Chương 1890:
Hạ Tịch Quán tiếp điện thoại.
Cố Dạ Cẩn siết chặc điện thoại, nuốt khẩu khí xuống: “Lục thái thái, về Diệp Linh, tôi có một việc muốn hỏi cô.”
“Linh Linh? Cố tổng mời nói.”
“Chuyện Diệp Linh không thể mang thai này, cô biết không?”
“Biết.”
Quả nhiên, cô bạn thân Hạ Tịch Quán cái gì cũng biết.
“Diệp Linh vì sao không thể mang thai, trời sinh, hay là sau này mới bị?” Cố Dạ Cần hỏi.
Bên kia Hạ Tịch Quán im lặng vài giây: “Cố tổng, chuyện này tại sao anh không đi hỏi Linh Linh?”
“Không muốn nói? Không sao, vậy tôi đổi cách hỏi khác, Diệp Linh không thể mang thai, nhưng lại rất sợ mình mang thai, ngay từ đầu tôi không nhận thấy được dị thường, nhưng bây giờ tôi cảm thấy rất không thích hợp, mỗi lần tôi đụng tới cô ấy, cô ấy luôn khăng khăng muốn dùng biện pháp tránh thai hay thuốc tránh thai, đây không phải là một vấn đề mà người không thể mang thai trời sinh sẽ quan tâm, trừ phi… không thể mang thai này là do sau này có được, cũng chính là, người làm.”
Hạ Tịch Quán không kỳ quái, người đàn ông cơ trí cảnh giác như Cô Dạ Cần, sớm muộn có một ngày sẽ hoài nghỉ, tuy là ngày này so với trong tưởng tượng của cô sớm hơn đôi chút.
“Theo góc độ y học mà nói, rất có thể Linh Linh trước đây ở phương diện nào đó trải qua thương tích, đến nay vẫn chưa khỏi hẳn, cho nên tạo thành một phản ứng căng thẳng sau chấn thương.” Hạ Tịch Quán nói.
Cố Dạ Cẩn không có biểu cảm nào, thanh tuyến lãnh đạm không lộ ra chút tình cảm: “Vậy lục thái thái là chắc chắn sẽ không nói cụ thể thương tích ở phương diện nào đó này cho tôi biết, phải không?”
“Cố tổng, không phải tôi không nói, mà là tôi không có cái quyền này, nếu như Linh Linh muôn nói cho anh biệt, cô ây tự nhiên sẽ nói.” Nói xong, Hạ Tịch Quán cúp điện thoại.
Nghe tiếng “tút tút”, Cố Dạ Cẩn trực tiếp vứt điện thoại xuống trên bàn làm việc, giữa mi tâm anh tuần đã dâng lên một tầng sương mù.
Thư ký riêng thận trọng mở miệng: “Chủ… Chủ tịch…”
Cố Dạ Cẩn không ngắng đầu, phiền lòng nói: “Được rồi, cậu có thể đi.”
“Vậy tối hôm nay chủ tịch là dự định ngủ ở… trong phòng làm việc sao?”
Thư ký riêng nhìn, chủ tịch ngài còn không thừa nhận, chính Diệp tiểu thư đuổi ngài ra khỏi phòng, ánh mắt anh ta thảm thương nhìn Cô Dạ Cân.
Có Dạ Cần tức giận cầm lấy một phần văn kiện ném về phía thư ký riêng: “Không muốn cút thì ở lại tăng cal”
Thư ký riêng chạy nhanh như làn khói.
Phòng làm việc chủ tịch triệt để an tĩnh, Cố Dạ Cẩn ngồi trên ghế làm việc, không biết làm sao nữa, trong lòng anh rất loạn, còn có một… cảm giác bất an cực độ.
Anh không biết cảm giác bất an này đến từ nơi nào, với quyền thế địa vị của anh giờ này ngày này, đã không còn thứ để sợ hãi.
Diệp Linh không bình thường, chí ít anh thấy tuyệt đối không bình thường, mỗi lân nhặc đên vân đê mang thai này, cô giống như là một con nhím nhỏ dựng gai toàn thân lên, cùng lúc muốn đâm anh bị thương, mặt khác lại cần thận bảo vệ mình, dường như… đang len lén liếm láp vết thương gì đó không muốn ai biết.
Hạ Tịch Quán đang lừa anh.
Cố Dạ Cần nhắm mắt, trong lòng nhắc lên sóng gió kinh hoàng, kỳ thực anh có thể đoán ra rất nhiều khả năng, tỷ như…
Tỷ như cái gì?a
/2191
|