Hạ Ngọc khăng khăng không cho Tĩnh nhi đi, nàng nào chịu? Thấy hắn sải bước lên ngựa, nàng cái gì cũng không màng, cắn răng nhảy lên. Vết thương trên đùi khiến nàng hít vào một hơi, hai tay nắm chặt góc áo Hạ Ngọc bất giác run rẩy.
Cảm giác ra điểm khác thường, Hạ Ngọc lúc này mới nhớ tới chuyện nàng đang bị thương. Hắn quay đầu khuyên: Trên người đã có thương tích, trước mặt cứ ở trong phủ nghỉ ngơi đi. Ngài cứ tới phòng của công chúa, nơi đó rất an toàn. Nói xong, hắn xuống ngựa, duỗi tay đỡ nàng.
Tĩnh Nhi siết chặt yên ngựa, cắn răng: Ta không ở lại!
Hạ Ngọc định tiếp tục khuyên nhưng tiếng vó ngựa truyền tới, hắn liền theo bản năng xoay người. Thấy thái giám trong cung đi tới, hắn không khỏi kinh hãi, lập tức tiến lên chắn trước mặt Tĩnh Nhi.
Thấy Hạ Ngọc ở cửa, thái giám kia nhanh nhẹn nhảy xuống ngựa, hành lễ: Đã trễ thế này đại nhân còn định đi đâu? Đúng lúc vương thượng cho triệu kiến.
Trễ thế này vương thượng tìm ta có việc gì?
Thái giám chú ý tới nữ tử ngồi trên lưng ngựa phía sau Hạ Ngọc, ban đầu là sửng sốt, nhưng sau đó hắn liền cười kỳ quá: Chuyện của vương thượng chúng nô tài không dám tùy tiện hỏi, đại nhân cứ đi rồi biết.
Thái giám đã nói như vậy, Hạ Ngọc đương nhiên không thể từ chối. Hắn quay đầu, thấp giọng: Ngài vào trong trước đi, có chuyện gì cứ chờ ta về rồi nói.
Tĩnh Nhi thấy người trong cung tới, lại nhìn sắc mặt không tốt của Hạ Ngọc, trong lòng càng lúc càng sốt ruột. Nàng không xuống ngựa, bướng bỉnh nói: Ta không đi, ta phải theo ngươi!
Ngài! Hạ Ngọc nhíu mày, hắn đâu ngờ giờ phút này nàng không chịu nghe lời như vậy.
Thái giám ở cạnh cười khẽ: Đại nhân nhanh lên, đừng để vương thượng sốt ruột. Trong lòng còn thầm nghĩ, thiên hạ đều nói Hạ đại nhân không háo sắc, nhiều năm thành thân với công chúa lại chưa từng nạp thiếp. Hiện giờ xem ra, ngài ấy rốt cuộc vẫn là một nam nhân!
Vị cô nương này xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm, khó trách Hạ đại nhân kiềm lòng không được!
Bất đắc dĩ, Hạ Ngọc chỉ đành đưa Tĩnh Nhi cùng đi. Hắn sợ sau khi vào cung, Hưng Bình công chúa không giữ được nàng, so với việc để nàng một mình chạy lòng vòng trong Thương Đô còn không bằng để nàng bên cạnh.
...................
Vào cung, bọn họ chờ bên ngoài chờ, thái giám vào bẩm báo nhanh chóng đi ra, nói truyền Hạ Ngọc vào. Hạ Ngọc để Tĩnh Nhi đứng chờ, ngàn dặn vạn dò rồi mới đi theo thái giám.
Đèn lồng chiếu sáng cả dãy hành lang. Tĩnh Nhi ngước mắt nhìn, nơi này cung nhân đứng hầu quá nhiều, hiện tại nàng cũng không nơi nào để đi. Cẩn thận lắng tai nghe, cuộc nói chuyện bên trong vô cùng rõ ràng.
Ha ha, trẫm thật chưa từng nghe nói ngươi ở bên ngoài có nữ tử khác. Yên Khương Vương cầm chén trà trong tay, dùng ánh mắt quan sát mà nhìn Hạ Ngọc.
Vừa rồi nghe thái giám bẩm báo, ông cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Hạ Ngọc lấy vương muội của ông, lại không chịu nạp thiếp, cho nên chắc chắn sẽ không đi tìm nữ nhân bên ngoài.
Nghe nói kẻ lẻn vào Yên Khương có hai người, nhưng tối nay Tôn tướng quân lại báo chỉ thấy một, người còn lại...
Yên Khương Vương thầm suy nghĩ, ánh mắt nhìn Hạ Ngọc bỗng dưng mơ hồ.
Hạ Ngọc ngẩng đầu, vô tình thấy miếng ngọc bội trên bàn, cả người liền chấn động.
Đó là ngọc bội của Tĩnh Nhi.
Giờ phút này không chờ Yên Khương Vương hỏi chuyện, hắn vội vàng hỏi: Miếng ngọc bội này làm sao vương thượng có?
Yên Khương Vương uống một ngụm trà, cười nói: Trẫm còn tưởng ngươi không biết, xem ra không cần giới thiệu với ngươi lai lịch của miếng ngọc bội này.
Vương thượng... Người đâu? Hạ Ngọc thấp thỏm hỏi, hắn sợ người bên ngoài nhịn không được mà xông vào đây.
Gác chén trà xuống, Yên Khương Vương thở dài, lắc đầu: Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, Tôn tướng quân đang đi tìm.
Vương thượng...
Hạ Ngọc vừa lên tiếng đã bị ngắt lời: Nếu người đã mang vào cung, vậy truyền vào để trẫm nhìn một cái. Rốt cuộc là nữ tử thế nào có thể khiến ngươi thần hôn điên đảo?
Hạ Ngọc lúc này mới hoàn hồn, vương thượng vì sao phải gặp Tĩnh Nhi hắn chẳng lẽ còn không rõ sao?
Thái giám hiểu ý, vội vàng đẩy cửa ra ngoài.
Tĩnh Nhi đứng ngoài hành lang ngơ ngác suy nghĩ một câu Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn là có ý gì thì thái giám đã lại gần, truyền nàng đi vào.
Sắc mặt Hạ Ngọc vô cùng khó coi, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Thấy sắc mặt Tĩnh Nhi ngây dại, cũng không biết hành lễ, hắn vội quỳ xuống: Vương thượng thứ tội, nàng ấy không phải người trong cung nên không hiểu quy củ.
Thấy hắn quỳ, Yên Khương Vương không khỏi kinh hãi, nhíu mi: Trẫm thật là đại khai nhãn giới, từ sau khi Toàn Cơ rời đi, đây là lần đầu tiên ngươi vì một nữ tử mà sốt sắng như vậy. Hạ Ngọc, ngươi không sợ vương muội của trẫm ghen sao? Hay là... Hiện tại ngươi đã không đặt vương muội trẫm trong mắt? Ông ta vừa nói vừa quan sát nữ tử trước mặt.
Mắt ngọc mày ngài, thật sự là một mỹ nữ. Khuôn mặt nhỏ kia có chút tái nhợt, hẳn là đang chịu kinh hách. Yên Khương Vương cẩn thận nhìn, cho dù tỉ mỉ cỡ nào cũng không cảm thấy giống nam giả nữ trang.
Nhớ lại gương mặt của Toàn Cơ là tác phẩm của Hạ Ngọc, giờ phút này nhìn người đối diện, ông không khỏi nghi ngờ.
Yên Khương Vương đột nhiên bật cười: Một mỹ nhân thế này lại ăn vận rách rưới. Người đâu, còn không mau đưa nàng ấy xuống thay đổi xiêm y, để trẫm cẩn thận nhìn ngắm.
Cung nữ bên ngoài lập tức tiến vào, trái tim Hạ Ngọc cơ hồ sắp nhảy ra ngoài. Nói là thay y phục, nhưng ý của vương thượng không phải là để xem nàng là nam hay nữ sao?
Vương thượng đã xem Hoàn Nhan Vũ là Tĩnh Nhi, hiện giờ Hoàn Nhan Vũ có lẽ đã lành ít dữ nhiều, cho dù thế nào Hạ Ngọ cũng không thể để vương thượng phát hiện người trước mặt kỳ thật là nam giả nữ! Nếu không hắn thật sự rất khó giãi bày!
Thần thay nàng ấy tạ ân điển vương thượng, chỉ là nàng ấy sợ người lạ, chi bằng để thần dẫn về phủ thay xiêm y.
Yên Khương Vương liếc xéo hắn, giọng nói trở nên lạnh lùng: Trẫm chẳng lẽ không thể tặng nàng một bộ xiêm y sao? Ngươi thật đúng là có ý nạp thiếp?
Hạ Ngọc cắn răng, phủ nhân: Không phải.
Thế sao? Vậy trẫm muốn nàng. Yên Khương Vương cười lạnh, Dẫn đi!
Vương thượng! Hạ Ngọc không màng lễ nghĩa, đứng lên duỗi tay kéo Tĩnh Nhi lại, Ngài không thể muốn nàng ấy!
Cảm giác cánh tay bị người nắm chặt, Tĩnh Nhi lúc này mới hoàn hồn, ánh mắt nhìn miếng ngọc bội dời sang nam tử bên cạnh. Hạ Ngọc sợ nàng mở miệng nên dùng lực trên tay, cả khuôn mặt đã tái mét.
Yên Khương Vương căng lớn hai mắt, lần trước cho dù Hạ Ngọc không màng mệnh lệnh của ông mà vào Dĩnh Kinh cũng không ngỗ nghịch giống lần này. Yên Khương Vương cố gắng kiềm nén cơn giận, giọng nói vẫn lạnh như băng: Nhìn ngươi che chở như thế lại khiến trẫm nghĩ người trước mặt không phải nữ tử, mà là... Nam nhân!
Sắc mặt Hạ Ngọc thay đổi.
Đúng lúc này, thanh âm của Hưng Bình công chúa từ bên ngoài truyền vào: Vương huynh hiểu lầm rồi, phò mã nói huynh không thể muốn nàng ấy bởi vì nàng ấy là nghĩa nữ mà muội nhận nuôi. Theo lý mà nói, đây là cháu của vương huynh, nếu huynh muốn nàng ấy, vậy chẳng phải làm loạn đạo lý luân thường sao?
Hạ Ngọc vừa mang Tĩnh Nhi đi, gia đinh liền tìm Hưng Bình công chúa bẩm báo, nói đại nhân mang theo một vị cô nương hồi phủ. Không cần nghĩ bà cũng biết người đó là ai, cho nên vội vàng vào cung, lúc này thấy quả thật là Tĩnh Nhi, bà mới thở phào nhẹ nhõm.
Yên Khương Vương không ngờ Hưng Bình công chúa lại nửa đêm vào cung, ông ta hừ một tiếng, nhìn bà: Muội là vương muội của trẫm.
Hưng Bình công chúa cười cười, tiến lên ngồi cạnh: Lời này của vương huynh thật buồn cười, Hưng Bình đương nhiên là vương muội của huynh.
Việc này hôm nay không cần khuyên trẫm, nếu nàng ấy đã là nghĩa nữ của muội, vậy trẫm không những thưởng một bộ xiêm y mà còn phải ban nhiều lễ vật khác, coi như là quà gặp mặt.
Hưng Bình công chúa siết chặt khăn lụa trong tay, Hạ Ngọc cũng tỏ vẻ bất lực. Đúng lúc này, Tĩnh Nhi lên tiếng: Nếu vương thượng đã muốn ban thưởng, vậy nô tỳ xin đa tạ. Nàng tránh tay Hạ Ngọc ra, tiếp tục, Còn về việc ban thưởng thứ gì, không biết vương thượng có thể để nô tỳ tự chọn không?
To gan, không được vô lễ! Hạ Ngọc thấp giọng.
Yên Khương Vương lại cười ha ha, ánh mắt nhìn Tĩnh Nhi chằm chằm: Thật can đảm, không hổ là nữ nhi hai người coi trọng! Ông ta gật đầu, Đương nhiên là được, chỉ cần ngươi nói ra, những thứ trong tầm tay trẫm đều có thể ban thưởng.
Tĩnh Nhi hít một hơi thật sâu, duỗi tay chỉ miếng ngọc bội trên bàn: Nô tỳ muốn cái này.
Mọi người đều cả kinh.
Đáy mắt Yên Khương Vương hiện lên một tia tìm tòi: Tại sao?
Tĩnh Nhi phá lệ cười nói: Nô tỳ tên Dao Dao, đúng lúc thấy miếng ngọc bội kia cũng có chữ Dao nên mới cả gan xin vương thượng.
.................
Tĩnh Nhi bị cung nữ mang đi lâu như vậy còn chưa trở về, trong lòng Hạ Ngọc lo lắng, đứng ngồi không yên.
Yên Khương Vương lại vô cùng bình tĩnh, cười nói với Hưng Bình công chúa: Ban ngày nghe Khinh La nói muội bị bệnh, hiện tại không sao rồi chứ?
Hưng Bình công chúa cẩn thận trả lời: Là vương huynh mời phò mã vào cung quá lâu, Hưng Bình nhớ phò mã. Bà thân mật dựa vào người Hạ Ngọc, Muội sợ vương huynh tưởng phò mã muốn nạp thiếp. Trái tim của phò mã đối với Hưng Bình, huynh chẳng lẽ không biết sao?
Yên Khương Vương cười như không, chỉ có Hạ Ngọc trước sau không nói chuyện, tâm tư hiện tại dồn hết lên người Tĩnh Nhi. Hai tay dưới ống tay áo nắm chặt thành quyền, nếu lát nữa hắn dùng toàn lực, liệu có thể bảo đảm Tĩnh Nhi bình an rời khỏi vương cung không?
Đáy lòng thầm tính toán số lượng cấm vệ quân trong cung, nghĩ tới nghĩ lui bọn họ không có nửa phần thắng.
Bên ngoài có người tiến vào, Hạ Ngọc liền ngẩng đầu, thấy cung nữ mang Tĩnh Nhi đi tới. Nàng ta hành lễ theo quy củ. Thần sắc mọi người đều căng chặt, Hưng Bình công chúa đưa mắt nhìn Hạ Ngọc, trong lòng cũng sốt ruột.
Cung nữ lại nhẹ giọng: Vương thượng, Dao Dao cô nương quả thật rất xinh đẹp.
Một câu khiến Hạ Ngọc chấn động, hắn còn đang tìm cách xông ra ngoài, nhưng tại sao cung nữ lại nói như vậy?
Ban đầu Yên Khương Vương sửng sốt, sau đó lại cười: Vậy còn không để nàng vào cho trẫm nhìn một cái.
Hưng Bình công chúa cũng cười: Không cần đâu, vương huynh chỉ cần nhớ nàng ấy là nữ nhi của Hưng Bình là được.
Yên Khương Vương nhấp môi không nói, ánh mắt lặng lẽ quan sát Hạ Ngọc, chẳng lẽ nghi ngờ trong lòng là sai hay sao?
..................
Vừa xuất cung, ba người đều lên xe ngựa.
Tĩnh Nhi nắm chặt ngọc bội trong tay, hai mắt hồng hồng, tựa hồ muốn khóc. Những gì Yên Khương Vương nói nàng đều nghe thấy, nhưng với tình hình hiện tại, ngoại trừ chịu đựng nàng có thể làm gì?
Móng tay khảm sâu vào da thịt, nhưng nơi đau nhói lại là trái tim của nàng.
Không biết trở về Hạ phủ thế nào, nàng chỉ nghe giọng Hạ Ngọc khó hiểu hỏi chuyện: Làm cách nào để qua mặt cung nữ vậy? Cung nữ phái đi chắc chắn là tâm phúc của Yên Khương Vương, Hạ Ngọc thật sự phải lau mắt nhìn Tĩnh Nhi, nàng vậy mà xử lý mọi chuyện tốt như vậy.
Tĩnh Nhi còn ngơ ngác nghĩ tới chuyện của Hoàn Nhan Vũ, giờ phút này nghe Hạ Ngọc hỏi tới, lại nghĩ tới Yên Khương Vương kia, nàng bỗng nảy sinh ý nghĩ ác độc: Chẳng lẽ Hạ đại nhân chưa nghe qua thủ thuật che mắt sao? Nhưng rốt cuộc đó là thủ thuật gì thì cứ để Hạ Ngọc tự suy nghĩ đi.
Hưng Bình công chúa đi vào, cẩn thận đóng cửa phòng lại, thấp giọng: Đã kiểm tra, không có người theo dõi, xem ra vương huynh đã tin tưởng. Bà vỗ ngực, Xem ra ải này cũng qua.
Tĩnh Nhi tựa như nghĩ tới gì đó, đứng dậy lao ra.
Hạ Ngọc vội cản nàng lại, thở dài: Vương thượng làm việc hẳn có chừng mực, ngài không cần phải đi.
Tĩnh Nhi nghẹn ngào: Hắn sẽ không chết.
Tĩnh Nhi!
Lúc này, hai người không phân cao thấp.
Sắc mặt Hưng Bình công chúa thay đổi, thấp giọng: Gọi Dao Dao! Tuy rằng lúc này không có người ngoài, nhưng dù sao cũng nên cẩn thận một chút.
Hạ Ngọc bình tĩnh lại, nói: Tối nay ngài không thể ra ngoài, ta cũng không thể đi tìm người, chờ ngày mai đi!
Hắn sẽ không chết! Nàng lại lẩm bẩm một mình.
Nhớ lại câu Yên Khương Vương khi nãy nói, còn cả sắc mặt của Hạ Ngọc lúc này, nàng cũng biết suy nghĩ đó chẳng qua là tự gạt mình mà thôi. Nhưng ban ngày hắn còn trêu ghẹo nàng, thậm chí còn bá đạo hôn nàng, nói nếu nàng là nữ tử hắn sẽ cưới về. Hoàn Nhan Vũ vô sỉ thế sao có thể chết được?
Nước mắt cứ như thế rơi ra, Tĩnh Nhi quay mặt sang chỗ khác.
Nàng không thích khóc, cũng không thích khóc trước mặt người khác.
Nhưng lúc này, nàng có làm thế nào cũng không nhịn được.
Hạ Ngọc và Hưng Bình công chúa lặng lẽ ra ngoài, Hạ Ngọc quay đầu nhìn, phân phó nha hoàn ở ngoài canh giữ.
Hưng Bình công chúa theo sau, nói: Đêm nay nếu không thể che giấu, ngài thật sự định trở mặt với vương huynh sao?
Hạ Ngọc thở dài: Ta không còn cách nào khác. Bởi vì cho dù thế nào vương thượng cũng đều sẽ sống, nhưng nếu không giúp Tĩnh Nhi, nàng sẽ chết.
Hưng Bình công chúa bất giác quay đầu nhìn Tĩnh Nhi, sau đó bước chân bên dưới dừng lại.
Công chúa...
Hạ Ngọc kinh ngạc nhìn nàng, nghe nàng mệt mỏi nói: Ngài có từng nghĩ tới mấy trăm người trên dưới Hạ phủ không? Ngài có nghĩ tương lai của mình phải làm sao không? Ngài có nghĩ tới những gì Thanh Ninh từng nói hay không? Ngài có nghĩ tới kỳ vọng của Toàn Cơ dành cho ngài không? Nàng càng nói càng kích động, ánh mắt bất giác ửng đỏ.
Đột nhiên nàng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hạ Ngọc ngơ ngẩn mà đứng, sau một lúc lâu mới cười nhạo: Công chúa càng lúc càng giống nàng. Năm xưa mỗi lần giúp Toàn Cơ, nàng ấy không phải cũng suy xét cái này cái kia cho hắn hay sao?
Nàng lạnh lùng đáp: Chỉ hận ta không phải nàng, nửa phần cũng không quản được ngài.
Nhìn Hưng Bình công chúa xoay người đi tiếp, Hạ Ngọc vội đuổi theo, cười nhẹ: Hôm nay, rốt cuộc cũng không có chuyện gì.
Nghe xong, nàng không nói lời nào, bước chân bên dưới mỗi lúc một nhanh. Hạ Ngọc vẫn đi theo phía sau, cười nói: Đại ân đại đức của công chúa đối với Hạ gia, cả đời Hạ Ngọc không thể báo đáp. Năm đó hắn giúp vương thượng đoạt vị nhưng lại sợ tương lai công cao hơn chủ, cho nên những gì vương thượng ban thưởng hắn đều từ chối. Sau đó, vì chuyện của Toàn Cơn, hắn và vương thượng cơ hồ đã tồn tại hiềm khích. Nhưng công chúa không nói lời nào tình nguyện gả cho hắn, thân phận phò mã này chính là lá chắn bảo vệ hắn, bảo vệ Hạ gia. Tất cả hắn đều ghi khắc trong lòng. Hắn thậm chí còn không ngờ tới, lần này vì chuyện của Tĩnh Nhi, công chúa lại lần nữa ra mặt tương trợ.
Hưng Bình công chúa dừng lại trước cửa phòng mình, nàng không xoay người, chỉ thấp giọng: Hiện tại nói những lời này để làm gì? Hôm nay ngươi cũng mệt rồi, trở về nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai còn tìm cơ hội đưa Dao Dao về nữa.
Khinh La bên trong nghe tiếng động bên ngoài liền ra mở cửa.
Hạ Ngọc Ừ một tiếng, đứng ở cửa một lúc lâu mới xoay người rời đi.
Đằng sau cánh cửa, nhìn bóng lưng bên ngoài, Hưng Bình công chúa không khỏi thở dài. Hắn và Thanh Nhi đều quá thiện lương, có đôi khi hắn còn ngu đần hơn Thanh Ninh rất nhiều. Khi đó nàng còn ở trước mặt Thanh Ninh mắng hắn vụng về, nhưng hiện tại, nàng đột nhiên cảm thấy đau lòng.
Công chúa... Sao lại khóc vậy? Khinh La vội đưa khăn lụa qua, hỏi, Chuyện trong cung không thuận lợi sao?
Nàng xoay người, cười nói: Không phải, chỉ là cảm khái chút chuyện thôi. Khinh Lan, ngươi đi xuống sai người mang chút điểm tâm cho phò mã, hôm nay vất vã cả ngày, ngài ấy chưa ăn gì cả.
Nghe xong, Khinh La vui cười nói: Vâng, nô tỳ đi ngay.
Hạ nhị công tử ra đi đã nhiều năm, tuy công chúa gả cho Hạ đại nhân nhưng hai người chỉ là trên danh nghĩa. Thời gian cứ thế trôi qua, đôi lúc Khinh La thầm mong công chúa và Hạ đại nhân có một ngày sẽ danh chính ngôn thuận. Hiện tại nghe công chúa phân phó, nàng đương nhiên không dám chậm trễ.
.......................
Bên ngoài đã an tĩnh, Tĩnh Nhi vẫn ngơ ngác ngồi nhìn ngọc bội trong tay.
Nàng định chờ bọn họ đi xa sẽ lén xuất phủ tìm Hoàn Nhan Vũ. Nhưng nhớ tới chuyện vào cung hôm nay, nàng lại chần chờ. Nàng tới Thương Đô là vì tìm Hạ Ngọc giúp đỡ, nàng biết rõ chỉ cần xảy ra sai sót, thứ phải trả giá không đơn giản là tính mạng của nàng và Hoàn Nhan Vũ, mà còn trên dưới Hạ phủ này!
Cắn chặt môi, từ giờ trở đi, nàng không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Hoàn Nhan Vũ...
Cẩn thận vuốt ve miếng ngọc bội trong tay, Tĩnh Nhi hi vọng có thể cảm nhận chút nhiệt độ cơ thể của hắn còn lưu lại bên trên.
Cảm giác ra điểm khác thường, Hạ Ngọc lúc này mới nhớ tới chuyện nàng đang bị thương. Hắn quay đầu khuyên: Trên người đã có thương tích, trước mặt cứ ở trong phủ nghỉ ngơi đi. Ngài cứ tới phòng của công chúa, nơi đó rất an toàn. Nói xong, hắn xuống ngựa, duỗi tay đỡ nàng.
Tĩnh Nhi siết chặt yên ngựa, cắn răng: Ta không ở lại!
Hạ Ngọc định tiếp tục khuyên nhưng tiếng vó ngựa truyền tới, hắn liền theo bản năng xoay người. Thấy thái giám trong cung đi tới, hắn không khỏi kinh hãi, lập tức tiến lên chắn trước mặt Tĩnh Nhi.
Thấy Hạ Ngọc ở cửa, thái giám kia nhanh nhẹn nhảy xuống ngựa, hành lễ: Đã trễ thế này đại nhân còn định đi đâu? Đúng lúc vương thượng cho triệu kiến.
Trễ thế này vương thượng tìm ta có việc gì?
Thái giám chú ý tới nữ tử ngồi trên lưng ngựa phía sau Hạ Ngọc, ban đầu là sửng sốt, nhưng sau đó hắn liền cười kỳ quá: Chuyện của vương thượng chúng nô tài không dám tùy tiện hỏi, đại nhân cứ đi rồi biết.
Thái giám đã nói như vậy, Hạ Ngọc đương nhiên không thể từ chối. Hắn quay đầu, thấp giọng: Ngài vào trong trước đi, có chuyện gì cứ chờ ta về rồi nói.
Tĩnh Nhi thấy người trong cung tới, lại nhìn sắc mặt không tốt của Hạ Ngọc, trong lòng càng lúc càng sốt ruột. Nàng không xuống ngựa, bướng bỉnh nói: Ta không đi, ta phải theo ngươi!
Ngài! Hạ Ngọc nhíu mày, hắn đâu ngờ giờ phút này nàng không chịu nghe lời như vậy.
Thái giám ở cạnh cười khẽ: Đại nhân nhanh lên, đừng để vương thượng sốt ruột. Trong lòng còn thầm nghĩ, thiên hạ đều nói Hạ đại nhân không háo sắc, nhiều năm thành thân với công chúa lại chưa từng nạp thiếp. Hiện giờ xem ra, ngài ấy rốt cuộc vẫn là một nam nhân!
Vị cô nương này xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm, khó trách Hạ đại nhân kiềm lòng không được!
Bất đắc dĩ, Hạ Ngọc chỉ đành đưa Tĩnh Nhi cùng đi. Hắn sợ sau khi vào cung, Hưng Bình công chúa không giữ được nàng, so với việc để nàng một mình chạy lòng vòng trong Thương Đô còn không bằng để nàng bên cạnh.
...................
Vào cung, bọn họ chờ bên ngoài chờ, thái giám vào bẩm báo nhanh chóng đi ra, nói truyền Hạ Ngọc vào. Hạ Ngọc để Tĩnh Nhi đứng chờ, ngàn dặn vạn dò rồi mới đi theo thái giám.
Đèn lồng chiếu sáng cả dãy hành lang. Tĩnh Nhi ngước mắt nhìn, nơi này cung nhân đứng hầu quá nhiều, hiện tại nàng cũng không nơi nào để đi. Cẩn thận lắng tai nghe, cuộc nói chuyện bên trong vô cùng rõ ràng.
Ha ha, trẫm thật chưa từng nghe nói ngươi ở bên ngoài có nữ tử khác. Yên Khương Vương cầm chén trà trong tay, dùng ánh mắt quan sát mà nhìn Hạ Ngọc.
Vừa rồi nghe thái giám bẩm báo, ông cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Hạ Ngọc lấy vương muội của ông, lại không chịu nạp thiếp, cho nên chắc chắn sẽ không đi tìm nữ nhân bên ngoài.
Nghe nói kẻ lẻn vào Yên Khương có hai người, nhưng tối nay Tôn tướng quân lại báo chỉ thấy một, người còn lại...
Yên Khương Vương thầm suy nghĩ, ánh mắt nhìn Hạ Ngọc bỗng dưng mơ hồ.
Hạ Ngọc ngẩng đầu, vô tình thấy miếng ngọc bội trên bàn, cả người liền chấn động.
Đó là ngọc bội của Tĩnh Nhi.
Giờ phút này không chờ Yên Khương Vương hỏi chuyện, hắn vội vàng hỏi: Miếng ngọc bội này làm sao vương thượng có?
Yên Khương Vương uống một ngụm trà, cười nói: Trẫm còn tưởng ngươi không biết, xem ra không cần giới thiệu với ngươi lai lịch của miếng ngọc bội này.
Vương thượng... Người đâu? Hạ Ngọc thấp thỏm hỏi, hắn sợ người bên ngoài nhịn không được mà xông vào đây.
Gác chén trà xuống, Yên Khương Vương thở dài, lắc đầu: Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, Tôn tướng quân đang đi tìm.
Vương thượng...
Hạ Ngọc vừa lên tiếng đã bị ngắt lời: Nếu người đã mang vào cung, vậy truyền vào để trẫm nhìn một cái. Rốt cuộc là nữ tử thế nào có thể khiến ngươi thần hôn điên đảo?
Hạ Ngọc lúc này mới hoàn hồn, vương thượng vì sao phải gặp Tĩnh Nhi hắn chẳng lẽ còn không rõ sao?
Thái giám hiểu ý, vội vàng đẩy cửa ra ngoài.
Tĩnh Nhi đứng ngoài hành lang ngơ ngác suy nghĩ một câu Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn là có ý gì thì thái giám đã lại gần, truyền nàng đi vào.
Sắc mặt Hạ Ngọc vô cùng khó coi, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Thấy sắc mặt Tĩnh Nhi ngây dại, cũng không biết hành lễ, hắn vội quỳ xuống: Vương thượng thứ tội, nàng ấy không phải người trong cung nên không hiểu quy củ.
Thấy hắn quỳ, Yên Khương Vương không khỏi kinh hãi, nhíu mi: Trẫm thật là đại khai nhãn giới, từ sau khi Toàn Cơ rời đi, đây là lần đầu tiên ngươi vì một nữ tử mà sốt sắng như vậy. Hạ Ngọc, ngươi không sợ vương muội của trẫm ghen sao? Hay là... Hiện tại ngươi đã không đặt vương muội trẫm trong mắt? Ông ta vừa nói vừa quan sát nữ tử trước mặt.
Mắt ngọc mày ngài, thật sự là một mỹ nữ. Khuôn mặt nhỏ kia có chút tái nhợt, hẳn là đang chịu kinh hách. Yên Khương Vương cẩn thận nhìn, cho dù tỉ mỉ cỡ nào cũng không cảm thấy giống nam giả nữ trang.
Nhớ lại gương mặt của Toàn Cơ là tác phẩm của Hạ Ngọc, giờ phút này nhìn người đối diện, ông không khỏi nghi ngờ.
Yên Khương Vương đột nhiên bật cười: Một mỹ nhân thế này lại ăn vận rách rưới. Người đâu, còn không mau đưa nàng ấy xuống thay đổi xiêm y, để trẫm cẩn thận nhìn ngắm.
Cung nữ bên ngoài lập tức tiến vào, trái tim Hạ Ngọc cơ hồ sắp nhảy ra ngoài. Nói là thay y phục, nhưng ý của vương thượng không phải là để xem nàng là nam hay nữ sao?
Vương thượng đã xem Hoàn Nhan Vũ là Tĩnh Nhi, hiện giờ Hoàn Nhan Vũ có lẽ đã lành ít dữ nhiều, cho dù thế nào Hạ Ngọ cũng không thể để vương thượng phát hiện người trước mặt kỳ thật là nam giả nữ! Nếu không hắn thật sự rất khó giãi bày!
Thần thay nàng ấy tạ ân điển vương thượng, chỉ là nàng ấy sợ người lạ, chi bằng để thần dẫn về phủ thay xiêm y.
Yên Khương Vương liếc xéo hắn, giọng nói trở nên lạnh lùng: Trẫm chẳng lẽ không thể tặng nàng một bộ xiêm y sao? Ngươi thật đúng là có ý nạp thiếp?
Hạ Ngọc cắn răng, phủ nhân: Không phải.
Thế sao? Vậy trẫm muốn nàng. Yên Khương Vương cười lạnh, Dẫn đi!
Vương thượng! Hạ Ngọc không màng lễ nghĩa, đứng lên duỗi tay kéo Tĩnh Nhi lại, Ngài không thể muốn nàng ấy!
Cảm giác cánh tay bị người nắm chặt, Tĩnh Nhi lúc này mới hoàn hồn, ánh mắt nhìn miếng ngọc bội dời sang nam tử bên cạnh. Hạ Ngọc sợ nàng mở miệng nên dùng lực trên tay, cả khuôn mặt đã tái mét.
Yên Khương Vương căng lớn hai mắt, lần trước cho dù Hạ Ngọc không màng mệnh lệnh của ông mà vào Dĩnh Kinh cũng không ngỗ nghịch giống lần này. Yên Khương Vương cố gắng kiềm nén cơn giận, giọng nói vẫn lạnh như băng: Nhìn ngươi che chở như thế lại khiến trẫm nghĩ người trước mặt không phải nữ tử, mà là... Nam nhân!
Sắc mặt Hạ Ngọc thay đổi.
Đúng lúc này, thanh âm của Hưng Bình công chúa từ bên ngoài truyền vào: Vương huynh hiểu lầm rồi, phò mã nói huynh không thể muốn nàng ấy bởi vì nàng ấy là nghĩa nữ mà muội nhận nuôi. Theo lý mà nói, đây là cháu của vương huynh, nếu huynh muốn nàng ấy, vậy chẳng phải làm loạn đạo lý luân thường sao?
Hạ Ngọc vừa mang Tĩnh Nhi đi, gia đinh liền tìm Hưng Bình công chúa bẩm báo, nói đại nhân mang theo một vị cô nương hồi phủ. Không cần nghĩ bà cũng biết người đó là ai, cho nên vội vàng vào cung, lúc này thấy quả thật là Tĩnh Nhi, bà mới thở phào nhẹ nhõm.
Yên Khương Vương không ngờ Hưng Bình công chúa lại nửa đêm vào cung, ông ta hừ một tiếng, nhìn bà: Muội là vương muội của trẫm.
Hưng Bình công chúa cười cười, tiến lên ngồi cạnh: Lời này của vương huynh thật buồn cười, Hưng Bình đương nhiên là vương muội của huynh.
Việc này hôm nay không cần khuyên trẫm, nếu nàng ấy đã là nghĩa nữ của muội, vậy trẫm không những thưởng một bộ xiêm y mà còn phải ban nhiều lễ vật khác, coi như là quà gặp mặt.
Hưng Bình công chúa siết chặt khăn lụa trong tay, Hạ Ngọc cũng tỏ vẻ bất lực. Đúng lúc này, Tĩnh Nhi lên tiếng: Nếu vương thượng đã muốn ban thưởng, vậy nô tỳ xin đa tạ. Nàng tránh tay Hạ Ngọc ra, tiếp tục, Còn về việc ban thưởng thứ gì, không biết vương thượng có thể để nô tỳ tự chọn không?
To gan, không được vô lễ! Hạ Ngọc thấp giọng.
Yên Khương Vương lại cười ha ha, ánh mắt nhìn Tĩnh Nhi chằm chằm: Thật can đảm, không hổ là nữ nhi hai người coi trọng! Ông ta gật đầu, Đương nhiên là được, chỉ cần ngươi nói ra, những thứ trong tầm tay trẫm đều có thể ban thưởng.
Tĩnh Nhi hít một hơi thật sâu, duỗi tay chỉ miếng ngọc bội trên bàn: Nô tỳ muốn cái này.
Mọi người đều cả kinh.
Đáy mắt Yên Khương Vương hiện lên một tia tìm tòi: Tại sao?
Tĩnh Nhi phá lệ cười nói: Nô tỳ tên Dao Dao, đúng lúc thấy miếng ngọc bội kia cũng có chữ Dao nên mới cả gan xin vương thượng.
.................
Tĩnh Nhi bị cung nữ mang đi lâu như vậy còn chưa trở về, trong lòng Hạ Ngọc lo lắng, đứng ngồi không yên.
Yên Khương Vương lại vô cùng bình tĩnh, cười nói với Hưng Bình công chúa: Ban ngày nghe Khinh La nói muội bị bệnh, hiện tại không sao rồi chứ?
Hưng Bình công chúa cẩn thận trả lời: Là vương huynh mời phò mã vào cung quá lâu, Hưng Bình nhớ phò mã. Bà thân mật dựa vào người Hạ Ngọc, Muội sợ vương huynh tưởng phò mã muốn nạp thiếp. Trái tim của phò mã đối với Hưng Bình, huynh chẳng lẽ không biết sao?
Yên Khương Vương cười như không, chỉ có Hạ Ngọc trước sau không nói chuyện, tâm tư hiện tại dồn hết lên người Tĩnh Nhi. Hai tay dưới ống tay áo nắm chặt thành quyền, nếu lát nữa hắn dùng toàn lực, liệu có thể bảo đảm Tĩnh Nhi bình an rời khỏi vương cung không?
Đáy lòng thầm tính toán số lượng cấm vệ quân trong cung, nghĩ tới nghĩ lui bọn họ không có nửa phần thắng.
Bên ngoài có người tiến vào, Hạ Ngọc liền ngẩng đầu, thấy cung nữ mang Tĩnh Nhi đi tới. Nàng ta hành lễ theo quy củ. Thần sắc mọi người đều căng chặt, Hưng Bình công chúa đưa mắt nhìn Hạ Ngọc, trong lòng cũng sốt ruột.
Cung nữ lại nhẹ giọng: Vương thượng, Dao Dao cô nương quả thật rất xinh đẹp.
Một câu khiến Hạ Ngọc chấn động, hắn còn đang tìm cách xông ra ngoài, nhưng tại sao cung nữ lại nói như vậy?
Ban đầu Yên Khương Vương sửng sốt, sau đó lại cười: Vậy còn không để nàng vào cho trẫm nhìn một cái.
Hưng Bình công chúa cũng cười: Không cần đâu, vương huynh chỉ cần nhớ nàng ấy là nữ nhi của Hưng Bình là được.
Yên Khương Vương nhấp môi không nói, ánh mắt lặng lẽ quan sát Hạ Ngọc, chẳng lẽ nghi ngờ trong lòng là sai hay sao?
..................
Vừa xuất cung, ba người đều lên xe ngựa.
Tĩnh Nhi nắm chặt ngọc bội trong tay, hai mắt hồng hồng, tựa hồ muốn khóc. Những gì Yên Khương Vương nói nàng đều nghe thấy, nhưng với tình hình hiện tại, ngoại trừ chịu đựng nàng có thể làm gì?
Móng tay khảm sâu vào da thịt, nhưng nơi đau nhói lại là trái tim của nàng.
Không biết trở về Hạ phủ thế nào, nàng chỉ nghe giọng Hạ Ngọc khó hiểu hỏi chuyện: Làm cách nào để qua mặt cung nữ vậy? Cung nữ phái đi chắc chắn là tâm phúc của Yên Khương Vương, Hạ Ngọc thật sự phải lau mắt nhìn Tĩnh Nhi, nàng vậy mà xử lý mọi chuyện tốt như vậy.
Tĩnh Nhi còn ngơ ngác nghĩ tới chuyện của Hoàn Nhan Vũ, giờ phút này nghe Hạ Ngọc hỏi tới, lại nghĩ tới Yên Khương Vương kia, nàng bỗng nảy sinh ý nghĩ ác độc: Chẳng lẽ Hạ đại nhân chưa nghe qua thủ thuật che mắt sao? Nhưng rốt cuộc đó là thủ thuật gì thì cứ để Hạ Ngọc tự suy nghĩ đi.
Hưng Bình công chúa đi vào, cẩn thận đóng cửa phòng lại, thấp giọng: Đã kiểm tra, không có người theo dõi, xem ra vương huynh đã tin tưởng. Bà vỗ ngực, Xem ra ải này cũng qua.
Tĩnh Nhi tựa như nghĩ tới gì đó, đứng dậy lao ra.
Hạ Ngọc vội cản nàng lại, thở dài: Vương thượng làm việc hẳn có chừng mực, ngài không cần phải đi.
Tĩnh Nhi nghẹn ngào: Hắn sẽ không chết.
Tĩnh Nhi!
Lúc này, hai người không phân cao thấp.
Sắc mặt Hưng Bình công chúa thay đổi, thấp giọng: Gọi Dao Dao! Tuy rằng lúc này không có người ngoài, nhưng dù sao cũng nên cẩn thận một chút.
Hạ Ngọc bình tĩnh lại, nói: Tối nay ngài không thể ra ngoài, ta cũng không thể đi tìm người, chờ ngày mai đi!
Hắn sẽ không chết! Nàng lại lẩm bẩm một mình.
Nhớ lại câu Yên Khương Vương khi nãy nói, còn cả sắc mặt của Hạ Ngọc lúc này, nàng cũng biết suy nghĩ đó chẳng qua là tự gạt mình mà thôi. Nhưng ban ngày hắn còn trêu ghẹo nàng, thậm chí còn bá đạo hôn nàng, nói nếu nàng là nữ tử hắn sẽ cưới về. Hoàn Nhan Vũ vô sỉ thế sao có thể chết được?
Nước mắt cứ như thế rơi ra, Tĩnh Nhi quay mặt sang chỗ khác.
Nàng không thích khóc, cũng không thích khóc trước mặt người khác.
Nhưng lúc này, nàng có làm thế nào cũng không nhịn được.
Hạ Ngọc và Hưng Bình công chúa lặng lẽ ra ngoài, Hạ Ngọc quay đầu nhìn, phân phó nha hoàn ở ngoài canh giữ.
Hưng Bình công chúa theo sau, nói: Đêm nay nếu không thể che giấu, ngài thật sự định trở mặt với vương huynh sao?
Hạ Ngọc thở dài: Ta không còn cách nào khác. Bởi vì cho dù thế nào vương thượng cũng đều sẽ sống, nhưng nếu không giúp Tĩnh Nhi, nàng sẽ chết.
Hưng Bình công chúa bất giác quay đầu nhìn Tĩnh Nhi, sau đó bước chân bên dưới dừng lại.
Công chúa...
Hạ Ngọc kinh ngạc nhìn nàng, nghe nàng mệt mỏi nói: Ngài có từng nghĩ tới mấy trăm người trên dưới Hạ phủ không? Ngài có nghĩ tương lai của mình phải làm sao không? Ngài có nghĩ tới những gì Thanh Ninh từng nói hay không? Ngài có nghĩ tới kỳ vọng của Toàn Cơ dành cho ngài không? Nàng càng nói càng kích động, ánh mắt bất giác ửng đỏ.
Đột nhiên nàng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hạ Ngọc ngơ ngẩn mà đứng, sau một lúc lâu mới cười nhạo: Công chúa càng lúc càng giống nàng. Năm xưa mỗi lần giúp Toàn Cơ, nàng ấy không phải cũng suy xét cái này cái kia cho hắn hay sao?
Nàng lạnh lùng đáp: Chỉ hận ta không phải nàng, nửa phần cũng không quản được ngài.
Nhìn Hưng Bình công chúa xoay người đi tiếp, Hạ Ngọc vội đuổi theo, cười nhẹ: Hôm nay, rốt cuộc cũng không có chuyện gì.
Nghe xong, nàng không nói lời nào, bước chân bên dưới mỗi lúc một nhanh. Hạ Ngọc vẫn đi theo phía sau, cười nói: Đại ân đại đức của công chúa đối với Hạ gia, cả đời Hạ Ngọc không thể báo đáp. Năm đó hắn giúp vương thượng đoạt vị nhưng lại sợ tương lai công cao hơn chủ, cho nên những gì vương thượng ban thưởng hắn đều từ chối. Sau đó, vì chuyện của Toàn Cơn, hắn và vương thượng cơ hồ đã tồn tại hiềm khích. Nhưng công chúa không nói lời nào tình nguyện gả cho hắn, thân phận phò mã này chính là lá chắn bảo vệ hắn, bảo vệ Hạ gia. Tất cả hắn đều ghi khắc trong lòng. Hắn thậm chí còn không ngờ tới, lần này vì chuyện của Tĩnh Nhi, công chúa lại lần nữa ra mặt tương trợ.
Hưng Bình công chúa dừng lại trước cửa phòng mình, nàng không xoay người, chỉ thấp giọng: Hiện tại nói những lời này để làm gì? Hôm nay ngươi cũng mệt rồi, trở về nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai còn tìm cơ hội đưa Dao Dao về nữa.
Khinh La bên trong nghe tiếng động bên ngoài liền ra mở cửa.
Hạ Ngọc Ừ một tiếng, đứng ở cửa một lúc lâu mới xoay người rời đi.
Đằng sau cánh cửa, nhìn bóng lưng bên ngoài, Hưng Bình công chúa không khỏi thở dài. Hắn và Thanh Nhi đều quá thiện lương, có đôi khi hắn còn ngu đần hơn Thanh Ninh rất nhiều. Khi đó nàng còn ở trước mặt Thanh Ninh mắng hắn vụng về, nhưng hiện tại, nàng đột nhiên cảm thấy đau lòng.
Công chúa... Sao lại khóc vậy? Khinh La vội đưa khăn lụa qua, hỏi, Chuyện trong cung không thuận lợi sao?
Nàng xoay người, cười nói: Không phải, chỉ là cảm khái chút chuyện thôi. Khinh Lan, ngươi đi xuống sai người mang chút điểm tâm cho phò mã, hôm nay vất vã cả ngày, ngài ấy chưa ăn gì cả.
Nghe xong, Khinh La vui cười nói: Vâng, nô tỳ đi ngay.
Hạ nhị công tử ra đi đã nhiều năm, tuy công chúa gả cho Hạ đại nhân nhưng hai người chỉ là trên danh nghĩa. Thời gian cứ thế trôi qua, đôi lúc Khinh La thầm mong công chúa và Hạ đại nhân có một ngày sẽ danh chính ngôn thuận. Hiện tại nghe công chúa phân phó, nàng đương nhiên không dám chậm trễ.
.......................
Bên ngoài đã an tĩnh, Tĩnh Nhi vẫn ngơ ngác ngồi nhìn ngọc bội trong tay.
Nàng định chờ bọn họ đi xa sẽ lén xuất phủ tìm Hoàn Nhan Vũ. Nhưng nhớ tới chuyện vào cung hôm nay, nàng lại chần chờ. Nàng tới Thương Đô là vì tìm Hạ Ngọc giúp đỡ, nàng biết rõ chỉ cần xảy ra sai sót, thứ phải trả giá không đơn giản là tính mạng của nàng và Hoàn Nhan Vũ, mà còn trên dưới Hạ phủ này!
Cắn chặt môi, từ giờ trở đi, nàng không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Hoàn Nhan Vũ...
Cẩn thận vuốt ve miếng ngọc bội trong tay, Tĩnh Nhi hi vọng có thể cảm nhận chút nhiệt độ cơ thể của hắn còn lưu lại bên trên.
/72
|