“Câm mồm! Hoa quản gia, ngươi đem mẹ kế ta ra đến ép ta. Nếu như ngươi không nghĩ ta sẽ đem chuyện này nói với cha ta biết thì lập tức đem Thiên Uy giao cho ta!”Lạc Tích Tuyết lạnh giọng quát lớn, trong lồng ngực phập phồng phẫn nộ, kích động.Trước mắt là một cậu bé còn chưa tới mười tuổi, toàn thân gầy tong suy yếu, trên người bộ quần áo cũ nát bị xé rách, lộ ra vết sẹo cũ lẫn vết thương mới, nhìn thật đáng thương.Cậu bé trước mặt này là do cha từ bên ngoài dẫn về, là em trai của cô, thế mà lại bị đối xử như vậy. Nội tâm Lạc Tích Tuyết vừa là đau lòng vừa tức giận, khi nàng nhìn thấy trên mặt hắn đọng lại vệt nước mắt lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra.Súc sinh! Một cậu bé nhỏ như vậy mà cũng không tha.“Đại tiểu thư, người ngàn lần vạn lần đừng nói cho lão gia biết, việc này hết thảy đều là ý của phu nhân, thuộc hạ không có liên quan gì đến việc này hết”. Hoa quản gia trên khuôn mặt tươi cười, đồi với Tích Tuyết cầu khẩn.“Hoa quản gia, ngươi hẳn là biết rõ thân phận của hắn, chỉ bằng ngươi vừa rồi đối với hắn làm những việc gì thì ta hoàn toàn có thể đem ngươi vào cục cảnh sát, cho ngươi một tội hình sự?” Lạc Tích Tuyết mang đồng tử quang lạnh thấu xương theo dõi hắn, thanh âm trong trẻo lạnh lùng lại lộ ra lời cảnh cáo sắc bén.Thân thể hoa quản gia run rẩy, vội vàng quỳ xuống khẩn cầu: “Đừng như vậy, tiểu thư, xin người đừng nói với lão gia, thuộc hạ lại càng không muốn đến cục cảnh sát đâu. Thói quen xấu này của thuộc hạ không phải người không biết, từ nay về sau thuộc hạ nhất định sẽ sửa, cũng không dám ngược đãi tiểu thiếu gia nữa.”“Ta dựa vào cái gì mà tin ngươi?” Lạc Tích Tuyết nghe lời cầu xin hèn mọn của hắn, không có chút dộng lòng nào.“Đại tiểu thư, nếu như thuộc hạ còn đối với thiếu gia có hành vi này nữa sẽ để người toàn quyền xử trí.” Hoa quản gia thề son sắt cam đoan.“Như vậy còn chưa đư!” Lạc Tích Tuyết lạnh giọng cắt đứt, xoay người sang chỗ khác, gằn từng chữ: “ Ngươi nhất định phải đáp ứng ta, nếu lần sau mẹ k ế ta còn ngược đãi hắn, ngươi trước tiên phải nói cho ta biết, nếu không ta sẽ đem sự việc ngày hôm nay nói cho cha ta biết.”“Dạ, dạ, thuộc hạ biết rồi ạ!” Quản gia nhẹ nhàng thở ra, vội vàng cúi đầu khom lưng.Lạc Tích Tuyết lúc này mới xoay người, đi vào chỗ Lạc Thiên Uy, đứng trước mặt hắn duỗi ra cánh tay trắng noãn hướng về hắn nói: “Chị mang em ra ngoài”.Nàng hướng hắn mỉm cười, nàng cười tựa như một thiên sứ thanh tịnh không nhiễm chút bụi trần lại có một chút gì đó giống với ngôi sao rọi sáng chỗ hai người, một cái nháy mắt cũng không có mà nhìn thẳng về phía hắn.Tâm Lạc Thiên Uy dao động, một loại xúc động khác thường nảy sinh dưới đáy lòng, chỉ là hắn cũng không duỗi tay của mình ra, mà thay vào đó là dồng tử lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía của Lạc Tích Tuyết, trong mắt hắn chợt lé lên ý vị không hợp tuổi của hắn.“Em làm sao vậy?” Lạc Tích Tuyết khó hiểu hỏi, tại sao em mình lại nhìn mình vưới ánh mắt có chút kỳ quái.Nàng cứu hắn, hắn hẳn nên cảm kích nàng không phai sao? Như thế nào mà trên mặt hắn lại không có một tí nào ý muốn cảm tạ nàng vậy, ngược lại còn làm cho người ta khó có thể tới gần.Lạc Thiên Uy không có đáp lại nghi vấn của Lạc Tích Tuyết, mà trực tiếp đứng lên đi đến trước mặt tên quản gia.Trong bóng tối,bọn họ đều không nhìn thấy biểu lộ nào trên khuôn mặt của hắn, chỉ cảm thấy có một cổ hàn khí càng ngày càng trầm hướng phía cảu tên quản gia.Thẳng đến khi thân hình hắn biến hóa nhanh nhẹn chuyển động về phía tên quản gia, trong tay chẳng biết lúc nào cầm một con dao bén nhọn, không đợi quản gia có bất kỳ phản ứng nào, hắn đã đem lưỡi dao hung hăng đâm tới.“A!!!” Quản gia thống khổ kêu ré lên, thanh âm vạng vọng trong căn phòng tối om.Máu tươi, tùy ý chảy xuống, một cỗ khí tức thị huyết tràn ngập trong phòng… Mà hắn lại đang cười khoái chí.
/107
|