Chương 1021: Bức Tranh Một Nhà Ba Người
Lục Hàn Đình đứng lặng ở cửa phòng, áo sơ mi trắng từ trong quần tây đã tháo ra, lui đi vẻ lạnh lẽo cô quạnh cắm dục ngày thường thêm máy phần tà mị không kìm chế được, ngọn đèn sáng chói chiều xuống người đàn ông, nồi bật bất phàm, anh tuần thành thục.
Người đàn ông 32 tuổi, thời gian ba năm lắng đọng tất cả sắc bén sát phạt trên người anh, thân phận địa vị giàu có lại càng khiến anh càng tỏa ra mị lực nam tính khó có thể dùng lời diễn tả, Lục Hàn Đình của bây giờ thỏa mãn tất cả huyễn tưởng của phụ nữ với người đàn ông.
Ba năm nay, bao nhiêu phụ nữ như sói như hỗ nhào đến anh.
Nhóm người làm nữ trẻ tuổi đều lặng lẽ đỏ mặt, cảm thầy tư thế vị nam chủ nhân này nhấc chân đạp cửa “man” đến bạo nỏ, khiến người ta nghe vừa sợ, trái tim lại loạn nhịp.
Âm, một tiếng, khi Lục Hàn Đình đạp cước thứ hai, cửa phòng mở ra.
Bàn tay rõ khớp xương chống lên ván cửa đẩy cửa phòng ra, anh nhắc chân dài đi vào, Bịch Sữa Nhỏ(*) nằm trên giường, trùm thành một cục nhỏ trong chăn, ngay cả đầu cũng không thấy.
(‘) Bịch sữa nhỏ: một cách gọi dễ thương để chỉ những cậu bé đáng yêu mềm mịn như bịch sữa.
“Lục Thần Dịch, con ngứa da đúng không?”
Lục Hàn Đình quỳ gối bên giường, “xoát” một cái vén chăn lên, bàn tay thon dài móc cái áo Bịch Sữa Nhỏ, trực tiệp nhắc cậu lên.
Tất cả nhẫn nại đều đã bay mắt, ba năm nay mang theo đứa con trai này, lúc nào cũng có chuyện.
Thế nhưng lần trước ở trong hội sở thấy được Hạ Tịch Quán, khuôn mặt nhỏ dịu dàng đáng yêu so với cánh hồng còn non mềm hơn kia, cô còn ra ngoài rêu rao, sống rất chỉ là hạnh phúc như thế.
Kỳ thực anh nghĩ tới chất độc trên người cô, năm đó chất độc kia mạnh mẽ kịch liệt như vậy, nhưng bây giờ cô dường như đã khỏe hoàn toàn rồi.
Có lẽ ba năm nay cô về tới Lan Lâu Cổ Quốc, về bên mẹ mình Lâm Thủy Dao, hẳn là được Lâm Thủy Dao cứu chữa rồi.
Lục Hàn Đình thô lỗ ném Lục Thần Dịch lên giường, bàn tay rộng lớn vỗ lên mông cậu.
Chọt bức tranh trong tay Lục Thần Dịch rơi trên giường.
Bàn tay sắp đánh xuống đột nhiên cứng lại ở giữa không trung, cặp mắt sâu thẳm của Lục Hàn Đình bị kiềm hãm: “Đây là cái gì?”
Lục Thần Dịch về đến nhà liền khóa mình trong phong, không cho bắt cứ ai đến quấy rày, thì ra cậu chui vào trong chăn vẽ tranh.
Lục Hàn Đình nhìn bức tranh kia, đều là bóng lưng, người phụ nữ với vóc dáng tràn đây tiên khí xinh đẹp, mái tóc dài lay động, tay cô nắm một cậu bé bước chậm dưới ánh mặt trời, vô cùng ấm áp.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra cậu bé này chính là Lục Thần Dịch, người phụ nữ này chính là người mẹ mà Lục Thần Dịch tưởng tượng ra.
Nhưng người mẹ này rất giống… Hạ Tịch Quán!
Hoàn toàn là dựa theo dáng vẻ của Hạ Tịch Quán vẽ ra!
Lục Hàn Đình nhanh chóng nhíu mày: “Lục Thần Dịch, con vẽ cái gì đấy?”
Lục Thần Dịch nhanh chóng ngẳng cặp mắt to như bồ đào kia nhìn bố mình, cậu biết bố không thích nhắc đến mẹ, mỗi một lần bất kể là ai nhắc tới mẹ, bố đều sẽ không khống chế được, sẽ nỏi giận rất lớn.
Lục Thần Dịch nhặt bức tranh lên, giáu ở phía dưới gối.
Nhìn động tác thận trọng này của con trai, trái tim Lục Hàn Đình đột nhiên hung hăng tê rần, anh còn nhớ rõ lần đầu tiên ở Tây Uyễn vì bà nội nhắc tới Hạ Tịch Quán mà anh nổi giận, khi đó Dịch Dịch mới mười mấy tháng, Dịch Dịch sợ đến núp ở trong góc tường, chờ đến lúc anh tìm, Dịch Dịch cả người lạnh băng, toàn bộ cơ thể nhỏ đều không cầm được run rầy.
Hai năm qua Dịch Dịch càng lúc càng lớn, nhưng Lục Hàn Đình tìm khắp ký ức cũng không tìm ra có giây phút nào Dịch Dịch hỏi đến mẹ mình, Dịch Dịch chưa từng ở trước mặt anh nhắc đến mẹ mình.
/2191
|