Chương 848: Anh Gọi Cô, Lục Phu Nhân
Tối nay anh cứ là lạ, hệt như bị cái gì kích thích, đặc biệt hưng phần.
“Lục Hàn Đình, anh sao vậy?” Hạ Tịch Quán hỏi.
Lục Hàn Đình chậm rãi nâng tay phải lên, đưa ngón trỏ thon dài của mình đến trước mặt cô.
Không nói tiếng nào, đợi cô phản ứng.
Hạ Tịch Quán nhìn ngón trỏ thon dài mày, sau đó giơ bàn tay nhỏ lên nhẹ nhàng kéo lại ngón trỏ của anh, kéo ngón trỏ của anh vào trong lòng bàn tay mềm mại của mình.
Đáy mắt Lục Hàn Đình bùng lên hai ngọn lửa đỏ sậm, bắp thịt toàn thân căng chặt, anh có chút không nén được sóng lớn cuộn trào mãnh liệt trong lòng, môi mỏng mắp máy, anh khàn khàn cất giọng: “Lục phu nhân.”
Lục phu nhân.
Đã lâu rồi Hạ Tịch Quán mới nghe được tiếng gọi quen thuộc kia, Lục phu nhân.
Anh vậy mà gọi cô là Lục phu nhân!
Đôi đồng tử của Hạ Tịch Quán co rút lại phóng đại: “Lục Hàn Đình, anh…”
Lục Hàn Đình không muốn hù cô, anh vẫn chưa nhớ hết tất cả, cũng không muốn nói cho cô biết, anh cong môi: “Chẳng lẽ không đúng sao, Hạ Tịch Quán, em chính là nàng dâu nhỏ của anh!”
Hai mươi năm trước, bé gái mới sinh ra đã kéo ngón trỏ của anh không thả, ngọt ngào cười với anh, là cô.
Hai mươi năm sau, thay gả vào U Lan Uyễn, trở thành Lục phu nhân của anh, cũng là cô.
Trong đầu anh, gương mặt non nớt của bé gái năm nào cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt lệ trước mắt này đan chồng lên nhau.
Ban nãy Hạ Tịch Quán còn tưởng rằng anh đã khôi phục trí nhớ, bây giờ mới biết anh nói là chuyện năm xưa, chuyện lúc đó cô đã nhớ không rõ, anh lại nhớ nhung nhiều năm như vậy.
“Quán Quán…” Lục Hàn Đình khép hàng mi nhẹ nhàng hôn lên vằng trán ngát hương của cô, dùng thân thể cứng rắn của mình đè nặng cô, dùng sức ngăn, rung động khó dằn trong lòng, anh muốn cùng cô chia sẻ, cuối cùng chỉ có thể từng lần từng lần nỉ non: “Em là của anh, từ nhỏ đã là của anh, nơi này, em đã lấp đầy nơi này của anh rồi, em có biết không?”
Lục Hàn Đình giữ bàn tay nhỏ của cô, đặt tay lên trái tim mình, cách chất vải mỏng manh cô cảm giác được rõ ràng nhịp đập đều đặn của tim anh, từng nhịp nối tiếp từng nhịp, mang theo sức sống mạnh mẽ, vang động đến mức trái tim cô cũng tê dại.
Hạ Tịch Quán còn cảm thấy, dưới lòng bàn tay mềm mại, bắp thịt cả người anh rắn chắc tựa sắt thép.
Anh nói, cô lắp đầy trái tim anh.
Lúc này, trái tim của anh vì cô mà đập vang dội từng nhịp.
Toàn thân Hạ Tịch Quán mềm nhũn, trước mặt là người đàn ông cô yêu sâu đậm, bị anh để tay lên tim như vậy, nghe lời tâm tình ngọt ngào đến thế, bát kỳ cô gái nào đều không thể từ chối nồi.
Hạ Tịch Quán cắn răng lên đôi môi đỏ mọng, hai tay ôm chặc cổ anh, sau đó ngây ngô mà chủ động mỏ lên đôi môi mỏng của anh.
Bàn tay to của Lục Hàn Đình đè xuống bờ vai oánh nhuận của cô, đột nhiên hung hăng đầy cô lên ván cửa.
Hạ Tịch Quán mờ mịt nhìn anh: “Anh… sao vậy?”
Lục Hàn Đình lấy ra một vật, trực tiếp trùm lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Hạ Tịch Quán chấn động trong lòng, đó là một mảnh… lụa mỏng.
Anh…
Lục Hàn Đình không cho cô cơ hội suy nghĩ, bởi vì một giây kế tiếp anh dùng sức hôn lên, cách mảnh lụa mỏng hung hăng hôn lên đôi môi củ ấu đỏ bừng của cô.
Hạ Tịch Quán không biết anh sao lại kích động như vậy, anh hôn như mưa rền gió dữ, hô hấp của Hạ Tịch Quán trong nháy mắt bị đoạt, cô cảm giác bản thân hệt như chiếc thuyền nhỏ lênh đênh giữa khơi xa, cô chỉ có thể dùng sức bám lên người anh, mới không chìm xuống đại dương vô tận ấy.
/2191
|