Chương 1734:
Lục Hàn Đình gật đầu: “Chọn xong, là người này ạl”
“Được, vậy con có thể mở khăn che đầu cô dâu ra nhìn thử.”
Lục Hàn Đình giơ tay lên, chậm rãi mở khăn che đầu của cô dâu ra.
Oa Bên tai truyền đến tiếng hít vào.
Khuôn mặt lớn chừng bàn tay của Hạ Tịch Quán nanh xông vào ánh mắt, ngày hôm nay cô trang điểm nhẹ, khuôn mặt vốn tuyệt sắc nhỏ càng thêm rực rỡ, suôi tóc đen thanh thuân vì anh mà búi lên, phía trên là một cái vương miện nhỏ lấp lánh rực rỡ, không gì sánh được đoạt người, thật sự là cô dâu xinh đẹp nhất.
Lục Hàn Đình đã chọn đúng.
Ánh mắt Lục Hàn Đình rơi trên khuôn mặt nhỏ của Hạ Tịch Quán, phảng phất không di chuyển được nữa, anh si ngốc nhìn, sau đó cúi đầu, muốn hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
“Này, Lục tổng, anh đang làm cái gì đấy!” Toàn trường bật cười.
Mọi người ồn ào nói: “Lục tổng, chỉ là bảo anh cởi khăn che đầu xem cô dâu, chứ không bảo anh hôn cô dâu.”
“Lục tông, còn chưa tới phân đoạn hôn cô dâu đâu.”
“Lục tổng, vừa rồi anh nhìn cô dâu đến ngây người, có phải đã không thể chờ đợi rồi không, chúng tôi cũng đều còn ở đây mà.”
Ở trong tiếng ồn ào của mọi người, khuôn mặt nhỏ của Hạ Tịch Quán đỏ bừng, cô mềm mại liếc Lục Hàn Đình – nhìn đi, mất mặt rồi kìal Lục Hàn Đình lần đầu tiên làm chú rẻ, rất khẩn trương, không có kinh nghiệm, anh giữ thật chặt bàn tay mềm như không xương của Hạ Tịch Quán trong bàn tay mình, thấp giọng lưu luyến nói: “Quán Quán, hôm nay em thật đẹp.”
Hạ Tịch Quán ngọt ngào cong đôi môi đỏ mọng, vì một tiếng “em thật đẹp” này của anh, càng vì anh trong đám đông mịt mò đã liếc mắt liền tìm được cô.
Trong tiếng ồn ào và vòng vây của mọi người, Lục Hàn Đình ôm ngang Hạ Tịch Quán lên, trực tiếp lên xe hoa.
Cố Dạ Cần cũng tới, bên người là Trần Viên Viên, chú rể cô dâu đều đã đi, nhưng Cố Dạ Cần vẫn chưa đi.
Trần Viên Viên có chút khiếp đảm và tâm thần bắt định, đêm đó sau khi Cố lão gia tử đến, cô ta lại trở về bên cạnh Cố Dạ Cần, Cố Dạ Cẩn mặc dù không cự tuyệt, nhưng hết sức lãnh đạm với cô ta, không nói chuyện, thậm chí cũng không nhìn cô ta, gần như xem cô ta thành không khi.
“Cố… Cố tổng,” Trần Viên Viên nhỏ giọng nói: “Chúng ta… cũng đi thôi.”
Cô Dạ Cân hai tay đút trong túi quân, cặp mắt lạnh kia rơi vào bảy cô dâu giả đang đội khăn che đầu phía trước, anh phảng phất không nghe được lời Trần Viên Viên, nhắc đôi chân dài, đi lên trước.
Trần Viên Viên kinh ngạc nhìn anh, rất nhanh con ngươi liền co rụt, bởi vì cô ta chứng kiến Cố Dạ Cần đi thẳng tới trước mặt một cô dâu, sau đó giơ tay lên, cởi khăn che đầu của cô dâu ra.
Một giây kế tiếp, khuôn mặt nhỏ minh diễm kia của Diệp Linh liền rơi vào trong tầm mắt.
Trần Viên Viên chắn động ngay tại chỗ, cô ta biết nguyên nhân Cố Dạ Cần vẫn đứng yên không đi, bởi vì anh và Lục Hàn Đình, ở trong đám đông liếc mắt liền thấy được Diệp Linh.
Hiện tại anh đi lên trước, trực tiếp mở khăn che đầu của Diệp Linh ra.
Hai cái tay xuôi ở bên người Trần Viên Viên nhanh chóng siết thành quyền, không cam lòng lại ghen ghét.
Diệp Linh làm phù dâu, tự nhiên muốn tham dự trò chơi tám cô dâu này, Hạ Tịch Quán đã bị Lục Hàn Đình mang đi, cô chuẩn bị đi ra, nào biết đột nhiên có một đôi bàn tay đi qua, cởi khăn che đầu của cô ra.
Cô ngước mắt, khuôn mặt tuần mỹ nhã nhặn của Cố Dạ Cẩn đã phóng đại trong tầm mắt cô.
Anh lại trực tiêp tới vươn tay cởi khăn che đầu của cô ra.
/2191
|