Rèm châu đong đưa, dáng người mảnh khảnh của cung nữ đi vào.
Hoàng Thượng, trời đang lạnh, trước làm nóng chân đã. Tương Tầm đi tới trước mặt Tĩnh Nhi, đem bồn gỗ trong tay gác xuống, nửa quỳ.
Bàn tay cung nữ chạm tới ngự ủng minh hoàng, Tĩnh Nhi mới hồi phục tinh thần. Sau khi trở về tẩm cung, nàng vẫn luôn nghĩ những lời nói với Tôn tướng quân lúc sáng, biên cương xảy ra chuyện còn liên quan tới hoàng thất, vấn đề này không thể không coi trọng.
Hoàng Thượng, nóng sao? Thanh âm cung nữ mềm nhẹ, nghe vào tai thật sự rất thoải mái.
Tĩnh Nhi khẽ cười: Nhà đầu Tương Tầm ngày càng hiểu tâm tư của trẫm, không nóng, rất vừa.
Nghe vậy, Tương Tầm mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại thấp giọng: Hoàng Thượng có gì phiền lòng ao? Bọn nô tỳ thấy ngài từ lúc trở về chưa từng nói chuyện, Tôn công công cũng không dám quấy rầy ngài. Múc nước đổ lên chân Tĩnh Nhi, Tương Tầm to gan ngẩng đầu, Chuyện lập hậu nạp phi... Không phải đã hoãn rồi sao?
Tĩnh Nhi chỉ khẽ đáp: Không phải chuyện đó.
Cuối cùng, cũng không cần phải nhiều lời nữa.
Tương Tầm thức thời không nói chuyện, cẩn thận hầu hạ nàng rửa chân. Liên Vũ sớm đã chờ hầu hạ Tĩnh Nhi lên giường nghỉ ngơi.
Hai cung nữ khom người lui ra, theo sau nghe thấy tiếng Tôn Toàn nhỏ nhẹ đi vào, cách tấm duy trước chỉ mơ hồ nhìn thấy thân hình. Một mình Tĩnh Nhi nằm trên long sàng to lớn, nhưng lại không thể ngủ được.
Nặng nề xoay người vài lần, bên ngoài đột nhiên truyền tới thanh âm của Tôn Toàn: Hoàng Thượng sao vậy?
Nàng dứt khoát ngồi dậy, cau mày: Trong lòng trẫm phiền muộn, muốn tìm người nói chuyện.
Tôn Toàn giật mình, đáp: Hoàng Thượng, đã muộn thế này, ngài muốn triệu ai?
Triệu ai?
Tĩnh Nhi chưa từng nghĩ tới. Phụ hoàng chỉ có mình nàng là con, nếu không, nàng đã có thể tìm người thân trò chuyện. Không biết vì sao, đang êm đẹp, nàng bỗng nhiên nhớ tới Nhan Vũ. Hắn hâm mộ nàng, bởi vì nàng là đứa con duy nhất của phụ thân. Than thở một tiếng, kỳ thật trong nhà nhiều con nhiều cái cũng chưa chắc không phải chuyện tốt. Quan hệ giữa Mạnh Ninh và đệ đệ nàng ấy tốt vô cùng, hai người cái gì cũng có thể nói, nàng thật có chút ghen tị.
Hít một hơi thật sâu, Tĩnh Nhi lại nằm xuống.
Một đêm không ngủ, hai mắt cuối cùng cũng nhắm lại. Trong lòng thầm nghĩ tới chuyện biên cương, nghĩ tới chuyện thế tử của Hiện Vũ Vương. Nàng đã sai người thả bồ câu đưa tin, tin chắc qua ba năm ngày, người sẽ tới.
Hôm sau, Mạnh Ninh tới, nói thân thể Mục thái phi đã tốt lên, Tĩnh Nhi cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Lại qua hai ngày, biên cương có cấp báo truyền tới, là cấp báo tám trăm dặm. Thị vệ từ cửa cung chạy thẳng tới Ngự thư phòng, Tĩnh Nhi xem thư, đôi mắt căng lớn, cả khuôn mặt bỗng nhiên xanh mét.
Thừa tướng thấy vậy, vội thấp giọng hỏi: Hoàng Thượng, xảy ra chuyện gì?
Tĩnh Nhi cười lạnh: Hay cho một Bạc Hề Li, vứt trẫm ra khỏi ốc thổ ba trăm dặm không nói, nay còn dám trêu chọc việc này. Bức thư hung hăng bị vỗ xuống mặt bàn, ánh mắt Thừa tướng đưa qua, sắc mặt khẽ biến.
Hoàng Thượng, việc này...
Sau khi hoàng đế Đông Việt chiếm ba trăm dặm ranh giới Tây Lương lại muốn đưa ra ý liên hôn.
Tĩnh Nhi siết chặt hai tay, hoàng đế Đông Việt muốn gả bào muội cho nàng, nàng vừa mới giải quyết chuyện lập hậu nạp phi trong triều, nay người Đông Việt lại muốn cắm một chân tới.
Cưới? Nàng sao phải cưới, trong khi đối phương còn là người Đông Việt?
Hoàng Thượng, trời đang lạnh, trước làm nóng chân đã. Tương Tầm đi tới trước mặt Tĩnh Nhi, đem bồn gỗ trong tay gác xuống, nửa quỳ.
Bàn tay cung nữ chạm tới ngự ủng minh hoàng, Tĩnh Nhi mới hồi phục tinh thần. Sau khi trở về tẩm cung, nàng vẫn luôn nghĩ những lời nói với Tôn tướng quân lúc sáng, biên cương xảy ra chuyện còn liên quan tới hoàng thất, vấn đề này không thể không coi trọng.
Hoàng Thượng, nóng sao? Thanh âm cung nữ mềm nhẹ, nghe vào tai thật sự rất thoải mái.
Tĩnh Nhi khẽ cười: Nhà đầu Tương Tầm ngày càng hiểu tâm tư của trẫm, không nóng, rất vừa.
Nghe vậy, Tương Tầm mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại thấp giọng: Hoàng Thượng có gì phiền lòng ao? Bọn nô tỳ thấy ngài từ lúc trở về chưa từng nói chuyện, Tôn công công cũng không dám quấy rầy ngài. Múc nước đổ lên chân Tĩnh Nhi, Tương Tầm to gan ngẩng đầu, Chuyện lập hậu nạp phi... Không phải đã hoãn rồi sao?
Tĩnh Nhi chỉ khẽ đáp: Không phải chuyện đó.
Cuối cùng, cũng không cần phải nhiều lời nữa.
Tương Tầm thức thời không nói chuyện, cẩn thận hầu hạ nàng rửa chân. Liên Vũ sớm đã chờ hầu hạ Tĩnh Nhi lên giường nghỉ ngơi.
Hai cung nữ khom người lui ra, theo sau nghe thấy tiếng Tôn Toàn nhỏ nhẹ đi vào, cách tấm duy trước chỉ mơ hồ nhìn thấy thân hình. Một mình Tĩnh Nhi nằm trên long sàng to lớn, nhưng lại không thể ngủ được.
Nặng nề xoay người vài lần, bên ngoài đột nhiên truyền tới thanh âm của Tôn Toàn: Hoàng Thượng sao vậy?
Nàng dứt khoát ngồi dậy, cau mày: Trong lòng trẫm phiền muộn, muốn tìm người nói chuyện.
Tôn Toàn giật mình, đáp: Hoàng Thượng, đã muộn thế này, ngài muốn triệu ai?
Triệu ai?
Tĩnh Nhi chưa từng nghĩ tới. Phụ hoàng chỉ có mình nàng là con, nếu không, nàng đã có thể tìm người thân trò chuyện. Không biết vì sao, đang êm đẹp, nàng bỗng nhiên nhớ tới Nhan Vũ. Hắn hâm mộ nàng, bởi vì nàng là đứa con duy nhất của phụ thân. Than thở một tiếng, kỳ thật trong nhà nhiều con nhiều cái cũng chưa chắc không phải chuyện tốt. Quan hệ giữa Mạnh Ninh và đệ đệ nàng ấy tốt vô cùng, hai người cái gì cũng có thể nói, nàng thật có chút ghen tị.
Hít một hơi thật sâu, Tĩnh Nhi lại nằm xuống.
Một đêm không ngủ, hai mắt cuối cùng cũng nhắm lại. Trong lòng thầm nghĩ tới chuyện biên cương, nghĩ tới chuyện thế tử của Hiện Vũ Vương. Nàng đã sai người thả bồ câu đưa tin, tin chắc qua ba năm ngày, người sẽ tới.
Hôm sau, Mạnh Ninh tới, nói thân thể Mục thái phi đã tốt lên, Tĩnh Nhi cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Lại qua hai ngày, biên cương có cấp báo truyền tới, là cấp báo tám trăm dặm. Thị vệ từ cửa cung chạy thẳng tới Ngự thư phòng, Tĩnh Nhi xem thư, đôi mắt căng lớn, cả khuôn mặt bỗng nhiên xanh mét.
Thừa tướng thấy vậy, vội thấp giọng hỏi: Hoàng Thượng, xảy ra chuyện gì?
Tĩnh Nhi cười lạnh: Hay cho một Bạc Hề Li, vứt trẫm ra khỏi ốc thổ ba trăm dặm không nói, nay còn dám trêu chọc việc này. Bức thư hung hăng bị vỗ xuống mặt bàn, ánh mắt Thừa tướng đưa qua, sắc mặt khẽ biến.
Hoàng Thượng, việc này...
Sau khi hoàng đế Đông Việt chiếm ba trăm dặm ranh giới Tây Lương lại muốn đưa ra ý liên hôn.
Tĩnh Nhi siết chặt hai tay, hoàng đế Đông Việt muốn gả bào muội cho nàng, nàng vừa mới giải quyết chuyện lập hậu nạp phi trong triều, nay người Đông Việt lại muốn cắm một chân tới.
Cưới? Nàng sao phải cưới, trong khi đối phương còn là người Đông Việt?
/72
|