"Chị..."Nguc Lạc Tích Tuyết đập phập phòng, móng tay bấm vào lòng bàn tay, cô cắn cánh môi đến mức trắng bệch, hai mắt khép hờ không phản kháng gì được.Lạc Thiên Uy nhìn nàng trong bộ dáng này, trong lòng đã chắc chắn, hai tay hắn nắm chặt lại thành đấm, gương mặt tuấn tú nổi lên một cỗ khí lạnh khắc nghiệt, cảm xúc cơ hồ đã mất khống chế."Người đàn ông kia là ai?" Hai mắt hắn đỏ lên, hung hăng nện một quyền lên tường gần sát bên người cô, khớp xương vang lên răng rắc, trên mu bàn tay gân xanh nổi lên dày đặc."Á!" Lạc Tích Tuyết ngẩn ra, không hiểu tại sao em trai mình lại kích động như thế."Có phải là Tiếu Vũ Trạch không?" Hắn gắt gao nhìn chắm chằm cô, bàn tay đem bả vai của cô nắm chặt lại, sử dụng sức lực to lớn của một người đàn ông cơ hồ muốn đem vai của cô bóp nát."Đau quá..." LẠc Tích Tuyết bị đau kêu lên một tiếng, nhíu đôi mày thanh tú lại, dúng sức giằng co:"Lạc Thiên Uy, buông chị ra""Nói, tối hôm qua có phải cô ở cùng với Tiếu Vũ Trach không? Cô cùng hắn đã làm những gì? Nói mau, nói!!!" Sức lực ở tay của Thiên Uy càng tăng thêm nữa, toàn thân tản ra hơi thở lạnh lẽo như ma quỷ, kiên nhẫn đã mất hết không còn một chút nào, chỉ còn lại sát khí trong mắt."Thiên Uy, em buông chị ra trước đã" Tâm tình Lạc Tích Tuyết cũng có chút kích động, đối với cơn ác mộng tối hôm qua, cô thật sự không muốn nhắc lại, tiếc là em trai của cô cứ nhắc đến việc này có chết cũng không buông ra."KHông buông, cô phải nói cho tôi biết đó là người đàn ông nào? Nếu không có chết tôi cũng không buông!" Lạc Thiên Uy cố chấp giữ lấy cô, trong mắt tràn đầy sự tức giận cùng ghen ghét, nắm lấy bả vai cô không buông lỏng.Lạc Tích Tuyết cảm thấy bất đắc dĩ, tối hôm qua sự tình xảy ra đã khiến cho cô mệt mỏi vô cùng cô bây giờ không có tâm tình để đi giải thích với đứa em trai cố tình gây sự này."Thiên Uy, em nghe chị nói, chị đã mười tám tuổi rồi, chị có thể chịu trách nhiệm với những việc chị làm, em chỉ là em trai của chị, chị không cần phải báo cáo mọi việc mà chị làm cho em biết".Cô dùng sức đẩy hắn ra, trong lòng có một góc khuất không muốn người khác đụng vào, giọng nói của cô trở nên nguội lạnh hơn bao giờ hết.Trong mắt Lạc Thiên Uy mang theo lửa giận ngút trời,Lạc Tích Tuyết chỉ nói một câu mà như đem tất cả hy vọng của hắn dẫm nát hoàn toàn.Hắn chỉ là em trai của cô?Những lời này từ trong miệng cô thoát ra, cô chỉ coi hắn là em trai, cho nên hắn không có tư cách xen vào chuyện của cô, thậm chí cô cùng người đàn ông nào phát sinh quan hệ thì hắn cũng không có tư cách biết."Lạc Tích Tuyết, cô đủ rồi đó" Hắn nở một nụ cười lạnh như tu la địa ngục, gương mặt tuấn tú cương nghị tản mát ra ngọn lửa, ánh mắt nhìn chăm chăm vào trước ngực của cô đang thở dốc."Thiên Uy, em muốn làm gì?" Lạc Tích Tuyết nhìn đứa em trai của mình có vẻ khác thường, cô đưa tay ôm ngực, kinh hoảng lùi về phía sau một bước, luống cuống hô.Lạc Thiên Uy dùng sức ở canh tay một cái, liên đem cô vây tại trong ngực, ngón tay sờ qua gương mặt cô, một tay khác ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của cô, làm cho cơ thể của hai người dính sát vào nhau không có khe hở."Chị sao?" Hắn châm chọc cười một tiếng, thanh âm quỷ mị trầm thấp vang lên bên tai cô:"Tôi sẽ cho cô biết rằng hôm qua không về nhà thì hậu quả như thế nào!""Xoạt..."Hắn tàn nhẫn xé rách quần áo của cô không thương tiếc, lộ ra bộ ngực trắng noãn trước mặt hắn."Á á..."
/306
|