Chương 1853:
Cố Dạ Cần lười biếng tựa lưng trên ghế, thờ œơ mở miệng: “Ông nội, ông cứ để con lựa chọn giữa giang sơn và mỹ nhân mãi, con hiện tại nói cho ông biết đáp án, con là một người rất tham lam, giang sơn và mỹ nhân, con đều muốn.”
“Mày!” Cố lão gia tử tức giận lui về phía sau mấy bước, may mắn có quản gia đỡ lại lão.
Diệp Linh nhìn Cô Dạ Cân thời khăc này, cô cũng không phủ nhận mị lực của Cố Dạ Cần, người đàn ông tuấn mỹ cường đại như vậy, hô mưa gọi gió ở cạnh cô, bảo vệ cô cả mấy chục năm, cô rất khó để không động tâm.
Trừ anh ra, trong mắt cô không còn có bất kỳ người đàn ông nào khác.
Lúc Cố Dạ Cần hạ mắt liền thấy Diệp Linh đang si ngốc nhìn anh, đầy mắt là ánh nước, ánh mắt như thế… anh đã rất nhiều năm không thấy rồi.
Cố Dạ Cần nhịn không được vươn bàn tay to nắm khuôn mặt nhỏ của cô.
Lần này Diệp Linh không phản kháng, cô ngoan mêm dán mặt mình vào lòng bàn tay của anh, thân mật cọ lên.
Lúc này giọng Cố lão gia tử liền truyền đến: “A Cần, mày đừng để bị Diệp Linh mê hoặc, mấy năm này nó luôn từ chối mày, nhưng gần đây nó đột nhiên không từ chối nữa, luôn là như có như không bắt đầu câu dẫn mày, dẫn ngươi mắc câu, lẽ nào mày không nghi ngờ qua sao?”
Diệp Linh cảm thấy ngón tay của Cố Dạ Cần đột nhiên dừng lại.
Diệp Linh biết, người đàn ông cơ trí cảnh giác như Cố Dạ Cần, chắc chắn đã sớm nghỉ ngờ.
“Trước đó Diệp Linh gặp được một vị cố nhân của Diệp gia, vị cố nhân này nói rất nhiều điều không giải thích được, bà ấy nói cho Diệp Linh, nói người Diệp gia đều là vô tội, còn nói năm đó là bố con một phía tình nguyện, thèm thuồng lại có ý đồ nhúng chàm mẹ Diệp Linh, vở tuồng bắt kẻ thông dâm kia chẳng qua là âm mưu của bố con, là bố con chuốc mê mẹ Diệp Linh, mà tai nạn của Diệp Linh xe cộ cũng là bởi vì người đứng đằng sau của Cố gia, thậm chí, anh trai của Diệp Linh cũng chính là tiểu bá vương Diệp Minh năm đó kinh diễm cả Tứ Cửu Thành cũng là Cô gia hại chêt, tât cả đêu là bởi vì Cô gia… Những lời nói hoang đường này Diệp Linh ấy vậy cũng tin, äả từng gọi điện thoại nói với ta, về sau ả cùng Cố gia, không chết không dừng.”
“Chuyện kế tiếp A Cẩn con cũng biết, Diệp Linh bắt đầu chủ động lấy lòng, chủ động tiếp cận con, A Cần, con tỉnh lại đi! Diệp Linh căn bản cũng không yêu con, lúc này ả chủ động tiếp cận ngươi chẳng qua là vì lợi dụng con, lợi dụng con phá hủy toàn bộ Cố gia, ta, bố con, còn mẹ con nữa, thậm chí là con, đều là mục tiêu của ải!”
Diệp Linh đều phải bật cười, Cố lão gia tử nói đến là dạt dào tình cảm như thế, diễn tả hết thương cảm và ủy khuất bên trong ra, thật giống như những lời kia đều là vu họa, Cố gia vẫn luôn trong sạch, trên tay của bọn họ chưa từng có dính máu người Diệp gia.
Lừa gạt, tham lam, dối trá, âm hiểm, vốn chính là phẩm chất người Cố gia.
Diệp Linh ngước mắt, thản nhiên đón nhận ánh mắt Cố Dạ Cần.
Không thấy rõ biểu cảm trên mặt Cố Dạ Cần, hoặc có lẽ là, anh căn bản cũng không biểu cảm, anh nhàn nhạt nhìn Diệp Linh: “Ông nội, con biết rồi, trời đã khuya lắm rồi, con sai người tiễn ông về nghỉ.”
“A Cần, ông nội đã nói đến nước này, tự con suy nghĩ thật kỹ đi!” Cố lão gia tử xoay người rời đi.
Trên sân cỏ, quản gia cung kính kéo ra cửa sau xe, hắn lo lắng nói: “Lão gia tử, tôi thấy hiện tại thiếu gia thực sự bị Diệp tiểu thư mê hoặc rồi, mấy câu vừa rồi của ngài thật sự có thể phát huy tác dụng sao?”
Trong đôi mắt đục ngầu kia của Cố lão gia tử tràn ra ý cười bí hiểm, không trả lời mà hỏi lại: “Ông nói, vừa rồi lời của ta, A Cần tin mấy phần?”
Quản gia cứng đờ: “Lão gia tử, ý của ông là?”
Trong thư phòng, Cố lão gia tử đi, Diệp Linh nhanh chóng dùng cả tay chân bò ra, cô chỉnh sửa quân áo trên người một chút.
Lúc này bên tai liền truyền đến tiếng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông: “Linh Linh, em có cái gì muốn nói với anh không?”
Diệp Linh nghiêng mặt, chỉ thấy Cố Dạ Cần chậm rãi xoay ghế làm việc, đôi con ngươi đen thanh bần rơi trên khuôn mặt nhỏ của cô.
Diệp Linh giơ tay lên, dịch một luồng tóc bên quai hàm đến sau tai: “Ông nội anh nói không sai, lần này em tới đến cạnh anh chính là muốn báo thù.”
/2191
|