Chương255: Thái Độ Hoàn Toàn
Khác Khóe môi Lục Nhân Nhân giật giật: “Không cần đón đâu, bác sợ cháu bận việc.” Ngón tay mảnh khảnh của Lục Hàn Đình cởi cúc áo vest, trên gương mặt điển trai không để lộ chút biểu tình, bác Phúc cung kính đưa chiếc khăn ướt, anh lau tay, tỏa ra sự chững chạc thận trọng, thể hiện không chỉ khí chất của một đại lão giới thương trường mà còn có địa vị thân phận chủ nhân của U Lan Uyễn.
Lục Nhân Nhân cũng như bao người thường, bà không bao giờ quên được nỗi bất hạnh của mình, vậy nên bà luôn ghét đứa cháu Lục Hàn Đình này, nhưng không thể phủ nhận rằng Lục Hàn Đình là người có thiên phú thừa kế hoàn hảo về mặt kinh doanh của Lục gia.
Một nhà sản xuất cần bán dầu. Họ có thể sử dụng hợp đồng tương lai làm điều đó bằng cách xác định mức giá bán, và số lượng dầu cần sản xuất sau đó cung cấp dầu cho người mua khi hợp đồng tương lai tới hạn Sau đó, Lục Hàn Đình một lần giao thiệp với thương giới, bố anh đã từng ném một số hạng mục kinh doanh kém dưới trướng Lục gia cho anh, ánh mắt anh tinh tường độc đáo, thủ đoạn sắm rền gió cuốn, mấy hạng mục này ở trong anh khoảng một tháng đã cải tử hoàn sinh, nên Lục Hàn Đình là thiên tài của thương trường, anh mười mấy tuổi đã chuyển sang dạo chơi giới thương trường rồi.
Lục Nhân Nhân nhớ rằng khi Lục Hàn Đình đến Hải Thành, anh không lấy một đồng nào của Lục gia, dựng nghiệp bằng tay trắng, nhưng trong sáu bảy năm, anh đã nhảy lên vị trí lão đại sớm nắng chiều mưa của bốn chín thành, trở thành người quyến quý hiển hách nhát.
Lục Hàn Đình giống với người bố tựa đế vương giới thương trường đó, không chỉ có tài kinh doanh mà vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú của anh cũng rất giống bó, ngay cả khí chất trầm tĩnh, tính tình thâm trầm này cũng được thừa hưởng từ bố anh.
Lục Hàn Đình lau tay một chút, ánh mắt thâm thúy dừng trên khuôn mặt Lục Nhân Nhân: 1C} công ty cũng không bận lắm, bác ở lại Hải Thành vài ngày, cháu bảo thư ký xếp lịch trống đưa bác đi dạo Hải Thành một vòng, cháu phải có phong thái chủ nhà tiếp đãi khách phương xa chứ ạ.” Lục Nhân Nhân nhanh chóng lắc đầu: “Hàn Đình, đừng phiền như vậy, lần này bác đến Hải Thành là có việc phải làm, vừa lúc em trai con Tử Tiễn cũng ở Hải Thành này đấy.” Lục Hàn Đình nhướng hàng mày kiếm: “Tử Tiễn cũng ở Hải Thành?” “Ừ, bác đã gọi Tử Tiễn qua rồi, đứa nhỏ này, trễ thế rồi còn chưa đến, để bác gọi lại giục nó.” Nhắc đến Lục Tử Tiễn, trong mắt Lục Nhân Nhân đong đầy tình cảm, hoàn toàn khác xa với vẻ khách sáo hời hợt của Lục Hàn Đình.
Lục Nhân Nhân lấy điện thoại ra, định gọi điện thoại, nhưng đúng lúc này cửa biệt thự mở ra, một bóng người mảnh khảnh đẹp trai lọt vào trong tầm mắt ông.
Lục Tử Tiễn bước vào phòng khách, đôi mắt đen trong vắt liếc lão phu nhân một cái, sau đó dừng trên khuôn mặt tuấn tú của Lục Hàn Đình, gọi: “Bà nội, anh.” Lục Hàn Đình nhìn Lục Tử Tiễn, cất giọng ôn hòa hỏi: “Em đến Hải Thành khi nào thế, sao không nói tiếng nào vậy?” Lục Nhân Nhân nói: “Tử Tiễn chưa đến đây lâu, vả lại nó cũng sớm về Đề Đô thôi.” Lục lão phu nhân cười hiền từ: “Được rồi, mọi người ngồi đi, nhà chúng ta đã lâu không tụ họp cùng nhau, bây giờ có thể trò chuyện hỏi thăm nhau rồi.”
/2191
|