Chương 233: Em Vẫn Còn Đang Lớn Mà
Lúc này, cửa kính mờ bên trong mở ra, khuôn mặt tuần tú của Lục Hàn Đình lộ ra, anh nhìn cô: “Lục phu nhân, lại đây.” Hạ Tịch Quá cảm thấy đặt mắt ở đâu cũng không được, cô cúi đầu đi tới, vươn bàn tay nhỏ bé đưa gói thuốc cho anh: “Này, của anh nè.” Lục Hàn Đình nhận lấy điều thuốc.
Hạ Tịch Quán muốn rút bàn tay nhỏ bé của mình lại, nhưng cô không thể rút được vì Lục Hàn Đình đã nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô cùng với điều thuốc.
Hạ Tịch Quán ngước mắt lên nhìn anh, mái tóc ngắn gọn gàng ướt đẫm dính vào trán, người đàn ông trong lớp hơi nước mờ sương lại vô cùng trẻ trung đẹp trai, cô chớp chóp hàng mi cánh bướm, khó khăn nói: “Anh, anh làm sao vậy, mau thả em ra…” Ánh mắt Lục Hàn Đình khóa chặt trên gương mặt xinh đẹp to bằng lòng bàn tay của cô, cô rất thích hợp sắc mặt màu sáng, loại màu sắc chỉ có làn da trắng nõn nà mới có thể hợp được, con người cô cũng thế, non mềm đến nỗi có thể bóp ra nước.
“Em nghĩ anh muốn làm gì?” Lục Hàn Đình nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô kéo vào bên trong.
Copy của truyên.one Bàn tay nhỏ bé còn lại của Hạ Tịch Quán nhanh chóng nắm chặt lấy cửa kính mờ, thân hình mảnh mai trốn về phía sau, không chịu đi vào: “Không… em đã đi tắm rồi, anh tắm một mình đi…” Ánh mắt Lục Hàn Đình tối sầm lại, nóng rực nhìn chằm chằm cô, anh biết cô sợ nên hết sức kiên nhãn dỗ dành: “Đừng sợ, vào đi, chà lưng… cho anh.” Hạ Tịch Quán không phải kẻ ngốc, vừa rồi anh nhân cơ hội cầm điều thuốc mà lôi cô không buông, giờ lại kêu cô xoa lưng cho anh thì cô nhất định không thoát ra được.
Hạ Tịch Quán lắc đầu lia lịa, núp cả người phía sau cửa kính sợ hãi: “Em không muốn… Lục tiên sinh, mau thả em ra, em… em vẫn còn đang lớn mài!”
Cô thực sự lo lắng, thậm chí còn nói máy lời như mình vẫn còn đang lớn.
Lục Hàn Đình thấy dáng vẻ cô né tránh ngại ngùng, như con nai nhỏ đang chạy loạn, mỗi một chút chạm vào lòng anh, khiến lòng anh ngưa ngáy nhột nhạt.
Thật ra chỉ cần anh dùng sức một chút liền có thể kéo cô vào lòng, hoặc trực tiếp ôm cô vào, cô có thể khóc lóc làm nũng, nhưng lần sau sẽ ổn thôi, dù sao cô cũng là Lục phu nhân của anh, đây là nghĩa vụ vợ chồng.
Nhưng Lục Hàn Đình vẫn mềm lòng, không muốn dùng lực với cô, yết hầu lăn lên lăn xuống, anh khàn giọng bảo: “Vậy thì… để em lại lớn hơn rồi làm nhé?” “Dại” Hạ Tịch Quán gật đầu lia lịa, nhìn anh đầy cảm kích.
Lục Hàn Đình thả cô ra.
Hạ Tịch Quán quay người bỏ chạy, đồng thời biến mắt khỏi tầm mắt anh, có lẽ vì cô sợ anh đuổi theo ra ngoài.
Lục Hàn Đình đành chịu, anh cưng chiều cong môi, đây là cô gái nhỏ của anh, anh có thẻ làm gì chứ, anh chỉ có thể chiều chuộng cô thôi.
Lục Hàn Đình tắm xong đi ra, Hạ Tịch Quán đã ở trên giường, cô dựa vào đầu giường, trên tay cầm một cuốn sách y học.
Lục Hàn Đình Đình bước tới, mở chăn bông nằm bên cạnh cô, sau đó vươn tay giật lấy quyển sách y học trên tay cô.
“Lục tiên sinh, anh lấy sách của em làm gì, mau trả lại cho eml” Hạ Tích Quán vươn đến lấy sách, vừa rồi cô đang đọc được một nơi rất đẹp đó.
Copy của truyên.one Lục Hàn Đình giơ tay lên, đôi môi mỏng cong lên mang theo ý cười của đàn ông: “Muốn lấy à, muốn thì đến đây lấy lại. Anh thấy chân tay em ngắn như thế chắc là không giành được đâu nhỉ?” Cái gì cái gì? Tay chân ngắn, dáng người Hạ Tịch Quán mảnh mai tỉnh xảo, cô chưa từng bị chê cười như thế này, nhanh chóng vươn tay túm lấy: “Lục tiên sinh, anh đừng coi thường người ta, mau trả sách y học cho eml” Lục Hàn Đình cao 1,88m, khi anh giơ tay lên thì Hạ Tịch Quán không thể với tới được, Hạ Tịch Quán lăn cả người qua, trèo lên người anh để cướp lại .
Lục Hàn Đình lười biếng dựa lưng vào đầu giường, một tay chống đỡ vòng eo mềm mại của cô, một lúc sau mới nhắc nhở: “Lục phu nhân, đừng cọ nữa, em mà cọ nữa thì anh thật sự nhịn không được.”
/2191
|