Chương 2015
Cố Dạ Cẩn dùng sức nắm vai cô, đường vòng cung châm chọc nơi khóe môi càng sâu: “Em gạt anh, chẳng lẽ không phải đang đề phòng anh, em chăng lẽ không sợ anh thương tôn anh trai em sao? Diệp Linh, em cho tới bây giờ chưa từng tin tưởng anhl”
Dây thần kinh mẫn cảm của Diệp Linh lúc này bị chạm vào, cô ngắng đầu, viền mắt đỏ bừng nhìn anh chằm chằm: “Mười mấy năm trước, anh trai em bởi vì Cố gia anh đã chết một lần, là các anh thay đổi cả cuộc đời anh trai em, mười mấy năm sau, em không hy vọng anh trai em lại bởi vì các anh mà chết một lần nào nữa!”
Cô rốt cục nói ra lời thật, cô không tin anh, cũng không dám tin.
Trong lòng cô chưa từng có buông xuống ngăn cách , quá khứ hai nhà tCố Diệp hủy chung như một cái hố sâu vắt ngang giữa anh và cô.
Cô Dạ Cân mím môi thành đường thẳng trắng bệch lạnh lẽo, sau đó anh chậm rãi buông lỏng tay của mình ra.
Thế nhưng Diệp Linh lại vươn tay, kéo lại ống tay áo anh: “Cố Dạ Cần, thân phận anh trai em không thể bị lộ ra, anh đừng thương tổn anh trai eml”
Cố Dạ Cần nhìn cô: “Diệp Linh, miệng em luôn nói anh đừng thương tổn anh trai em, ở trong lòng em anh trai ngươi đã yếu ớt tới mức này à, cần đứa em gái như em để xin tha, hay là nói, trong lòng em một chút không có chút vị trí nào cho anh? Cho dù có, cũng không quan trọng như anh trai em, em sẽ không lo lắng anh sẽ bị anh ấy làm thương tổn?”
Diệp Linh lắc đâu, trong hôc mặt đã dâng lên lệ, cô nức nở nói: “Không giống nhau mà, Diệp gia chúng em chưa từng làm qua chuyện thương tổn của các anh, anh trai thương em, bởi vì anh là người em yêu, cho nên anh trai tuyệt đối sẽ không thương tổn em, nhưng, anh không giống… anh chưa từng bởi vì em mà nhân từ nương tay, anh sẽ tổn thương anh trai ta…”
Câu “anh là người em yêu” của cô chung quy làm cho mi tâm âm trầm của Cố Dạ Cẩn mềm mại xuống, anh vươn tay ôm lấy Diệp Linh, hôn lên giọt nước mắt treo trên gò má cô: “Chỉ cần em ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh, anh sẽ không làm gì cả.”
Anh không còn cách nào vì cô mà nhân từ nương tay, cho dù là anh trai ruột của cô Diệp Minh đi chăng nữa. Anh thừa nhận lúc chứng kiến tắm vé máy bay kia, anh đã có suy nghĩ muốn làm Diệp Minh biến mắt trong đầu.
Suy nghĩ đó, cho đến bây giờ cũng chưa bỏ đi.
Anh thừa nhận anh thực sự rất xấu.
Trên đời này có ngàn vạn khả năng, anh không thể gánh đi một phần vạn khả năng có thể đánh mắt cô.
Thế nhưng, chỉ cần cô ở lại bên cạnh anh, anh có thể dịu dàng với cả thế giới.
Diệp Linh cũng quá hiểu người đàn ông Cố Dạ Cần này rồi, anh ngoan tà đã thẩm thấu từ trong xương, đối đãi địch thủ phải nhổ cỏ tận gốc, vẻ không thích của anh đối với anh trai cô cũng công khai viết lên mặt, điều này làm cô sợ hãi và bất an sâu đậm.
Hai bàn tay nhỏ bé xuôi ở bên người tùy ý để anh ôm, cặp con ngươi kia của Diệp Linh có chút tan rả: “Cố Dạ Cẩn, em ở trên đời này đã không còn người thân, anh trai là em mất mà có lại, em tuyệt đối không thể lại mất đi anh trai một lần nào nữa, bởi vì lần sống sót trước đã xài hết tất cả vận may của anh trai, lần này nhất định là tử biệt, nếu như anh trai gặp chuyện không may, em sẽ… hóa điên, em nhất định sẽ hóa điên Cô Dạ Cân.”
Cố Dạ Cần buột chặt cánh tay, không tiếc làm đau cô, anh rất muốn hỏi một câu, cô yêu anh trai cô như thế, vậy anh là gì?
Anh thực sự rất ghét Diệp Minh, trong lòng bây giờ đã sắp không khắc chế nổi tâm ma nhảy ra, nếu như trên thế giới này không có Diệp Minh thì tốt rồi.
Nhiều năm như vậy, trong thế giới của anh chỉ có cô, trong thế giới của cô cũng chỉ có anh, nhưng bây giờ trong thế giới của cô đột nhiên nhảy ra một kẻ thứ ba.
Mà kẻ thứ ba này còn là người cô yêu nhất, làm cho anh phạt không được, chửi không xong, sâu đậm kiêng ky.
Loại tư vị này thật sự không dê chịu, làm cho anh khoét tâm cào phổi, lại không dám phát tác.
/2191
|