Chương 598: Đưa Bức Tranh Này Cho Bác Lục
Máy cô hầu nữ ngăn Hạ Tịch Quán lại: “Tiên sinh, phu nhân, xin lỗi, chúng tôi đã ngăn cản, nhưng ngăn không được…”
Lục Tư Tước nhìn Hạ Tịch Quán, trong con ngươi u trầm cũng không có sóng lớn, ông nhấp môi mỏng: “Không có việc gì, đi xuống đi.”
“Vâng, tiên sinh.”
Nhóm hầu gái lui xuống hết.
Liễu Chiêu Đệ lạnh lùng nhìn Hạ Tịch Quán cạnh cửa: “Hạ tiểu thư, cô thực sự rất to gan, cô lại dám giữa đêm hôm xông vào Lục gia?”
Lá gan Hạ Tịch Quán thực sự rất lớn, từ khi ra khỏi tiệc rượu tư nhân , một người một ngựa trực tiếp giết đến Lục gia, toàn bộ Đề Đô cũng không có ai dám làm như vậy.
Hạ Tịch Quán chớp chớp đôi mắt trong vắt, bên trong đều là sao sáng, thông tuệ thong dong, cô nhấc chân đi vào, nhàn nhạt liếc mắt với Liễu Chiêu Đệ, sau đó ánh mắt rơi vào trên người Lục Tư Tước: “Đã trễ thế này tôi mạo muội tới quấy rày, không phải tìm bà, mà là tìm bác Lục.”
Liễu Chiêu Đệ khẽ ngưng đọng, nhìn về phía Lục Tư Tước: “Tư Tước, anh quen với Hạ Tịch Quán này?”
Lục Tư Tước không trả lời, vẻ mặt ông nhàn nhạt, trông trầm ổn uy nghi, chỉ tay đến sô pha, ông mở miệng nói: “Hạ tiểu thư, mời ngồi.”
“Không cần, hôm nay tôi tới tìm bác Lục, là bởi vì tôi đến một tửu trang tư nhân, thấy được một bức tranh được cất kỹ, nên cố ý đưa cho bác Lục nhìn thử.”
Liễu Chiêu Đệ khẽ giật thon thót, vì Hạ Tịch Quán không lạnh không nhạt nhắc tới bốn chữ “tửu trang tư nhân” này.
Quả nhiên, đuôi lông mày anh khí Lục Tư Tước khẽ nhướng, bắt được trọng điểm: “Hạ tiểu thư sao lại đến tửu trang tư nhân?”
“Tôi cũng không biết, vấn đề này bác Lục có thể hỏi Lục phu nhân của bác một chút!” Hạ Tịch Quán thản nhiên cười nói, thế nhưng trong nét mặt ánh lên tia sáng sắc lạnh.
Liễu Chiêu Đệ triệt để cứng đờ, bà ta tuyệt đối không ngờ rằng Hạ Tịch Quán lại phản kích nhanh như vậy, sự phản kích của cô nhanh chuẩn ngoan, dĩ nhiên hướng về phía Lục Tư Tước đã tới rồi!
Lúc này Liễu Chiêu Đệ đã cảm thấy một ánh mắt dán lên mặt bà ta, bà ta ngắng đầu, đụng phải cặp mắt hẹp dài sâu như hố băng kia của Lục Tư Tước.
Lục Tư Tước chậm rãi híp mắt, một ánh mắt thờ ơ, khiến Liễu Chiêu Đệ tê cả da đầu.
Liễu Chiêu Đệ sắc mặt trắng nhọt, tay chân đều lạnh.
“Bác Lục, trước đây chúng ta hợp tác rất vui vẻ, tôi vẫn luôn tuân thủ lời hứa, chẳng bao giờ vượt qua ranh giới, tôi hy vọng bác cũng thế, quản tốt vợ của mình, đừng để bà ta chọc tới tôi, bằng không… bác Lục hẳn rất rõ ràng con người tôi, nếu có người can đảm dám ra tay với bạn bè người thân tôi, vậy tôi sẽ liều mạng với kẻ đó!” Giọng Hạ Tịch Quán oanh oanh có lực nói.
Liễu Chiêu Đệ trợn tròn mắt, bà ta hoàn toàn không biết Hạ Tịch Quán đang nói cái gì, mà cô chỉ là một cô gái 20 tuổi, đã dám nói chuyện cùng Lục Tư Tước như vậy.
Phản ứng Lục Tư Tước cũng rất vi diệu, ông tuyệt không tức giận, chỉ nhàn nhạt hạ mắt: “Hạ tiểu thư, sẽ không có lần sau.”
“Vậy thì tốt, được rồi, bức họa này vẫn nên bác Lục xem thử.”
Hạ Tịch Quán giao bức tranh cuộn tròn cầm trong tay cho Lục Tư Tước.
Lục Tư Tước mở ra, ngón tay hơi khựng lại.
Liễu Chiêu Đệ dĩ nhiên cũng nhìn thấy, bà ta kinh hãi trợn to hai mắt, khiếp sợ nhìn Hạ Tịch Quán, ban đêm xông vào Lục gia còn chưa đủ, còn đưa bức hoạ cuộn tròn của Liễu Anh Lạc tới, cô gái này, thực sự là to gan lớn mật!
“Năm đó bác Lục xây cao phòng A Kiều, kim ốc tàng kiều mỹ nhân, không ngờ lần này tôi lại có diễm hạnh ngắm được dung nhan vị đệ nhất mỹ nhân tuyệt sắc phong hoa Đề Đô hơn hai mươi năm trước này, bức tranh này vẫn bị chủ nhân tửu trang kia cất kỹ, nói vậy chắc vị kia cũng là fan cuồng của đệ nhất mỹ nhân nhỉ?”
/2191
|