Hôm sau, sau khi xong bữa sáng, cô gặp Lãnh Duật Hiên.
Chúng ta li hôn thôi cô mở miệng, phá vỡ bầu không khí âm u của hai người.
Nếu em muốn Lãnh Duật Hiên người hướng về phía cửa kính, đưa lưng về phía cô.
Em đã chuẩn bị đơn, anh kí đi Cô đặt đơn li hôn lên bàn, nghẹn giọng nói. Cô không muốn mình phải khóc ở đây, khóc trước mặt anh.
Anh nhìn một lượt vào giấy li hôn, hỏi cô: Em không cần phí li hôn?
Không cần Cô lắc đầu.
Anh đặt bút xuống, kí lên tờ giấy. Kí lên rồi đồng nghĩa là hai người không còn quan hệ. Cô và anh, bắt đầu là người dưng từ đây.
Đợi anh kí xong, cô mỉm cười chào anh. Cô biết, bây giờ cô cười còn khó coi hơn cả khóc nhưng cô vẫn cười, kéo vali đi.
Người giúp việc đứng thành hai hàng chào cô, họ đều ôm cô một cái như tạm biệt, có nhiều người còn khóc. Cô cũng chỉ mỉm cười với họ rồi bước ra khỏi nhà trước nụ cười chiến thắng của Tiếu Thi Bình.
Đi được một đoạn đường, cuối cùng không chịu được nữa cô mới gục xuống. Nước mắt rơi mãi mặc dù cô đâu định khóc.
Thiếu phu nhân, vì sao cô phải chịu khổ một mình chứ, vì sao không cho em theo cô? Tiểu Hoa ngồi xổm cùng cô, ôm lấy cô.
Tiểu Hoa, oa... Cô khóc lớn hơn.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Hoa thấy cô khóc thương tâm như vậy nhưng lần này cô không nhẫn nhịn mà bộc lộ hết cảm xúc trong dòng nước mắt.
Tiểu Diệp, cô cho em làm bạn cô được không? Cho em đi theo cô với, em không muốn ở đó
Tiểu Hoa nức nở theo cô. Cô vừa đi, tiểu Hoa đang trong bếp thì Tiếu Thi Bình đã vào giáng cho Tiểu Hoa một cái tát. Phận làm giúp việc khiến tiểu Hoa không thể ra tay được. Tiểu Hoa muốn nhịn để không liên luỵ đến cô nhưng khi nghe câu: Cô ta đi rồi, không ai chống lưng cho con tiện nhân như mày nữa đâu thì Tiểu Hoa như nô lệ vùng dậy, trả lại cô ta một tát. Cô ta không phòng bị nên bị đánh, ôn mặt. Tiểu Hoa không ở lại thêm một giây nào nữa, chạy theo cô.
Tìm được một lúc thì thấy cô ngồi ở góc cây khóc. Tiểu Hoa tủi thân ôm lấy cô. Cùng cô khóc.
Đến gần trưa, cô cùng tiểu Hoa dừng chân ở cô nhi viện Ái Đức, nơi cô lớn lên. Tiểu Hoa xách hành lí giúp cô, đi vào trong.
Mẹ từ ở đây vừa nhìn thấy cô, tiếp đón nồng nhiệt, nghe tâm sự của cô, quyết định cho cô cùng tiểu Hoa ở lại mấy hôm, đợi tìm được chỗ thích hợp sẽ đi.
Tiểu Hoa rất thích trẻ con, vừa đến đã chạy theo cùng với mấy đứa nhỏ ở đó. Còn cô thì ngồi nói chuyện với viện trưởng.
Mẹ Trần, con ở đây sẽ không gây cản trở mọi người chứ?
Mẹ Trần hay Trần Viện trưởng lắc đầu: Hằng tháng còn đều về thăm mẹ lại mua quà cho nhiều cô nhi ở đây, con cũng lớn lên ở đây, đây mãi mãi là nhà con
Mẹ... cô nức nở, vùi đầu vào lòng mẹ Trần khóc.
Bà vỗ lưng cô, an ủi cô.
Sau tất cả, cô cũng chỉ thuộc về nơi đây. Đây mới là nhà của cô.
Chúng ta li hôn thôi cô mở miệng, phá vỡ bầu không khí âm u của hai người.
Nếu em muốn Lãnh Duật Hiên người hướng về phía cửa kính, đưa lưng về phía cô.
Em đã chuẩn bị đơn, anh kí đi Cô đặt đơn li hôn lên bàn, nghẹn giọng nói. Cô không muốn mình phải khóc ở đây, khóc trước mặt anh.
Anh nhìn một lượt vào giấy li hôn, hỏi cô: Em không cần phí li hôn?
Không cần Cô lắc đầu.
Anh đặt bút xuống, kí lên tờ giấy. Kí lên rồi đồng nghĩa là hai người không còn quan hệ. Cô và anh, bắt đầu là người dưng từ đây.
Đợi anh kí xong, cô mỉm cười chào anh. Cô biết, bây giờ cô cười còn khó coi hơn cả khóc nhưng cô vẫn cười, kéo vali đi.
Người giúp việc đứng thành hai hàng chào cô, họ đều ôm cô một cái như tạm biệt, có nhiều người còn khóc. Cô cũng chỉ mỉm cười với họ rồi bước ra khỏi nhà trước nụ cười chiến thắng của Tiếu Thi Bình.
Đi được một đoạn đường, cuối cùng không chịu được nữa cô mới gục xuống. Nước mắt rơi mãi mặc dù cô đâu định khóc.
Thiếu phu nhân, vì sao cô phải chịu khổ một mình chứ, vì sao không cho em theo cô? Tiểu Hoa ngồi xổm cùng cô, ôm lấy cô.
Tiểu Hoa, oa... Cô khóc lớn hơn.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Hoa thấy cô khóc thương tâm như vậy nhưng lần này cô không nhẫn nhịn mà bộc lộ hết cảm xúc trong dòng nước mắt.
Tiểu Diệp, cô cho em làm bạn cô được không? Cho em đi theo cô với, em không muốn ở đó
Tiểu Hoa nức nở theo cô. Cô vừa đi, tiểu Hoa đang trong bếp thì Tiếu Thi Bình đã vào giáng cho Tiểu Hoa một cái tát. Phận làm giúp việc khiến tiểu Hoa không thể ra tay được. Tiểu Hoa muốn nhịn để không liên luỵ đến cô nhưng khi nghe câu: Cô ta đi rồi, không ai chống lưng cho con tiện nhân như mày nữa đâu thì Tiểu Hoa như nô lệ vùng dậy, trả lại cô ta một tát. Cô ta không phòng bị nên bị đánh, ôn mặt. Tiểu Hoa không ở lại thêm một giây nào nữa, chạy theo cô.
Tìm được một lúc thì thấy cô ngồi ở góc cây khóc. Tiểu Hoa tủi thân ôm lấy cô. Cùng cô khóc.
Đến gần trưa, cô cùng tiểu Hoa dừng chân ở cô nhi viện Ái Đức, nơi cô lớn lên. Tiểu Hoa xách hành lí giúp cô, đi vào trong.
Mẹ từ ở đây vừa nhìn thấy cô, tiếp đón nồng nhiệt, nghe tâm sự của cô, quyết định cho cô cùng tiểu Hoa ở lại mấy hôm, đợi tìm được chỗ thích hợp sẽ đi.
Tiểu Hoa rất thích trẻ con, vừa đến đã chạy theo cùng với mấy đứa nhỏ ở đó. Còn cô thì ngồi nói chuyện với viện trưởng.
Mẹ Trần, con ở đây sẽ không gây cản trở mọi người chứ?
Mẹ Trần hay Trần Viện trưởng lắc đầu: Hằng tháng còn đều về thăm mẹ lại mua quà cho nhiều cô nhi ở đây, con cũng lớn lên ở đây, đây mãi mãi là nhà con
Mẹ... cô nức nở, vùi đầu vào lòng mẹ Trần khóc.
Bà vỗ lưng cô, an ủi cô.
Sau tất cả, cô cũng chỉ thuộc về nơi đây. Đây mới là nhà của cô.
/23
|