Chương 1910:
Diệp Linh nâng đôi mắt đen láy nhìn anh, câu đôi môi đỏ mọng: “Không cần lo, em chỉ là cảm thấy hôm nay là hôn lễ cuả chúng ta, tất cả mọi người phải đến đủ, mẹ và ông nội anh đã tới, thế nhưng ba anh còn chưa đến.”
Nhắc tới Cố Hiền, Cố Dạ Cần hơi chau mày kiếm, ý kia là – ngày đại hôn của chúng ta mà em nói những thứ xấu xí đó làm cái gì?
Sau khi chuyện lần trước phát sinh , Cố Dạ Cẩn đã ném Cố Hiền ra nước ngoài, nước ngoài ăn ngon uống no, cũng có người của anh coi chừng, Cô Hiên không có tự do, đừng nhắc tới trở về nước.
“Em đã mời bố anh về rồi.” Lúc này Diệp Linh nói.
Cố Hiền đã trở về?
Phía dưới Ôn Lam biến sắc, bà ta thật không ngờ Cố Hiền sẽ bị Diệp Linh “mời” trở về.
Sắc mặt Có lão gia tử hết sức âm trầm, song lão vẫn không nói chuyện, ánh mắt trầm đục mà sâu xa, không biết trong lòng đang tính toán thứ gì, lão chỉ lẳng lặng nhìn sự tình phát triển.
Lúc này “rằm” một tiếng, cửa phòng tiệc bị đẩy ra, Cố Hiền tới.
Cô Hiên thực sự đã trở vê.
Ôn Lam liền chuyển động xe đẩy: “Cố Hiền, sao anh trở lại, sao anh…”
Cố Hiền không phải tới một mình, bên cạnh gã có mấy cảnh sát chấp pháp, còng tay cảnh sát còng trên tay Cố Hiền, rất rõ ràng, Cố Hiền đã bị bắt.
“Các anh… các anh tại sao muốn bắt chồng tôi, các anh mau thả anh ấy ral”
Ôn Lam khiếp sợ nhìn những cảnh sát này, trợn tròn mắt.
Lúc này một viên cảnh sát lấy ra lệnh bắt giam: “Cố Hiền bị tình nghi trong vụ án cố ý cưỡng hiếp và giết người bằng tai nạn xe 20 năm trước. Chúng tôi đã bắt ông ta theo quy định của pháp luật và đưa ông ta về để điều tra.”
Cái gì?
Toàn trường hít vào, tất cả mọi người hoài nghi mình nghe nhằm.
Cố Hiền làm sao… lại phạm pháp?
Sắc mặt Ôn Lam đại biến: “Các anh nói bậy bạ gì đó, cái gì cố ý cưỡng hiếp và giết người bằng tai nạn xe, tôi nghe không hiểu các anh đang nói cái gì?”
Ôn Lam biết Cố Hiền có rất nhiều tình nhân, nhưng gã sẽ không làm: loại chuyện như cưỡng hiếp.
Bà ta không tin.
Tuyệt đôi không tin.
Cố Dạ Cần nhíu mày, lúc này anh cũng cảm giác bàn tay nhỏ trong lòng bàn tay mình lặng yên rút ra, Diệp Linh đi lên trước: “Cố phu nhân, bà nghe không hiểu sao, vậy tôi giải thích cho bà nhé.”
“20 năm trước, Cố Hiền bảo tài xế mình đến chợ đêm thị trường mua thuốc mê, chuốc mê mẹ tôi, cưỡng ép dẫn mẹ tôi tới khách sạn, ý đồ thực thi cưỡng hiếp bất hợp pháp.”
Con ngươi Ôn Lam co rụt lại, khiếp sợ nhìn Diệp Linh, rất nhanh bà ta giận tím mặt: “Diệp Linh, mày đang nói bậy bạ gì đó, mày còn dám nói chuyện năm đó, mày là sợ người khác cũng không biết mẹ mày là con hồ ly câu dẫn người đã có vợ sao?”
Vở tuồng bắt gian năm đó trong khách sạn kia là chuyện mà cả đời này Ôn Lam đều không thể thoát ra được, bà ta như là bị người giẫm vào chỗ đau, cả người đều kích động, khuôn mặt vặn Vẹo.
Ôn Lam dùng sức nện vào đôi chân đã phế hơn 20 năm của mình, viền mắt đỏ bừng: “Năm đó là mẹ mày câu dẫn chồng tao đến khách sạn thuê phòng, sau khi ra ngoài tao liên xảy ra tai nạn xe, biến thành tàn phế, dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ của tao đều là mẹ mày ban tặng, mày bây giờ còn dám tới cắn ngược tao?”
/2191
|