Chương 1945:
Diệp Linh ngâng đâu, Cô Dạ Cân đi ra.
Anh bung cây dù đen, hiện tại dù đen đặt trên đỉnh đầu cô, anh níu lại tay cô kéo cô qua đây, trong mi tâm tuấn mỹ dâng lên một tầng sương không vui: “Mau vào đi, đừng chọc anh giận.”
Diệp Linh sửng sốt vài giây: “Nhưng, tôi còn chưa trả tiền xe, tôi quên mang tiền FOI.
Diệp Linh vỗ vỗ cái túi rỗng tuếch của mình.
Cố Dạ Cần tức đến bật cười, anh thay cô trả tiền xe.
Chờ anh quay đầu, người bên cạnh đã không thây, Diệp Linh rời khỏi chiêc dù đen của anh, một mình đi trong cơn mưa to như thác giữa trời đêm, bước chân chậm rãi từng đi tới biệt thự.
Cố Dạ Cần cứng đờ, môi mỏng đã mím thành một đường vòng cung.
Trong biệt thự.
Diệp Linh vào phòng ngủ đã đi tắm nước nóng, Cố Dạ Gần không hiểu sao có chút bất an cùng phiền não, gần đây loại tâm trạng này luôn quanh quần anh.
Cố Dạ Cần lấy điện thoại ra gọi cho bác sĩ bệnh viện: “Ngày hôm nay vợ tôi ở trong bệnh viện có cử động gì khác thường không?”
“Không có, Cố tổng, Cố thái thái ngày hôm nay ở bệnh viện tất cả như thường.”
“Đã biết.”
Cố Dạ Cần cúp điện thoại, lúc này trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, Diệp Linh xuống lầu.
Diệp Linh đã tắm xong, mặc trên người một chiếc áo len, suối tóc dài lười biếng tán lạc, sắc mặt cô cùng bình thường không khác gì thường ngày, chỉ là tái nhợt đi một ít.
Cố Dạ Cần đi tới, cầm tay cô: “Sao tay lại lạnh như thế, có phải đã mắc mưa bị cảm rồi không, anh đi pha chút thuốc cảm cho em uông.”
Diệp Linh ngước mắt nhìn anh một cái: “Cố tổng, anh có phát hiện anh trở nên dài dòng rồi không?”
Cố Dạ Cần bóp khuôn mặt nhỏ cô một chút, sau đó vào phòng khách đi pha thuốc.
Diệp Linh nhìn bóng lưng anh vì cô mà bận rộn, trong con ngươi không có chút nhiệt độ nào, cô xoay người, tự rót cho mình một ly nước.
Lúc này trong phòng bếp cũng có giọng nói truyền tới, là người làm nữ và Tiểu Lan.
Người làm nữ hốt hoảng nói: “Tiểu Lan, cô nấu canh cho thêm cái gì đấy, nếu như bị tiên sinh biêt, hậu quả sẽ rât nghiêm trọng.”
Tiểu Lan gan lớn nói: “Đây là ý của phu nhân, bồi bổ thân thể cho tiên sinh, bà một người làm quản nhiều như vậy làm cái gì, cứ xem như mình không thấy gì cả là được.”
Nói xong Tiểu Lan lắc lắc cái vòng eo, bưng canh đi ra.
Mới vừa ra, Tiểu Lan liền đụng phải Diệp Linh, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tiểu Lan không ngờ tới Diệp Linh sẽ ở bên ngoài, vậy chuyển ả bỏ đồ trong canh cũng đã bị Diệp Linh nghe được, cô có nói cho Cố Dạ Cần, phá hủy chuyện tốt của ả không?
Tiêu Lan tâm thân bât định nhìn Diệp Linh, cà lầm: “Thái… thái thái…”
Diệp Linh lãnh đạm liếc Tiểu Lan, sau đó uống nước.
Lúc này Cố Dạ Cần đã đi tới, cầm đi ly nước trên tay cô, đưa thuốc đến: “Mau uống thuốc đi.”
/2191
|