Editor: Biuti
Hoắc Nghiễn không biết chuyện xe ngựa muội muội bị hỏng, nên tự mình cưỡi ngựa tới đây. Trưởng công chúa nhìn thấy vậy, rất nhiệt tình muốn đưa Hoắc Tuyền trở về. Lúc trước Cảnh Huệ đế có thể thuận lợi đăng cơ, ngoại trừ bên người có Lục Lưu giúp đỡ, càng không thể thiếu giúp to lớn của Tiết gia và Bình Tân Hầu phủ. Trong lòng Cảnh Huệ đế đều là Vệ Bảo Linh, nhưng trưởng công chúa là người tri ân báo đáp, mà Hoắc Tuyền lại là cô nương tốt, nàng rất thích tính tình của nàng ấy, trước giờ nàng luôn đối xử với Hoắc Tuyền tốt hơn một chút, một phần cũng là vì đệ đệ mình.
Hoắc Tuyền biết trưởng công chúa đang chờ mình, nên cười nói: “Không cần phiền toái như vậy, sẵn tiện ta cùng đường với Diệu Diệu, để cho nàng ấy đưa ta đoạn đường là được rồi, hơn nữa trên đường ta cùng Diệu Diệu có thể trò chuyện một chút cũng rất tốt.”
Giang Diệu cũng nói: “Đúng nha, ta đưa Tuyền tỷ tỷ trở về là được rồi.” Tính tính của trưởng công chúa đã thẳng thắn từ bé, cho nên Giang Diệu ở trước mặt của nàng ấy không muốn câu nệ như lúc trước.
Ánh mắt trưởng công chúa rơi vào trên người Giang Diệu, nhìn nụ hoa kế tinh xảo của nàng, gò má tròn tròn nộn nộn, sau khi đánh giá một phen, lúc này mới thân thiết nắm tay Giang Diệu, nói: “Vậy cũng được, trên đường đi nhớ cẩn thận một chút.”
Ngoại trừ Hoắc Tuyền ra, Tiết Kim Nguyệt cũng tỏ vẻ muốn ngồi chung xe ngựa với Giang Diệu. Ba tiểu cô nương đi ở phía trước, Hoắc Nghiễn đi theo phía sau, mới vừa đi ra khỏi thôn trang, Giang Thừa Hứa liền đến theo canh giờ đã định. Giang Diệu thấy Giang Thừa Hứa, đem mọi chuyện kể cho hắn nghe, nói Tiết phủ gần Trấn Công phủ hơn so với Bình Tân Hầu phủ, hơn nữa cũng tiện đường, vậy nên đưa Hoắc Tuyền về phủ trước sau đó là tới Tiết Kim Nguyệt, cũng không có chỗ nào bất tiện.
Bên trong xe ngựa, Giang Diệu vén mành nhìn ra ngoài. Ban đầu nàng vốn là muốn nhìn mình Nhị ca mình, không ngờ vén rèm lên một cái, lại nhìn thấy Hoắc Nghiễn ngồi trên lưng ngựa. Hình như Hoắc Nghiễn cảm nhận được ánh mắt tiểu cô nương bên cạnh, nghiêng đầu liếc mắt nhìn, cho đến khi thấy Giang Diệu đang nhìn mình, nhất thời gương mặt tuấn tú nóng lên, hướng về nàng khẽ vuốt cằm. Giang Diệu cũng không có gì phải thẹn thùng, lễ phép nở nụ cười với Hoắc Nghiễn, lại thấy mặt hắn càng đỏ. Nàng sợ nếu mình cứ tiếp tục nhìn như vậy, mặt Hoắc Nghiễn sẽ hồng như cái mông khỉ mất, nên lúc này mới để mành xuống.
Không ngờ bị mắt sắc của Hoắc Tuyền nhìn thấy, nàng ấy cười cười híp mắt nói: “Thế nào? Ca ca ta đẹp mắt không?”
Vốn cũng không chuyện gì, nhưng bị Hoắc Tuyền nói như thế, giống như là nàng đang cố ý nhìn lén Hoắc Nghiễn. Giang Diệu biết, vào lúc này, nếu như nàng ấp úng lộ ra cử chỉ ngượng ngùng gì đó, càng sẽ bị nghi ngờ thêm. Nàng nghiêng đầu nhìn Hoắc Nghiễn, nói: “Tỷ trông xinh xắn như vậy, Hoắc đại ca là ca ca của tỷ, tất nhiên cũng rất tuấn mỹ.”
Cái miệng nhỏ ngọt này ngọt quá đi mất. Hoắc Tuyền không có cách nào phản bác, hai tay chống cằm nghiêm túc nói: “Ta thì lại cảm thấy, ba người ca ca của Diệu Diệu mới là nam tử ưa nhìn nhất, có điều hôm nay nhìn thấy Tuyên Vương ở khoảng cách gần như vậy, trông hắn thật là tuấn tú.” Nếu là tiểu cô nương bình thường, dù hiếu kỳ với nam tử thế nào đi nữa, cũng không được chủ động nghị luận, nhưng ba tiểu cô nương bên trong xe ngựa quan hệ rất tốt, lén lút nghị luận một chút, cũng chẳng có gì to tát.
Hoắc Tuyền nhìn về phía Tiết Kim Nguyệt, nói: “Có đúng không?”
Tiết Kim Nguyệt gật đầu như gà con mổ thóc, cuối cùng mới ấp a ấp úng nói: “Đẹp thì có đẹp, chỉ là hơi lạnh lẽo một chút...” Hai gò má nàng ấy ửng đỏ, nhỏ giọng nói, “Vẫn là Kỳ biểu ca ôn nhu săn sóc.”
Tiết Kim Nguyệt là tiểu cô nương lớn tuổi nhất trong ba người, nếu không có việc hôn nhân của Hoắc Tuyền đã được ước định gả vào Hoàng gia, thì nàng ấy mới tiểu cô nương kết hôn sớm nhất.
Nhìn bộ dáng Tiết Kim Nguyệt như vậy, Giang Diệu lo lắng nhíu lông mày, nàng nói: “Nhị ca ta cũng rất biết săn sóc đó.” Cái đồ Kỳ Trừng giả danh quân tử, làm sao có thể so sánh với Nhị ca nàng đây? Hôm nay Tiết Kim Nguyệt kiêu ngạo khen Kỳ Trừng như vậy, Giang Diệu càng ngày càng quyết định, sau khi trở về nhất định phải cố gắng khuyên răn Nhị ca nàng, nếu như cứ thờ ơ như vậy, nhất định sẽ dọa tức phụ (1) này chạy mất. Không có được tán thành của hai cô nương kia, Giang Diệu hỏi, “... Có phải hay không?”
(1) Tức phụ: Chị dâu
Tiết Kim Nguyệt nhìn thoáng qua Hoắc Tuyền xin giúp đỡ, rồi chớp chớp mắt nói với Giang Diệu: “Nhị biểu ca xác thực rất lợi hại, nhưng mà Diệu Diệu, hắn chỉ săn sóc với một mình muội muội thôi.” Nàng ấy lầm bầm một tiếng, “Ta có chút sợ hắn. Hơn nữa nhị biểu ca thông minh như vậy, khẳng định không thích người ngốc nghếch như ta.”
Nghe Tiết Kim Nguyệt nói như thế, Giang Diệu liền nhớ tới trước đây, nàng tìm Tiết Kim Nguyệt cùng nhau làm bài tập, sau đó nàng để Nhị ca dạy nàng ấy, sau đó nữa Tiết Kim Nguyệt liền lén lút kể oan ức cho nàng nghe, nói Nhị ca nàng chê nàng ấy ngốc. Nhị sao nàng có thể chê nàng ấy ngốc được? Nếu thật sự chê nàng ấy ngốc, ngay từ đầu Nhị ca nàng đã không đồng ý dạy nàng ấy. Sau chuyện này, Tiết Kim Nguyệt không chịu tới nhà nàng cùng nàng làm bài tập nữa.
Hoắc Tuyền nở nụ cười, vươn đầu ngón tay đâm đâm đầu Tiết Kim Nguyệt, mỉm cười nói: “Tỷ nha, đầu này của tỷ đều chỉ có Kỳ biểu ca, vậy thì gả cho hắn là được.”
Mặt nhỏ của Tiết Kim Nguyệt đỏ lên, khóe miệng hơi nhếch, trừng mắt nhìn hai người, nói: “Cái kia... Ta nói cho các muội biết một chuyện, có điều các muội phải giữ bí mật.” Thấy hai người đều gật đầu, Tiết Kim Nguyệt mới vò ống tay áo, mặt đỏ ửng lên thấp giọng cười nói, “Kỳ biểu ca dự định đến cầu thân, ta tính toán, cũng trong hai tháng này.”
Đôi mắt Hoắc Tuyền liền sáng lên, hưng phấn nói: “Ra tay nhanh như vậy.” Nàng vươn tay bóp bóp mặt Tiết Kim Nguyệt, cười hì hì nói, “Trông tỷ tỷ vui vẻ, cứ y như nhặt được bạc vậy... Đúng không, Diệu Diệu?”
“Hả?” Bỗng nhiên nhắc tới tên mình, Giang Diệu sững sờ một chút, sau đó gật gật đầu nói, “Đúng đấy...” Đây là một chuyện rất hệ trọng, nếu đã định Kỳ Trừng rồi, nàng làm sao có thể vui vẻ cho được?
Xe ngựa đến bên ngoài Bình Tân Hầu phủ, Giang Diệu cùng Tiết Kim Nguyệt đưa Hoắc Tuyền xuống xe ngựa. Vì chuyện tình của Tiết Kim Nguyệt, nên biểu hiện Giang Diệu có chút hoảng hốt, thời điểm xuống xe ngựa không đứng vững, suýt chút nữa thì ngã chổng vó, cũng may Hoắc Nguyễn đứng bên cạnh Hoắc Tuyền nhanh tay lẹ mắt, đỡ lấy nàng.
Cổ tay tiểu cô nương tinh tế như ngọc, còn không đủ một nắm tay của hắn, Hoắc Nghiễn là xuất phát từ bản năng đỡ nàng, sau khi ổn định mới khẩn cấp hỏi: “Không sao chứ?”
Giang Diệu lắc đầu một cái, cúi đầu liếc mắt nhìn Hoắc Nghiễn đang nắm cổ tay của nàng.
Lúc này Hoắc Nghiễn mới vội vàng buông ra.
Giang Diệu cũng không để ở trong lòng, chỉ là Giang Thừa Hứa đi tới, miễn cưỡng đứng trước mặt muội muội mình, đứng đối diện Hoắc Nghiễn nói: “Hôm nay ta và Diệu Diệu không đi vào, ngày khác lại đến bái phỏng.”
Tất nhiên Hoắc Nghiễn biết ba người ca ca của Giang Diệu, mỗi người đều có tính cách rất bênh vực người của mình, mới vừa rồi hắn dìu nàng, tuy là ý tốt, nhưng đến cùng vẫn thất lễ. Hoắc Nghiễn không nói gì, gật đầu với Giang Thừa Hứa, rồi dẫn muội muội muội cùng nhau đi vào.
Lúc này Giang Thừa Hứa mới nhìn Giang Diệu, thấp giọng hỏi: “Không sao chứ?”
Giang Diệu lắc đầu một cái, giải thích: “Vừa nãy đang suy nghĩ một số chuyện, cho nên...” Nàng biết Nhị ca không thích Hoắc Nghiễn lắm, không nhịn được nhỏ giọng giải thích thay Hoắc Nghiễn, “Hoắc đại ca chỉ có ý tốt, Nhị ca huynh đừng như vậy.”
Giang Thừa Hứa làm sao không biết Hoắc Nghiễn có ý tốt? Cũng bởi vì biết hắn có ý tốt, nên hắn mới không động thủ với hắn ta. Nhưng Giang Thừa Hứa cũng tương tự biết tâm tư Hoắc Nghiễn đối với muội muội mình. Xem ra trong lòng Giang Thừa Hứa, Hoắc Nghiễn muốn làm em rể hắn, ngoại trừ quyết định của phụ mẫu, còn phải xem ý tứ của ba người bọn họ. Chỉ là, bây giờ nghe muội muội cũng bắt đầu nói tốt thay Hoắc Nghiễn, trong lòng Giang Thừa Hứa có hơi dâng lên cảm giác khó chịu. Có điều tâm tình của hắn trước giờ không lộ ra ngoài, cho dù không thoải mái, trên mặt cũng không biểu hiện ra, chỉ để muội muội cùng Tiết Kim Nguyệt lên xe ngựa.
Sau khi đem Tiết Kim Nguyệt đuổi về phủ, Giang Thừa Hứa mới lập tức xuống ngựa, cùng muội muội ngồi trong xe. Giang Diệu ngồi ở bên cạnh ca ca mình, nghiêng đầu lén lút đánh giá gò má tuấn mỹ của hắn, càng xem càng cảm thấy ca ca so với Kỳ Trừng tuấn tú hơn nhiều. Nàng cũng giống như Tiết Kim Nguyệt vậy, đây chính là thời điểm tiểu cô nương không suy nghĩ chín chắn nhất, một nam tử có ngoại hình tuấn tú, tự nhiên nhìn vào sẽ có chút hảo cảm, nhưng sau chuyện đó, còn phải dựa vào tính tình của hắn nữa. Hai tay Giang Diệu đặt lên đầu gối, sau khi Tiết Kim Nguyệt xuống xe ngựa, bên trong xe lập tức yên lặng không có âm thanh, Giang Diệu suy nghĩ một lúc, mới nói: “Nhị ca, huynh không thích Hoắc đại ca sao?”
Giang Thừa Hứa lạnh nhạt nói: “Ta thích một nam tử làm gì?”
Giang Diệu không nhịn được cười. Nói chuyện cười mà nghiêm túc như thế, vậy mà cũng được? Giang Diệu nghiêng đầu nhìn Nhị ca mình, chớp chớp mắt nói: “Nhị ca yên tâm, muội tự biết chừng mực. Có điều mới vừa rồi, muội nghe được một chuyện, làm muội có chút bận tâm.” Nàng thấy Nhị ca mình bày ra một bộ dáng dấp không có hứng thú, làm nàng đoán không ra hắn đang nghĩ gì, vẻ mặt thành thật nói, “... Mấy ngày nay Kỳ Trừng đi tới Tiết gia cầu hôn.”
Môi mỏng của Giang Thừa Hứa hơi mím lại.
Nàng lặng lẽ đánh giá phản ứng người bên cạnh, thấy sắc mặt hắn như thường, giống như không thèm để ý thật. Dù nàng là muội muội thân thiết, nếu không phải biết trước chuyện này, cũng tuyệt đối không phát hiện ra, Nhị ca nàng yêu Tiết Kim Nguyệt. Giang Diệu tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra nói: “Người tên Kỳ Trừng kia, muội cũng gặp vài lần, luôn cảm thấy hắn không đơn giản như vẻ bề ngoài, chỉ sợ nếu Nguyệt thật sự gả cho hắn, sẽ chịu thiệt...” Nàng hỏi Giang Thừa Hứa, nói, Nhị ca, huynh cảm thấy thế nào?
Giang Thừa Hứa không lên tiếng.
Giang Diệu lại nói: “Ai, chuyện này Nguyệt này không cho muội nói, chỉ là muội không yên lòng cái tên Kỳ Trừng kia, nên mới không nhịn được nói với Nhị ca mất rồi. Nhưng huynh không được nói nói cho người khác biết, nếu không lần tới Nguyệt nhất định không nói chuyện với muội nữa.”
Giang Thừa Hứa gật đầu, nói: “Ta biết rồi.”
Khóe miệng Giang Diệu cong cong, vươn tay vén mành lên, nhìn phong cảnh bên ngoài xe ngựa.
Hai huynh muội vừa mới hồi phủ, Kiều Thị liền lôi kéo Giang Diệu đến bên cạnh nói chuyện, hỏi: “Mấy quả cam này là như thế nào?”
Quả cam? Mới đầu Giang Diệu còn không phản ứng lại, nghe Kiều Thị nói mấy câu, mới bỗng nhiên tỉnh ngộ. Vừa rồi bọn họ đi gấp, trước đó trưởng công chúa nói muốn nàng mang mấy quả cam trở về, đúng là quên mất. Không ngờ trưởng công chúa lại phái người đưa tới.
Giang Diệu kể chuyện hôm nay ở Minh Tú Sơn Trang gặp được trưởng công chúa, cùng trưởng công chúa hái rất nhiều quả cam cho Kiều Thị nghe. Kiều Thị nghe xong, mới lo lắng nhíu mày. Ai cũng biết trưởng công chúa rất khó để kết thân, bà chưa bao giờ nhận lễ vật, càng khỏi nói chủ động đưa lễ vật cho các cận thần khác? Xem ra trong lòng Kiều Thị, mấy năm qua khuê nữ của bà ít đi ra ngoài, đây cũng là lần đầu tiên gặp trưởng công chúa, nhưng dù như thế đi nữa, cũng không cần khách khí như vậy, cho nên phần lớn là khách khí với Trấn Quốc Công phủ.
Hai người đang trò chuyện, Giang Chính Mậu đi vào.
Bây giờ đã là Trấn Quốc công Giang Chính Mậu, so với lúc còn trẻ, có thêm mấy phần ôn hòa. Cũng là do trên chốn quan trường mài giũa mà ra, không quan tâm quan lớn quan nhỏ, vẫn cứ kiêu ngạo, tóm lại cũng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh. Giang Chính Mậu mặc bộ áo lụa bằng tơ tằm màu xanh ngọc có thêu hoa nối dài, trên người có khí chất trầm ổn của quan văn, lại là người tập võ từ nhỏ, sống lưng giống như võ tướng luôn luôn cường tráng thẳng tắp.
Ông nhìn về phía khuê nữ, vẻ mặt tươi cười nói: “Diệu Diệu về rồi sao?”
Giang Diệu vui vẻ kêu một tiếng “Phụ thân”, sau đó cầm một quả cam bên trong rổ lên lột vỏ, đưa cho Giang Chính Mậu và Kiều Thị mỗi người một nửa, nói: “Phụ thân, nương, hai người nếm thử đi, quả cam này rất ngọt.”
Kiều Thị lo lắng sốt ruột, có chút ăn không vô, nhưng còn Giang Chính Mậu, ăn hai ba miếng quả cam khuê nữ hiếu thuận xong, quay về thê tử nói: “Cũng chỉ là mấy rổ cam, không cần nghĩ quá nhiều. Chúng ta chỉ là nhờ phúc của Diệu Diệu mới được hưởng thôi.”
Nghe phu quân nói như vậy, Kiều Thị cũng thở phào nhẹ nhõm, ăn một miếng, mím mím môi nói: “Quả thực rất ngọt.”
Vốn tưởng rằng chuyện này coi như xong, ai ngờ sáng sớm ngày hôm sau, Giang Diệu bị Kiều Thị đánh thức đi tới tiền viện (2).
(2) Tiền viện: sân trước
Đi tới tiền viện, Giang Diệu nhìn con hươu trước mắt, thấy trên cổ nó bị buộc một miếng vải thổ cẩm, đôi mắt to long lanh nước nhìn nàng, chính là một bộ dáng như vừa mới bị đóng gói đưa tới. Hôm qua lúc thấy nó ở Lộc viên, Giang Diệu nhìn một cái đã thích không nỡ buông tay, nếu không phải đột nhiên gặp Lục Lưu, nàng cố gắng còn có thể chơi đùa với nó thêm một chút.
Giang Diệu vươn tay vuốt ve đầu hươu con, cười tủm tỉm nhìn Kiều Thị nói: “Nương, đây là chuyện gì xảy ra?”
Kiều Thị đi tới, nói: “Ta cũng muốn hỏi con đây. Hứa ma ma nói với ta có cái gã sai vặt dẫn con hươu này đi vào, nói là đưa cho con. Con không nhận ra?”
Giang Diệu kinh ngạc, gật gật đầu nói: “Nhận ra, đây là hươu của trưởng công chúa...” Nói xong, trong lòng lại không hiểu, lẩm bẩm nói, “Tại sao, không có lý do lại đưa cho ta chứ?”
Hoắc Nghiễn không biết chuyện xe ngựa muội muội bị hỏng, nên tự mình cưỡi ngựa tới đây. Trưởng công chúa nhìn thấy vậy, rất nhiệt tình muốn đưa Hoắc Tuyền trở về. Lúc trước Cảnh Huệ đế có thể thuận lợi đăng cơ, ngoại trừ bên người có Lục Lưu giúp đỡ, càng không thể thiếu giúp to lớn của Tiết gia và Bình Tân Hầu phủ. Trong lòng Cảnh Huệ đế đều là Vệ Bảo Linh, nhưng trưởng công chúa là người tri ân báo đáp, mà Hoắc Tuyền lại là cô nương tốt, nàng rất thích tính tình của nàng ấy, trước giờ nàng luôn đối xử với Hoắc Tuyền tốt hơn một chút, một phần cũng là vì đệ đệ mình.
Hoắc Tuyền biết trưởng công chúa đang chờ mình, nên cười nói: “Không cần phiền toái như vậy, sẵn tiện ta cùng đường với Diệu Diệu, để cho nàng ấy đưa ta đoạn đường là được rồi, hơn nữa trên đường ta cùng Diệu Diệu có thể trò chuyện một chút cũng rất tốt.”
Giang Diệu cũng nói: “Đúng nha, ta đưa Tuyền tỷ tỷ trở về là được rồi.” Tính tính của trưởng công chúa đã thẳng thắn từ bé, cho nên Giang Diệu ở trước mặt của nàng ấy không muốn câu nệ như lúc trước.
Ánh mắt trưởng công chúa rơi vào trên người Giang Diệu, nhìn nụ hoa kế tinh xảo của nàng, gò má tròn tròn nộn nộn, sau khi đánh giá một phen, lúc này mới thân thiết nắm tay Giang Diệu, nói: “Vậy cũng được, trên đường đi nhớ cẩn thận một chút.”
Ngoại trừ Hoắc Tuyền ra, Tiết Kim Nguyệt cũng tỏ vẻ muốn ngồi chung xe ngựa với Giang Diệu. Ba tiểu cô nương đi ở phía trước, Hoắc Nghiễn đi theo phía sau, mới vừa đi ra khỏi thôn trang, Giang Thừa Hứa liền đến theo canh giờ đã định. Giang Diệu thấy Giang Thừa Hứa, đem mọi chuyện kể cho hắn nghe, nói Tiết phủ gần Trấn Công phủ hơn so với Bình Tân Hầu phủ, hơn nữa cũng tiện đường, vậy nên đưa Hoắc Tuyền về phủ trước sau đó là tới Tiết Kim Nguyệt, cũng không có chỗ nào bất tiện.
Bên trong xe ngựa, Giang Diệu vén mành nhìn ra ngoài. Ban đầu nàng vốn là muốn nhìn mình Nhị ca mình, không ngờ vén rèm lên một cái, lại nhìn thấy Hoắc Nghiễn ngồi trên lưng ngựa. Hình như Hoắc Nghiễn cảm nhận được ánh mắt tiểu cô nương bên cạnh, nghiêng đầu liếc mắt nhìn, cho đến khi thấy Giang Diệu đang nhìn mình, nhất thời gương mặt tuấn tú nóng lên, hướng về nàng khẽ vuốt cằm. Giang Diệu cũng không có gì phải thẹn thùng, lễ phép nở nụ cười với Hoắc Nghiễn, lại thấy mặt hắn càng đỏ. Nàng sợ nếu mình cứ tiếp tục nhìn như vậy, mặt Hoắc Nghiễn sẽ hồng như cái mông khỉ mất, nên lúc này mới để mành xuống.
Không ngờ bị mắt sắc của Hoắc Tuyền nhìn thấy, nàng ấy cười cười híp mắt nói: “Thế nào? Ca ca ta đẹp mắt không?”
Vốn cũng không chuyện gì, nhưng bị Hoắc Tuyền nói như thế, giống như là nàng đang cố ý nhìn lén Hoắc Nghiễn. Giang Diệu biết, vào lúc này, nếu như nàng ấp úng lộ ra cử chỉ ngượng ngùng gì đó, càng sẽ bị nghi ngờ thêm. Nàng nghiêng đầu nhìn Hoắc Nghiễn, nói: “Tỷ trông xinh xắn như vậy, Hoắc đại ca là ca ca của tỷ, tất nhiên cũng rất tuấn mỹ.”
Cái miệng nhỏ ngọt này ngọt quá đi mất. Hoắc Tuyền không có cách nào phản bác, hai tay chống cằm nghiêm túc nói: “Ta thì lại cảm thấy, ba người ca ca của Diệu Diệu mới là nam tử ưa nhìn nhất, có điều hôm nay nhìn thấy Tuyên Vương ở khoảng cách gần như vậy, trông hắn thật là tuấn tú.” Nếu là tiểu cô nương bình thường, dù hiếu kỳ với nam tử thế nào đi nữa, cũng không được chủ động nghị luận, nhưng ba tiểu cô nương bên trong xe ngựa quan hệ rất tốt, lén lút nghị luận một chút, cũng chẳng có gì to tát.
Hoắc Tuyền nhìn về phía Tiết Kim Nguyệt, nói: “Có đúng không?”
Tiết Kim Nguyệt gật đầu như gà con mổ thóc, cuối cùng mới ấp a ấp úng nói: “Đẹp thì có đẹp, chỉ là hơi lạnh lẽo một chút...” Hai gò má nàng ấy ửng đỏ, nhỏ giọng nói, “Vẫn là Kỳ biểu ca ôn nhu săn sóc.”
Tiết Kim Nguyệt là tiểu cô nương lớn tuổi nhất trong ba người, nếu không có việc hôn nhân của Hoắc Tuyền đã được ước định gả vào Hoàng gia, thì nàng ấy mới tiểu cô nương kết hôn sớm nhất.
Nhìn bộ dáng Tiết Kim Nguyệt như vậy, Giang Diệu lo lắng nhíu lông mày, nàng nói: “Nhị ca ta cũng rất biết săn sóc đó.” Cái đồ Kỳ Trừng giả danh quân tử, làm sao có thể so sánh với Nhị ca nàng đây? Hôm nay Tiết Kim Nguyệt kiêu ngạo khen Kỳ Trừng như vậy, Giang Diệu càng ngày càng quyết định, sau khi trở về nhất định phải cố gắng khuyên răn Nhị ca nàng, nếu như cứ thờ ơ như vậy, nhất định sẽ dọa tức phụ (1) này chạy mất. Không có được tán thành của hai cô nương kia, Giang Diệu hỏi, “... Có phải hay không?”
(1) Tức phụ: Chị dâu
Tiết Kim Nguyệt nhìn thoáng qua Hoắc Tuyền xin giúp đỡ, rồi chớp chớp mắt nói với Giang Diệu: “Nhị biểu ca xác thực rất lợi hại, nhưng mà Diệu Diệu, hắn chỉ săn sóc với một mình muội muội thôi.” Nàng ấy lầm bầm một tiếng, “Ta có chút sợ hắn. Hơn nữa nhị biểu ca thông minh như vậy, khẳng định không thích người ngốc nghếch như ta.”
Nghe Tiết Kim Nguyệt nói như thế, Giang Diệu liền nhớ tới trước đây, nàng tìm Tiết Kim Nguyệt cùng nhau làm bài tập, sau đó nàng để Nhị ca dạy nàng ấy, sau đó nữa Tiết Kim Nguyệt liền lén lút kể oan ức cho nàng nghe, nói Nhị ca nàng chê nàng ấy ngốc. Nhị sao nàng có thể chê nàng ấy ngốc được? Nếu thật sự chê nàng ấy ngốc, ngay từ đầu Nhị ca nàng đã không đồng ý dạy nàng ấy. Sau chuyện này, Tiết Kim Nguyệt không chịu tới nhà nàng cùng nàng làm bài tập nữa.
Hoắc Tuyền nở nụ cười, vươn đầu ngón tay đâm đâm đầu Tiết Kim Nguyệt, mỉm cười nói: “Tỷ nha, đầu này của tỷ đều chỉ có Kỳ biểu ca, vậy thì gả cho hắn là được.”
Mặt nhỏ của Tiết Kim Nguyệt đỏ lên, khóe miệng hơi nhếch, trừng mắt nhìn hai người, nói: “Cái kia... Ta nói cho các muội biết một chuyện, có điều các muội phải giữ bí mật.” Thấy hai người đều gật đầu, Tiết Kim Nguyệt mới vò ống tay áo, mặt đỏ ửng lên thấp giọng cười nói, “Kỳ biểu ca dự định đến cầu thân, ta tính toán, cũng trong hai tháng này.”
Đôi mắt Hoắc Tuyền liền sáng lên, hưng phấn nói: “Ra tay nhanh như vậy.” Nàng vươn tay bóp bóp mặt Tiết Kim Nguyệt, cười hì hì nói, “Trông tỷ tỷ vui vẻ, cứ y như nhặt được bạc vậy... Đúng không, Diệu Diệu?”
“Hả?” Bỗng nhiên nhắc tới tên mình, Giang Diệu sững sờ một chút, sau đó gật gật đầu nói, “Đúng đấy...” Đây là một chuyện rất hệ trọng, nếu đã định Kỳ Trừng rồi, nàng làm sao có thể vui vẻ cho được?
Xe ngựa đến bên ngoài Bình Tân Hầu phủ, Giang Diệu cùng Tiết Kim Nguyệt đưa Hoắc Tuyền xuống xe ngựa. Vì chuyện tình của Tiết Kim Nguyệt, nên biểu hiện Giang Diệu có chút hoảng hốt, thời điểm xuống xe ngựa không đứng vững, suýt chút nữa thì ngã chổng vó, cũng may Hoắc Nguyễn đứng bên cạnh Hoắc Tuyền nhanh tay lẹ mắt, đỡ lấy nàng.
Cổ tay tiểu cô nương tinh tế như ngọc, còn không đủ một nắm tay của hắn, Hoắc Nghiễn là xuất phát từ bản năng đỡ nàng, sau khi ổn định mới khẩn cấp hỏi: “Không sao chứ?”
Giang Diệu lắc đầu một cái, cúi đầu liếc mắt nhìn Hoắc Nghiễn đang nắm cổ tay của nàng.
Lúc này Hoắc Nghiễn mới vội vàng buông ra.
Giang Diệu cũng không để ở trong lòng, chỉ là Giang Thừa Hứa đi tới, miễn cưỡng đứng trước mặt muội muội mình, đứng đối diện Hoắc Nghiễn nói: “Hôm nay ta và Diệu Diệu không đi vào, ngày khác lại đến bái phỏng.”
Tất nhiên Hoắc Nghiễn biết ba người ca ca của Giang Diệu, mỗi người đều có tính cách rất bênh vực người của mình, mới vừa rồi hắn dìu nàng, tuy là ý tốt, nhưng đến cùng vẫn thất lễ. Hoắc Nghiễn không nói gì, gật đầu với Giang Thừa Hứa, rồi dẫn muội muội muội cùng nhau đi vào.
Lúc này Giang Thừa Hứa mới nhìn Giang Diệu, thấp giọng hỏi: “Không sao chứ?”
Giang Diệu lắc đầu một cái, giải thích: “Vừa nãy đang suy nghĩ một số chuyện, cho nên...” Nàng biết Nhị ca không thích Hoắc Nghiễn lắm, không nhịn được nhỏ giọng giải thích thay Hoắc Nghiễn, “Hoắc đại ca chỉ có ý tốt, Nhị ca huynh đừng như vậy.”
Giang Thừa Hứa làm sao không biết Hoắc Nghiễn có ý tốt? Cũng bởi vì biết hắn có ý tốt, nên hắn mới không động thủ với hắn ta. Nhưng Giang Thừa Hứa cũng tương tự biết tâm tư Hoắc Nghiễn đối với muội muội mình. Xem ra trong lòng Giang Thừa Hứa, Hoắc Nghiễn muốn làm em rể hắn, ngoại trừ quyết định của phụ mẫu, còn phải xem ý tứ của ba người bọn họ. Chỉ là, bây giờ nghe muội muội cũng bắt đầu nói tốt thay Hoắc Nghiễn, trong lòng Giang Thừa Hứa có hơi dâng lên cảm giác khó chịu. Có điều tâm tình của hắn trước giờ không lộ ra ngoài, cho dù không thoải mái, trên mặt cũng không biểu hiện ra, chỉ để muội muội cùng Tiết Kim Nguyệt lên xe ngựa.
Sau khi đem Tiết Kim Nguyệt đuổi về phủ, Giang Thừa Hứa mới lập tức xuống ngựa, cùng muội muội ngồi trong xe. Giang Diệu ngồi ở bên cạnh ca ca mình, nghiêng đầu lén lút đánh giá gò má tuấn mỹ của hắn, càng xem càng cảm thấy ca ca so với Kỳ Trừng tuấn tú hơn nhiều. Nàng cũng giống như Tiết Kim Nguyệt vậy, đây chính là thời điểm tiểu cô nương không suy nghĩ chín chắn nhất, một nam tử có ngoại hình tuấn tú, tự nhiên nhìn vào sẽ có chút hảo cảm, nhưng sau chuyện đó, còn phải dựa vào tính tình của hắn nữa. Hai tay Giang Diệu đặt lên đầu gối, sau khi Tiết Kim Nguyệt xuống xe ngựa, bên trong xe lập tức yên lặng không có âm thanh, Giang Diệu suy nghĩ một lúc, mới nói: “Nhị ca, huynh không thích Hoắc đại ca sao?”
Giang Thừa Hứa lạnh nhạt nói: “Ta thích một nam tử làm gì?”
Giang Diệu không nhịn được cười. Nói chuyện cười mà nghiêm túc như thế, vậy mà cũng được? Giang Diệu nghiêng đầu nhìn Nhị ca mình, chớp chớp mắt nói: “Nhị ca yên tâm, muội tự biết chừng mực. Có điều mới vừa rồi, muội nghe được một chuyện, làm muội có chút bận tâm.” Nàng thấy Nhị ca mình bày ra một bộ dáng dấp không có hứng thú, làm nàng đoán không ra hắn đang nghĩ gì, vẻ mặt thành thật nói, “... Mấy ngày nay Kỳ Trừng đi tới Tiết gia cầu hôn.”
Môi mỏng của Giang Thừa Hứa hơi mím lại.
Nàng lặng lẽ đánh giá phản ứng người bên cạnh, thấy sắc mặt hắn như thường, giống như không thèm để ý thật. Dù nàng là muội muội thân thiết, nếu không phải biết trước chuyện này, cũng tuyệt đối không phát hiện ra, Nhị ca nàng yêu Tiết Kim Nguyệt. Giang Diệu tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra nói: “Người tên Kỳ Trừng kia, muội cũng gặp vài lần, luôn cảm thấy hắn không đơn giản như vẻ bề ngoài, chỉ sợ nếu Nguyệt thật sự gả cho hắn, sẽ chịu thiệt...” Nàng hỏi Giang Thừa Hứa, nói, Nhị ca, huynh cảm thấy thế nào?
Giang Thừa Hứa không lên tiếng.
Giang Diệu lại nói: “Ai, chuyện này Nguyệt này không cho muội nói, chỉ là muội không yên lòng cái tên Kỳ Trừng kia, nên mới không nhịn được nói với Nhị ca mất rồi. Nhưng huynh không được nói nói cho người khác biết, nếu không lần tới Nguyệt nhất định không nói chuyện với muội nữa.”
Giang Thừa Hứa gật đầu, nói: “Ta biết rồi.”
Khóe miệng Giang Diệu cong cong, vươn tay vén mành lên, nhìn phong cảnh bên ngoài xe ngựa.
Hai huynh muội vừa mới hồi phủ, Kiều Thị liền lôi kéo Giang Diệu đến bên cạnh nói chuyện, hỏi: “Mấy quả cam này là như thế nào?”
Quả cam? Mới đầu Giang Diệu còn không phản ứng lại, nghe Kiều Thị nói mấy câu, mới bỗng nhiên tỉnh ngộ. Vừa rồi bọn họ đi gấp, trước đó trưởng công chúa nói muốn nàng mang mấy quả cam trở về, đúng là quên mất. Không ngờ trưởng công chúa lại phái người đưa tới.
Giang Diệu kể chuyện hôm nay ở Minh Tú Sơn Trang gặp được trưởng công chúa, cùng trưởng công chúa hái rất nhiều quả cam cho Kiều Thị nghe. Kiều Thị nghe xong, mới lo lắng nhíu mày. Ai cũng biết trưởng công chúa rất khó để kết thân, bà chưa bao giờ nhận lễ vật, càng khỏi nói chủ động đưa lễ vật cho các cận thần khác? Xem ra trong lòng Kiều Thị, mấy năm qua khuê nữ của bà ít đi ra ngoài, đây cũng là lần đầu tiên gặp trưởng công chúa, nhưng dù như thế đi nữa, cũng không cần khách khí như vậy, cho nên phần lớn là khách khí với Trấn Quốc Công phủ.
Hai người đang trò chuyện, Giang Chính Mậu đi vào.
Bây giờ đã là Trấn Quốc công Giang Chính Mậu, so với lúc còn trẻ, có thêm mấy phần ôn hòa. Cũng là do trên chốn quan trường mài giũa mà ra, không quan tâm quan lớn quan nhỏ, vẫn cứ kiêu ngạo, tóm lại cũng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh. Giang Chính Mậu mặc bộ áo lụa bằng tơ tằm màu xanh ngọc có thêu hoa nối dài, trên người có khí chất trầm ổn của quan văn, lại là người tập võ từ nhỏ, sống lưng giống như võ tướng luôn luôn cường tráng thẳng tắp.
Ông nhìn về phía khuê nữ, vẻ mặt tươi cười nói: “Diệu Diệu về rồi sao?”
Giang Diệu vui vẻ kêu một tiếng “Phụ thân”, sau đó cầm một quả cam bên trong rổ lên lột vỏ, đưa cho Giang Chính Mậu và Kiều Thị mỗi người một nửa, nói: “Phụ thân, nương, hai người nếm thử đi, quả cam này rất ngọt.”
Kiều Thị lo lắng sốt ruột, có chút ăn không vô, nhưng còn Giang Chính Mậu, ăn hai ba miếng quả cam khuê nữ hiếu thuận xong, quay về thê tử nói: “Cũng chỉ là mấy rổ cam, không cần nghĩ quá nhiều. Chúng ta chỉ là nhờ phúc của Diệu Diệu mới được hưởng thôi.”
Nghe phu quân nói như vậy, Kiều Thị cũng thở phào nhẹ nhõm, ăn một miếng, mím mím môi nói: “Quả thực rất ngọt.”
Vốn tưởng rằng chuyện này coi như xong, ai ngờ sáng sớm ngày hôm sau, Giang Diệu bị Kiều Thị đánh thức đi tới tiền viện (2).
(2) Tiền viện: sân trước
Đi tới tiền viện, Giang Diệu nhìn con hươu trước mắt, thấy trên cổ nó bị buộc một miếng vải thổ cẩm, đôi mắt to long lanh nước nhìn nàng, chính là một bộ dáng như vừa mới bị đóng gói đưa tới. Hôm qua lúc thấy nó ở Lộc viên, Giang Diệu nhìn một cái đã thích không nỡ buông tay, nếu không phải đột nhiên gặp Lục Lưu, nàng cố gắng còn có thể chơi đùa với nó thêm một chút.
Giang Diệu vươn tay vuốt ve đầu hươu con, cười tủm tỉm nhìn Kiều Thị nói: “Nương, đây là chuyện gì xảy ra?”
Kiều Thị đi tới, nói: “Ta cũng muốn hỏi con đây. Hứa ma ma nói với ta có cái gã sai vặt dẫn con hươu này đi vào, nói là đưa cho con. Con không nhận ra?”
Giang Diệu kinh ngạc, gật gật đầu nói: “Nhận ra, đây là hươu của trưởng công chúa...” Nói xong, trong lòng lại không hiểu, lẩm bẩm nói, “Tại sao, không có lý do lại đưa cho ta chứ?”
/216
|