Thời gian lẳng lặng trôi, chỉ chớp mắt, mùa xuân trăm hoa đua nở, yến oanh ríu rít đã qua đi, cái nắng oi ả của mùa hè, tiếng ve râm ran cũng gần kết thúc. Thắng lợi trong trận chiến với Tương Bắc Vương đã gần kề, bầu không khí trên triều đình cũng dễ thở hơn không ít.
Mà một khi người ta không có chuyện gì làm thì ắt sẽ cố tìm chuyện khác để ‘phát sinh.’ Hoàng hậu mang thai đã sáu tháng, thời gian Hoàng thượng độc sủng Hoàng hậu đã gần một năm dài, không hề có ý triệu tẩm các phi tần ở biệt cung, điều này làm cho các gia tộc của phi tần địa vị cao vô cùng bất mãn, âm thầm khích Ngự sự dâng tấu chương, khuyên can Hoàng đế rải đều ‘mưa móc.’
Ngày lâm triều hôm nay, Chu Vũ Đế mặt vô cảm bước vào Thái Hòa Điện, phía sau là Thường Quý ôm theo một chồng tấu chương, nhìn về quần thần bên dưới mà thương hại. Thường Hỉ đã ‘chết bệnh’, làm sư phụ, hắn giao cho đồ đệ rất nhiều bí kíp, điều thứ nhất chính là đắc tội với Hoàng thượng cũng không thể đắc tội với Hoàng hậu. Hoàng thượng chính là ‘thê nô’, một ‘thê nô’ không thể cứu vớt được gì nữa! Bây giờ bụng Hoàng hậu càng ngày càng lớn, thân thể đang trong thời gian yếu ớt mệt mỏi nhất, Hoàng thượng quan tâm yêu thương mấy cũng cảm thấy không đủ, mấy người này còn nhân lúc này vuốt râu cọp, quả nhiên là chán sống mà.
“Có việc khởi tấu, vô sự bãi triều!” Thường Quý dài giọng hô.
“Thần có bản khái tấu!” Một Ngự sử đứng ra, dõng dạc trần thuật chuyện Hoàng tự quan trọng với Hoàng gia như thế nào, xin Hoàng thượng đừng nên trầm mê nữ sắc, hại nước hại dân.
Hắn vừa dứt lời, vài Ngự sử khác cùng đại thần đương triều cũng bước ra khỏi hàng phụ họa, vô cùng ‘náo nhiệt.’
“Trầm mê nữ sắc, hại nước hại dân. Trẫm không biết yêu thương thê tử cũng là một loại tội lỗi.” Chu Vũ Đế từ từ mở miệng, giọng nói âm trầm lạnh lẽo khiến quần thần bên dưới run lên.
“Từ lúc nào mà hậu cung của trẫm cũng đến phiên các ngươi giám sát? Hay là trẫm lâm hạnh nữ nhân nào, không lâm hạnh nữ nhân nào còn cần sự đồng ý của các ngươi mới được? Nếu các ngươi lấy chính vụ khuyên can trẫm, trẫm nhất định suy nghĩ, nhưng đây là việc riêng của trẫm, không chấp nhận kẻ khác chỉ điểm.” Dứt lời, hắn dừng một chút, tầm mắt sắc như dao cạo lướt qua khuôn mặt của mấy đại thần đang co người bên dưới, tiếp tục, “Có qua có lại mới toại lòng nhau. Nếu các ngươi muốn can thiệp việc riêng của trẫm, trẫm cũng phải chăm sóc hậu viện của các ngươi.”
Khóe miệng Hoàng đế nhếch lên, nụ cười quỉ dị khiến đám quần thần nổi da gà. Thấy Diêm Tuấn Vĩ trình lên một xấp tấu chương thật dày, các đại thần đứng ra khuyên can thầm nghĩ không tốt!
“Đọc cho bọn hắn nghe một chút.” Chu Vũ Đế nheo nheo mắt, đưa tấu chương cho Thường Quý.
Thường Quý tuân mệnh, mở tấu chương ra, dõng dạc đọc, “Hạ Cao, mùng ba tháng ba, tại Mãn Hương lâu tiêu phí ba trăm bốn mươi bảy bạc trắng, sau khi tỉnh rượu đã sắp xếp cho ở trong phố nhỏ, bây giờ có một con trai sáu tuổi; Lưu Nhân, sủng thiếp diệt thê, ép buộc chiếm đoạt quyền lợi thê tử, bên trọng bên khinh, giao gia sự cho thiếp thất quản lý, khiến con trai trưởng cùng thứ tử trúng kịch độc, không chữa được mà chết; Đan Minh Ba, dung túng chính thất khắc khe thứ tử thứ nữ, độc sát vài thiếp thất mang thai…”
Giọng nói cao vút của Thường Quý vẫn còn vang vọng trong cung điện, vài đại thần vừa đứng ra khuyên can lần lượt bị điểm danh, lôi chuyện ôi mặt của hậu viện ra ánh sáng, mà rất nhiều việc ngay chính họ còn không biết, mồ hôi lạnh ròng ròng ướt người. Những đại thần còn lại đều cúi thấp đầu, cảm thấy sợ hãi trước các vị Cẩm y vệ ‘tai mắt khắp nơi’ kia. Lúc này bọn họ mới phát hiện Hoàng thượng đã nắm siết toàn bộ triều đại và triều thần trong tay, muốn làm mưa làm gió, thay đổi kiểu gì cũng có thể.
Nhưng bình thường Hoàng thượng không hề độc đoán ngang ngược, nếu mấy gã kia không chạm vào vảy ngược của hắn, nói vậy hắn cũng làm ngơ, mở một mắt nhắm một mắt với mấy chuyện này.
Mấy vị đại thần còn lại thầm cảm thấy mình may mắn, còn Mạnh Viêm Châu càng sùng bái tỷ phu nhà mình hơn bao giờ hết. Chiêu thức này quá cao minh! Đây mới là anh hùng thật sự, là nam tử hán đại trượng phu thật sự! Không giống như phụ thân, bị tổ mẫu ép buộc đành phải nạp thiếp, căn bản không có cách nào so sánh với Hoàng thượng!
Đợi Thường Quý đọc xong, Chu Vũ Đế chầm chậm lên tiếng, “Hậu viện không bình thì lấy cái gì mà bình thiên hạ? Trẫm thực hoài nghi tư cách làm quan của các ngươi.”
Rốt cuộc vài người cũng chịu không nổi, quỳ phịch xuống dập đầu hô, “Vi thần có tội, xin Hoàng thượng khoan thứ!”
“Đi về giải quyết hậu viện của các ngươi rồi đến đây!” Ném cả chồng tấu chương xuống, khuôn mặt hắn như băng đá.
Buổi triều tiếp tục trong bầu không khí ủ dột, chờ Đế vương khuất bóng, mấy đại thần bị điểm danh chạy trối chết, xung quanh còn văng vẳng mấy câu châm biếm của người ta, hận không thể lập tức bay về xử lý đám nữ nhân gây chuyện ở nhà. Mấy gia tộc của phi tần dám khích Ngự sử khuyên can cũng không có hành động nào nữa.
Từ đó về sau, không khí triều đình vô cùng yên bình. Đây chính là ‘trên làm dưới theo’, vì Hoàng thượng yêu thê tử như mạng, địa vị chính thê ở Đại Chu được đề cao, đương nhiên chuyện chính thê chèn ép thiếp thất, đem thứ tử thứ nữ làm con tốt thí mạng cũng giảm. Nếu quan viên ngoài bốn mươi năm mươi không có con nối dõi thì không dám nạp thiếp quá ba người. Nhưng đây là chuyện sau này, tạm thời không nhắc tới.
Chu Vũ Đế ra Thái Hòa Điện, vội vàng đi tới Khôn Trữ cung. Giờ này Tang Du còn chưa dậy, hắn có thể ôm nàng ngủ thêm một chút. Vừa đến Ngự hoa viên đã thấy mấy cái bóng ẻo lả thướt tha đâu đó, bước chân hắn lảo đảo, lập tức đổi hướng khác.
“Sau này khi trẫm bãi triều, thì giám sát con đường này lại, người không liên quan không được đến gần!” Hắn trầm giọng mệnh lệnh, Thường Quý vội vàng tuân mệnh.
Đối với đám nữ nhân chuyên tìm chuyện gây sự kia, hắn đang phiền đến không chịu được. Nếu biết thăng phân vị chỉ khiến giúp dã tâm các nàng ngày một lớn dần thì hắn đã từ chối luôn đề nghị của Thái hậu. Miệng thì bảo không còn ái mộ gì mình, trong mắt lại lòe lòe khát vọng quyền thế, hắn vừa nhìn đã nhớ đến Thẩm Tuệ Như, ghét cay ghét đắng!
Chỉ có Tang Du mới luôn suy nghĩ đến chuyện sống thế nào cho vui vẻ. Nếu như quyền lực gây trở ngại cho nàng, nàng sẽ không do dự mà bỏ qua. Nếu quyền thế giúp nàng, nàng cũng tích cực tranh thủ. Vừa đơn giản lại vừa thẳng thắn!
Nghĩ đến đây, hắn lắc đầu bật cười, bước chân lại nhanh hơn.
﹡﹡﹡﹡
Ban đêm, trong Khôn Trữ cung, Chu Vũ Đế ngắm cô gái đang say giấc bên cạnh mình, lăn qua lộn lại không ngủ được. Hắn thử vươn tay ôm lấy vai nàng, kéo nàng sát vào lòng, tay kia thì cởi bỏ tiết khố nàng xuống, luồn vào nơi ấm áp kia.
Mạnh Tang Du mơ màng thức dậy trong cơn nóng bức, thấy Chu Vũ Đế đang dụi đầu vào cổ mình hết hôn lại liếm, cô bực bội than thở, “Tránh ra, nóng quá!”
“Tang Du, để ta ôm nàng một cái được không? Lâu rồi chúng ta chưa gần gũi nhau.” Giọng nói hắn khàn khàn, hô hấp dồn dập, cái thứ cứng rắn để giữa hai chân nàng ma sát.
“Không muốn! Ngươi tránh ra!” Lúc này đang cuối tháng tám, bồn băng trong điện đã chảy hết, Mạnh Tang Du lại cảm giác được bé con trong bụng lại đá mình, không kiên nhẫn đẩy hắn ra.
Hắn vẫn còn ôm nàng thở dốc, nhất quyết không chịu thua, cắn cắn tai nàng.
“Ngươi đã nhịn không nổi? Nhịn không được thì đi tìm người khác, đừng có phiền ta!” Dấp dính trên tai quả thực không hề dễ chịu, lại đang trong giai đoạn mang thai, tâm tính bất định, trong lồng ngực Mạnh Tang Du như có một đám lửa, không biết bản thân mình đang nói gì.
Chu Vũ Đế cứng người, vùi đầu vào gáy nàng bất động một hồi lâu, sau đó đứng dậy, khoác áo đi ra. Bất kỳ ai dùng hết lòng mình bảo vệ một người mà bị đối xử như vậy cũng sẽ thấy khó chịu.
Mạnh Tang Du còn mơ hồ, chỉ nhìn về phía bóng lưng của hắn hỏi, “Ngươi đi đâu?”
“Như lời nàng nói, tìm người khác thị tẩm.” Bước chân hắn lảo đảo, âm thanh lạnh lùng.
Rốt cuộc hai chữ ‘thị tẩm’ đã khiến Mạnh Tang Du hoàn toàn tỉnh táo, tà hỏa tỏng ngực càng bốc mạnh hơn, không chút nghĩ ngợi đã quát, “Cổ Thiệu Trạch, ngươi dám đi thì cũng đừng về nữa!”
Vừa dứt lời, khóe miệng cô căng ra, trong lòng hối hận không thôi. Mẹ nó chứ! Các loại uy hiếp này quá ngu ngốc! Theo chuyện gia công tác thống kế, 99% đàn ông nghe thấy những lời này đều đi luôn! Trước khi đi còn có thể đạp cửa đá cổng vô cùng khí thế.
Quả nhiên bước chân hắn càng nhanh hơn, chỉ lát sau đã khuất sau cánh cửa. May là cửa Khôn Trữ cung đủ to đủ nặng, hắn có đá cũng không gây ra tiếng gì.
Mạnh Tang Du ngẩn ra một hồi, chậm rãi ngồi dậy, dùng hai tay ôm mặt. Đã đoán được rồi không phải sao, sao mình có thể làm nhân vật chính trong câu chuyện cổ tích một đời một kiếp được chứ? Kiếp trước chưa được, vậy mà đời này còn mơ mộng vọng tưởng, thật sự là không học được gì! Đi rồi cũng tốt!
Nghĩ đến đây, nước mắt đang ứa ra cũng dần khô cạn, khóe miệng nhếch lên lạnh buốt.
Nghe thấy tiếng quát trong điện, Thường Quý đứng ngoài gác đêm liền phát hoảng. Ở Đại Chu chỉ có duy nhất Hoàng hậu nương nương dám gọi thẳng tính danh của Hoàng thượng. Đang đờ người ra, Thường Quý thấy Hoàng thượng mặt không biểu cảm xuất hiện, bước đi vội vàng. Thường Quý lập tức đuổi theo.
Đi đến đại môn Khôn Trữ cung, Chu Vũ Đế đột nhiên dừng bước, suýt chút nữa Thường Quý
đập mặt lên lưng hắn.
“Hoàng thượng, đã muộn như thế này ngài đi đâu nữa ạ?” Thường Quý nhỏ giọng hỏi.
“Đúng vậy, ngoại trừ Khôn Trữ Cung thì trẫm còn đi đâu được chứ?” Chu Vũ Đế lẩm bẩm, tần ngần ở cửa cung. Nghĩ đến tính tình Tang Du vừa cứng đầu vừa hay giận dai, nếu như mình đi thật, không biết sau này mình phải dồn bao nhiêu tâm tư mới có thể dỗ nàng về. Do dự một hồi lâu, rốt cuộc Chu Vũ Đế cũng mặc kệ tôn nghiêm nam nhân, phụng phịu trở vào.
Thường Quý đỡ trán, bước nhanh đi theo. Sư phụ Thường Hỉ liệu sự như thần, Hoàng thượng chính là thê nô!
Bước vào nội điện, thấy Tang Du ngồi ở đầu giường, hai tay ôm mặt, Chu Vũ Đế vội chạy tới, đẩy tay nàng ra, bắt lấy tia sáng lạnh lẽo nơi mắt nàng, hắn vừa xót vừa hoảng.
“Tang Du, ta không đi nữa. Ta sai rồi, nàng đừng giận được không.” Chu Vũ Đế ôm siết vai nàng vào lòng, trong miệng xin lỗi liên tục. May mà mình còn tỉnh táo quay lại, bằng không công sức một năm trời coi như uổng phí, còn đẩy Tang Du đi xa hơn! Hắn nghĩ mà sợ.
Không ngờ hắn lại quay về, Mạnh Tang Du ngẩn người, nhìn vào đôi mắt thiết tha xin xỏ của hắn, cô chậm chậm định thần, khuôn mặt lạnh băng mềm xuống, “Cả đêm ta mệt mỏi, thời tiết lại nóng, mồ hôi chảy ròng ròng, lúc nào chân cũng chuột rút, con lại còn đá ta! Đã vậy rồi mà ngươi còn muốn ép buộc ta nữa chứ!” Nàng chọt chọt ngực hắn, ngữ khí yếu ớt còn mang theo ý làm nũng, khiến lòng hắn mềm nhũn.
Giữa vợ chồng không thể lúc nào cũng đối đầu, phải có người chịu nhường một bước mới giữ vững tình cảm, cô rất hiểu chuyện này.
Chu Vũ Đế thở phào một hơi, ôm lấy vai nàng xoa xoa, yêu chiều nói, “Tất cả là lỗi của ta, sao chân chuột rút mà không nói, ta giúp nàng bóp chân.”
Mạnh Tang Du gật đầu, vô cùng tự nhiên gác hai chân lên đùi hắn. Hắn ấn bóp nhẹ nhàng, biểu cảm vô cùng tập trung như thể đang làm chuyện đại sự. Cảm giác đau đớn co rút cũng giảm bớt, trong điện lại vang lên tiếng bụng sôi, hai tai Mạnh Tang Du lập tức đỏ rần.
“Đói bụng? Muốn ăn gì? Ta gọi người làm.” Hắn cũng không ngại phiền, cọ cọ mũi nàng trêu chọc.
“Ta muốn uống dầu vừng, muốn ăn chao.” Mạnh Tang Du liếm môi thèm thuồng.
“Uống dầu vừng? Cứ cầm chai mà uống? Chao, đậu hủ thối?” Thái dương Chu Vũ Đế giật giật, không thể hiểu được khẩu vị của nàng.
“Đúng, ta muốn uống dầu vừng! Nếu không thì dầu vừng trộn chao cũng được!” Mạnh Tang Du ôm lấy cánh tay hắn lay lay, dáng vẻ yêu kiều ngoan ngoãn khiến hắn không thể kháng cự.
“Bảo ngự trù làm một phần dầu vừng trộn chao đi.” Chu Vũ Đế phẩy tay với Thường Quý đứng ở cửa đối diện.
Chuyện này quả đã làm khó ngự trù, ông nơm nớp lo sợ làm một phần dầu vừng trộn chao, tự bê tới Khôn Trữ cung tạ tội. Chu Vũ Đế dở khóc dở cười, chao, thì cho dù là ngự trù làm hắn cũng không dám để Tang Du ăn, quá kỳ cục!
Cho ngự trù lui, hắn cầm đũa, đút đậu hủ cho nàng Tang Du đang mặt mày bất mãn, vừa mềm giọng dỗ dành.
“Cảm ơn Hoàng thượng.” Ăn bữa khuya xong, Mạnh Tang Du thỏa mãn sờ sờ bụng, chủ động quàng tay lên vai hắn hôn một cái.
“Miệng đầy mùi dầu vừng!” Chu Vũ Đế nghiêng đầu né, trong mắt đầy ý cười.
“Hoàng thượng, ăn no rồi nghĩ tới chuyện giường chiếu. Người tới đi, nhẹ nhàng chút đó.” Vén áo lót lên, đôi vai mịn màng trắng ngần lộ ra, bờ ngực đầy đặn như ẩn như hiện, Mạnh Tang Du nháy mắt, hơi thở mê hoặc.
“Tiểu yêu tinh!” Hô hấp hắn cứng lại, sau đó ôm lấy nàng, vội vã cuốn lấy bờ môi mềm mại kia.
Đậu hủ trắng tuy ngon, nhưng lâu lâu ăn đậu hủ trộn dầu cũng rất được! Hắn nheo mắt nghĩ nghĩ.
Mà một khi người ta không có chuyện gì làm thì ắt sẽ cố tìm chuyện khác để ‘phát sinh.’ Hoàng hậu mang thai đã sáu tháng, thời gian Hoàng thượng độc sủng Hoàng hậu đã gần một năm dài, không hề có ý triệu tẩm các phi tần ở biệt cung, điều này làm cho các gia tộc của phi tần địa vị cao vô cùng bất mãn, âm thầm khích Ngự sự dâng tấu chương, khuyên can Hoàng đế rải đều ‘mưa móc.’
Ngày lâm triều hôm nay, Chu Vũ Đế mặt vô cảm bước vào Thái Hòa Điện, phía sau là Thường Quý ôm theo một chồng tấu chương, nhìn về quần thần bên dưới mà thương hại. Thường Hỉ đã ‘chết bệnh’, làm sư phụ, hắn giao cho đồ đệ rất nhiều bí kíp, điều thứ nhất chính là đắc tội với Hoàng thượng cũng không thể đắc tội với Hoàng hậu. Hoàng thượng chính là ‘thê nô’, một ‘thê nô’ không thể cứu vớt được gì nữa! Bây giờ bụng Hoàng hậu càng ngày càng lớn, thân thể đang trong thời gian yếu ớt mệt mỏi nhất, Hoàng thượng quan tâm yêu thương mấy cũng cảm thấy không đủ, mấy người này còn nhân lúc này vuốt râu cọp, quả nhiên là chán sống mà.
“Có việc khởi tấu, vô sự bãi triều!” Thường Quý dài giọng hô.
“Thần có bản khái tấu!” Một Ngự sử đứng ra, dõng dạc trần thuật chuyện Hoàng tự quan trọng với Hoàng gia như thế nào, xin Hoàng thượng đừng nên trầm mê nữ sắc, hại nước hại dân.
Hắn vừa dứt lời, vài Ngự sử khác cùng đại thần đương triều cũng bước ra khỏi hàng phụ họa, vô cùng ‘náo nhiệt.’
“Trầm mê nữ sắc, hại nước hại dân. Trẫm không biết yêu thương thê tử cũng là một loại tội lỗi.” Chu Vũ Đế từ từ mở miệng, giọng nói âm trầm lạnh lẽo khiến quần thần bên dưới run lên.
“Từ lúc nào mà hậu cung của trẫm cũng đến phiên các ngươi giám sát? Hay là trẫm lâm hạnh nữ nhân nào, không lâm hạnh nữ nhân nào còn cần sự đồng ý của các ngươi mới được? Nếu các ngươi lấy chính vụ khuyên can trẫm, trẫm nhất định suy nghĩ, nhưng đây là việc riêng của trẫm, không chấp nhận kẻ khác chỉ điểm.” Dứt lời, hắn dừng một chút, tầm mắt sắc như dao cạo lướt qua khuôn mặt của mấy đại thần đang co người bên dưới, tiếp tục, “Có qua có lại mới toại lòng nhau. Nếu các ngươi muốn can thiệp việc riêng của trẫm, trẫm cũng phải chăm sóc hậu viện của các ngươi.”
Khóe miệng Hoàng đế nhếch lên, nụ cười quỉ dị khiến đám quần thần nổi da gà. Thấy Diêm Tuấn Vĩ trình lên một xấp tấu chương thật dày, các đại thần đứng ra khuyên can thầm nghĩ không tốt!
“Đọc cho bọn hắn nghe một chút.” Chu Vũ Đế nheo nheo mắt, đưa tấu chương cho Thường Quý.
Thường Quý tuân mệnh, mở tấu chương ra, dõng dạc đọc, “Hạ Cao, mùng ba tháng ba, tại Mãn Hương lâu tiêu phí ba trăm bốn mươi bảy bạc trắng, sau khi tỉnh rượu đã sắp xếp cho ở trong phố nhỏ, bây giờ có một con trai sáu tuổi; Lưu Nhân, sủng thiếp diệt thê, ép buộc chiếm đoạt quyền lợi thê tử, bên trọng bên khinh, giao gia sự cho thiếp thất quản lý, khiến con trai trưởng cùng thứ tử trúng kịch độc, không chữa được mà chết; Đan Minh Ba, dung túng chính thất khắc khe thứ tử thứ nữ, độc sát vài thiếp thất mang thai…”
Giọng nói cao vút của Thường Quý vẫn còn vang vọng trong cung điện, vài đại thần vừa đứng ra khuyên can lần lượt bị điểm danh, lôi chuyện ôi mặt của hậu viện ra ánh sáng, mà rất nhiều việc ngay chính họ còn không biết, mồ hôi lạnh ròng ròng ướt người. Những đại thần còn lại đều cúi thấp đầu, cảm thấy sợ hãi trước các vị Cẩm y vệ ‘tai mắt khắp nơi’ kia. Lúc này bọn họ mới phát hiện Hoàng thượng đã nắm siết toàn bộ triều đại và triều thần trong tay, muốn làm mưa làm gió, thay đổi kiểu gì cũng có thể.
Nhưng bình thường Hoàng thượng không hề độc đoán ngang ngược, nếu mấy gã kia không chạm vào vảy ngược của hắn, nói vậy hắn cũng làm ngơ, mở một mắt nhắm một mắt với mấy chuyện này.
Mấy vị đại thần còn lại thầm cảm thấy mình may mắn, còn Mạnh Viêm Châu càng sùng bái tỷ phu nhà mình hơn bao giờ hết. Chiêu thức này quá cao minh! Đây mới là anh hùng thật sự, là nam tử hán đại trượng phu thật sự! Không giống như phụ thân, bị tổ mẫu ép buộc đành phải nạp thiếp, căn bản không có cách nào so sánh với Hoàng thượng!
Đợi Thường Quý đọc xong, Chu Vũ Đế chầm chậm lên tiếng, “Hậu viện không bình thì lấy cái gì mà bình thiên hạ? Trẫm thực hoài nghi tư cách làm quan của các ngươi.”
Rốt cuộc vài người cũng chịu không nổi, quỳ phịch xuống dập đầu hô, “Vi thần có tội, xin Hoàng thượng khoan thứ!”
“Đi về giải quyết hậu viện của các ngươi rồi đến đây!” Ném cả chồng tấu chương xuống, khuôn mặt hắn như băng đá.
Buổi triều tiếp tục trong bầu không khí ủ dột, chờ Đế vương khuất bóng, mấy đại thần bị điểm danh chạy trối chết, xung quanh còn văng vẳng mấy câu châm biếm của người ta, hận không thể lập tức bay về xử lý đám nữ nhân gây chuyện ở nhà. Mấy gia tộc của phi tần dám khích Ngự sử khuyên can cũng không có hành động nào nữa.
Từ đó về sau, không khí triều đình vô cùng yên bình. Đây chính là ‘trên làm dưới theo’, vì Hoàng thượng yêu thê tử như mạng, địa vị chính thê ở Đại Chu được đề cao, đương nhiên chuyện chính thê chèn ép thiếp thất, đem thứ tử thứ nữ làm con tốt thí mạng cũng giảm. Nếu quan viên ngoài bốn mươi năm mươi không có con nối dõi thì không dám nạp thiếp quá ba người. Nhưng đây là chuyện sau này, tạm thời không nhắc tới.
Chu Vũ Đế ra Thái Hòa Điện, vội vàng đi tới Khôn Trữ cung. Giờ này Tang Du còn chưa dậy, hắn có thể ôm nàng ngủ thêm một chút. Vừa đến Ngự hoa viên đã thấy mấy cái bóng ẻo lả thướt tha đâu đó, bước chân hắn lảo đảo, lập tức đổi hướng khác.
“Sau này khi trẫm bãi triều, thì giám sát con đường này lại, người không liên quan không được đến gần!” Hắn trầm giọng mệnh lệnh, Thường Quý vội vàng tuân mệnh.
Đối với đám nữ nhân chuyên tìm chuyện gây sự kia, hắn đang phiền đến không chịu được. Nếu biết thăng phân vị chỉ khiến giúp dã tâm các nàng ngày một lớn dần thì hắn đã từ chối luôn đề nghị của Thái hậu. Miệng thì bảo không còn ái mộ gì mình, trong mắt lại lòe lòe khát vọng quyền thế, hắn vừa nhìn đã nhớ đến Thẩm Tuệ Như, ghét cay ghét đắng!
Chỉ có Tang Du mới luôn suy nghĩ đến chuyện sống thế nào cho vui vẻ. Nếu như quyền lực gây trở ngại cho nàng, nàng sẽ không do dự mà bỏ qua. Nếu quyền thế giúp nàng, nàng cũng tích cực tranh thủ. Vừa đơn giản lại vừa thẳng thắn!
Nghĩ đến đây, hắn lắc đầu bật cười, bước chân lại nhanh hơn.
﹡﹡﹡﹡
Ban đêm, trong Khôn Trữ cung, Chu Vũ Đế ngắm cô gái đang say giấc bên cạnh mình, lăn qua lộn lại không ngủ được. Hắn thử vươn tay ôm lấy vai nàng, kéo nàng sát vào lòng, tay kia thì cởi bỏ tiết khố nàng xuống, luồn vào nơi ấm áp kia.
Mạnh Tang Du mơ màng thức dậy trong cơn nóng bức, thấy Chu Vũ Đế đang dụi đầu vào cổ mình hết hôn lại liếm, cô bực bội than thở, “Tránh ra, nóng quá!”
“Tang Du, để ta ôm nàng một cái được không? Lâu rồi chúng ta chưa gần gũi nhau.” Giọng nói hắn khàn khàn, hô hấp dồn dập, cái thứ cứng rắn để giữa hai chân nàng ma sát.
“Không muốn! Ngươi tránh ra!” Lúc này đang cuối tháng tám, bồn băng trong điện đã chảy hết, Mạnh Tang Du lại cảm giác được bé con trong bụng lại đá mình, không kiên nhẫn đẩy hắn ra.
Hắn vẫn còn ôm nàng thở dốc, nhất quyết không chịu thua, cắn cắn tai nàng.
“Ngươi đã nhịn không nổi? Nhịn không được thì đi tìm người khác, đừng có phiền ta!” Dấp dính trên tai quả thực không hề dễ chịu, lại đang trong giai đoạn mang thai, tâm tính bất định, trong lồng ngực Mạnh Tang Du như có một đám lửa, không biết bản thân mình đang nói gì.
Chu Vũ Đế cứng người, vùi đầu vào gáy nàng bất động một hồi lâu, sau đó đứng dậy, khoác áo đi ra. Bất kỳ ai dùng hết lòng mình bảo vệ một người mà bị đối xử như vậy cũng sẽ thấy khó chịu.
Mạnh Tang Du còn mơ hồ, chỉ nhìn về phía bóng lưng của hắn hỏi, “Ngươi đi đâu?”
“Như lời nàng nói, tìm người khác thị tẩm.” Bước chân hắn lảo đảo, âm thanh lạnh lùng.
Rốt cuộc hai chữ ‘thị tẩm’ đã khiến Mạnh Tang Du hoàn toàn tỉnh táo, tà hỏa tỏng ngực càng bốc mạnh hơn, không chút nghĩ ngợi đã quát, “Cổ Thiệu Trạch, ngươi dám đi thì cũng đừng về nữa!”
Vừa dứt lời, khóe miệng cô căng ra, trong lòng hối hận không thôi. Mẹ nó chứ! Các loại uy hiếp này quá ngu ngốc! Theo chuyện gia công tác thống kế, 99% đàn ông nghe thấy những lời này đều đi luôn! Trước khi đi còn có thể đạp cửa đá cổng vô cùng khí thế.
Quả nhiên bước chân hắn càng nhanh hơn, chỉ lát sau đã khuất sau cánh cửa. May là cửa Khôn Trữ cung đủ to đủ nặng, hắn có đá cũng không gây ra tiếng gì.
Mạnh Tang Du ngẩn ra một hồi, chậm rãi ngồi dậy, dùng hai tay ôm mặt. Đã đoán được rồi không phải sao, sao mình có thể làm nhân vật chính trong câu chuyện cổ tích một đời một kiếp được chứ? Kiếp trước chưa được, vậy mà đời này còn mơ mộng vọng tưởng, thật sự là không học được gì! Đi rồi cũng tốt!
Nghĩ đến đây, nước mắt đang ứa ra cũng dần khô cạn, khóe miệng nhếch lên lạnh buốt.
Nghe thấy tiếng quát trong điện, Thường Quý đứng ngoài gác đêm liền phát hoảng. Ở Đại Chu chỉ có duy nhất Hoàng hậu nương nương dám gọi thẳng tính danh của Hoàng thượng. Đang đờ người ra, Thường Quý thấy Hoàng thượng mặt không biểu cảm xuất hiện, bước đi vội vàng. Thường Quý lập tức đuổi theo.
Đi đến đại môn Khôn Trữ cung, Chu Vũ Đế đột nhiên dừng bước, suýt chút nữa Thường Quý
đập mặt lên lưng hắn.
“Hoàng thượng, đã muộn như thế này ngài đi đâu nữa ạ?” Thường Quý nhỏ giọng hỏi.
“Đúng vậy, ngoại trừ Khôn Trữ Cung thì trẫm còn đi đâu được chứ?” Chu Vũ Đế lẩm bẩm, tần ngần ở cửa cung. Nghĩ đến tính tình Tang Du vừa cứng đầu vừa hay giận dai, nếu như mình đi thật, không biết sau này mình phải dồn bao nhiêu tâm tư mới có thể dỗ nàng về. Do dự một hồi lâu, rốt cuộc Chu Vũ Đế cũng mặc kệ tôn nghiêm nam nhân, phụng phịu trở vào.
Thường Quý đỡ trán, bước nhanh đi theo. Sư phụ Thường Hỉ liệu sự như thần, Hoàng thượng chính là thê nô!
Bước vào nội điện, thấy Tang Du ngồi ở đầu giường, hai tay ôm mặt, Chu Vũ Đế vội chạy tới, đẩy tay nàng ra, bắt lấy tia sáng lạnh lẽo nơi mắt nàng, hắn vừa xót vừa hoảng.
“Tang Du, ta không đi nữa. Ta sai rồi, nàng đừng giận được không.” Chu Vũ Đế ôm siết vai nàng vào lòng, trong miệng xin lỗi liên tục. May mà mình còn tỉnh táo quay lại, bằng không công sức một năm trời coi như uổng phí, còn đẩy Tang Du đi xa hơn! Hắn nghĩ mà sợ.
Không ngờ hắn lại quay về, Mạnh Tang Du ngẩn người, nhìn vào đôi mắt thiết tha xin xỏ của hắn, cô chậm chậm định thần, khuôn mặt lạnh băng mềm xuống, “Cả đêm ta mệt mỏi, thời tiết lại nóng, mồ hôi chảy ròng ròng, lúc nào chân cũng chuột rút, con lại còn đá ta! Đã vậy rồi mà ngươi còn muốn ép buộc ta nữa chứ!” Nàng chọt chọt ngực hắn, ngữ khí yếu ớt còn mang theo ý làm nũng, khiến lòng hắn mềm nhũn.
Giữa vợ chồng không thể lúc nào cũng đối đầu, phải có người chịu nhường một bước mới giữ vững tình cảm, cô rất hiểu chuyện này.
Chu Vũ Đế thở phào một hơi, ôm lấy vai nàng xoa xoa, yêu chiều nói, “Tất cả là lỗi của ta, sao chân chuột rút mà không nói, ta giúp nàng bóp chân.”
Mạnh Tang Du gật đầu, vô cùng tự nhiên gác hai chân lên đùi hắn. Hắn ấn bóp nhẹ nhàng, biểu cảm vô cùng tập trung như thể đang làm chuyện đại sự. Cảm giác đau đớn co rút cũng giảm bớt, trong điện lại vang lên tiếng bụng sôi, hai tai Mạnh Tang Du lập tức đỏ rần.
“Đói bụng? Muốn ăn gì? Ta gọi người làm.” Hắn cũng không ngại phiền, cọ cọ mũi nàng trêu chọc.
“Ta muốn uống dầu vừng, muốn ăn chao.” Mạnh Tang Du liếm môi thèm thuồng.
“Uống dầu vừng? Cứ cầm chai mà uống? Chao, đậu hủ thối?” Thái dương Chu Vũ Đế giật giật, không thể hiểu được khẩu vị của nàng.
“Đúng, ta muốn uống dầu vừng! Nếu không thì dầu vừng trộn chao cũng được!” Mạnh Tang Du ôm lấy cánh tay hắn lay lay, dáng vẻ yêu kiều ngoan ngoãn khiến hắn không thể kháng cự.
“Bảo ngự trù làm một phần dầu vừng trộn chao đi.” Chu Vũ Đế phẩy tay với Thường Quý đứng ở cửa đối diện.
Chuyện này quả đã làm khó ngự trù, ông nơm nớp lo sợ làm một phần dầu vừng trộn chao, tự bê tới Khôn Trữ cung tạ tội. Chu Vũ Đế dở khóc dở cười, chao, thì cho dù là ngự trù làm hắn cũng không dám để Tang Du ăn, quá kỳ cục!
Cho ngự trù lui, hắn cầm đũa, đút đậu hủ cho nàng Tang Du đang mặt mày bất mãn, vừa mềm giọng dỗ dành.
“Cảm ơn Hoàng thượng.” Ăn bữa khuya xong, Mạnh Tang Du thỏa mãn sờ sờ bụng, chủ động quàng tay lên vai hắn hôn một cái.
“Miệng đầy mùi dầu vừng!” Chu Vũ Đế nghiêng đầu né, trong mắt đầy ý cười.
“Hoàng thượng, ăn no rồi nghĩ tới chuyện giường chiếu. Người tới đi, nhẹ nhàng chút đó.” Vén áo lót lên, đôi vai mịn màng trắng ngần lộ ra, bờ ngực đầy đặn như ẩn như hiện, Mạnh Tang Du nháy mắt, hơi thở mê hoặc.
“Tiểu yêu tinh!” Hô hấp hắn cứng lại, sau đó ôm lấy nàng, vội vã cuốn lấy bờ môi mềm mại kia.
Đậu hủ trắng tuy ngon, nhưng lâu lâu ăn đậu hủ trộn dầu cũng rất được! Hắn nheo mắt nghĩ nghĩ.
/89
|