CHương 2010:
Nói rồi Tô Tiểu Đường nghiêng cái đầu nhỏ, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, mang theo ánh sáng trí tuệ: “Tôi lớn mật tới đoán một chút nhé, kỳ thực Tiêu lão gia tử và Tiêu Tứ vẫn luôn hoài nghi bối cảnh của ngươi, bố tôi ở Tiêu gia làm tài xế mấy chục năm, cuối cùng vẫn là một người nằm vùng, bọn họ đều sợ rồi, sợ lại có một kẻ như bố tôi, cho nên Tiêu Tứ nhìn chằm chằm vào anh, không ngoài dự liệu cạnh anh có người của Tiêu Tứ, bằng không lúc này Tiêu Tứ cũng sẽ không thính như mũi chó ngửi được chuyện của Diệp Linh, tới ngăn chặn anh.”
“Về bối cảnh và quá khứ của anh, khẳng định có liên quan với Diệp Linh, kỳ thực rất đơn giản, chỉ cần sai người tra Diệp Linh một chút, có thể theo con đường này đào ra anh.”
“Thành gia, tôi nói đúng không?” Tô Tiểu Đường ngắng đầu, ánh mắt lóe sáng nhìn Tiêu Thành.
Tiêu Thành đã không bất ngờ gì nữa, anh tán dương nhìn Tô Tiểu Đường, cười nói: “Em đã thông minh như vậy, nên hiểu cuộc nói chuyện của chúng ta đến đây nên dừng rồi, đừng hiếu kỳ với tôi, cũng không cần đi điều tra Diệp Linh, bởi vì sau chân tướng không nhất định là thứ em có thể gánh nổi.”
“Bố em dùng cuộc đời của mình để nói cho em biết đạo lý này, biết càng ít, en càng an toàn, tò mò hại chết một con mèo, e rằng phía sau chân tướng chính là vực sâu, không cẩn thận sẽ nuốt chửng em xuống dưới.”
Tô Tiểu Đường nhìn Tiêu Thành trước mắt, lại nữa rồi, anh lại lộ ra một mặt làm người ta không hiểu được, mặt này là vêt tích năm tháng ban cho anh, một người đàn ông 34 tuổi đã không thể dùng chữ trẻ tuổi để hình dung, mặt mày anh đột nhiên vắng lặng âm trầm xuống như một quyển sách được giấu kỹ, trong sách viết rất nhiều chuyện xưa, liên quan đến những chuyện vượt núi băng đèo, trèo hang lội sông kia.
Khoảnh khắc đó, Tô Tiểu Đường ở trên người Tiêu Thành thấy được cái bóng của bồ cô.
Cái nghề này của bố cô vẫn luôn cô độc, bọn họ hành tẫu một mình trong bóng đêm, không thể được thấu hiểu, tràn đầy chông gai và máu tanh.
Thế nhưng nghề nghiệp này của bố lại là vĩ đại nhất, bởi vì một đường của bọn họ đều truy đuổi tín ngưỡng của mình.
E rằng ý thức được ánh mắt của mình dừng lại quá lâu trên khuôn mặt tuấn tú ấy, Tô Tiểu Đường nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cúi đầu.
Lúc này Tiêu Thành giơ tay lên, xoa xoa đầu cô: “Tô Tiểu Đường, chỉ cần tôi an toàn, em cũng sẽ an toàn, nên em phải ngoan, phải nghe lời, em ở bên cạnh tôi chỉ là tạm thời, bởi vì tôi đã sai người liên lạc mẹ em.”
“Chỉ cần liên lạc được, tôi sẽ đổi thân phận cho em, xóa đi tất cả quá khứ của em, đưa đến chỗ mẹ em, em sẽ có một tiền đồ rạng rỡ, giống như mong đợi của bố em, là một cô gái bình thường, bình an khỏe mạnh lón lên.”
Tô Tiêu Đường cảm giác được bàn tay của anh xoa trên đầu mình, động tác này bố cô cũng hay làm.
Bố cô chỉ sống đến hơn 40 tuổi, nếu như còn sống đoán chừng là đã xưng anh gọi em với Tiêu Thành, dù sao tuổi anh cũng quá lớn, 34 tuổi, mà cô chỉ mới 19 tuổi.
Đột nhiên đi tới bên cạnh anh đối với anh và cô mà nói đều là một chuyện ngoài ý muốn, cũng đã định trước chỉ là đoạn nhạc đệm nhỏ trong cuộc đời, cô sẽ trở lại bên mẹ, bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới.
Tô Tiểu Đường ngắng đầu, nhìn Tiêu Thành: “Chúng ta quen lắm sao?”
Tiêu Thành sửng sôt: “Cái gì?”
Tô Tiểu Đường đầy bàn tay của anh ra: “Không quen thì sau này đừng động tay động chân với tôi!”
Tiêu Thành: “…”
Lúc này bên tai đột nhiên truyền đến tiếng của nhân viên y tế: “Cố tổng, anh đã trở về?”
Cố tổng…
Có Dạ Cẩn…
Nghe được cái tên này, Tiêu Thành ngắng đầu, nhìn về phía trước.
Chiếc Maybach màu bạc đang đậu, Cố Dạ Cân kéo ra cửa xe đi ra, trong tay anh mang theo một cái túi lón, bên trong đều là kẹo hồ lô mua cho Diệp Linh.
/2191
|