Chương 1906:
Sorry cả nhà, sáng nay mình quên mất
Thế nhưng, Diệp Linh chậm rãi lắc đầu, cô ngước đôi mắt đen láy nhìn Cố Dạ Cân: “Anh nghĩ răng màn trả thù của em kết thúc rồi à, không phải, đây mới là bắt đầu.”
“Cố Dạ Cần, em sẽ không cùng anh kết hôn, đừng làm chuyện một phía tình nguyện nữa, em sẽ không gả cho anh, em chỉ muốn báo thù, nhưng không phải dùng phương thức này, liên lụy đến hạnh phúc của mình, bởi vì, các người không đáng.”
“Em hy vọng có một ngày vạch trần chân tướng, thân xác còn có thể thoát khỏi mảnh bùn lầy dơ bẩn này, em muốn cáo biệt tất cả những chuyện và người trong quá khứ, về sau đón lấy ánh nắng, sống thật tốt.”
Cố Dạ Cần đã biết, trái tim của cô đã đi xa, cô đã không kịp chờ đợi biến anh thành người xưa, trong tương lai của cô đã không có anh.
Đêm khuya, Diệp Linh đã ngủ rồi, Cố Dạ Cần nằm cạnh cô, không hề buồn ngủ, anh nhìn khuôn mặt mềm mị trong ngực, sau đó cằm tay cô.
Tay của cô mang nhẫn của anh, cô một lòng muốn lấy nhẫn xuống, căn bản cũng không nhìn kỹ, nếu như cô nhìn kỹ sẽ phát hiện trong vách nhẫn điêu khắc vài chữ tiếng Anh rất nhỏ kiểu -J love L.
JL là tên viết tắt của bọn họ, love là yêu, là lời yêuanh chưa từng nói ra khỏi miệng.
Trước đây cô hỏi anh – Cô Dạ Cân, anh yêu em không?
Làm sao có thể không yêu?
Tình yêu của anh tới sớm hơn tình yêu cô rất nhiều năm, ở nơi cô không biết, dung nhập vào máu xương anh, điên cuồng sinh trưởng.
Tất cả đáp án cô muốn, đều ở trong chiếc nhẫn kim cương này.
Cố Dạ Cần đứng dậy, đi tới gian phòng cách vách, bật lên chiếc đèn tường, anh bắt đầu nặn con người sứ nhỏ đó.
Lúc cô mang thai anh không biết, thế nhưng, anh luôn cảm giác đó là một đứa con trai.
Là con trai của anh và cô.
Rất kỳ quái, anh vẫn cảm thấy bản thân không thích con nít, nhưng bây giờ đầy đầu anh đều phác họa dáng vẻ con trai, anh cảm thấy, con trai hơn phân nửa sẽ giống như anh, một khuôn đúc ra từ anh, thế nhưng, mắt của con trai sẽ giống như Diệp Linh, có một đôi mắt đen láy sáng ngời, đã không còn sự âm u lạnh lẽo của người Cố gia, một lòng hướng đến ánh nắng.
Nặn xong con trai, Cố Dạ Cần lại nặn người sứ Diệp Linh, nặn người sứ chính mình, như vậy, một nhà ba người bọn họ đang cùng nắm tay nhau.
Cố Dạ Cần về tới phòng ngủ, Diệp Linh vẫn còn ngủ say, khuôn mặt mềm ñmị tái nhợt ửng ra vài phần hồng.
Cố Dạ Cần đặt một nhà ba người sứ trong tay cô, sau đó cụp mắt hôn lên cái trán trắng nõn của : “Linh Linh, đừng nỗ lực rời khỏi anh, em là Diệp gia đền cho anh, đời này em đều không chạy thoát lòng bàn tay anh.”
Diệp Linh đang ở ngủ say, đã định trước không thể cho anh bất kỳ câu trả lời nào.
Lúc này “ding” một tiếng, điện thoại của anh có tin nhắn tới.
Cố Dạ Cần mở tin nhắn ra, nội dung tin nhăn là – đã tra được tung tích Diệp Minh.
Lúc Diệp Linh mở mắt ra Cố Dạ Cần đã đi rồi, mấy ngày này anh bề bộn nhiều việc, vội vàng chuẩn bị hôn lễ và nhà mới.
Dư luận trên internet anh không xuất thủ, lúc làm Diệp Linh từ đại minh tinh biến thành Thiếu phu nhân hào môn, dư luận đã cách cô rất xa.
Cho dù ngày hôm qua cô nói rất rõ ràng, sẽ không gả cho anh, sẽ không kết hôn với anh, nhưng anh dường như không nghe thấy, cuộc hôn lễ này càng ngày càng gần.
Diệp Linh hai mắt mắt nhập nhèm nhìn đèn treo trên đỉnh đầu một hồi, sau đó ngồi dậy, lúc này có một thứ đột nhiên từ trong lòng bàn tay của cô rơi trên giường.
/2191
|