Chương 898: Hạ Tịch Quán Tham Dự Hôn Lễ
Hạ Tịch Quán cũng là đến bây giờ mới dám khẳng định, Lục Hàn Đình thực sự cưới Lệ Yên Nhiên rồi!
Nhưng…
Nhưng, không thể nào mà…
Hạ Tịch Quán đưa tay sờ sờ chuỗi dây chuyền only-love và chiếc nhẫn duy nhất trên thế giới này, đây là anh tặng cô, chỉ mắy hôm trước anh vẫn còn lầm bẩm phục hôn, anh còn gọi cô là Lục phu nhân…
Ha.
Ha ha.
Hạ Tịch Quán tự giễu cười nhẹ hai tiếng, viền mắt trắng nõn nhanh chóng biến đỏ, bên trong dâng lên tầng hơi nước trong suốt.
Cô lần nữa cầm điện thoại di động lên, đầu ngón tay run rẫy bắm dãy số quen thuộc khảm vào tận xương.
Tiếng chuông du dương vang lên, sau đó điện thoại bị không nhanh không chậm được nối thông.
“Alo.”
Giọng nói từ tính quen thuộc của Lục Hàn Đình truyền tới.
Lúc này Hạ Tịch Quán ngồi trên xe buýt, cô quay đầu, nhìn phong cảnh lướt qua như tên bắn ngoài cửa sổ, sau đó cô chậm rãi gợi lên đôi môi đỏ mọng: “Alo, Lục tiên sinh, bây giờ anh đang ở nơi đâu thế ạ?”
Giọng nói thấp thuần của Lục Hàn Đình giảm thấp xuống một chút, cũng càng mềm mại hơn: “Hôm nay anh có chút việc, em ngoan ngoãn ăn cơm rồi đi ngủ đi.”
“À, vậy đêm nay anh có về không?”
“Sao thế, nhớ anh à?”
Hạ Tịch Quán gật đầu: “Dạ, em nhớ anh, Lục tiên sinh, bây giờ anh trở lại có được không, đã ba đêm em không gặp anh rồi.”
Lục Hàn Đình im lặng vài giây: “Đêm nay phải tăng ca, trễ một chút anh sẽ về cùng em nhé?”
Hàng mi nhỏ dài Hạ Tịch Quán run rẩy, cô không thể nhịn được, từng hạt lệ tựa hạt châu tràn khỏi bờ mi, lã chã rơi xuống.
Cô nhìn chính mình hẳn lên khung cửa thủy tinh, trên mặt cô đã đong đầy nước mắt, cô phải cắn mạnh răng lên đôi môi đỏ mọng mới không nắc lên nghẹn ngào, cô giơ lên bàn tay nhỏ bé lau lung tung khuôn mặt nhỏ nhắn, cô bướng bỉnh nói: “Không được, Lục tiên sinh, bây giờ anh phải về, em rất muốn gặp anh, em rất muốn rất nhớ anh.”
“Quán Quán ngoan nha, anh bây giờ đang họp, không thể phân thân về với em được, đêm nay trễ chút anh sẽ trở về.” Lục Hàn Đình thấp giọng dỗ cô.
ý Bàn tay Hạ Tịch Quán vẫn năm thật chặt chiếc nhẫn trong tay, hiện tại tay cô đột nhiên buông lỏng ra, giữa làn nước mắt cô gợi lên khóe môi: “Dạ, vậy anh làm việc đi! Em mệt rồi, ngủ trước đây.”
Nói xong cô trực tiếp cúp điện thoại.
Hạ Tịch Quán ngồi một mình, cô biết, từ giờ khắc này, cô đã mắt đi Lục tiên sinh của cô.
Lúc nãy là cô cho anh một cơ hội duy nhất, chỉ cần anh bây giờ trở về, cô sẽ xem như chưa xảy ra chuyện gì.
Nhưng, anh không về.
Hạ Tịch Quán giơ bàn tay nhỏ bé lên, vùi cả gương mặt nhỏ xinh vào lòng bàn tay, rất nhanh bờ vai oánh nhuận vai bắt đầu run lên, trong chiếc xe yên tĩnh quanh quần tiếng khóc ẩn nhẫn mà tuyệt vọng.
Không biết qua bao lâu, Hạ Tịch Quán mới nhịn được cơn khóc, cô không muốn khóc nữa.
Lúc này bác tài xế trước mặt hỏi: “Cô bé, cháu muốn đi đâu?”
Hạ Tịch Quán ngắng đầu: “Đến sơn trang Long Đầu ạ.”
Hôn lễ thịnh thế của Lục Hàn Đình và Lệ Yên Nhiên được cử hành ở sơn trang Long Đầu, cô muốn đích thân đi nhìn!
Sơn trang Long Đầu.
Đại hôn hôm nay tề tụ giới thượng lưu quý tộc, Lệ Quân Mặc và Lục Tư Tước đều có mặt.
Cô dâu Lệ Yên Nhiên mặc một chiếc váy lụa cỗ V mỏng, đây là tác phẩm của nhà thiết kế người Pháp nỗi tiếng, phía trên đính kim cương sáng chói, càng tôn lên nhan sắc Lệ Yên Nhiên càng thêm mỹ lệ rung động lòng người.
/2191
|