Chương 1930:
Cố Dạ Cần nhanh chóng đứng dậy, thế nhưng Dương Kỳ vẫn ngồi trên bắp đùi anh, anh vừa đứng như thế: “ầm” một tiếng, Dương Kỳ trực tiếp té ngồi trên thảm.
Cái mông đau, đau ả nhe răng trợn mắt, vô cùng chật vật.
Có Dạ Cần nhắc đôi chân dài, đi nhanh đi tới trước mặt Diệp Linh, anh mặt mày kính cần ngoan ngoãn nhìn cô, câu môi cười nói: “Linh Linh, sao em lại tới đây?”
Thư ký riêng không hiểu sao thấy trên mặt chủ tịch nhà mình vài phần lấy lòng.
Diệp Linh giơ giơ bình giữ ấm trên tay lên: “Tôi tự tay hâm canh cho anh, lúc đầu định đưa cho anh, nhưng nhìn có vẻ Cố tổng không cần, canh nhà sao mới mẻ thơm ngon hơn canh ngoài được chứ?”
Diệp Linh nhàn nhạt liếc Dương Kỳ bên trong.
Cô Dạ Cân quét mặt vê phía thư ký riêng: “Xử lý ả ta, về sau tôi không muốn nhìn thấy ả nữa.”
“Vâng, chủ tịch.”
Thư ký riêng lôi Dương Kỳ đi, bà cô ơi, cô thực sự là muốn chết à, đàn ông bên ngoài cô câu dẫn thế nào cũng được, sao cô lại muốn câu dẫn chủ tịch vậy chứ, chủ tịch hiện tại nhưng là chồng người ta đói Trong phòng làm việc thanh tịnh, Cố Dạ Cần nhận lấy bình giữ ấm, nắm tay Diệp Linh mời cô ngồi trên ghế làm việc của mình.
“Linh Linh, anh không ngờ em sẽ đên trong công ty tìm anh.”
“Cố tổng tối hôm qua làm tình xong, sáng nay liền rút chim đi liền, còn không nhận điện thoại của tôi, thật là vô tình, tôi sợ anh mặc quần lên liền không nhận quen, cho nên giương mắt mang theo canh làm từ đáy lòng đến thăm anh đó.” Diệp Linh hờn dỗi liếc mắt anh.
Diệp Linh ngồi trên ghế làm việc chủ tịch, Cố Dạ Cẩn đứng bên cạnh cô, nghe vậy một tay anh chống bàn làm việc, cúi người hôn trên trán cô một cái: “Cố thái thái, em thật biết nói đùa.”
Diệp Linh câu môi: “Tôi nói là thật đấy, đàn ông đều giống nhau, chiếm được rồi sẽ bắt đầu không quý trọng, ngủ một hồi liền chán ngán, mà hoa cỏ ngoài đường lại muôn màu muôn vẻ như thế, huống chi Cố tổng lại thích trộm thịt sống.”
Anh thích trộm thịt sống?
Cố Dạ Cần cười nhẹ: “Cố thái thái, em thật đúng là thích hất mũ bản trên đầu anh, anh hỏi em anh lúc nào trộm thịt sông hả?”
“Vừa rồi ánh mắt của anh không liếc ngực dòm mông cô nhân viên cấp dưới xinh đẹp đó à?”
Cái này…
Cố Dạ Cần thật không cách nào phản bác, bởi vì anh quả thật có nhìn.
Nhìn thì nhìn, anh còn chưa đến mức không dám thừa nhận, anh vươn tay nắm chiếc cằm xinh xắn của Diệp Linh: “Cố thái thái, anh lại không mù, ả cứ đụng lên thì anh nhìn thôi, không nhìn ngược lại chứng minh anh chột dạ, nhìn rồi liền cảm thấy ả không xinh bằng em. Cố thái thái, ngoan, anh cũng không có ý định ngoại tình đâu.”
“Bôp” một tiêng, Diệp Linh dùng sức đẩy bàn tay của anh ra: “Ngoại tình cũng không sao, chỉ cần Cố tổng vui vẻ là được rồi.”
“Cố thái thái, anh sẽ xem là em đang ghen, hơn nữa đây là phiền phức em gây ra cho anh đó, nếu như em không hại nói anh có ham mê biến thái anh có thể trêu chọc tới đám ong bướm này à?” Có Dạ Cần lại chẳng thấy tức giận.
Diệp Linh chớp mi, trong con ngươi đen láy lộ ra vài phần mềm mị: “Cố tổng, tôi thực sự hại anh sao, có muốn tôi cho anh xem vết thương trên người tôi hay không?”
Cố Dạ Cần nhìn cô, ngày hôm nay cô mặc chiếc váy đen, cổ tùy ý buộc chiếc khăn lụa, dùng đề che dâu ô mai, nhưng mơ hồ còn có thể thấy dấu vết bên tai cô sau khi bị anh dùng lực hôn.
Trong đầu Cố Dạ Cần đột nhiên nhảy ra hình ảnh tối hôm qua cực hạn, cô khóc dưới thân anh…
/2191
|