Chương 1667:
Diệp Linh giãy giụa, hơi thở anh liền phât trên mặt cô, còn mang theo nhiệt độ cơ thể anh từng chút nóng rực, người đàn ông mặt ngoài nhã nhặn cắm dục này trong cốt nhục lại vô cùng hắc ám, tà mị, công việc bề bộn, đều sẽ tự dưng kèm theo dục vọng mãnh liệt, chỉ muốn ở trên giường phát tiết.
Hơn nữa, anh thật đúng là chờ đến cơ hội liền sàm sỡ cô.
“Tôi muốn đánh anh liền đánh, còn cần lý do sao?” Diệp Linh ngắng đầu nhìn anh.
Hô hấp Có Dạ Cần trầm xuống, bàn tay khóa eo nhỏ của cô, lực đạo lớn hận không bám gãy thắt lưng cô.
Diệp Linh nhanh chóng đau, cô chau mày: “Xin lỗi Cố tổng, tôi sai rồi, nhìn trí ì nhớ tôi này, anh đã có niêm vui mới, tôi đã là người mắt đi sự cưng chiều của anh rồi, về sau không dám lại làm càn như vậy nữa, anh có thể buông tôi ra trước không?”
Trên má phải trắng nõn của Có Dạ Gần đã nổi lên rõ ràng một dấu tay đỏ tươi, trên đời này người có thể tùy ý tát anh như thế, chỉ có một mình cô.
Cô nói cô không dám càn rỡ, anh thấy không ai làm càn hơn cô.
“Trả ảnh chụp lại cho tôi, tôi để em đi.”
Cố Dạ Cẩn mím môi nói.
Ảnh chụp…
Lại là ảnh chụp…
“Tôi không có.” Diệp Linh nhướng mày, ý kia là – anh cứ việc nói thẳng anh muốn làm gì đi!
Có Dạ Cẩn liếc mắt cô – lời này là em nói đấy.
Một giây ké tiếp, anh giơ tay lên, cởi áo len trên người cô.
Ngày hôm nay Diệp Linh mặc một chiếc áo len trắng cổ lọ màu xanh nước biển và một chiếc váy hoa có dây buộc bên trong, rất đơn giản, thời trang và quyến rũ, vậy mà anh còn trực tiếp cởi áo len của cô.
“Cố Dạ Cần, anh làm cái gì?”
“Em nói tôi làm cái gì, em không chịu trả ảnh chụp lại cho tôi, tôi đây chỉ có thể… soát người thôi!”
Soát người?
Một luồng máu nóng xông lên não Diệp Linh: “Cố Dạ Cần, anh kéo tôi vào trong phòng anh chính là để soát người? Tôi thấy ảnh chụp chỉ là ngụy trang của anh, có phải mỗi lần nhìn thấy tôi, giữa chúng ta đều phải phát sinh cái gì đó đúng không? Anh rốt cuộc có bao nhiêu đói khát thế hải”
Có Dạ Cần muốn văng tục, mẹ kiếp!
Anh năm nay đã 29 tuồi, ngoại trừ năm cô 18 tuổi một kia nếm mùi nhục dục, hời điểm khác đều là một hòa thượng.
Nếu như anh trời sinh không có hứng hú với phụ nữ thì thôi, thế nhưng, anh rất sớm đã để mắt tới Diệp Linh rồi, mấy năm nay đặt cô ở bên người nuôi ớn, cả ngày lẫn đêm khao khát, dục vọng điên cuồng phát sinh.
Ngày hôm nay thật sự là bị cô kích hích, nên mới cho Trần Viên Viên cơ hội, ai biết cô rốt cuộc lại xông vào, còn không buông tha nói anh bản.
Anh không rõ, anh bẩn hay không liên quan gì tới cô, không phải đã thả cô đi rồi à?
Vậy thì đi đi, để anh một mình ở trong bóng tối nơi này, tự sinh tự diệt.
Thế nhưng, cô rốt cuộc lại trở về.
Hiện tại cô còn hỏi anh – anh đói khát đến thế à?
Cố Dạ Cần dùng mấy ngón tay thon dài buông lỏng giữ cổ tay đang loạn động của cô, sau đó động tác gấp gáp vừa thô lỗ cởi áo len trên người cô, anh thở hỗn hển: “Linh Linh, tôi đói khát hay không trong lòng em không biết sao?”
“… Có Dạ Cần, anh buông ra, tôi đã biết sai rồi, nhận sai, tôi sẽ giúp anh gọi Trần Viên Viên kia về.”
/2191
|