Chương 840: Đâm Dao Vào Người Hăn
Dương Tiểu Sương không hé một lời, cô ấy xắn tay áo lên bắt đầu làm việc, vào phòng bếp nấu ăn.
Rất nhiều năm trước Dương gia đã phá sản, mấy năm nay Dương Tiểu Sương và em trai sống nương tựa lẫn nhau, cũng làm một nửa người mẹ một tay nuôi lớn em trai, nên tuy tuổi còn nhỏ, nhưng việc nhà gì cũng biết làm, còn có tay nghề nấu ăn tuyệt vời.
Dạ Nhị nhhắn chóng đi tới răn dạy Dạ Tam: “Dạ Tam, cậu làm cái gì thế,có phải thích người ta rồi không, con nhóc đó mới bây lớn, nhỏ như vậy mà cậu cũng muốn ăn?”
Con người Dạ Tam rất háo sắc, lại thích nhất máy cô gái tuổi nhỏ, gã thô bỉ xoa xoa tay: “Nhị ca, em đã lâu không gặp được ai hợp khẩu vị rồi, chuyện này hắn đừng quan tâm mài”
Dạ Vô Ưu rất bình tĩnh, nhưng hắn chậm rãi ngẳng đầu, cặp mắt màu lam kia dời khỏi tập văn kiện sang bóng dáng nhỏ bé trong phòng bếp. Nét đẹp của Dương Tiểu Sương tỉnh xảo, nhưng chỉ mới 18 tuổi nên ngũ quan còn chưa mấy nảy nở, trên khuôn mặt trắng như tuyết nho nhỏ nạm đôi đồng tử tựa quả nho, nhìn độc lập trong trẻo lại lạnh lùng, như là một đóa U Lan giữa không trung, rất đặc biệt.
Dạ Vô Ưu nhéch đôi môi mỏng, trên khuôn mặt tuấn tú trắng bệnh kia lộ ra ý cười nghiền ngẫm, hắn nhận ra Dương Tiểu Sương, cô chính là cô gái nhỏ nhiều năm trước đã cắn hắn.
Đã nhiều năm như vậy, trên cánh tay phải hắn còn lưu lại dấu răng, là do cô cắn.
Đúng là trùng hợp.
Sao có thể trùng hợp như vậy?
Dạ Vô Ưu như là nghĩ tới điều gì, hắn vẫn còn cười, nụ cười âm u mà quỷ dị.
Dạ Vô Ưu trở về phòng ngủ, sau đó xuống lầu, hắn đi tới trong phòng ăn rót cho mình một ly nước, lúc này bên tai liền truyền đến tiếng loạt xoạt cởi quần áo.
Tại trù phòng, Dạ Tam cưỡng ép ôm Dương Tiểu Sương, giở trò: “Tiểu Sương, anh rất thích em, nhất kiến chung tình với em, giờ em cứ thuận theo anh đi, anh sẽ làm em sung sướng, dục tiên dục tử.”
Xoạt một tiếng, Dạ Tam xé quần áo trên người Dương Tiểu Sương ra.
Dương Tiểu Sương dùng cánh tay nhỏ gầy che chở chính mình, lúc này cô ngẳắng đầu một cái, liền thấy Dạ Vô Ưu ngoài cửa.
Dạ Tam cứng đò, trong cầu xin có vẻ lấy lòng, ôm Dương Tiểu Sương không chịu buông tay: “Thiếu chủ, em…”
Dạ Vô Ưu đứng trong ánh sáng mờ tối, không thể thấy rõ biểu tình trên mặt, đôi mắt màu lam kia chuyển từ mặt Dạ Tam sang mặt Dương Tiểu Sương, nhàn nhạt liếc mắt, sau đó lạnh lùng mở miệng nói nói: “Nhanh một chút.”
Nói xong, Dạ Vô Ưu rời đi.
Dạ Tam mừng như điên, Dạ Vô Ưu là dung túng hắn làm càng thêm mạnh bảo, hắn trở tay đẩy, trực tiếp đẩy Dương Tiểu Sương trên bệ rửa bát, sau đó gấp gáp cởi quần mình: “Tiểu Sương, anh đã không chờ kịp rồi.”
Dạ Vô Ưu lúc đầu muốn vào phòng khách, thế nhưng đi được hai bước, phía sau truyền đến “phụt” một tiếng, là tiếng khi dao cắm vào trong da thịt.
Dạ Vô Ưu dừng bước lại, sau đó quay đầu, chỉ thấy trên tay Dương Tiểu Sương cầm dao gọt trái cây, hiện tại dao nhỏ đã toàn bộ đâm vào bụng Dạ Tam.
Trong nháy mắt, máu chảy như suối.
Có máu tươi văng lên khuôn mặt non nớt của thiếu nữ, nhưng ánh mắt cô chẳng buồn chớp lấy dù chỉ một lần, đôi mắt mạnh mẽ lại lạnh lùng kia lẳng lặng nhìn hắn.
“Dạ Tam!” Lúc này Dạ Nhị vội vàng chạy tới, đưa tay đỡ lấy Dạ Tam đang ngã xuống, còn chặn lại phần bụng đang chảy máu của hắn: “Người đâu, mau tới!”
Thủ hạ phía ngoài xông vào, dìu Dạ Tam ra ngoài, đưa thẳng đến bệnh viện.
Rất nhanh, trong biệt thự chỉ còn sót lại Dạ Vô Ưu và Dương Tiểu Sương.
/2191
|