Sau khi mẹ Minh rời đi, hai đứa nhóc ngồi trầm mặc, không khí nhàm chán buồn tẻ này khiến Khánh không chịu được. Cô nhóc đứng phắt dậy, nhìn Minh đang đỏ mắt lên vì xem TV quá nhiều, nói:
“Cậu chỉ suốt ngày ngồi ở nhà hết xem phim rồi lại đi ngủ thôi à?”Minh không phục:
“Đâu có, tớ còn chơi game, ăn cơm nữa cơ mà!” Cậu cũng không rảnh rỗi đâu nha!Khánh ngán ngẩm lắc đầu:
“Ôi trời, cho nên cậu mới nhàm chán như thế này sao?” Đùa gì thế, chẳng chịu ra ngoài chơi thì làm sao mà năng động vui tính được cơ chứ!
“Có cậu mới nhàm chán ý!” Đấy, cãi lại cũng chỉ biết mỗi câu này thôi, không nhàm chán thì là gì!“Đi chơi với tớ đi! Ở nhà suốt thế này cận thị chắc!”Cận thị? Lớp cũ của cậu cũng có một tên nhóc bị cận thị. Lúc nào cũng phải đeo cái kính đen xấu ơi là xấu, thỉnh thoảng cậu cùng đám bạn thường trêu là bốn mắt, có lúc cậu kia còn khóc ầm lên.A! Cậu không muốn bị cận thị đâu! Nghĩ vậy cậu nhóc gật đầu ngay lập tức với lời mời của Khánh.Cậu nhóc xin phép mẹ đi chơi trước con mắt ngỡ ngàng của mẹ. Từ nhỏ đến giờ con trai bà được bao bọc quá mức nên có bao giờ xuất đầu lộ diện đâu! Chính vì vậy, bà lo lắng:
“Thôi con ạ, trời tối rồi. Với lại con đã quen ai đâu, đi thì con chơi với ai?”Khánh đứng một bên, liếc mắt nhìn trời, ừm, năm giờ chiều, vẫn còn nắng, hơi nóng, quả đúng là đã – tối.Minh nghe mẹ mình ‘phân tích’ như vậy cũng nản, Khánh thấy vậy biết mình không ra tay không được, liền thò mặt ra, dùng nụ cười tuyệt chiêu của mình đối phó với bà:
“Bác ơi, bác yên tâm đi ạ, Minh đi chơi với cháu, chỉ một lát là về ấy mà! Cháu dẫn cậu ấy đi thăm quan một vòng khu phố này, giới thiệu với cậu ấy một chút bạn bè cháu thân nhé! Cô yên tâm đi, ai mà bắt nạt cậu ấy cứ để cháu ‘xử lí’ cho!” Cô vỗ ngực cam đoan.Mẹ Minh hơi buồn cười nhìn cô nhóc, một cô bé như con khỉ con thế này thì bảo vệ được ai? Nhưng bà cũng đã yên tâm phần nào, liền cho chúng đi chơi.Nhưng mà, bà đã đánh giá thấp ‘con khỉ’ này rồi, dù sao thì cũng là khỉ, ít nhất cũng sẽ bắt nạt được chuối cơ mà.Và bây giờ, ‘lũ chuối’ đang ngâm mình trong nắng lắng nghe đại ca khỉ giới thiệu về thành viên mới:
“Anh em, đây là bạn cùng bàn với tớ, tên là Minh. Tớ thấy cậu ấy suốt ngày ngồi trong nhà, vì lo lắng cậu ấy sẽ thành tự kỉ kèm cận thị đã kiên quyết lôi cậu ta ra ngoài chơi, kết nạp vào băng nhóm của chúng ta. Mọi người vỗ tay!”Bốp, bốp! Rất nhiều tiếng vỗ tay vang lên, Minh có hơi ngại ngùng, cậu chưa bao giờ làm quen với nhiều người thế này khi không có bố mẹ bên cạnh nên chẳng biết nói gì, đứng im như phỗng. Khánh cũng biết tình huống này sẽ xảy ra, hô hoán mọi người chơi bóng đá, ‘đám chuối’ đều hưởng ứng, quên luôn việc Minh chưa nói gì mà kéo cậu vào đội.
“Cậu chỉ suốt ngày ngồi ở nhà hết xem phim rồi lại đi ngủ thôi à?”Minh không phục:
“Đâu có, tớ còn chơi game, ăn cơm nữa cơ mà!” Cậu cũng không rảnh rỗi đâu nha!Khánh ngán ngẩm lắc đầu:
“Ôi trời, cho nên cậu mới nhàm chán như thế này sao?” Đùa gì thế, chẳng chịu ra ngoài chơi thì làm sao mà năng động vui tính được cơ chứ!
“Có cậu mới nhàm chán ý!” Đấy, cãi lại cũng chỉ biết mỗi câu này thôi, không nhàm chán thì là gì!“Đi chơi với tớ đi! Ở nhà suốt thế này cận thị chắc!”Cận thị? Lớp cũ của cậu cũng có một tên nhóc bị cận thị. Lúc nào cũng phải đeo cái kính đen xấu ơi là xấu, thỉnh thoảng cậu cùng đám bạn thường trêu là bốn mắt, có lúc cậu kia còn khóc ầm lên.A! Cậu không muốn bị cận thị đâu! Nghĩ vậy cậu nhóc gật đầu ngay lập tức với lời mời của Khánh.Cậu nhóc xin phép mẹ đi chơi trước con mắt ngỡ ngàng của mẹ. Từ nhỏ đến giờ con trai bà được bao bọc quá mức nên có bao giờ xuất đầu lộ diện đâu! Chính vì vậy, bà lo lắng:
“Thôi con ạ, trời tối rồi. Với lại con đã quen ai đâu, đi thì con chơi với ai?”Khánh đứng một bên, liếc mắt nhìn trời, ừm, năm giờ chiều, vẫn còn nắng, hơi nóng, quả đúng là đã – tối.Minh nghe mẹ mình ‘phân tích’ như vậy cũng nản, Khánh thấy vậy biết mình không ra tay không được, liền thò mặt ra, dùng nụ cười tuyệt chiêu của mình đối phó với bà:
“Bác ơi, bác yên tâm đi ạ, Minh đi chơi với cháu, chỉ một lát là về ấy mà! Cháu dẫn cậu ấy đi thăm quan một vòng khu phố này, giới thiệu với cậu ấy một chút bạn bè cháu thân nhé! Cô yên tâm đi, ai mà bắt nạt cậu ấy cứ để cháu ‘xử lí’ cho!” Cô vỗ ngực cam đoan.Mẹ Minh hơi buồn cười nhìn cô nhóc, một cô bé như con khỉ con thế này thì bảo vệ được ai? Nhưng bà cũng đã yên tâm phần nào, liền cho chúng đi chơi.Nhưng mà, bà đã đánh giá thấp ‘con khỉ’ này rồi, dù sao thì cũng là khỉ, ít nhất cũng sẽ bắt nạt được chuối cơ mà.Và bây giờ, ‘lũ chuối’ đang ngâm mình trong nắng lắng nghe đại ca khỉ giới thiệu về thành viên mới:
“Anh em, đây là bạn cùng bàn với tớ, tên là Minh. Tớ thấy cậu ấy suốt ngày ngồi trong nhà, vì lo lắng cậu ấy sẽ thành tự kỉ kèm cận thị đã kiên quyết lôi cậu ta ra ngoài chơi, kết nạp vào băng nhóm của chúng ta. Mọi người vỗ tay!”Bốp, bốp! Rất nhiều tiếng vỗ tay vang lên, Minh có hơi ngại ngùng, cậu chưa bao giờ làm quen với nhiều người thế này khi không có bố mẹ bên cạnh nên chẳng biết nói gì, đứng im như phỗng. Khánh cũng biết tình huống này sẽ xảy ra, hô hoán mọi người chơi bóng đá, ‘đám chuối’ đều hưởng ứng, quên luôn việc Minh chưa nói gì mà kéo cậu vào đội.
/13
|