Chương 2127:
Tiêu Tứ chết, hiện tại con nuôi Tiêu gia chỉ có Tiêu Thành, Tiêu lão gia tử lại mang thiên kim của mình Tiêu Đình Đình tới tham tiểu đội củaTiêu Thành, ý tứ trong này không cần nói cũng biết, sợ rằng Tiêu gia ở Hồng Kông này chẳng mấy chốc sẽ giao đến trên tay Tiêu Thành.
Tiêu Thành y bài trong tay về phía trước, sau đó liếc những thủ hạ kia: “Đi ra ngoài chơi đi! Đêm nay tính tiền lên tao.”
“Vâng, Thành gia.” Bọn thủ hạ lanh lẹ đi ra.
Tiểu Thuần cũng tự giác đứng dậy, lúc gần đi cô ta liếc Tiêu Đình Đình, chỉ thấy Tiêu Đình Đình cũng đang nhìn cô ta, ánh mắt kia lành lạnh thâm độc, Tiểu Thuần trực tiếp rùng mình một cái.
Ghế lô xa hoa triệt để an tĩnh, Tiêu Thành nhìn Tiêu lão gia tử, nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng: “Lão gia tử, sao ông tới đây cũng không nói trước một tiếng?”
Tiêu lão gia tử từ ái nói: “Ta đi chơi lung tung thôi, A Thành, con không cần lo cho ta, chỉ là… Đình Đình mới vừa về nước, ở nhà một mình buôn bực lăm, A Thành con chừng nào rảnh rỗi cùng Đình Đình ra ngoài đi dạo một chút, bồi dưỡng cảm tình nhiều hơn.”
Tiêu Thành liếc Tiêu Đình Đình: “Lão gia tử, con gần đây sợ rằng không rảnh, Đại Tiểu thư muốn đi dạo nơi nào, mua cái gì, nói một tiếng là được, con sẽ bảo anh em thủ hạ làm.”
Tiêu Đình Đình siết quyền, ả cũng không tin Tiêu Thành không hiểu ý bố ả, anh đây là cự tuyệt.
Tiêu lão gia tử cũng không tức giận, lão tiến lên một bước, đi tới trước mặt Tiêu Thành, vươn tay vỗ vỗ vai Tiêu Thành: “A Thành, ta già rồi, chỉ có mỗi đứa con gái nh Đình này, nên người nào cưới Đình Đình, làm rễ Tiêu gia chúng ta, ta sẽ giao Tiêu gia cho người đó. A Thành, con thông minh như vậy, nên biết ta vô cùng vừa ý con, con trở về suy nghĩ cho tốt.”
“Còn nữa, Đình Đình từ nhỏ đã bị ta chiều hư rồi, có chút tùy hứng, đám phụ nữ không đứng đắn bên cạnh con tự tay giải quyết đi. Đúng rồi còn có Tô gì gì đó, Tô Tiểu Đường thì phải, mau đá cô ta đi đi, bằng không ngày nào đó cô ta ở Hồng Kông xảy ra chuyện, vậy cũng không tốt.”
Lúc Tiêu Thành từ quán bar đi ra đã khuya lắm rồi, anh không uống rượu, nên tự mình lái xe rời đi.
Chiếc anh lái Bentley kiểu cổ, lúc tăng tôc “rừ rừ” một tiêng, người qua đường nhao nhao ghé mắt, đợi thấy rõ biển số xe của anh liền sợ hãi né tránh, rất sợ dây đến phiền phức.
Cuối cùng Bentley dừng ở một một ngôi nhà nhỏ, Tiêu Thành kéo ra cửa xe, một tay mang theo áo khoác của mình về nhà.
Mở ra cổng lớn, bên trong không phải en kịt, giữ lại một ngọn đèn, ánh đèn mờ nhạt mà ấm áp, Tiêu Thành ở chỗ huyền quan đổi giày, lúc này “meo” một tiếng, một con mèo nhỏ chạy đến bên chân anh, cọ lên trên đùi anh.
“Đi ra một bên chơi!” Tiêu Thành đá con mèo nhỏ ra.
Meol Con mèo nhỏ không phục kêu một tiếng.
Lúc này một giọng nói mềm mại vang lên: “Này, sao anh lại đá mèo nhỏ của tôi?”
Tô Tiểu Đường xuất hiện, trên người cô ăn mặc chiếc áo thun rộng thùng thình, ngồi chồm hồm, ôm chú mèo nhỏ mềm mại trong lòng ngực mình, trừng đôi mắt hạnh lên án nhìn anh.
Cô gái và con mèo nhỏ mềm mại như nhau, ngồi xổm ở trước mặt anh, dưới ngọn đèn vàng ấm càng tôn lên khuôn mặt nhỏ tuyệt lệ ấy, phía trên khảm nạm một đôi mắt sáng rất giống chú mèo nhỏ, đen láy ươn ướt, thanh thuần khó có thể so được.
Hiện tại cô hơi tức giận, đôi mắt hạnh trừng trừng, phá lệ xinh đẹp.
Tiêu Thành nhìn cô gái còn có con mèo trong ngực: “Ai cho em ở đây nuôi mèo?”
“Con mèo nhỏ này bị vứt bỏ nên tôi nhận nuôi, Tiêu Thành, nếu như anh đuổi con mèo nhỏ này đi thì anh đúng là người không có lương tâm.” Tô Tiểu Đường sợ Tiêu Thành đuôi mèo nhỏ đi nên ném cái mũ “lương tâm” lên đầu anh.
Tiêu Thành thay giày, đi vào phòng khách: “Em còn nhớ được nơi này là nhà tôi, thật cám ơn em.”
/2191
|