Chương 907: Phải Bảo Vệ Cô Thật Tốt
Hai mắt Thượng Quan Đẳng sáng lên chút, thật không hỗ là con gái Lâm Thủy Dao, rất thú vị.
“Không sai, người đàn ông mẹ cô chọn trúng kia chính là Lệ Quân Mặc, Lệ Quân Mặc là bố ruột cô.” Thượng Quan Đằng gật đầu nói.
Hạ Tịch Quán rũ xuống hàng mi nhỏ dài, để Thượng Quan Đẳng nói ra kế hoạch báo thù hoàn mỹ kia, Dạ lão, Dạ Huỳnh, Lệ Yên Nhiên mấy người này đều đã xâu chuỗi trong đầu cô rồi, mấy người này quay chung quanh Lệ gia mà lên kế hoạch, lúc đó cô đã biết, cô là con gái Lệ Quân Mặc.
Hạ Tịch Quán không nói gì, lúc này Lệ Quân Mặc đã đi tới, ông đi tới trước mặt Hạ Tịch Quán, dùng bờ vai phẳng của mình chắn Hạ Tịch Quán ra phía sau, che đi ánh mắt của Thượng Quan Đẳng: “Thượng Quan quân chủ, nhận được ưu ái, nhưng anh muốn cứu con gái của tôi, để tôi làm quốc trượng(*) cũng phải xem tôi có nhận người con rễ là anh không đã chứ? Chỉ bằng, Thượng Quan quân chủ gọi tôi một tiếng bố trước nghe thử nào.”
(2) Quốc trượng: Cha vợ vua “Mày!” Thượng Quan Đẳng biến sắc, trực tiếp bị Lệ Quân Mặc chọc giận.
Lệ Quân Mặc chậm rãi nhếch đôi môi mỏng: “Thượng Quan quân chủ, đây không phải Hoa Tây Châu, mà là Đế Đô, tôi khuyên anh, không nên gây chuyện, mau rời đi! Muốn mang con gái tôi ra khỏi Đế Đô, không có khả năng!”
: Đây là lân đầu tiên Lệ Quân Mặc và Thượng Quan Đăng chính diện giao phong, Thượng Quan Đằng nhanh chóng nheo mắt lại, hắn ta biết, Đề Đô là địa bàn của Lệ Quân Mặc.
Bên cạnh Lệ Quân Mặc còn có Lục Tư Tước, hai đại lão này ở Đề Đô một tay che trời, bọn họ dựng lên tường đồng vách sắt bảo vệ Hạ Tịch Quán, hắn ta không có bắt cứ cơ hội nào có thể chạm vào Hạ Tịch Quán, càng chưa nói mang Hạ Tịch Quán rời khỏi Đề Đô.
Thượng Quan Đằng tạm thời không định liều mạng chiến với Lệ Quân Mặc, nếu như đến Hoa Tây Châu của hắn ta, vậy thì là do hắn định đoạt.
Thượng Quan Đằng hừ lạnh một tiếng, trực tiếp phát tay áo rời đi.
Lệ Quân Mặc nhìn thân ảnh Thượng Quan Đằng biến mắt, sau đó ông xoay người nhìn về phía Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, chúng ta về nhà nhé?”
“Về nhà?” Hạ Tịch Quán ngước mắt nhìn ông.
“Đúng vậy, trở về Lệ gia, Lệ gia là mái ấm chân chính của con.”
Lệ Quân Mặc giơ tay lên, xoa xoa mái tóc dài của Hạ Tịch Quán.
Suốt quãng đường đời của Hạ Tịch Quán vẫn không có bố tham dự, rất thiếu tình thương của bố, ban nãy Lệ Quân Mặc dùng bờ vai rộng lớn chắn trước người cô, vì cô che gió che mưa, hiện tại bàn tay to của ông mang theo vài phần thương tiếc và nuông chiều xoa đầu cô, những thứ này giống như đúc với người bố trong tưởng tượng của cô. Tình thương của người bố Lệ Quân Mặc này tựa như núi, uy nghiêm lại dịu dàng cưng chiều, thỏa mãn hết thảy tưởng tượng của cô.
Lệ Quân Mặc là bố ruột của cô, vậy Lệ lão phu nhân chính là bà nội ruột của cô rồi.
Lúc ở Hải Thành, cô cứu Lệ lão phu nhân, từ đó về sau cùng Lệ lão phu nhân mới gặp mà như đã quen từ lâu, cô thích Lệ lão phu nhân, Lệ lão phu nhân cũng thích cô, bà máy lần muốn nhận cô làm cháu gái, bây giờ nghĩ lại những thứ này đều là huyết mạch thân tình từ tận xương cốt, làm sao cũng không dứt bỏ được.
Hạ Tịch Quán nhẹ nhàng lắc đầu: “Con bây giờ vẫn không thể trở về Lệ gia, đầu con có hơi loạn, muốn yên lặng một mình một chút.”
“Quán Quán, vậy con muốn đi đâu? Thượng Quan Đằng nhìn chằm chằm vào con, con tuyệt đối không thể thoát khỏi tầm mắt của bọn bó, biết không?”
“Dạ biết ạ, con chỉ muốn về trụ sở của mình, con sẽ không chạy loạn đâu ạ, con đi trước nhé.” Hạ Tịch Quán nhấc chân rời đỉ.
Lệ Quân Mặc cũng không đuổi theo, thế nhưng âm thầm đã có người đi theo phía sau Hạ Tịch Quán, bảo vệ cô.
Hiện tại mưa gió Đế Đô đã biến đổi khôn lường, bốn phương tám hướng luôn có người tràn tới, tiền công về phía cô, cô phải được bảo vệ đến một giọt nước cũng không lọt.
/2191
|