còn bận hơn!Lông mày nam nhân vẫn nhíu lại chưa giãn ra, bộ măt, phản cau có này, giống như là nợ hắn nhiều bạc.
Giang Diệu tự biết đuối lý, vốn muốn tiếp tục dỗ dành hắn,nhưng nghe thấy âm thanh Bảo Cân ở bên ngoài,mới buông tay đang ôm Lục Lưu,ôn nhu nói: Ta ra bên ngoài xem... nói xong xoa bóp tay nhỏcủa nhi tử mập,nói: Triệt nhi ngoan ngoãn chơi đùa cùng cha.
Lục Lưu làm sao sẽ tức giận với thê tử, chỉ làm dáng vẻ mà thôi, vốn nàng dỗ dành vài tiếng, giận dỗi cũng đã hết, thấy nàng chẳng quan tâm đã cứ như vậy mà đi...
Sắc mặt Lục Lưu tái nhợt, cúi đầu nhìn nhi tử mập trong lồng ngực mới vừa được thay tã, tinh thần thoải mái, ngoan ngoãn nghe mẫu thân nói xong,liền ngẩng lên đầu a a a a cùng hắn nói chuyện...
Lục Lưu nhíu mày, nhìn gương mặt thịt của tiểu bánh bao, thầm nghĩ: Ai muốn chơi cùng con vật nhỏnày!
Giang Diệu đi tới bên ngoài, thấy vẻ mặt của Bảo Cân, trong lòng cũng đoán được mấy phần, nói: Tra được? Tuy là hỏi, nhưng giọng điệu này đã là chắc chắn.
Bảo Cân gật đầu, nói: Nô tỳ tận mắt nhìn thấy Lục thiếu phu nhân và tam gia lén lút gặp gỡ trong trạch viện. Trạch viện kia là của tam gia,tam gia đã từng thu xếp cho Lục thiếu phu nhân ở đó, vừa mới nô tỳ đi theo Lục thiếu phu nhân ra cửa, thấy nàng ta lén lút đi vào tòa nhà từ cửa sau, sau một canh giờ, Lục thiếu phu nhân mới đi ra, là tam gia tự mình tiễn đưa...
Đúng là trong dự liệu của Giang Diệu.
Bảo Cân cũng cảm thấy chuyện như vậy đúng là xấu xa, cẩn thận nói: Trong lòng Vương phi có tính toán gì?
nói là dự định, dù sao Giang Diệu cũng chưa trải qua những việc này, hơn nữa đó là việc của tam thúc và Tạ Nhân, không tới lượt nàng nhúng tay. Nàng nói: Còn chưa nghĩ tới,để ta suy nghĩ thêm đã.
Bảo Cân nói: Đừng trách nô tỳ lắm miệng, chuyện này, Vương phi có thể coi như cái gì cũng khôngbiết, sẽ tốt hơn.
Việc này Giang Diệu cũng hiểu rõ .Nếu như không có Lục Tư Tề kia,đúng là nàng không quan tâm chuyện này.
Giang Diệu nói: Ta biết rồi, ngươi cũng cực khổ, hôm nay nghỉ ngơi sớm chút, buổi tối để Mặc Cầm và Mặc Kỳ gác đêm.
Bảo Cân hành lễ, liền lui ra.
Ngày kế Giang Diệu cùng Lục Lưu ôm nhi tử đi tới Pháp Hoa Tự.
Giang Diệu vốn muốn mang nhi tử mập tới,nhưng nhìn gương mặt bình tĩnh của Lục Lưu, Giang Diệu chỉ có thể để tên tiểu tử này chịu oan ức, không đưa hắn tới. Đáng thương tiểu tử kia, trong ngày thường yêu nhất dính vào mẫu thân, nếu mẫu thân bận rộn, cũng có cha ôm, cũng có thể chấp nhận được, lúc này thấy cha cùng mẫu thân đi ra ngoài chơi, nhưng bỏ hắn lại cô đơn bỏ, đúng là khóc khôngthành tiếng, nước mắt nước mũi một đống, khỏi nói làm cho người đau lòng như thế nào. Giang Diệu thực sự không đành lòng, cũng chỉ có thể đưa nhi tử mập đi cùng.
Lúc này ở bên trong xe ngựa, chính là tình cảnh như vậy ——nhi tử mập vui cười hớn hở khua tay múa chân, nhưng gương mặt tuấn tú của Lục Lưu tái nhợt, một câu nói cũng không chịu nói với nàng.
Tiểu tử không chút nào tự biết, mở to đôi mắt long lanh nước Ồ một tiếng, nhìn cha không nói lời nào, lại nhìn mẫu thân một chút, huyên thuyên không biết nói gì đó với nàng.
Giang Diệu nghe không hiểu, nhưng nhìn bộ dáng hiểu ý của tiểu tử, chắc là muốn nói với nàng —— cha giống như có chút không vui. Tiểu tử thiện lương hiểu chuyện như vậy, chắc chắn muốn nàng muốn nghĩ cách khiến cha hài lòng.
Lúc này trong lòng Giang Diệu cảm thán: Nếu con không khóc nhất định đòi đi theo, cha con làm sao có cái bộ mặt xấu này?
đang ôm tiểu tử phiền não,không biết làm sao xe ngựa này bỗng nhiên liền xóc nảy.
Giang Diệu ôm tiểu tử, không có tay đỡ, nam nhân bên cạnh ngay lập tức ôm lấy hai mẹ con bọn họ, bảo hộ vững vàng ở trong lồng ngực.
Sau một trận xóc nảy, bên ngoài Lục Hà mới nói: Vừa rồi mặt đường lồi lõm, bánh xe đi qua mấy cái hố to, Vương gia Vương phi không việc gì chứ?
Lục Lưu nhàn nhạt nói một câu không có chuyện gì , ôm thê nhi vào lòng không buông tay, chỉ ôn nhu hỏi: Có chỗ nào khó chịu không ?
Giang Diệu một đôi mắt to mỉm cười, nhìn Lục Lưu lắc đầu một cái, nói: không có chuyện gì.
Tiểu tử được mẫu thân và cha che chở, cũng chớp chớp mắt to, không tim không phổi cười khúc khích nói: Nha nha nha...
không những không chấn kinh, nhìn bộ dáng nhỏ, còn rất vui vẻ đấy...
Giang Diệu mỉm cười, lúc này mới cùng Lục Lưu nói chuyện. Cho bậc thang, Lục Lưu tất nhiên cũng thuận thế đi xuống, vốn gương mặt tuấn tú lạnh lẽo,giống như tuyết mùa đông được hòa tan,từ từ trở nên ôn hòa. Chỉ là một ánh mắt tốt Lục Lưu cũng không chịu cho con vật nhỏ ở trong lồng ngực thê tử.
Tiểu tử cũng có chút tức giận,cũng không để ý tới, chỉ vùi đầu nhỏ vào lồng ngực mẫu thân, hự hự bắt đầu ngủ.
Đôi phu thê đến Pháp Hoa Tự,tiểu tử này đã ngủ giống như heo nhỏ,liền để Lục Lưu ôm.
Hai người lạy phật, liền đi tới vườn hoa quế ở sau núi, đi tới chỗ nghỉ ngơi, Giang Diệu nhìn bàn ghế đá lạc lõng ở trong góc kia, mỉm cười với Lục Lưu, sau đó ngẩng đầu nói: Chàng còn nhớ không?
Lục Lưu nghĩ, làm sao hắn lại không nhớ? Lúc đó hắn ôm tiểu cô nương kia lên, để cho nàng xem bên trong tổ chim trên cây,vì là... Chỉ đơn thuần muốn nàng hài lòng. Đó là một tiểu cô nương chỉ búi tóc sơ hình trái đào,toét miệng cười rất hài lòng,lộ ra răng cửa bị mất.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, nàng sẽ trở thành thê tử của hắn...
Nghĩ như vậy, cúi đầu nhìn nhi tử ngủ như heo con trong lồng ngực, Lục Lưu cũng cảm thấy thuận mắt hơn mấy phần.
Giang Diệu cảm thấy thời gian trôi qua nhanh, cũng không nhịn được cười.
đã thấy bên kia vườn hoa quế,một nữ tử mặc sắc áo ngọc qua ung dung đi tới trước mặt, lễ phép nóivới hai người bọn họ: Tam thúc thím ba thật có hứng thú.
/216
|