Chương 448: Lục Tư Tước Đến Hải Thành
Trong mi mắt tinh xảo tràn ra ý vui mừng bất ngờ, Hạ Tịch Quán ngắng đầu nhìn hướng ông chủ: “Ông chủ, không phải tôi gọi mì xào trứng à, sao lại có cả tôm đất, hơn nữa còn được lột vỏ.” Trước đây cô và Diệp Linh tới khu này ăn tôm đất, mặc dù phải tự tay lột vỏ ăn mới ngon, nhưng lột một lúc sẽ thấy mỏi tay, lúc đó cô và Diệp Linh đều thề khẩn về sau phải tìm được một anh bạn trai lột tôm cho mình.
Ông chủ cười cười xấu hồ: “Hôm nay… tiệm chúng tôi có hoạt động, gọi mì xào đều tặng thêm tôm đất.” Tốt như vậy sao? Vậy cô cũng may quá đó chứ? Hạ Tịch Quán vui vẻ ăn.
Nghiêm Kiên ở bên nhìn bộ dáng ăn ngon của cô gái, đúng rồi, có thể không ăn ngon ư, tôm siêu cấp sang xào với mỳ, trên mìcòn rải đầy thịt tôm, còn chẳng tìm thấy được mì đâu.
Ông chủ kia lúc đi vào phòng bếp còn hiếu kỳ nhìn Lục Hàn Đình, đại khái là anh ta làm sao cũng nghĩ không thông vị tổng tài bá đạo trong truyền thuyết vậy mà cũng sẽ tự tay lột vỏ tôm.
Đúng vậy, Nghiêm Kiên theo Lục Hàn Đình nhiều năm như thế, cũng là lần đầu tiên chứng kiến chủ tịch nhà mình bóc tôm.
Lục Hàn Đình nhìn Hạ Tịch Quán ăn mì, trong tròng mắt thâm thúy lộ ra vẻ cưng chiều mềm mại, lúc này điện thoại trong túi anh vang lên, có người gọi.
Lục Hàn Đình lấy điện thoại ra nhìn, tên người gọi hiện lên Lục Tư Tước.
Lục Tư Tước gọi điện thoại tới! Nghiêm Kiên nhìn mà lòng thon thót, anh ta đương nhiên biết Lục Tư Tước là bố chủ tịch nhà mình, chỉ là quan hệ cha con đã xa cách hời hợt đến thế này, ngay cả tên người gọi tới cũng chỉ hiện tên họ.
Lục Hàn Đình tới Hải Thành bảy năm rồi, đây là tới cú điện thoại đầu tiên mà Lục Tư Tước gọi từ Đề Đô.
Nét mặt Lục Hàn Đình không có chuyển sóng gì lớn, anh đưa tay trực tiếp đem ngắt cuộc gọi kia.
Không tiếp.
Nghiêm Kiên: “…” Được rồi, trên đời này dám treo điện thoại của Lục Tư Tước điện chỉ có chủ tịch nhà mình.
Nghiêm Kiên thật muốn nói một câu, chủ tịch, tiếp một chút cũng không làm trễ nãi việc “hộ hoa sứ giả(“)” của anh đâu, nói không chừng bó anh gọi anh về nhà kế thừa gia sản đấy! (*) Hộ hoa sứ giả: Dựa theo sự tích người bảo vệ hoa, ở đây ý chỉ Lục Hàn Đình chỉ chú tâm để ý đến Hạ Tịch Quán.
Lục Hàn Đình ra ngoài một lúc, lúc trở lại trong tay đã có thêm cốc trà sữa.
Hạ Tịch Quán đang trả tiền, lúc đi ra cô đã chuẩn bị xong tiền giấy, lúc ông chủ đang tìm tiền thối Lục Hàn Đình đi tới, đặt trà sữa đặt lên quây.
Ông chủ nhanh chóng tự tay đem trà sữa giao cho Hạ Tịch Quán: “Hôm nay tiệm chúng tôi còn có hoạt động khác, hóa đơn đủ 20 tệ sẽ tặng một ly trà sữa.” Ông chủ cảm giác mình đã đạt đến trình nói khoác lác cũng không lắp bắp rồi, quả nhiên làm việc cho tổng tài bá đạo, cả người đều trở nên cơ trí.
Hạ Tịch Quán cảm thấy hôm nay vận khí tốt đến mức có thể đi mua vé số rồi, cô nói cảm ơn với ông chủ, sau đó cầm lấy trà sữa đâm ống hút vào, uống một ngụm.
Nghiêm Kiên đoán được suy nghĩ của Hạ Tịch Quán, trong lòng anh ta nghĩ, phu nhân à, cô đừng nên mua vé số, bởi vì cô mua sẽ trúng giải đặc biệt đấy.
Nghiêm Kiên nhìn thoáng qua ly trà sữa kia, trà sữa trân châu khoai môn, là vị trà sữa rất hot trên mạng, chủ tịch đúng là càng ngày càng rành máy thứ này.
Hạ Tịch Quán cảm thấy trà sữa uống rất ngon, cô đã nếm ra vị trà sữa khoai môn này, ly này phải có giá hơn 30 tệ nhỉ.
Một chén tôm đất cũng đã 21 tệ, còn tặng một ly trà sữa hơn 30 tệ, ông chủ làm vậy không lỗ sao? Hạ Tịch Quán đi ra ngoài, Lục Hàn Đình tiếp tục đi theo, lúc này bên tai truyền đến tiếng còi “bíp bíp” của ô tô.
Lục Hàn Đình ngắng đầu, lúc này ven đường đậu một chiếc Limo sang trọng, thân xe ánh lên ánh sáng lạnh lùng sang trọng, như là xe của đế vương hạ xuống chốn Hải Thành này, biển số xe trước mặt là của Đé Đô, có biển số này có thể đi được khắp Đề Đô.
/2191
|