"Chờ một chút. . . . . . Ngươi chờ một chút!" Hoa Nhan Hi dùng hết sức lực, nhanh chóng đuổi theo hắn, giữ chặt ống tay áo của hắn.
"Lại làm sao vậy?" Hoa Thiếu Khanh hơi hơi đứng lại, quay lại nhìn nàng.
"Ngươi muốn đi đâu?" Hoa Nhan Hi vì chạy mà thở hồng hộc, không kịp thở.
"Nàng không phải muốn ta đi tìm nữ nhân khác mở lòng sao?" Hoa Thiếu Khanh tà tà nhíu mày, con ngươi đen dừng lại trên người nàng vì chạy mà thở không ra hơi ."Ta muốn ngươi đi tìm nữ nhân khác mở lòng không sai, nhưng là, ngươi ném ta ở trong phòng ngủ của ngươi, ngươi đi tìm nữ nhân khác, như vậy không phải thật kỳ quái sao?" Hoa Nhan Hi sốt ruột lại buồn bực nói, đối với hành vi của hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu.
"Nàng nói một chút xem, việc này có gì kỳ quái?" Hoa Thiếu Khanh nhướn cao tuấn mi, không cảm thấy kỳ quái chút nào cả.
"Ngươi không ngủ ở phòng của ngươi, ta lại ngủ ở phòng ngươi, đây không phải thật kỳ quái sao? Ngươi lại không ngủ ở trong phòng mình, rõ ràng cũng rất kỳ quái." Hoa Nhan Hi một hơi sau khi nói xong, mới đột nhiên nghĩ đến mình lấy lý do này có vẻ hơi kỳ quái, có một chút ái muội.
"Ý của nàng là, muốn ta trở về ngủ với nàng sao?" Có cơ hội tốt thế này, Hoa Thiếu Khanh đương nhiên hướng sự tình đến kết quả mà hắn muốn ."Ách. . . . . . Cũng không phải . . . . . ." Hoa Nhan Hi hơi hơi xấu hổ khoát khoát tay. Tuy nhiên như vậy cũng không sai, nhưng mà. . . . . .
"Vậy ta đây cũng chỉ có thể đi." Hoa Thiếu Khanh giang tay, bất đắc dĩ nói:" Nàng lại không cần ta ngủ với nàng."
Sao mà sự tình lại thay đổi trên tay nàng thế này? Cảm giác. . . . Tựa hồ là lạ . .
"Ta nào không muốn?" Đầu óc Hoa Nhan Hi bị hắn làm mơ hồ, bắt đầu nói năng lộn xộn." A, ta cũng không nói là ta nghĩ muốn ngươi ngủ với ta." Nàng vội vã giải thích." Ta chỉ là, nếu là ngươi muốn đi tìm nữ nhân khác, ta sẽ không ngủ với ngươi . . . . . ." Ông trời, nàng rốt cuộc đang nói cái gì?
"Nói như vậy, nàng cực kỳ để ý chuyện ta có thể mở lòng với nữ nhân khác sao?" Hoa Thiếu Khanh bên môi tươi cười càng lúc càng mê người.
"Ta nào có để ý?" Hoa Nhan Hi vội vàng cãi lại." Càng nhiều người có thể để cho ngươi thoải mái mở lòng đương nhiên càng tốt." Nhưng mà, nàng giống như vô luận thế nào cũng cao hứng không nổi. . . . . . Cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Nàng làm sao vậy?
"Ta đây phải đi rồi." Hoa Thiếu Khanh bước ra, chuẩn bị rời đi.
Hắn đã nghĩ ra biện pháp để nàng trong thời gian ngắn nhất yêu hắn, đó chính là giả vờ không thèm để ý nàng, thử trêu đùa nàng. Nàng không ngây ngốc mới là lạ.
"Từ từ --"Hoa Nhan Hi theo bản năng lại kéo ống tay áo của hắn.
"Làm sao vậy?"Hoa Thiếu Khanh lần thứ hai ngoái đầu lại chăm chú nhìn nàng." Ngươi còn có chuyện gì sao?"
"Ách, ta nghĩ, dù sao ta cũng có thể cho ngươi thoải mái mở lòng, ngươi có muốn nói chuyện ở phòng ngủ của ngươi không? Ta nghĩ, ở phòng ngủ của người khác cũng không tốt lắm, không phải sao?"Hoa Nhan Hi cố gắng lấy hết dũng khí mới dám nói ra miệng.
"Nghe qua như vậy cũng không sai. . . . . . Nhưng là không phải nàng muốn ta đi tìm nữ nhân khác sao?"Hoa Thiếu Khanh nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc.
"Ách. . . . . . Kỳ thật ngươi có thể tìm ta. . . . . . Ngày sau vẫn có thể tìm ta. . . . . ."Trời, nàng có quá ích kỷ không hả?
"Thật vậy?"Xem ra nàng không phải hoàn toàn không có cảm giác. Quá tốt.
"Ngươi không muốn?" Kỳ quái, vì sao nàng cảm thấy như có chút gì đó ê ẩm chát chát, có chút khổ sở?
"Ta đương nhiên nguyện ý. Chỉ là, nàng có thể nói cho ta biết, vì sao đột nhiên nàng lại biến thành như vậy?" Hoa Thiếu Khanh biểu hiện ra một dáng vẻ không thể lý giải.
"Ta. . . . . . Ta. . . . . ." Hoa Nhan Hi vô ý thức vặn thắt bàn tay mềm. Nàng cũng không hiểu vì sao nàng biến thành như vậy!
"Chúng ta trở về phòng đi." Xem nàng suy nghĩ thật vất vả, Hoa Thiếu Khanh cũng không muốn làm khó nàng. Nàng có vài điểm tiến bộ, hắn đã cực kỳ thỏa mãn rồi." Chờ một chút."Hoa Nhan Hi đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện vô cùng trọng yếu, " ngươi rốt cuộc có từng chạm qua nữ nhân kia không?"
Hoa Thiếu Khanh dừng bước, nhìn vào ánh mắt lo lắng của nàng, rốt cục hắn đã biết phản ứng vừa rồi của nàng vì sao mà đến. Nguyên lai là nàng đã sớm ăn dấm chua rồi, chỉ là chính nàng cùng không phát hiện ra mà thôi.
"Nàng ngẫm lại, chúng ta vừa rồi đang làm cái gì?" Hoa Thiếu Khanh nhẹ nhàng lộ ra nụ cười ôn hòa, trực tiếp đem vấn đề ném cho nàng.
"Ăn cơm, tản bộ. . . . . ." Nghĩ tới đây, Hoa Nhan Hi đột nhiên thở nhẹ một tiếng, " oa, ngươi vẫn luôn cùng ta ở một chỗ!"
Hoa Thiếu Khanh mỉm cười, nhướn cao tuấn mi." Vậy nàng nghĩ đi, ta còn có thời gian rỗi để ở với nữ nhân khác sao?"
"Đúng là. . . . . . Không có. . . . . ." Hoa Nhan Hi nói xong, không khỏi xấu hổ. Nàng tới cùng là si ngốc đến mức độ nào?
"Vậy không phải đúng rồi sao?" Hoa Thiếu Khanh nhìn nàng mà cười mê chết người, ôm eo nhỏ của nàng, cùng nàng trở về phòng âu yếm.
Hoa Nhan Hi giống con mèo nhỏ ru rú ở trong lòng hắn, theo hắn lần thứ hai đi vào phòng ngủ của hắn. Không biết vì sao, suy nghĩ cả ngày hôm nay hắn đều ở cùng một chỗ với nàng, trái tim của nàng cảm thấy ấm áp. . . . . .
"Quái lạ, vì sao mấy ngày rồi đều không có người đến nơi này cầu chàng xem bói. . . . . . A, không phải, là cầu thầy chữa bệnh ."Mấy ngày vừa qua, nàng cùng hắn quan sát các loại kỳ hoa dị thảo của Cửu Hoa cung, cuối cùng Hoa Nhan Hi buồn bực nói ra nghi vấn trong lòng.
"Không ai tới không phải tốt sao?" Hoa Thiếu Khanh cảm thấy không có gì là không ổn . Trên cơ bản, hàng năm Cửu Hoa cung chỉ là bán những loại thảo dược trân quý để kiếm tiền. Hắn một chút cũng không muốn đi làm công việc chữa bệnh vừa phí sức lại chẳng có kết quả tốt kia.
"Làm sao mà tốt?" Hoa Nhan Hi hai tay chống ở bên hông, hơi hơi khó chịu nói? Chàng không hiểu rằng mạng người là quan trọng và vô cùng đáng quý à? mỗi ngày ta đều cực kỳ vất vả để cho chàng tùy ý thoải mái mở lòng với ta, chàng vì sao vẫn không hiểu?"
"Ta. . . . . ." Hoa Thiếu Khanh quyết định muốn giả vờ thương cảm."Tuy nàng cho ta thoải mái mở lòng với nàng, nhưng mà, làm sao mà ta biết nàng có thể thay đổi hay không? Hắn biểu hiện ra dáng vẻ hoàn toàn không có cảm giác an toàn.
"Đương nhiên sẽ không !" Hoa Nhan Hi nói xong, trực giác mách bảo, sau đó lông mày nhăn lại ." vì sao chàng không thể tin người?"
"Ta cũng không biết." Hoa Thiếu Khanh buông tay.
"vì sao chàng không học tập ta, sẵn sàng hy sinh vì người khác?"Hoa Nhan Hi đôi mi thanh tú vo thành một nắm, vẫn là không hiểu hắn vì sao khó có thể thay đổi như vậy.
"Ta. . . . . ." Vô nghĩa, đương nhiên không có khả năng. Nếu là giống như nàng tùy tiện hy sinh vì người khác, hắn chẳng phải xong rồi hả? Đúng rồi, hắn còn phải cẩn thận đề phòng nàng không có việc gì chạy tới hy sinh cho những người khác mới được.
"Chàng trước kia thật sự quá khổ, đúng không?" Nhìn dáng vẻ hắn, nàng muốn nói lại thôi, nội tâm Hoa Nhan Hi vừa thương hại vừa đồng tình lại thăng lên mấy phần.
"Ta. . . . . ." Hoa Thiếu Khanh đơn giản ngồi xổm xuống, vùi đầu tại hai tay, bả vai không ngừng run run.
“Này, chàng đừng khóc." Hoa Nhan Hi cũng ngồi xổm xuống, cố gắng trấn an hắn." Ta sẽ kiên nhẫn lắng nghe tâm sự của chàng, có được không?"
"Uh`m. . . . . ." Hắn căn bản là không phải đang khóc. Hắn là vì muốn cười lại không dám cười, đành phải dùng lực giật giật." Nàng. . . . . . Là chính nàng nói đi. . . . . ."
"Được, ta nói ."Hu, sao trên đời này có thể có nam nhân đáng thương như vậy? Mà năng lực của hắn lại mạnh mẽ như thế, bộ dáng lại anh tuấn như thế, trước mặt những người khác là mạnh mẽ, hăng hái như thế . . . . . .
Một nam nhân xem ra gần như hoàn mỹ như vậy, cư nhiên chỉ có lúc ở trước mặt nàng mới trở nên yếu đuối. . . . . . Nàng đương nhiên không phải thích hắn yếu đuối, nhưng là, loại cảm giác này. . . . . . Thật sự . . . . . . Rất tốt.
"saoNhan Hi đi rượu trang Đỗ Khang lâu như vậy, mà chưa thấy về?"Từ lúc Hoa Nhan Hi rời nhà thời gian càng lúc càng lâu, Hoa Chính Huy Nguyên rốt cục cảm thấy có gì đó không thích hợp.
"Nghe nói muốn đến Đỗ Khang rượu trang mua rượu thuốc là phải đi rất lâu, Nhan Hi không thể trở về nhanh như vậy được." Hoa phu nhân trấn an.
"Là như thế này sao?" Hoa Nguyên Huy Nhất nhíu mày, loáng thoáng cảm thấy lo lắng.
"Đương nhiên là như thế này. Lão gia đừng khẩn trương như thế, chúng ta cũng phái rất nhiều người đi cùng Nhan Hi, nàng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu ." Hoa phu nhân muốn nhanh kết thúc vấn đề này.
Trên thực tế, những nô bộc đi cùng Hoa Nhan Hi, từ lúc trở lại Hoa gia đã bị Hoa phu nhân dùng tiền bạc đuổi đi mất rồi.
"A, ta đây sẽ chờ thêm một thời gian nữa." Hoa Nguyên Huy Nhất bất đắc dĩ nói." Chỉ là. . . . . . Đoàn người đón Nhan Hi đi cũng sắp đến, mà Nhan Hi vẫn chưa trở lại?"
"Đừng nóng vội." Dù sao Hoa Nhan Hi cả đời đều sẽ không trở lại, nhanh có gì hữu dụng đâu? Hoa phu nhân trong lòng cười thầm.
Cửu Hoa cung là nơi mà người đi vào thì được mà đi ra thì khó, Nhan Hi nếu là còn có mệnh trở về, vậy thật sự đúng là kỳ tích.
"Cung chủ, có người tới cầu kiến." Sáng sớm, Hoa Thiếu Khanh cùng Hoa Nhan Hi còn đang ở trên giường dựa sát vào nhau, liền có nô bộc tới gõ cửa.
"Đuổi bọn họ đi."Hoa Thiếu Khanh ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, thanh âm lười biếng đáp lại.
“Vâng” bên ngoài nô bộc chuẩn bị đi.
"Chờ một chút."T rong phòng lại truyền đến tiếng nói mềm mại." Bảo bọn họ ở lại."Hoa Nhan Hi sốt ruột ở trong lòng Hoa Thiếu Khanh nói ra ." A?" Nô bộc thật sự không biết là bảo bọn họ đi hay là giữ bọn họ ở lại.
Mà trong phòng, hai người bắt đầu tranh luận.
"Nhanh rời giường, nhất định là có người muốn cầu chẩn. . . . . ." Hoa Nhan Hi khẩn trương muốn từ trong lòng hắn tránh ra.
"Cầu chẩn? Cầu chẩn không thể so được với đi ngủ!" Đem Hoa Nhan Hi giống như con vật nhỏ ôm vào trong lòng, Hoa Thiếu Khanh thay đổi tư thế thoải mái, muốn ngủ tiếp.
"Không cần ngủ ! Chàng làm sao có thể vẫn ngủ như vậy?" Hoa Nhan Hi muốn bắt hắn ngồi dậy, nhưng nhìn đến khuôn mặt của hắn, sửng sốt một phen." Tối hôm qua, chàng hoạt động quá mức, ta chỉ hưởng thụ, chàng có mệt đến mức như vậy . . .? A, nàng đang nói cái gì? "Nhanh lên ngồi dậy!"
"Nhanh ngủ, nhanh ngủ đi." Hoa Thiếu Khanh quát nàng.
"Không thể ngủ tiếp! Có người tới gặp chàng, chàng không biết sao?" Hoa Nhan Hi ghé vào lỗ tai hắn ồn ào, việc này trở thành cấp tốc.
"Ta chỉ biết ta muốn đi ngủ." Hoa Thiếu Khanh chết cũng không chịu ngồi dậy xem bệnh, gắt gao ôm nàng, còn buồn ngủ lẩm bẩm.
"Chàng nhanh dậy đi! Chàng mà không đứng dậy, ta không cho chàng thoải mái mở lòng với ta nữa." Hoa Nhan Hi buông ra đòn cứng rắn.
"Nàng không cần ầm ĩ, nếu không ta không thoải mái mở lòng với nàng nữa." Hoa Thiếu Khanh vẫn như cũ nhắm chặt đôi mắt, không nhúc nhích.
Rốt cuộc là ai uy hiếp ai? Hoa Nhan Hi thiếu chút nữa há hốc mồm."Chàng rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng rời giường đi gặp khách đây?"
"Nàng rốt cuộc thế nào mới bằng lòng im lặng?" Hoa Thiếu Khanh lẩm bẩm nói, dung nhan tuấn mỹ hiện lên một tia không kiên nhẫn cùng hờn giận.
"Ta. . . . . . Chàng nhanh dậy đi! Chẳng thế thì ta muốn. . . . . . Ta muốn. . . . . ." Nàng muốn thế nào? Hoa Nhan Hi nói tới đây, đột nhiên cũng không biết mình muốn thế nào.
"Nàng muốn cái gì?" Hoa Thiếu Khanh nghe được nàng nói như vậy, đột nhiên tà tà xấu xa mở mắt, trong con ngươi sâu và đen có ánh sáng tà ác. Bộ dạng không biết làm gì của nàng xem ra thật mê người.
"Ta muốn. . . . . . Ta muốn. . . . . ."Hoa Nhan Hi vẫn là không biết mình muốn cái gì." Dù sao chàng cũng nhanh rời giường là được."
"Hôn ta một cái."Hoa Thiếu Khanh đột nhiên mở miệng yêu cầu, đôi mắt đầy ý cười gắt gao xem xét đôi mắt đẹp của nàng.
"A?"Hoa Nhan Hi sửng sốt một phen." ta hôn chàng một cái, chàng sẽ dậy phải không?"
"Uh`m."Hoa Thiếu Khanh gật gật đầu, sau đó dương ra một nụ cười lười biếng." Nàng hôn ta một cái, ta mới có thể tỉnh lại."
Hoa Nhan Hi xoay người một cái, sau đó lấy tốc độ vô cùng thần tốc in xuống một hôn lên mặt hắn, hai gò má của nàng không tự giác đã hồng thấu.
"Không phải nơi này, là nơi này."Hoa Thiếu Khanh không ngại ngùng chỉ vào môi mình." Nàng phải hôn nơi này ta mới có thể tỉnh."
"Chàng. . . . . ." Hoa Nhan Hi càng lúc càng có cảm giác bị đùa giỡn, vấn đề là, nàng không làm hắn cũng sẽ không dậy." Ta cảm thấy chàng đã cực kỳ tỉnh táo."
Nói xong, nàng tâm bất cam tình bất nguyện ở trên môi mỏng của hắn in xuống một nụ hôn.
"Không đủ. Như vậy không kích thích, không đủ làm cho người ta tỉnh táo lại."Hoa Thiếu Khanh tiếp tục nói, kiên trì muốn thêm một nụ hôn.
"Chàng. . . . . ." Hoa Nhan Hi đành phải nặng nề mà hướng miệng hắn hôn tiếp xuống. Bất quá, nụ hôn này quá mãnh liệt, hai người quấn giao kịch liệt, khó phân khó ly.
Tiếp theo, không chỉ có môi lưỡi, còn có thân thể họ cũng đã giao xoa ở một chỗ . . . . . .
Kết quả Hoa Thiếu Khanh tuy đã thức dậy, nhưng không có lập tức ra ngoài giúp người xem bệnh. . . .
. .
"Thưa Cung chủ, người muốn đem hai người tới cầu chẩn kia mời đi, hay là bảo bọn họ ở lại?" Nô bộc đi tới trước cửa phòng ngủ của Hoa Thiếu Khanh bẩm báo, rất lâu sau vẫn không có kết luận cuối cùng, đành phải ở bên ngoài khổ sở hỏi lại.
Bởi vì rất muốn biết hai người họ rốt cuộc thảo luận ra kết quả gì, nên hắn kề tai vào vách nghe ngó, liều mạng muốn nghe cho rõ ràng.
Hắn vốn là nghe được hai người đang nói chuyện, Hoa cô nương còn mắng rất lớn tiếng, cung chủ còn tùy tiện để nàng mắng. Tiếp theo là một hồi yên tĩnh, tiếng thét chói tai củaHoa cô nương bắt đầu phát ra càng ngày càng lớn tiếng hơn.
Xong đời, chắc không phải vừa rồi Hoa cô nương đối với cung chủ quá hung dữ, cung chủ giận dữ, bắt đầu trừng phạt Hoa cô nương?
Trời ạ, Hoa cô nương vẫn kêu, lần này có thể quậy đến chết người hay không? Chắc là không thể nào?
Cung chủ ngay cả người chết còn có thể cứu sống, Hoa cô nương sẽ không có việc gì đâu? Vấn đề là. . . . . . Lâu rồi cung chủ không có cứu người! Không xong, vậy Hoa cô nương không phải chết chắc rồi?
"Mệt mỏi quá. . . . . ."mãi cho đến khi hai người triền miên qua đi, Hoa Nhan Hi mệt rã rời nằm ở trong lòng hắn, khi đó mới nghĩ đến có một chuyện quan trọng còn muốn hắn đi làm." Trời ! Chàng nhanh ra bên ngoài xem bệnh cho người khách kia đi, ta nghĩ bọn họ nhất định là tới cầu thầy trị bệnh ."
"Nhưng là ta cảm thấy xem nàng tốt hơn."Hoa Thiếu Khanh mãi đến giờ khắc này vẫn là không nghĩ ra ngoài xem, bên ngoài rốt cuộc là người nào đến.
"Này, chàng đang nói cái gì?" Hoa Nhan Hi nghĩ muốn sinh khí đuổi hắn ra ngoài, nhưng nghe hắn nói xem nàng tốt hơn, lại không có biện pháp tức giận thực sự.
"Ta nói xem nàng tốt hơn." Hoa Thiếu Khanh nhẹ nhàng chậm chạp vỗ về khuôn mặt nõn nà của nàng, trong ánh mắt có yêu thương nói không hết.
"Chàng không cần nói lảng sang chuyện khác, mau mau đi ra !"Hoa Nhan Hi trực tiếp xuất lực, muốn đẩy hắn xuống giường. "Vậy chúng ta đi cùng nhau."
"Được." Hoa Thiếu Khanh rốt cục vẫn là gật đầu . Dù sao muốn đuổi người đi vẫn đuổi được, hắn đã được nàng yêu thương, ít nhiều cho nàng một ít công đạo mới phải.
"Lại làm sao vậy?" Hoa Thiếu Khanh hơi hơi đứng lại, quay lại nhìn nàng.
"Ngươi muốn đi đâu?" Hoa Nhan Hi vì chạy mà thở hồng hộc, không kịp thở.
"Nàng không phải muốn ta đi tìm nữ nhân khác mở lòng sao?" Hoa Thiếu Khanh tà tà nhíu mày, con ngươi đen dừng lại trên người nàng vì chạy mà thở không ra hơi ."Ta muốn ngươi đi tìm nữ nhân khác mở lòng không sai, nhưng là, ngươi ném ta ở trong phòng ngủ của ngươi, ngươi đi tìm nữ nhân khác, như vậy không phải thật kỳ quái sao?" Hoa Nhan Hi sốt ruột lại buồn bực nói, đối với hành vi của hắn cảm thấy vô cùng khó hiểu.
"Nàng nói một chút xem, việc này có gì kỳ quái?" Hoa Thiếu Khanh nhướn cao tuấn mi, không cảm thấy kỳ quái chút nào cả.
"Ngươi không ngủ ở phòng của ngươi, ta lại ngủ ở phòng ngươi, đây không phải thật kỳ quái sao? Ngươi lại không ngủ ở trong phòng mình, rõ ràng cũng rất kỳ quái." Hoa Nhan Hi một hơi sau khi nói xong, mới đột nhiên nghĩ đến mình lấy lý do này có vẻ hơi kỳ quái, có một chút ái muội.
"Ý của nàng là, muốn ta trở về ngủ với nàng sao?" Có cơ hội tốt thế này, Hoa Thiếu Khanh đương nhiên hướng sự tình đến kết quả mà hắn muốn ."Ách. . . . . . Cũng không phải . . . . . ." Hoa Nhan Hi hơi hơi xấu hổ khoát khoát tay. Tuy nhiên như vậy cũng không sai, nhưng mà. . . . . .
"Vậy ta đây cũng chỉ có thể đi." Hoa Thiếu Khanh giang tay, bất đắc dĩ nói:" Nàng lại không cần ta ngủ với nàng."
Sao mà sự tình lại thay đổi trên tay nàng thế này? Cảm giác. . . . Tựa hồ là lạ . .
"Ta nào không muốn?" Đầu óc Hoa Nhan Hi bị hắn làm mơ hồ, bắt đầu nói năng lộn xộn." A, ta cũng không nói là ta nghĩ muốn ngươi ngủ với ta." Nàng vội vã giải thích." Ta chỉ là, nếu là ngươi muốn đi tìm nữ nhân khác, ta sẽ không ngủ với ngươi . . . . . ." Ông trời, nàng rốt cuộc đang nói cái gì?
"Nói như vậy, nàng cực kỳ để ý chuyện ta có thể mở lòng với nữ nhân khác sao?" Hoa Thiếu Khanh bên môi tươi cười càng lúc càng mê người.
"Ta nào có để ý?" Hoa Nhan Hi vội vàng cãi lại." Càng nhiều người có thể để cho ngươi thoải mái mở lòng đương nhiên càng tốt." Nhưng mà, nàng giống như vô luận thế nào cũng cao hứng không nổi. . . . . . Cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Nàng làm sao vậy?
"Ta đây phải đi rồi." Hoa Thiếu Khanh bước ra, chuẩn bị rời đi.
Hắn đã nghĩ ra biện pháp để nàng trong thời gian ngắn nhất yêu hắn, đó chính là giả vờ không thèm để ý nàng, thử trêu đùa nàng. Nàng không ngây ngốc mới là lạ.
"Từ từ --"Hoa Nhan Hi theo bản năng lại kéo ống tay áo của hắn.
"Làm sao vậy?"Hoa Thiếu Khanh lần thứ hai ngoái đầu lại chăm chú nhìn nàng." Ngươi còn có chuyện gì sao?"
"Ách, ta nghĩ, dù sao ta cũng có thể cho ngươi thoải mái mở lòng, ngươi có muốn nói chuyện ở phòng ngủ của ngươi không? Ta nghĩ, ở phòng ngủ của người khác cũng không tốt lắm, không phải sao?"Hoa Nhan Hi cố gắng lấy hết dũng khí mới dám nói ra miệng.
"Nghe qua như vậy cũng không sai. . . . . . Nhưng là không phải nàng muốn ta đi tìm nữ nhân khác sao?"Hoa Thiếu Khanh nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc.
"Ách. . . . . . Kỳ thật ngươi có thể tìm ta. . . . . . Ngày sau vẫn có thể tìm ta. . . . . ."Trời, nàng có quá ích kỷ không hả?
"Thật vậy?"Xem ra nàng không phải hoàn toàn không có cảm giác. Quá tốt.
"Ngươi không muốn?" Kỳ quái, vì sao nàng cảm thấy như có chút gì đó ê ẩm chát chát, có chút khổ sở?
"Ta đương nhiên nguyện ý. Chỉ là, nàng có thể nói cho ta biết, vì sao đột nhiên nàng lại biến thành như vậy?" Hoa Thiếu Khanh biểu hiện ra một dáng vẻ không thể lý giải.
"Ta. . . . . . Ta. . . . . ." Hoa Nhan Hi vô ý thức vặn thắt bàn tay mềm. Nàng cũng không hiểu vì sao nàng biến thành như vậy!
"Chúng ta trở về phòng đi." Xem nàng suy nghĩ thật vất vả, Hoa Thiếu Khanh cũng không muốn làm khó nàng. Nàng có vài điểm tiến bộ, hắn đã cực kỳ thỏa mãn rồi." Chờ một chút."Hoa Nhan Hi đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện vô cùng trọng yếu, " ngươi rốt cuộc có từng chạm qua nữ nhân kia không?"
Hoa Thiếu Khanh dừng bước, nhìn vào ánh mắt lo lắng của nàng, rốt cục hắn đã biết phản ứng vừa rồi của nàng vì sao mà đến. Nguyên lai là nàng đã sớm ăn dấm chua rồi, chỉ là chính nàng cùng không phát hiện ra mà thôi.
"Nàng ngẫm lại, chúng ta vừa rồi đang làm cái gì?" Hoa Thiếu Khanh nhẹ nhàng lộ ra nụ cười ôn hòa, trực tiếp đem vấn đề ném cho nàng.
"Ăn cơm, tản bộ. . . . . ." Nghĩ tới đây, Hoa Nhan Hi đột nhiên thở nhẹ một tiếng, " oa, ngươi vẫn luôn cùng ta ở một chỗ!"
Hoa Thiếu Khanh mỉm cười, nhướn cao tuấn mi." Vậy nàng nghĩ đi, ta còn có thời gian rỗi để ở với nữ nhân khác sao?"
"Đúng là. . . . . . Không có. . . . . ." Hoa Nhan Hi nói xong, không khỏi xấu hổ. Nàng tới cùng là si ngốc đến mức độ nào?
"Vậy không phải đúng rồi sao?" Hoa Thiếu Khanh nhìn nàng mà cười mê chết người, ôm eo nhỏ của nàng, cùng nàng trở về phòng âu yếm.
Hoa Nhan Hi giống con mèo nhỏ ru rú ở trong lòng hắn, theo hắn lần thứ hai đi vào phòng ngủ của hắn. Không biết vì sao, suy nghĩ cả ngày hôm nay hắn đều ở cùng một chỗ với nàng, trái tim của nàng cảm thấy ấm áp. . . . . .
"Quái lạ, vì sao mấy ngày rồi đều không có người đến nơi này cầu chàng xem bói. . . . . . A, không phải, là cầu thầy chữa bệnh ."Mấy ngày vừa qua, nàng cùng hắn quan sát các loại kỳ hoa dị thảo của Cửu Hoa cung, cuối cùng Hoa Nhan Hi buồn bực nói ra nghi vấn trong lòng.
"Không ai tới không phải tốt sao?" Hoa Thiếu Khanh cảm thấy không có gì là không ổn . Trên cơ bản, hàng năm Cửu Hoa cung chỉ là bán những loại thảo dược trân quý để kiếm tiền. Hắn một chút cũng không muốn đi làm công việc chữa bệnh vừa phí sức lại chẳng có kết quả tốt kia.
"Làm sao mà tốt?" Hoa Nhan Hi hai tay chống ở bên hông, hơi hơi khó chịu nói? Chàng không hiểu rằng mạng người là quan trọng và vô cùng đáng quý à? mỗi ngày ta đều cực kỳ vất vả để cho chàng tùy ý thoải mái mở lòng với ta, chàng vì sao vẫn không hiểu?"
"Ta. . . . . ." Hoa Thiếu Khanh quyết định muốn giả vờ thương cảm."Tuy nàng cho ta thoải mái mở lòng với nàng, nhưng mà, làm sao mà ta biết nàng có thể thay đổi hay không? Hắn biểu hiện ra dáng vẻ hoàn toàn không có cảm giác an toàn.
"Đương nhiên sẽ không !" Hoa Nhan Hi nói xong, trực giác mách bảo, sau đó lông mày nhăn lại ." vì sao chàng không thể tin người?"
"Ta cũng không biết." Hoa Thiếu Khanh buông tay.
"vì sao chàng không học tập ta, sẵn sàng hy sinh vì người khác?"Hoa Nhan Hi đôi mi thanh tú vo thành một nắm, vẫn là không hiểu hắn vì sao khó có thể thay đổi như vậy.
"Ta. . . . . ." Vô nghĩa, đương nhiên không có khả năng. Nếu là giống như nàng tùy tiện hy sinh vì người khác, hắn chẳng phải xong rồi hả? Đúng rồi, hắn còn phải cẩn thận đề phòng nàng không có việc gì chạy tới hy sinh cho những người khác mới được.
"Chàng trước kia thật sự quá khổ, đúng không?" Nhìn dáng vẻ hắn, nàng muốn nói lại thôi, nội tâm Hoa Nhan Hi vừa thương hại vừa đồng tình lại thăng lên mấy phần.
"Ta. . . . . ." Hoa Thiếu Khanh đơn giản ngồi xổm xuống, vùi đầu tại hai tay, bả vai không ngừng run run.
“Này, chàng đừng khóc." Hoa Nhan Hi cũng ngồi xổm xuống, cố gắng trấn an hắn." Ta sẽ kiên nhẫn lắng nghe tâm sự của chàng, có được không?"
"Uh`m. . . . . ." Hắn căn bản là không phải đang khóc. Hắn là vì muốn cười lại không dám cười, đành phải dùng lực giật giật." Nàng. . . . . . Là chính nàng nói đi. . . . . ."
"Được, ta nói ."Hu, sao trên đời này có thể có nam nhân đáng thương như vậy? Mà năng lực của hắn lại mạnh mẽ như thế, bộ dáng lại anh tuấn như thế, trước mặt những người khác là mạnh mẽ, hăng hái như thế . . . . . .
Một nam nhân xem ra gần như hoàn mỹ như vậy, cư nhiên chỉ có lúc ở trước mặt nàng mới trở nên yếu đuối. . . . . . Nàng đương nhiên không phải thích hắn yếu đuối, nhưng là, loại cảm giác này. . . . . . Thật sự . . . . . . Rất tốt.
"saoNhan Hi đi rượu trang Đỗ Khang lâu như vậy, mà chưa thấy về?"Từ lúc Hoa Nhan Hi rời nhà thời gian càng lúc càng lâu, Hoa Chính Huy Nguyên rốt cục cảm thấy có gì đó không thích hợp.
"Nghe nói muốn đến Đỗ Khang rượu trang mua rượu thuốc là phải đi rất lâu, Nhan Hi không thể trở về nhanh như vậy được." Hoa phu nhân trấn an.
"Là như thế này sao?" Hoa Nguyên Huy Nhất nhíu mày, loáng thoáng cảm thấy lo lắng.
"Đương nhiên là như thế này. Lão gia đừng khẩn trương như thế, chúng ta cũng phái rất nhiều người đi cùng Nhan Hi, nàng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu ." Hoa phu nhân muốn nhanh kết thúc vấn đề này.
Trên thực tế, những nô bộc đi cùng Hoa Nhan Hi, từ lúc trở lại Hoa gia đã bị Hoa phu nhân dùng tiền bạc đuổi đi mất rồi.
"A, ta đây sẽ chờ thêm một thời gian nữa." Hoa Nguyên Huy Nhất bất đắc dĩ nói." Chỉ là. . . . . . Đoàn người đón Nhan Hi đi cũng sắp đến, mà Nhan Hi vẫn chưa trở lại?"
"Đừng nóng vội." Dù sao Hoa Nhan Hi cả đời đều sẽ không trở lại, nhanh có gì hữu dụng đâu? Hoa phu nhân trong lòng cười thầm.
Cửu Hoa cung là nơi mà người đi vào thì được mà đi ra thì khó, Nhan Hi nếu là còn có mệnh trở về, vậy thật sự đúng là kỳ tích.
"Cung chủ, có người tới cầu kiến." Sáng sớm, Hoa Thiếu Khanh cùng Hoa Nhan Hi còn đang ở trên giường dựa sát vào nhau, liền có nô bộc tới gõ cửa.
"Đuổi bọn họ đi."Hoa Thiếu Khanh ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, thanh âm lười biếng đáp lại.
“Vâng” bên ngoài nô bộc chuẩn bị đi.
"Chờ một chút."T rong phòng lại truyền đến tiếng nói mềm mại." Bảo bọn họ ở lại."Hoa Nhan Hi sốt ruột ở trong lòng Hoa Thiếu Khanh nói ra ." A?" Nô bộc thật sự không biết là bảo bọn họ đi hay là giữ bọn họ ở lại.
Mà trong phòng, hai người bắt đầu tranh luận.
"Nhanh rời giường, nhất định là có người muốn cầu chẩn. . . . . ." Hoa Nhan Hi khẩn trương muốn từ trong lòng hắn tránh ra.
"Cầu chẩn? Cầu chẩn không thể so được với đi ngủ!" Đem Hoa Nhan Hi giống như con vật nhỏ ôm vào trong lòng, Hoa Thiếu Khanh thay đổi tư thế thoải mái, muốn ngủ tiếp.
"Không cần ngủ ! Chàng làm sao có thể vẫn ngủ như vậy?" Hoa Nhan Hi muốn bắt hắn ngồi dậy, nhưng nhìn đến khuôn mặt của hắn, sửng sốt một phen." Tối hôm qua, chàng hoạt động quá mức, ta chỉ hưởng thụ, chàng có mệt đến mức như vậy . . .? A, nàng đang nói cái gì? "Nhanh lên ngồi dậy!"
"Nhanh ngủ, nhanh ngủ đi." Hoa Thiếu Khanh quát nàng.
"Không thể ngủ tiếp! Có người tới gặp chàng, chàng không biết sao?" Hoa Nhan Hi ghé vào lỗ tai hắn ồn ào, việc này trở thành cấp tốc.
"Ta chỉ biết ta muốn đi ngủ." Hoa Thiếu Khanh chết cũng không chịu ngồi dậy xem bệnh, gắt gao ôm nàng, còn buồn ngủ lẩm bẩm.
"Chàng nhanh dậy đi! Chàng mà không đứng dậy, ta không cho chàng thoải mái mở lòng với ta nữa." Hoa Nhan Hi buông ra đòn cứng rắn.
"Nàng không cần ầm ĩ, nếu không ta không thoải mái mở lòng với nàng nữa." Hoa Thiếu Khanh vẫn như cũ nhắm chặt đôi mắt, không nhúc nhích.
Rốt cuộc là ai uy hiếp ai? Hoa Nhan Hi thiếu chút nữa há hốc mồm."Chàng rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng rời giường đi gặp khách đây?"
"Nàng rốt cuộc thế nào mới bằng lòng im lặng?" Hoa Thiếu Khanh lẩm bẩm nói, dung nhan tuấn mỹ hiện lên một tia không kiên nhẫn cùng hờn giận.
"Ta. . . . . . Chàng nhanh dậy đi! Chẳng thế thì ta muốn. . . . . . Ta muốn. . . . . ." Nàng muốn thế nào? Hoa Nhan Hi nói tới đây, đột nhiên cũng không biết mình muốn thế nào.
"Nàng muốn cái gì?" Hoa Thiếu Khanh nghe được nàng nói như vậy, đột nhiên tà tà xấu xa mở mắt, trong con ngươi sâu và đen có ánh sáng tà ác. Bộ dạng không biết làm gì của nàng xem ra thật mê người.
"Ta muốn. . . . . . Ta muốn. . . . . ."Hoa Nhan Hi vẫn là không biết mình muốn cái gì." Dù sao chàng cũng nhanh rời giường là được."
"Hôn ta một cái."Hoa Thiếu Khanh đột nhiên mở miệng yêu cầu, đôi mắt đầy ý cười gắt gao xem xét đôi mắt đẹp của nàng.
"A?"Hoa Nhan Hi sửng sốt một phen." ta hôn chàng một cái, chàng sẽ dậy phải không?"
"Uh`m."Hoa Thiếu Khanh gật gật đầu, sau đó dương ra một nụ cười lười biếng." Nàng hôn ta một cái, ta mới có thể tỉnh lại."
Hoa Nhan Hi xoay người một cái, sau đó lấy tốc độ vô cùng thần tốc in xuống một hôn lên mặt hắn, hai gò má của nàng không tự giác đã hồng thấu.
"Không phải nơi này, là nơi này."Hoa Thiếu Khanh không ngại ngùng chỉ vào môi mình." Nàng phải hôn nơi này ta mới có thể tỉnh."
"Chàng. . . . . ." Hoa Nhan Hi càng lúc càng có cảm giác bị đùa giỡn, vấn đề là, nàng không làm hắn cũng sẽ không dậy." Ta cảm thấy chàng đã cực kỳ tỉnh táo."
Nói xong, nàng tâm bất cam tình bất nguyện ở trên môi mỏng của hắn in xuống một nụ hôn.
"Không đủ. Như vậy không kích thích, không đủ làm cho người ta tỉnh táo lại."Hoa Thiếu Khanh tiếp tục nói, kiên trì muốn thêm một nụ hôn.
"Chàng. . . . . ." Hoa Nhan Hi đành phải nặng nề mà hướng miệng hắn hôn tiếp xuống. Bất quá, nụ hôn này quá mãnh liệt, hai người quấn giao kịch liệt, khó phân khó ly.
Tiếp theo, không chỉ có môi lưỡi, còn có thân thể họ cũng đã giao xoa ở một chỗ . . . . . .
Kết quả Hoa Thiếu Khanh tuy đã thức dậy, nhưng không có lập tức ra ngoài giúp người xem bệnh. . . .
. .
"Thưa Cung chủ, người muốn đem hai người tới cầu chẩn kia mời đi, hay là bảo bọn họ ở lại?" Nô bộc đi tới trước cửa phòng ngủ của Hoa Thiếu Khanh bẩm báo, rất lâu sau vẫn không có kết luận cuối cùng, đành phải ở bên ngoài khổ sở hỏi lại.
Bởi vì rất muốn biết hai người họ rốt cuộc thảo luận ra kết quả gì, nên hắn kề tai vào vách nghe ngó, liều mạng muốn nghe cho rõ ràng.
Hắn vốn là nghe được hai người đang nói chuyện, Hoa cô nương còn mắng rất lớn tiếng, cung chủ còn tùy tiện để nàng mắng. Tiếp theo là một hồi yên tĩnh, tiếng thét chói tai củaHoa cô nương bắt đầu phát ra càng ngày càng lớn tiếng hơn.
Xong đời, chắc không phải vừa rồi Hoa cô nương đối với cung chủ quá hung dữ, cung chủ giận dữ, bắt đầu trừng phạt Hoa cô nương?
Trời ạ, Hoa cô nương vẫn kêu, lần này có thể quậy đến chết người hay không? Chắc là không thể nào?
Cung chủ ngay cả người chết còn có thể cứu sống, Hoa cô nương sẽ không có việc gì đâu? Vấn đề là. . . . . . Lâu rồi cung chủ không có cứu người! Không xong, vậy Hoa cô nương không phải chết chắc rồi?
"Mệt mỏi quá. . . . . ."mãi cho đến khi hai người triền miên qua đi, Hoa Nhan Hi mệt rã rời nằm ở trong lòng hắn, khi đó mới nghĩ đến có một chuyện quan trọng còn muốn hắn đi làm." Trời ! Chàng nhanh ra bên ngoài xem bệnh cho người khách kia đi, ta nghĩ bọn họ nhất định là tới cầu thầy trị bệnh ."
"Nhưng là ta cảm thấy xem nàng tốt hơn."Hoa Thiếu Khanh mãi đến giờ khắc này vẫn là không nghĩ ra ngoài xem, bên ngoài rốt cuộc là người nào đến.
"Này, chàng đang nói cái gì?" Hoa Nhan Hi nghĩ muốn sinh khí đuổi hắn ra ngoài, nhưng nghe hắn nói xem nàng tốt hơn, lại không có biện pháp tức giận thực sự.
"Ta nói xem nàng tốt hơn." Hoa Thiếu Khanh nhẹ nhàng chậm chạp vỗ về khuôn mặt nõn nà của nàng, trong ánh mắt có yêu thương nói không hết.
"Chàng không cần nói lảng sang chuyện khác, mau mau đi ra !"Hoa Nhan Hi trực tiếp xuất lực, muốn đẩy hắn xuống giường. "Vậy chúng ta đi cùng nhau."
"Được." Hoa Thiếu Khanh rốt cục vẫn là gật đầu . Dù sao muốn đuổi người đi vẫn đuổi được, hắn đã được nàng yêu thương, ít nhiều cho nàng một ít công đạo mới phải.
/10
|