"Tối hôm qua tôi uống hơi nhiều nên đi nhầm phòng" Ánh mắt Lạc Thiên Uy thâm trầm nhìn Lạc Tích Tuyết, thanh âm thật thấp.Hắn vốn tính toán ỷ lại vào cô, thật không ngờ cha lại đột nhiên xuất hiện, còn cho cô một bạt tai, hắn có thể cảm nhận được giờ phút naỳ Lạc Tích Tuyết đau lòng như thế nào, nếu lấy chuyện tối hôm qua kích thích cô thì chắc có lẽ cô sẽ kích động mất. Hắn không đành lòng thương tổn cô nữa."Uống nhiều sao?" Lạc Tích Tuyết giống như bắt được một cái phao cứu mạng, cô vội vã nóng nảy hỏi:”Không phải em chủ động đến phòng chị, chúng ta không có chuyện gì xảy ra hết đúng không?”Nhìn đôi mắt cô bỗng sáng lên, Lạc Thiên Uy chỉ có thể đè xuống ý tà niệm, gật đầu một cái:”Đúng vậy, em chỉ ôm chị ngủ suốt cả buổi tối thôi, hai chúng ta không xảy ra chuyện gì cả.”Mà trên thực tế tối hôm qua động tác của hắn cùng lắm chỉ là hôn cô mà thôi, hắn lo lắng Tích Tuyết tỉnh lại nên hắn cũng không dám có hành động gì quá đáng.“Vậy là được rồi.” Lạc Tích Tuyết thở phào một hơi, may mắn vỗ ngực. Cũng may, cô với em trai là trong sạch.Xem ra sau này lúc ngủ, cô nhất định phải đóng cửa thật kỹ, nếu như tình huống tương tự như vậy xảy ra đừng nói cha không tha thứ cho cô mà ngay cả chính cô cũng sẽ không tha thứ ình.“Chị có khỏe không?” Lạc Thiên Uy lo lắng nhìn sắc mặt trắng bệch của cô, trong con ngươi có sự tự trách thật sâu, đều là hắn hại cô.“Chị không sao” Lạc Tích Tuyết miễn cưỡng nặn ra một nụ cười gượng, trong lòng đối với Lạc Thiên Uy nảy sinh cảm giác chán ghét, cô phiền não nói:”Không phải cha vừa nói lát em qua gặp cha sao? Em đi đi”.“Ừ vậy em đi trước” Lạc Thiên Uy cảm thấy có chút thất bại gật đầu một cái, hắn biết lúc này người mà cô không muốn nhìn thấy nhất là hắn, vẻ mặt hắn phức tạp nhìn Lạc Tích Tuyết một cái, xoay người rời đi.Nghe được tiếng cửa đóng lại, nước mắt ẩn nhẫn của Lạc Tích Tuyết không kìm chế được nữa chảy dài trên má. Cha đánh cô, cha vì em trai mà đánh cô? Cha biết rõ tính tình của cô, tuyệt không thể làm ra cái loại sự tình quá quắt đó, nhưng cha lại tình nguyện tin em trai mà không tin cô.Tâm rét lạnh.Lúc mẹ còn sống, cha dành hết mọi sự quan tâm cho cô nhưng khi mẹ đi rồi cũng đem theo tình thương của cha dành cho cô đi mất. Cô đem chăn đắp trên đầu, cả người co rút lại khóc lớn, để giải tỏa ức chế trong lòng.Trong thư phòng một mảnh an tĩnh. Lạc Thiên Uy đang báo cáo tình hình công ty cho Lạc Chấn Long.“Không tệ, Thiên Uy xem ra tài quản lý công ty của con rất tốt”. Lạc Chấn Long hài lòng đóng tài liệu lại, vỗ vai của Thiên Uy:”Về sau con ở trong công ty hãy học hỏi nhiều thêm nữa, gia nghiệp của Lạc gia sau này đều là của con, con đừng làm cha thất vọng.”Lạc Thiên Uy gật đầu một cái, cũng không bởi vì cha khen ngợi mà thấy vui vẻ, mà hắn vội vã muốn giải thích giúp Tích Tuyết:” Cha, chuyện tối ngày hôm qua thật ra là chị không có sai, là do con uống quá nhiều rượu nên đi nhầm sang phòng của chị”.“Thiên Uy, con là con trai duy nhất của cha, tất cả của cha sẽ đều là của con coi như người có lỗi là con thì cha cũng không thể trách con được” Tròng mắt Lạc Chấn Long thâm thúy nói:”Nhưng do chị của con bất đồng, nó cũng chỉ là con gái sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, cha không thể dung túng cho nó để nó không dựa vào đó mà tranh giành tài sản với con."Mỗi lần thấy gương mặt của Lạc Tích Tuyết, hắn lại nghĩ đến vợ trước của hắn, năm đó nếu không phải do cô ta cản trở thì mẹ của Thiên Uy thế nào chết được? Trước kia gia sản Lạc gia có một nửa là của vợ trước hắn nên hắn mới im hơi lặng tiếng sống với cô ta, nhưng bây giờ vợ trước của hắn chết rồi, hắn đương nhiên không thể nào phân chia nửa tài sản đó cho con gái của cô ta, Lạc Tích Tuyết hắn sớm muộn gì cũng sẽ gả cô đi.
/107
|