Vội vã tới biệt viện, thời điểm trở về cũng không còn gấp gáp như vậy.
Thái giám và thị vệ đều cẩn thận theo sau, trong màn đêm yên tĩnh chỉ quanh quẩn tiếng vó ngựa đầu đường. Bỗng nhiên, hoàng đế siết chặt cương ngựa, quay đầu phóng về thiên lao, mọi người phía sau đều kinh hoảng đuổi theo.
Bên dưới đèn dầu mờ nhạt, thế tử vẫn chưa ngủ, dựa vào bàn lật thư tịch trong tay xem.
Tĩnh Nhi đứng từ xa nhìn một lát, thấp giọng hỏi: Thư cũng là Mạnh Trường Dạ mang đến sao?
Thị vệ vội đáp: Hồi Hoàng Thượng, bọn thuộc hạ đều đã kiểm tra, chẳng qua là mấy thứ tiêu khiển. Hoàng đế đêm khuya tới đây, hỏi chuyện của thế tử, mọi người đương nhiên không dám chậm trễ, chỉ sợ vô ý sẽ bị rơi đầu.
Tĩnh Nhi im lặng một lúc, sau đó xoay người, chậm rãi nói: Kêu hắn vào cung gặp trẫm.
Thị vệ kinh hãi, thấy người trước mặt đã nâng bước rời đi. Thị vệ sợ mình nghe lầm, cuống quít đuổi theo, cẩn thận hỏi: Hoàng Thượng, hiện tại cho thế tử vào cung sao?
Tĩnh Nhi đáp lời, cũng không quay lại.
Tôn Toàn phất tay ý bảo thị vệ lui xuống chuẩn bị, hoàng đế đã nói như thế, tất nhiên là phải đợi ngài trở về cung trước. Tuấn mã đã được dắt tới, Tôn Toàn đỡ nàng lên ngựa, cười nói: Kỳ thật Hoàng Thượng không cần gấp gáp như vậy, ngày mai triệu kiến không phải cũng giống nhau sao?
Tĩnh Nhi nhíu mày, cũng không nói chuyện.
Lần này Hiện Vũ Vương phi tới nói gì với phụ hoàng nàng không rõ, nhưng chắc chắn không phải cầu tình. Nàng biết phụ hoàng mấy năm nay đối với mẫu hậu luôn có áy náy, nàng sợ phụ hoàng yêu ai yêu cả đường đi lối về, nhất thời mềm lòng. Nhưng nàng không phải phụ hoàng, hơn nữa nàng trước sau vẫn luôn cảm thấy vị Lục bá kia không hề vụng về như trong lời đồn. Một tỳ nữ thấp hèn của mẫu hậu còn có thể trở thành Hiện Vũ Vương phi, thế giới này có chuyện gì không thể xảy ra nữa chứ?
Roi ngựa trong tay hung hăng đánh xuống, giang sơn đang nằm trong tay nàng, ai cũng không thể dao động!
.............................
Lúc Bạc Hề Li vào cung đã là giờ Tý.
Trên đường, bọn thị vệ không hề nhiều lời, hắn chỉ biết hoàng đế đột nhiên hạ chỉ triệu hắn vào cung.
Tôn Toàn ở ngoài Càn Thừa cung chờ thật lâu mới thấy thế tử tới, vội tiến lên hành lễ, rồi nhỏ giọng: Hoàng Thượng chờ thế tử đã lâu.
Bạc Hề Li gật đầu, Tôn Toàn liền thay hắn đẩy cửa. Bước vào nội thất, hắn mới phát hiện bên trong không một bóng dáng cung nhân, trong đầu còn đang cảm thấy kỳ lạ thì giọng nói của Tĩnh Nhi đã truyền tới: Ngươi đoán xem hôm nay trẫm đã gặp ai?
Bạc Hề Li vừa nhấc mắt đã nhìn thấy thiên tử thiếu niên đang đứng phía sau màn che. Ánh nến đong đưa chiếu lên khuôn mặt nàng, phảng phất vô cùng nhu hòa.
Hắn quỳ xuống hành lễ, thong dong đáp: Nương tuy tới cầu tình, nhưng cũng không thể đền bù lỗi sai mà thần phạm phải.
Ngọc châu va chạm, người bên trong đã cất bước đi ra, thanh âm bình thản: Ngươi biết thì tốt. Công chúa Đông Việt sẽ lập tức vào kinh, ngươi nói xem vì sao hoàng đế Đông Việt lại vội vã như vậy?
Không khí trở nên nghiêm trọng, Bạc Hề Li khẽ đáp: Đông Việt để ý hậu vị Tây Lương.
Tĩnh Nhi cười cười, xem ra Bạc Hề Li quả thật hiểu thấu. Nàng không cho hắn đứng lên, chỉ tự mình ngồi xuống, liếc xéo hắn, sau một lúc lâu mới mở miệng: Vì để ngươi thể hiện lòng trung thành của mình, trẫm sẽ trao cho ngươi một cơ hội.
Thỉnh Hoàng Thượng nói rõ. Bạc Hề Li cúi đầu.
Ánh mắt Tĩnh Nhi thay đổi, nói: Kỳ thật cũng không phải đại sự gì, trẫm không thích công chúa Đông Việt kia, trẫm hy vọng ngươi có bản lĩnh làm nàng ta thích ngươi.
Thái giám và thị vệ đều cẩn thận theo sau, trong màn đêm yên tĩnh chỉ quanh quẩn tiếng vó ngựa đầu đường. Bỗng nhiên, hoàng đế siết chặt cương ngựa, quay đầu phóng về thiên lao, mọi người phía sau đều kinh hoảng đuổi theo.
Bên dưới đèn dầu mờ nhạt, thế tử vẫn chưa ngủ, dựa vào bàn lật thư tịch trong tay xem.
Tĩnh Nhi đứng từ xa nhìn một lát, thấp giọng hỏi: Thư cũng là Mạnh Trường Dạ mang đến sao?
Thị vệ vội đáp: Hồi Hoàng Thượng, bọn thuộc hạ đều đã kiểm tra, chẳng qua là mấy thứ tiêu khiển. Hoàng đế đêm khuya tới đây, hỏi chuyện của thế tử, mọi người đương nhiên không dám chậm trễ, chỉ sợ vô ý sẽ bị rơi đầu.
Tĩnh Nhi im lặng một lúc, sau đó xoay người, chậm rãi nói: Kêu hắn vào cung gặp trẫm.
Thị vệ kinh hãi, thấy người trước mặt đã nâng bước rời đi. Thị vệ sợ mình nghe lầm, cuống quít đuổi theo, cẩn thận hỏi: Hoàng Thượng, hiện tại cho thế tử vào cung sao?
Tĩnh Nhi đáp lời, cũng không quay lại.
Tôn Toàn phất tay ý bảo thị vệ lui xuống chuẩn bị, hoàng đế đã nói như thế, tất nhiên là phải đợi ngài trở về cung trước. Tuấn mã đã được dắt tới, Tôn Toàn đỡ nàng lên ngựa, cười nói: Kỳ thật Hoàng Thượng không cần gấp gáp như vậy, ngày mai triệu kiến không phải cũng giống nhau sao?
Tĩnh Nhi nhíu mày, cũng không nói chuyện.
Lần này Hiện Vũ Vương phi tới nói gì với phụ hoàng nàng không rõ, nhưng chắc chắn không phải cầu tình. Nàng biết phụ hoàng mấy năm nay đối với mẫu hậu luôn có áy náy, nàng sợ phụ hoàng yêu ai yêu cả đường đi lối về, nhất thời mềm lòng. Nhưng nàng không phải phụ hoàng, hơn nữa nàng trước sau vẫn luôn cảm thấy vị Lục bá kia không hề vụng về như trong lời đồn. Một tỳ nữ thấp hèn của mẫu hậu còn có thể trở thành Hiện Vũ Vương phi, thế giới này có chuyện gì không thể xảy ra nữa chứ?
Roi ngựa trong tay hung hăng đánh xuống, giang sơn đang nằm trong tay nàng, ai cũng không thể dao động!
.............................
Lúc Bạc Hề Li vào cung đã là giờ Tý.
Trên đường, bọn thị vệ không hề nhiều lời, hắn chỉ biết hoàng đế đột nhiên hạ chỉ triệu hắn vào cung.
Tôn Toàn ở ngoài Càn Thừa cung chờ thật lâu mới thấy thế tử tới, vội tiến lên hành lễ, rồi nhỏ giọng: Hoàng Thượng chờ thế tử đã lâu.
Bạc Hề Li gật đầu, Tôn Toàn liền thay hắn đẩy cửa. Bước vào nội thất, hắn mới phát hiện bên trong không một bóng dáng cung nhân, trong đầu còn đang cảm thấy kỳ lạ thì giọng nói của Tĩnh Nhi đã truyền tới: Ngươi đoán xem hôm nay trẫm đã gặp ai?
Bạc Hề Li vừa nhấc mắt đã nhìn thấy thiên tử thiếu niên đang đứng phía sau màn che. Ánh nến đong đưa chiếu lên khuôn mặt nàng, phảng phất vô cùng nhu hòa.
Hắn quỳ xuống hành lễ, thong dong đáp: Nương tuy tới cầu tình, nhưng cũng không thể đền bù lỗi sai mà thần phạm phải.
Ngọc châu va chạm, người bên trong đã cất bước đi ra, thanh âm bình thản: Ngươi biết thì tốt. Công chúa Đông Việt sẽ lập tức vào kinh, ngươi nói xem vì sao hoàng đế Đông Việt lại vội vã như vậy?
Không khí trở nên nghiêm trọng, Bạc Hề Li khẽ đáp: Đông Việt để ý hậu vị Tây Lương.
Tĩnh Nhi cười cười, xem ra Bạc Hề Li quả thật hiểu thấu. Nàng không cho hắn đứng lên, chỉ tự mình ngồi xuống, liếc xéo hắn, sau một lúc lâu mới mở miệng: Vì để ngươi thể hiện lòng trung thành của mình, trẫm sẽ trao cho ngươi một cơ hội.
Thỉnh Hoàng Thượng nói rõ. Bạc Hề Li cúi đầu.
Ánh mắt Tĩnh Nhi thay đổi, nói: Kỳ thật cũng không phải đại sự gì, trẫm không thích công chúa Đông Việt kia, trẫm hy vọng ngươi có bản lĩnh làm nàng ta thích ngươi.
/72
|