Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối

Chương 93 - Chương 74

/216


Đôn Nhi là nhũ danh của Thụy Vương. Thụy Vương xưa nay bá đạo nhưng ở trước mặt Lục Lưu vẫn tự xưng nhũ danh, lại là bộ dáng cáo trạng oan ức, nghiễm nhiên có quan hệ không tệ với biểu ca Lục Lưu. Thụy Vương nhất thời không còn dáng dấp oan ức vừa mới bị Kiều Nguyên Bảo đè đánh trên đất, giơ tay lau nước mắt trên mặt, vểnh môi, vênh váo tự đắc, chờ biểu ca xả giận cho hắn.

Hừ, biểu ca của hắn rất lợi hại!

Thụy Vương ôm cánh tay người bên cạnh, chờ đến khi nhận ra biểu ca đã rút tay ra, mới nhớ đến biểu ca xưa nay không thích ai thân cận. Đôi mắt to đen bóng của hắn liếc nhìn Lục Lưu, sau đó ngoan ngoãn thu tay về. Nhưng hắn biết, biểu ca chỉ là ngoài lạnh trong nóng, bình thường xem hắn như đệ đệ ruột, lúc này nhất định cũng sẽ giúp hắn.

Hắn nói: “Biểu ca, huynh nhất định phải hung hăng giáo huấn bọn họ!”

Thụy Vương nhe răng trợn mắt, nhấn mạnh thêm hai chữ “hung hăng”, tuổi còn nhỏ, nhưng thật ra đã có chút khí thế.

Về phần Kiều Nguyên Bảo, lúc đầu nhìn thấy Lục Lưu giống như là nhìn thấy cứu tinh. Dù sao Lục Lưu là Đại ca ca mà hắn sùng bái. Nhưng sau khi nghe được xưng hô của Thụy Vương gia đối với hắn, lúc này mới hiểu rõ —— Đại ca ca là biểu ca của Thụy Vương, nếu thật sự tính toán chuyện này, hắn nhất định sẽ giúp đỡ Thụy Vương gia. Bởi vậy, Kiều Nguyên Bảo ngay cả Lục Lưu đều có chút không thích.

Trên khuôn mặt thanh tú trắng nõn đầy thịt của Kiều Nguyên Bảo tràn đầy bất mãn nói: “Là hắn đụng vào tiểu biểu tỷ trước. Hắn đem đầu đụng mạnh vào bụng tiểu biểu tỷ, khiến tiểu biểu tỷ đụng vào cây cột, đầu tiểu biểu tỷ bị đụng đau...”

Lúc này Lục Lưu mới đổi sắc mặt, liếc mắt nhìn Giang Diệu nãy giờ không nói gì, sau đó cúi đầu hỏi Thụy Vương: “Ngươi đụng nàng?”

Thụy Vương tuy rằng bướng bỉnh, nhưng là hài tử ăn ngay nói thật. Hắn gật đầu, tự hào nói: “Đúng vậy, đúng vậy. Biểu ca, Đôn Nhi rất lợi hại có phải không?” Ánh mắt hắn sáng lên, vẻ mặt mong chờ được khen.

Lục Lưu sờ đầu Thụy Vương, quay nhìn Tương ma ma bên người Thụy Vương nói: “Mang hắn về Quảng Lăng cung, đổi xiêm y sạch sẽ.” Quảng Lăng cung là nơi ở của Thụy Vương.

Tương ma ma vội vàng tiến lên, hướng về Thụy vương nói: “Vương gia, lão nô dẫn ngài trở về.”

Thụy Vương bĩu môi, hiển nhiên có chút bất mãn. Hắn không muốn đi, nhìn Lục Lưu nói: “Biểu ca, biểu ca...” Biểu ca còn chưa giáo huấn hai người kia mà.

Lục Lưu nhìn Giang Diệu cùng Kiều Nguyên Bảo, nói: “Hai người cũng qua đó đi.”

Kiều Nguyên Bảo nhất thời có chút sợ sệt.

Thụy Vương cười đắc ý, cảm thấy biểu ca nhất định sẽ giáo huấn bọn họ một trận. Tiểu thiếu niên đắc ý cười ha ha vài tiếng, sau đó ngoan ngoãn theo Tương ma ma trở về Quảng Lăng cung. Giang Diệu liếc mắt nhìn biểu đệ mập mặt mày ủ rũ trong lồng ngực, lấy tay xoa bóp khuôn mặt của hắn, nói: “Yên tâm, chúng ta qua đó đi.”

Kiều Nguyên Bảo gật đầu, cũng đi theo.

Đoàn người đến Quảng Lăng cung, Kiều Nguyên Bảo bởi vì vừa mới đánh nhau, xiêm y bẩn thỉu, cũng được mang đi thay y phục. Giang Diệu một mình ngồi ở thiên điện Quảng Lăng cung, bên người có Bảo Cân cùng Bảo Lục bồi, mà Như Ý vừa mới theo nàng đi dạo Ngự hoa viên, lúc này đã qua đem việc báo cho trưởng công chúa. Giang Diệu ở trong điện chờ giây lát, mới nghe được phía sau có một loạt tiếng bước chân. Nàng nghe tiếng ngẩng đầu, đập vào mắt chính là nam nhân mang giày gấm đen thêu mây, còn có cẩm bào hào hoa phú quý màu tím đậm.

Nàng thấy phía sau hắn không có người khác, cũng không thèm hành lễ, chỉ nhìn hắn chằm chằm. Nàng ngược lại muốn xem, hắn muốn giúp đỡ Thụy Vương bắt nạt nàng thế nào.

Bảo Cân cùng Bảo Lục có chút sợ, hai người song song hành lễ, chờ khi nghe thấy Lục Lưu bảo các nàng ra ngoài, mới do dự ngước mắt nhìn tiểu thư của mình.

Giang Diệu nhìn về phía hai nha hoàn nói: “Các tỷ đi ra ngoài đi.” Hai nha hoàn lúc này mới chậm rãi lui ra khỏi thiên điện.

Lục Lưu đi qua, cúi đầu lẳng lặng nhìn một lúc, trong lúc Giang Diệu nghĩ rằng trên mặt mình sắp nở hoa, mới thấy tay Lục Lưu che sau gáy của nàng. Hắn nhẹ nhàng xoa nhẹ mấy lần, ánh mắt u trầm ôn hòa nhìn nàng, hỏi: “Đụng vào chỗ này?”

Giang Diệu lúc đầu không thèm để ý, bây giờ bị Lục Lưu đụng vào như thế, ngược lại có chút đau. Hai hàng lông mày của nàng nhíu lại, gật đầu yếu ớt nói: “Hừm, có chút đau. Chàng nhẹ chút.” Nàng vừa nói như thế, Lục Lưu quả thực nhẹ tay hơn. Hắn dùng tay sờ một lát, tìm thấy sau gáy tiểu cô nương xác thực sưng lên như cái bánh bao, hắn chậm rãi xoa giúp nàng. Giang Diệu hưởng thụ cử chỉ ôn nhu của hắn, thoáng ngửa đầu nhìn hắn, nói, “Kỳ thực lúc Nguyên Bảo mới vừa vào cung, ta đã nghĩ đến chuyện tìm chàng giúp đỡ, ta sợ hắn không thể ứng phó với Thụy Vương...”

Lục Lưu dừng động tác một chút, hỏi: “Vậy sao không nói với ta?”

Giang Diệu ngượng ngùng nói: “Ta không muốn thiếu chàng quá nhiều ân tình.” Thân phận hai người bọn họ, đã có chút không bình đẳng. Nếu nàng lại nhờ hắn xử lý chuyện như vậy, lại nợ thêm một ân tình. Nói xong, nàng liếc mắt nhìn hắn, thấy cằm hắn kéo căng, lúc này mới lấy tay đâm đâm vào ngực hắn, thăm dò hỏi, “Sao, chàng tức giận à?”

Lục Lưu nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng, ăn ngay nói thật trả lời: “Có một chút.” Có điều hắn cũng hiểu lo lắng của nàng, nói tiếp, “Kỳ thực Đôn Nhi phẩm tính không xấu. Có điều —— chuyện hôm nay xác thực là hắn không đúng, ta sẽ cố gắng xử lý. Nàng yên tâm, sẽ cho nàng một câu trả lời.”

Đây là... Có ý đứng về phía nàng sao?

Trong lòng Giang Diệu ngọt ngào, có chút mừng rỡ nho nhỏ. Nghĩ đến tiểu thiếu niên dương dương tự đắc đưa đến cứu binh, nhưng không ngờ người này là của nàng. Nàng tất nhiên hiểu được, Lục Lưu là vì nàng nên mới ra mặt. Từ xưa tới nay, đối phó với nam nhân hữu dụng nhất chính là mỹ nhân kế, nhưng Tạ tiên sinh thường nhắc nhở nàng, nữ tử tránh lấy sắc dụ người. Nhưng lúc này đây, nàng có phải là cũng coi như đã dùng mỹ nhân kế, lừa gạt Lục Lưu đến trong doanh trận của nàng rồi không.

Giang Diệu không có rãnh rỗi đi cầu xin cho Thụy Vương, dưới cái nhìn của nàng, Thụy Vương bá đạo như tiểu ma vương, xác thực nên phải dạy dỗ thật tốt mới được. Chỉ là nàng có chút bận tâm, liền hỏi: “Thái Hậu sẽ không có ý kiến gì với chàng chứ?”

Lục Lưu nói: “Nàng yên tâm.”

Hắn nói yên tâm, nàng liền yên tâm. Nàng gật đầu “Vâng” một tiếng, rõ ràng có chút nhớ hắn, nhưng khi gặp mặt, lại không biết nói gì với hắn. Kỳ thực, cho dù cùng nhau chờ ở một nơi, im lặng không nói lời nào, cũng đã khiến nàng thỏa mãn. Trong khi nàng đang nghĩ ngợi, bàn tay xoa nhẹ sau gáy thoáng dùng sức, kéo nàng ép vào trong ngực hắn.

Hơi thở trên người Lục Lưu mát lạnh, lại có mùi vị nam nhân đặc biệt, ngửi vào có thể khiến cho người khác thoải mái. Hai đời gộp lại, nàng là lần đầu tiên thân cận như vậy với nam nhân khác. Nàng đưa tay chống đỡ trước ngực hắn, mũi không nhịn được ngửi thêm mấy lần.

Lục Lưu nhìn bộ dáng nàng giống như cún con, không nhịn được cười, lại nghĩ đến vừa nãy Thụy Vương đụng lên bụng nàng, mới đưa tay đặt lên bụng nàng xoa nhẹ mấy lần. Giang Diệu hiểu được hắn có ý tốt, nhưng vuốt bụng nàng như vậy, làm nàng có chút ngại ngùng.

Nàng ngẩng đầu sững sờ nhìn hắn, thấy hắn dùng đôi mắt sáng rực nhìn vào trước ngực nàng, lúc này nàng mới đỏ mặt vội vàng nói: “Chàng nhìn cái gì chứ.”

Nguyệt sự đến rồi, Giang Diệu chính là đại cô nương, thân thể này cũng dần dần nẩy nở, có điều vẫn còn quá ngây ngô, trước ngực chỉ là hai cái bánh bao nhỏ khô quắt, có gì đáng xem chứ? Lục Lưu mặc dù để tâm với nàng, cũng không thể ăn được, nhưng bàn tay này, thật đúng là có thể xuống tay. Hắn cười khẽ không lên tiếng. Giang Diệu chợt phản ứng lại, là nàng tự mình đa tình, nhất thời gò má nóng rát, nhưng cũng không nhịn được nhếch miệng cười.

Lục Lưu xoa bụng giúp nàng một lúc, Giang Diệu theo bản năng nhìn về phía hắn: “Hả?”

Lục Lưu mím môi, bỗng nhiên nói: “Diệu Diệu. Ta muốn hôn nàng, có được không?”

Hai người bọn họ đã như thế rồi, hắn lại còn khách khí. Giang Diệu có chút không quen, có điều thấy hắn tôn trọng nàng, hiển nhiên là đặt nàng trong lòng. Nàng do dự một lúc, mới khoa tay múa chân một hồi, nói: “Một xíu thôi nhé.”

Được, một xíu thì một xíu, dù sao cũng hơn không có.

Hắn liền không khách khí. Lúc Lục Lưu cúi người, ngậm cái miệng nhỏ của nàng mút vài cái, vừa ngọt vừa mềm, khiến hắn muốn nuốt luôn cái miệng của nàng. Sau khi hắn hôn mấy cái, liền để trán hắn đụng vào trán nàng, hỏi chuyện hôm nay tiến cung. Hai gò má Giang Diệu ửng đỏ, đem sự tình rõ ràng mười mươi nói cho hắn, “...Tình tình trưởng công chúa rất tốt, ta rất thích. Có điều nàng hơi lỗ mãng, thêu thùa quả thật có chút khó khăn.” Nhớ tới hôm nay nàng nhìn trưởng công chúa dùng tư thế khó chịu cầm kim may, nàng liền cảm thấy buồn cười.

Lục Lưu nắm nàng tay, nói: “Thêu thùa của nàng rất tốt?”

Giang Diệu làm loại công việc cần bình tâm tĩnh khí, kiên nhẫn như thế này rất có năng khiếu, có điều nàng cũng không dám mèo khen mèo dài đuôi, chỉ nhỏ giọng nói: “Cũng tạm được.” Nàng thấy Lục Lưu đang nhìn mình chằm chằm, trong lòng đã hiểu, nhưng biết mà còn hỏi, “Chàng nhìn ta làm gì?”

Lục Lưu nói: “Diệu Diệu, thêu cho ta một cái hầu bao đi.”

Giang Diệu bĩu môi nói không muốn, sau khi thấy bộ dáng của hắn tỏ vẻ không muốn bỏ qua cho nàng, nàng mới lui bước nói: “Nói sau đi.” Nàng cảm thấy thời gian hai người ở bên nhau cũng đủ lâu, liền thúc giục, “Chàng nhanh đi ra ngoài đi, nếu bị người khác nhìn thấy không tốt.”

Lục Lưu biết tiểu cô nương da mặt mỏng, cũng không ép buộc nàng, chỉ hôn một cái lên trán của nàng, sau đó mới xoay người rời đi.

Giang Diệu lấy hai tay che khuôn mặt nóng bỏng của mình, mắc cỡ không nói được gì. Chờ đến khi nghe tiếng bước chân trưởng công chúa đi vào, lúc này Giang Diệu mới bước lên nghênh tiếp. Nói tới Thụy Vương, trưởng công chúa cũng hiểu rõ tính tình của hắn, nói: “... Đôn Nhi chính là bị mẫu hậu làm hư, mấy năm qua hành hạ không ít người.” Nàng biết Thụy Vương đụng phải Giang Diệu, nhìn thân thể nhỏ bé gầy yếu của Giang Diệu, hỏi, “Diệu Diệu ngươi không sao chứ?”

Giang Diệu cười nói không có chuyện gì.

Lát sau Kiều Nguyên Bảo đã đổi y phục đi vào. Kiều Nguyên Bảo còn nhỏ tuổi, trước khi vào cung đã chăm chỉ học quy củ trong cung, hiện nay nhìn trưởng công chúa, bé ngoan vội vã ngoan ngoãn khéo léo hành lễ, động tác đúng hình đúng dạng. Trưởng công chúa thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Kiều Nguyên Bảo có chút bầm tím, trên tay phải cũng quấn mấy lớp băng gạc, liền lúng túng nói: “Đôn Nhi thực sự càng ngày càng hư hỏng, đệ yên tâm, bản cung nhất định sẽ cho đệ một câu trả lời.”

Kiều Nguyên Bảo không lên tiếng, chỉ ngoan ngoãn đứng bên cạnh Giang Diệu. Chờ người của Kiều phủ tới đón Kiều Nguyên Bảo, Giang Diệu mới dẫn Kiều Nguyên Bảo ra Thiên điện. Hai biểu tỷ đệ vừa bước ra bên ngoài, liền nghe được bên trong điện truyền đến tiếng khóc nức nở. Giang Diệu và Kiều Nguyên Bảo không hẹn cùng dừng bước chân, đối mặt nhìn nhau, vểnh tai lên nghe cẩn thận, mới ngờ ngợ nghe được vài câu như “cứu mạng”, “Biểu ca, đệ không dám nữa.”

Lúc đầu Kiều Nguyên Bảo còn tưởng rằng Lục Lưu đứng bên phía Thụy Vương, vào lúc này nghe hiểu được Lục Lưu đang giáo huấn Thụy Vương, nhất thời liền lộ ra nụ cười xán lạn, nhìn về phía Giang Diệu nói: “Tiểu biểu tỷ, Đại ca ca giỏi quá.”

Hắn ưỡn thẳng lưng, dương dương đắc ý nói, “Biết ngay Đại ca ca rất tốt với Nguyên Bảo.”

Giang Diệu thấy biểu đệ mập rốt cuộc đã cười, tâm trạng tất nhiên cũng hài lòng.

Có điều... Lục Lưu làm vì thương nàng đấy.

Sau khi đưa Kiều Nguyên Bảo lên xe ngựa, Giang Diệu cũng tạm biệt cùng trưởng công chúa, về phủ Trấn Quốc Công.

Cũng thật khéo, xe ngựa vừa chạy được nửa đường thì hỏng. Giang Diệu cùng hai nha hoàn đành ngồi chờ xa phu sửa xe, một lát sau, đã thấy một chiếc xe ngựa màu đen dừng lại, một công tử trẻ tuổi phong độ nhanh nhẹn từ trên xe đi xuống. Chỉ là vị công tử trẻ tuổi này mặt mày phong lưu, chính là loại công tử bột.

Không may là, Giang Diệu biết công tử bột này.

Phùng Ngọc Tuyền bước đến, nói: “À, xe ngựa Giang muội muội hỏng rồi.” Y nhiệt tình nói, “Nhìn sắc trời không còn sớm, nếu không để ta tiễn Giang muội muội trở về.”

Giang Diệu bị Phùng Ngọc Tuyền gọi một tiếng “Giang muội muội”, nàng nhíu mày, nhàn nhạt nói một câu: “Không cần.”

Phùng Ngọc Tuyền không dễ buông, nói: “Giang muội muội yên tâm, muội ngồi bên trong, ta ngồi bên ngoài, vậy có được hay không?” Trước đó vài ngày, Phùng Ngọc Tuyền vẫn bám lấy người cô Phùng Thị để tạo cơ hội cho y, nhưng mỗi lần như vậy Phùng Thị đều nói hắn đừng gấp. Chỉ là tính tình Phùng Ngọc Tuyền xưa nay rất gấp, huống hồ chuyện như thế, y có thể không nóng nảy được sao? Hôm nay y đã hỏi thăm được, Giang Diệu vào trong cung, liền ở chỗ này ôm cây đợi thỏ, đợi đúng một canh giờ, thật vất vả y mới đợi được, sao có thể cam lòng thả nàng đi?

Hai mắt Phùng Ngọc Tuyền ngắm tới ngắm lui trên người Giang Diệu, hai nha hoàn nhìn mà còn muốn móc mắt y ra, dù sao y cũng coi như là nửa biểu công tử, nên cũng không dám đụng tới y, chỉ tiến lên che chở trước mặt tiểu thư nhà mình. Không được nhìn thấy người mình sáng nhớ chiều mong, lông mày Phùng Ngọc Tuyền nhíu lại, thầm nghĩ hai nha hoàn này thật không có mắt.

Giữa lúc này, lại có một chiếc xe ngựa ngừng lại.

Màn xe vừa kéo ra, chợt thấy một nụ cười thanh lệ xinh đẹp xuất hiện.

Mà tiểu cô nương này, chính là biểu tỷ Lương Thanh Huyên mà Giang Diệu ít lui tới. Lương Thanh Huyên là một người thông minh, một chút liền nhìn ra đầu mối, mà nàng cũng biết Phùng Ngọc Tuyền, biết được người này mười phần là công tử bột. Lương Thanh Huyên mỉm cười giải vây nói, “Ta đang muốn đến thư viện tìm Đại ca ta, cũng vừa khéo cùng đường đi ngang qua phủ Trấn Quốc Công. Diệu Diệu, hay muội đi chung với ta đi.”

Giang Diệu gật đầu, cảm kích nói: “Vậy thì làm phiền Huyên biểu tỷ.” Một cái liếc mắt nàng cũng không nguyện ý nhìn Phùng Ngọc Tuyền phía sau, trực tiếp được Bảo Cân và Bảo Lục đỡ lên xe ngựa Lương Thanh Huyên.

/216

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status