Cuối cùng Đông Phương vẫn chưa nói y tính toán làm như thế nào.
Ánh mắt y lộ ra điểm giảo hoạt khó được, nắm tay ta một chút: “Chờ mồng chín tháng sáu, sẽ nói cho ngươi biết.”
Trong lòng ta kinh ngạc một chút, không khỏi “Ai ——” một tiếng, y cười cười nhợt nhạt liền đến thư phòng xử lý giáo vụ, rời đi mấy tháng, công văn cần y quyết định phúc đáp đôi đầy bàn, trở lại hơn phân nửa tháng còn vội đến chân không chạm đất.
Bóng lưng của y vẫn gầy như cũ, nhưng so với trước kia đã xem như béo. Ta nhìn góc áo y vẽ ra một hình cung, chậm rãi cong ngón tay. Lòng bàn tay còn ngứa, trong lòng vui rạo rực cảm thán một tiếng.
Giáo chủ nhà của ta cũng sẽ đùa giỡn người nha.
Khởi Song đỡ cái bụng lớn tròn vo, kéo toàn bộ mấy cái đệm gấm dựa còn lại ra, đặt ở sau lưng, dưới mông của mình, nhàn nhã đánh giá khắp nơi, mâm trái cây tươi mới đặt trên bàn bị nàng gặm đến thất linh bát lạc, một chút cũng không xem mình là ngoại nhân. Thấy ta nhìn lại đây còn cười: “Ngươi ở chỗ này sống đến không tồi.”
Ta kéo một cái ghế đến bên người nàng, ngồi xuống, đánh giá nàng một lần. Lúc vừa thấy nàng còn cảm thấy có chút hoảng hốt, dù sao ta tận mắt nhìn thấy nàng tắt thở ở trước mặt ta, hiện giờ nhịn không được muốn nhìn nàng là thật hay giả.
Nhưng ta lập tức cảm thấy mình suy nghĩ thực buồn cười, nếu nàng là giả, ta cùng Đông Phương tính là cái gì?
“Ngươi nhìn ta làm gì? Nhận không ra?” Khởi Song nhăn mày, lập tức lấy ra một cái gương đồng nhỏ từ trong tay áo, ôm mặt nhìn trái nhìn phải, “Ta cố ý đổi xiêm y mới tới, sơ tóc còn là kiểu mới nhất, hẳn là không thấy già mới đúng.”
Ta rút gương khỏi tay nàng, nói: “Về sau ngươi tính thế nào? Rốt cuộc không trở về sao?”
Nàng cười nhạo một tiếng, cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve bụng: “Trở về làm gì? Người nọ muốn đón ta hồi phủ, nhưng trong phủ của hắn đã có không ít ba vợ bốn nàng hầu, mỗi ngày đấu rất náo nhiệt, phu nhân trong nhà lại hung, ta đi vào, bọn họ không nuốt sống ta mới lạ, ta không có ngu như vậy! À đúng, A Dương, ngươi cho ta mượn ít bạc, chờ sinh xong ta muốn đến phía nam tìm một chỗ làm chút buôn bán nhỏ, bên kia ăn dùng đều rẻ, hẳn là chỉ dựa vào mình ta cũng có thể nuôi sống hài tử.”
“Ngươi không đi tìm thư sinh nghèo của ngươi sao?” Ta hỏi.
Tay Khởi Song run lên mãnh liệt, ngạc nhiên ngẩng đầu: “Ngươi… Làm sao ngươi biết chàng?”
“Ta xem như từng gặp hắn.” Ta thuận miệng nói dối, khuyên nhủ nàng, “Người nghèo một chút, nhưng đối xử với ngươi lại tốt, dàn xếp rồi đi tìm hắn đi, ” Khởi Song nghe xong, khóe miệng xệ xuống, đáy mắt có chút cô đơn. Ta nhìn nàng, thấp giọng nói, “A Khởi, chúng ta đều sai, trước kia luôn cảm thấy có càng nhiều tiền càng tốt, mới có thể an tâm, nhưng dù có thể nằm trên núi vàng núi bạc nhưng cả đời không thể ở cùng người mình yêu nhất thì lại có ích lợi gì? Đến lúc biết vậy chẳng làm, đáng tiếc bỏ lỡ là bỏ lỡ, sẽ không còn cơ hội.”
Khởi Song trầm mặc một hồi, sau đó tự giễu lắc đầu: “Tàn hoa bại liễu như ta, chỗ nào còn dám đi tìm chàng? Huống chi, có lẽ chàng đã thành thân, hà tất đi quấy rầy cuộc sống của người ta.”
“Hắn không phải không hiểu được quá khứ của ngươi, khi đó còn không chê ngươi, giờ thì lại thế nào?” Ta nói, “Ngươi ngại ngùng thì ta thay ngươi đi hỏi thăm, nếu hắn vẫn độc thân thì không phải sẽ không có trở ngại sao?”
“Đừng cứ nói chuyện của ta, ngươi vẫn nên quan tâm chính mình đi, ” Khởi Song lắc đầu, nhìn mọi nơi, đại sảnh chỉ còn lại hai chúng ta, mới vừa rồi Tần trưởng lão cũng đi, nói là vợ chồng son chúng ta đã lâu không gặp, tất nhiên có rất nhiều lời trong lòng muốn nói, ông ta liền không quấy rầy. Ta nghe xong lời này, trợn trắng mắt thiếu chút nữa trợn đến trời.
Khởi Song thấy không người quấy rầy, liền hạ giọng nói: “Ngươi cũng quá lớn mật ! Ngay cả Đông Phương Bất Bại cũng dám lừa gạt!”
Ta ngẩn người, không hiểu được ý của nàng.
“Dọc đường đi ta đều nghe nói chuyện của ngươi cùng vị giáo chủ này, truyền thật ồn ào huyên náo, ngay cả một phụ nhân không ở trong chốn giang hồ như ta cũng nghe nói, ngươi nói thanh danh của ngươi lớn không?” Khởi Song chống cằm, có chút bội phục mà nhìn ta, “Trước kia không phải ngươi luôn nhìn chằm chằm ngực cùng mông của nữ nhân sao? Mới lớn một chút đến thanh lâu tìm ta đã biết làm nũng buồn nôn mà ôm lấy hoa khôi, không mặt mũi không da mà vùi mặt vào ngực người ta… Chậc chậc.”
Ta gãi gãi mặt, bị nàng nói có chút không được tự nhiên. Trước kia ta thật là mặt hàng như vậy?
Khởi Song cảm thán xong, biểu cảm lại đột nhiên biến thành nghiêm trang chững chạc: “A Dương, chúng ta là cùng loại người. Đều vì tư lợi, bạc tình bạc nghĩa, vô tâm vô phế… Năm đó tiến cử ngươi đến nơi đây, thật ra ta cũng muốn vứt bỏ ngươi, không muốn tiếp tục tiêu tiền nuôi ngươi. Liễu Khởi Song ta nào có tốt đến mức nuôi ngươi lớn như vậy? Chính mình sắp sống không nổi nữa! Nhưng ta thật không ngờ… Ngươi có thể hạ quyết tâm như vậy, ta thấy ngươi dỗ vị giáo chủ kia không tồi, y thật sự để bụng ngươi.” Khởi Song cười lôi kéo tay áo ta, “Nhìn quần áo ngươi mặc này, còn tốt hơn cả y, ta nghe nói y còn giao một nửa tài sản trong giáo cho ngươi xử lý? Ngươi thật lợi hại… Nhưng ngươi phải cẩn thận, vị này không phải như mấy kẻ ngu xuẩn trước kia chúng ta kết phường lừa gạt, người ta dùng một ngón tay cũng có thể lấy mạng ngươi.”
Ta giật mình, cuối cùng nghe rõ.
Nàng cho rằng ta làm bộ thích Đông Phương, ở bên cạnh y, lấy này kiếm lời.
“Ngươi xem như nhìn rõ ta.” Ta lắc đầu mỉm cười, chuyện như thế đời trước ta sẽ làm, không, đây chính là ta đã từng sở tác sở vi, mà ta cũng đã gieo gió gặt bão.
Khởi Song cười thản nhiên: “Bởi vì chúng ta như nhau, người như chúng ta, lúc chết nhất định sẽ bị đánh xuống mười tám tầng địa ngục, bị lột da rút gân, dùng liệt hỏa đốt một lần lại một lần, đốt đến hồn phi phách tán.”
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ: “A Dương, ngươi nên để cho mình một đường lui, về sau dứt ra có thể tùy thời đi được. Ngươi như vậy không phải là kế lâu dài, chẳng lẽ ngươi muốn làm nam sủng bên cạnh y cả đời? Ta nghe nói bây giờ ngươi là tổng quản, tổng quản, a, nói thật dễ nghe, nhưng đó chẳng phải là hạ nhân sao? người như chúng ta, chuyện xấu làm nhiều càng phải cẩn thận, ngươi đừng bởi bây giờ nhất thời đắc ý liền quên chúng ta đã từng sống thế nào. A Dương, đừng quá bất cẩn, ta nghe nói trước đó giáo chủ cũng có tiểu thiếp, có thể thấy được người ta không phải trời sinh đã đoạn tụ, ngươi đừng tưởng rằng ngươi có thể dỗ dành y cả đời, nam nhân đối với nữ nhân thiên kiều bá mị còn sẽ phiền chán, đừng nói nam nhân cùng nam nhân.”
“Ta không có ý trách ngươi, ta nào có tư cách nói ngươi? A, chính mình chẳng phải cũng là mặt hàng thấp hèn sao? Ta làm chuyện bán lương tâm còn nhiều hơn ngươi, nếu ta là ngươi, thật sự có thể cẩm y ngọc thực cả đời, ta cũng nguyện ý cởi quần bò lên giường nam nhân, nhà giàu người ta nuôi tiểu quan luyến đồng còn thiếu sao? Người khác nói đó là gặp trời phạt, ta không để ý cái này. Bây giờ ta nói, chính là vì lo lắng ngươi dẫn lửa thiêu thân mà thôi.”
Nàng rũ mắt, nhìn bày tay của chính mình, đó là một đôi tay trải qua phong sương, gầy teo, thô ráp mà lại nhăn nheo già cỗi, người chân chính xuất thân giàu có sẽ không có một đôi tay như vậy. Nàng chậm rãi nói tiếp.
“Thời gian dài cái gì cũng sẽ đổi, huống chi ngươi và y khác nhau một trời một vực, y là người đứng đầu một giáo, chúng ta tính là cái gì? Một món đồ chơi mà thôi, chỉ có vàng bạc tài bảo mới vĩnh viễn không phản bội ngươi. Ta nói…” Khởi Song tiến đến trước mặt ta, “Chờ ngươi mò được kha khá thì bước đi đi, thiên nam địa bắc chỗ nào cũng có thể đi, sẽ có nơi y tìm không thấy. Ngươi nghe ta, mang theo tiền bứt ra mới là tốt nhất, đến lúc đó tùy tiện mở tửu quán, hoặc là mua mấy mảnh đất, cho thuê tá điền ngồi mát ăn bát vàng cũng được, tiền sinh tiền lợi lăn lợi, ngươi lại cưới thê tử, sinh vài hài tử, hương khói nhà các ngươi cũng không đến mức bị chặt đứt, như vậy mới là sinh hoạt người như chúng ta nên có, chúng ta vốn không phải người giang hồ, cũng sống không nổi trong giang hồ, chút võ công của ngươi, ở chỗ này sớm hay muộn cũng sẽ bị người giết, vẫn làm người bình thường, cưới vợ sinh con mới tốt.”
Thật ra nàng vì tốt cho ta, từng câu từng chữ đều vì ta mà suy xét, nhưng nàng không biết trong lòng ta đã thay đổi, có rất nhiều lúc ta cảm thấy mình thế nào cũng không quan trọng, chỉ cần Đông Phương sống tốt, ta sẽ cảm thấy vui vẻ. Nhưng ta không có cách nào giải thích quá nhiều với nàng, hiện giờ ngay cả tâm của mình nàng cũng thấy không rõ, làm sao có thể hiểu cho ta?
Cho nên ta không để lời nàng nói ở trong lòng, trêu ghẹo nàng một câu: “Sao nào? Ngươi muốn đổi nghề làm bà mối ? A Khởi, hài tử của ngươi còn chưa sinh ra sao đã lề mề thành như vậy, thôi đi, chuyện của ta ngươi đừng quan tâm.”
“Ta nói nghiêm túc với ngươi đó!”
“Được được được, ta nghe thấy, ta nhớ kỹ.”
Khởi Song bất mãn bĩu môi, vỗ vỗ bả vai ta: “Chính ngươi suy nghĩ đi, ta biết ngươi thật vất vả mới đi đến vị trí này, trong lòng không nỡ, nhưng ngươi không thể chỉ nhìn phong cảnh trước mắt, mới vừa rồi ánh mắt trưởng lão gì gì đó nhìn ngươi ngươi còn không hiểu sao? Bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngươi, sẽ tìm cơ hội xử ngươi, chẳng lẽ ngươi chờ tới ngày đó mới có tính toán? Vậy đã muộn.”
Ta bất đắc dĩ : “Ngươi đừng nghĩ nhiều chuyện của ta. Đi thôi, ta mang ngươi đến phòng ngươi ở.”
Khởi Song cứ ở tại Hắc Mộc Nhai như vậy, chúng ta không có nhắc lại chuyện ngày đó nói. Tính tình Khởi Song nhìn linh hoạt, thật ra thực thanh lãnh, nếu nàng đã khuyên nhủ một lần, ngươi không nghe, nàng sẽ không mở miệng lần thứ hai, dù sao cũng là con đường của ngươi, ngươi muốn đi như thế nào, đều là chuyện của ngươi, nàng không quản được nhiều như vậy.
Như năm đó nàng muốn đi theo thương nhân, cho dù nàng hối hận, nàng cũng chưa bao giờ oán trách người khác, bởi vì đó chính là con đường nàng muốn đi.
Nhưng Đông Phương lại có chút kỳ quái.
Y thường xuyên trầm mặc, nhìn ta liền nhìn đến thất thần, chờ ta nhận thấy ánh mắt của y quay đầu lại nhìn thì y sẽ mãnh liệt dời ánh mắt đi chỗ khác. Ta kêu y, y cũng thường xuyên không đáp. Tuy rằng không có phát giận với ta, nhưng ta lại có thể hiểu được cảm nhận được y áp lực nôn nóng cùng bất an, vì thế y liền phát giận lên người vài vị trưởng lão, đám lão xương cốt kia mỗi ngày ở điện Thành Đức đều hoảng sợ vạn phần, bởi vì giáo chủ tức giận luôn chẳng hiểu ra làm sao.
Đến buổi tối, y lại biến thành vô cùng không được tự nhiên, chúng ta luôn đồng giường cộng chẩm, y lại đưa lưng về phía ta, dính sát vào tường ngủ, không cho phép ta tới gần, trung gian cách ra một khoảng giống như khoảng cách vô hình. Chờ đến lúc ta ngủ, y sẽ lặng lẽ mà cọ lại đây, kéo cánh tay ta, cả người cuộn mình tiến vào trong khuỷu tay ta, dính sát vào nhau, còn trộm hôn ta.
Ta thật sự không rõ y làm sao, hỏi y cũng không nói.
Nhưng nếu ta muốn đi gặp Khởi Song, vốn y ngốc ngốc như đang đi vào cõi thần tiên sẽ đột nhiên nhảy dựng lên, kéo ta lại không cho ta đi. Ta không hiểu mà xoa hai gò má của y: “Vì cái gì?”
… Thùng dấm nhà ta nhìn có vẻ vẫn chưa tràn ra nha.
Y rủ mắt, không nói lời nào.
Trong lòng ta liền có chút giận, rút tay ra khỏi tay y, nhấc chân muốn đi.
Ống tay áo bị người nhẹ nhàng kéo lấy.
“Dương Liên Đình, bổn tọa không… Không thoải mái, ngươi lưu lại.” Đông Phương rầu rĩ nói.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Chỗ nào không thoải mái?” Ta vội vàng quay người lại.
Nhưng vấn đề này lại giống như hỏi ngốc Đông Phương rồi, y cố gắng suy nghĩ trong chốc lát: “Dạ dày… Dạ dày không thoải mái.”
“…”
Nơi tay y che lấy rõ ràng là rốn.
Ta nhìn y: “Đông Phương, rốt cuộc ngươi làm sao vậy?”
Y rũ mắt, môi giật giật, nhưng vẫn không phát ra âm thanh, trong chốc lát sau, y chậm rãi buông ống tay áo của ta ra. Sau đó không nói một lời mà đi ra ngoài. Sau vài ngày, y vẫn luôn tránh không gặp ta, cả ngày phái hai trưởng lão đến giữ cửa thư phòng, không cho ta đi vào, buổi tối cũng ngủ ở nơi đó.
Đến mùng chín tháng sáu, sinh nhật của ta. Ta vừa cân nhắc cơ quan Mạt trưởng lão lưu lại, vừa chờ y. Từ khi trở lại Hắc Mộc Nhai, trừ đi phòng thu chi cùng quản lý với tiên sinh phòng thu chi ra ta bắt đầu nghiên cứu cơ quan Mạt trưởng lão lưu lại, nếu võ công học không được, học một chút cách làm cơ quan ám khí cũng không tồi, không biết có phải ông trời nguyện ý bồi thường mặt võ học ta không có thiên phú hay không, ta hủy đi cơ quan của Mạt trưởng rồi lắp lại, thế nhưng làm ta đụng đến phương pháp.
Nhưng vài ngày này Đông Phương đột nhiên khác thường làm ta bắt đầu phiền táo, làm thế nào cũng không tập trung được.
“Mẹ hắn!” Ta hất toàn bộ đồ trên bàn xuống mặt đất, lại đá ngả lăn cái bàn, lửa giận vô danh xông thẳng lên đại não, rốt cuộc y làm sao? hôm nay cũng không muốn nhìn thấy ta sao? Chẳng lẽ thật sự như Khởi Song nói, cái gì cũng sẽ thay đổi, trừ tiền tài, cái gì cũng không đáng tin sao? Nhưng ta không tin, chỉ có Đông Phương, ta tuyệt sẽ không tin tưởng.
Thở phì phì đi tới phòng bếp, tự mình làm một tô mì trường thọ cho mình ăn, sau đó đặt mông ngồi vào bàn bên cạnh. Ánh nến loạng choạng, kéo bóng dáng của ta ra thật dài. Trong lòng ta nổi lên bướng bỉnh, hôm nay nếu Đông Phương không trở lại, ngày mai ta liền xông đến thư phòng của y, dù bị thủ vệ chụp một chưởng chết coi như xong, chết cũng muốn chết ở trước mặt y.
Nửa đêm, canh ba tiếng gõ mõ vang lên.
Ta nhớ rõ mình vẫn luôn thanh tỉnh, ta không có ngủ, cũng không hề buồn ngủ, nhưng ta không biết từ khi nào bị điểm huyệt ngủ, sau đó chờ ta mở mắt ra, trên người ta đã không còn vật gì.
Hai tay bị cột cùng một chỗ, dùng xiềng xích khóa ở đầu giường, thiết liên thật dài, hơi động một chút liền sẽ vang lên tiếng lạch cạnh. Trên cổ tay không có cảm giác đau đớn, nhìn kỹ thì bên trong xiềng xích bị cẩn thận phô một lớp vải mềm mại.
Có người khóa ngồi ở trên người của ta, hai tay ôm cổ ta, toàn thân đều dán chặt chẽ lấy người ta. Tóc y thật dài rủ xuống, cong ở trong ngực ta, thực ngứa, làn da lạnh nhẵn nhụi ma xát cơ thể của ta.
Toàn thân y cũng trần trụi.
“Đông Phương.” Cho dù là một mảnh tối đen, ta cũng sẽ không nhận sai y, ta nói, “Buông.”
Trên người y đậm mùi rượu, hô hấp cũng nóng vô cùng. Y nghe thấy ta nói chuyện lại không trả lời, hai tay đi xuống, đặt ở trên ngực ta, chống người ngồi dậy, ở trong bóng đêm nhìn xuống ta.
“Đông Phương giáo chủ.” Y như vậy càng chọc giận ta, ta lạnh lùng nói, “Tiểu nhân không biết đã đắc tội giáo chủ chỗ nào, nếu giáo chủ muốn giết tiểu nhân thì để cho tiểu nhân làm một con quỷ hiểu được vì sao mình chết đi.”
Một giọt nước mắt rơi trên mặt ta.
Ta ngây ngẩn cả người.
Tay Đông Phương chống ở ngực ta run nhè nhẹ, làm trái tim của ta cũng bắt đầu run rẩy theo.
“Dương Liên Đình, ngươi không được nghe lời của nàng.” Y càng dùng sức ôm lấy ta, giống như sợ hãi ta cứ như vậy rời đi.
“Ai? Nói cái gì?” Ta bị y làm cho mơ màng.
Y đã say, giống như không nghe thấy lời của ta, tự mình lẩm bẩm nói: “Ta… Ta muốn khóa ngươi lại, như vậy ai cũng đừng mơ mang đi ngươi, ngươi sẽ vẫn luôn ở bên cạnh ta…”
Ta liền hiểu được, mấy ngày nay y chính là vì những lời nói của Khởi Song mà bất an sao? Trước mắt ta bỗng nhiên xẹt qua hình ảnh ở chỗ Dược tiên sinh, y luôn bừng tỉnh lúc nửa đêm, sau đó sợ hãi vươn tay thử hơi thở của ta, sau đó lại hở ra một hơi.
Ta cho rằng y sẽ không bất an nữa, thật ra y chỉ chôn chúng xuống đáy lòng.
Nhắm mắt lại, trong lòng không biết là tư vị gì.
Đông Phương lại chậm rãi cúi xuống ghé vào trên người của ta, vùi đầu vào hõm vai ta: “Dương Liên Đình…” giọng y giống như một tiếng than nhẹ, “Tất cả mọi người nói ngươi đang gạt ta, nói ngươi không có ý tốt, nói ngươi là tiểu nhân lòng dạ khó lường, a, bọn họ nói một chữ ta cũng không tin… Thật ra… Cho dù đúng thì thế nào, dù ngươi gạt ta, ta cũng chỉ có mình ngươi, ta chỉ có ngươi, chỉ có ngươi…”
Y ôm ta, càng uất ức quyến luyến cọ xát ở trên người ta.
“Chỉ có ngươi….”
Ánh mắt y lộ ra điểm giảo hoạt khó được, nắm tay ta một chút: “Chờ mồng chín tháng sáu, sẽ nói cho ngươi biết.”
Trong lòng ta kinh ngạc một chút, không khỏi “Ai ——” một tiếng, y cười cười nhợt nhạt liền đến thư phòng xử lý giáo vụ, rời đi mấy tháng, công văn cần y quyết định phúc đáp đôi đầy bàn, trở lại hơn phân nửa tháng còn vội đến chân không chạm đất.
Bóng lưng của y vẫn gầy như cũ, nhưng so với trước kia đã xem như béo. Ta nhìn góc áo y vẽ ra một hình cung, chậm rãi cong ngón tay. Lòng bàn tay còn ngứa, trong lòng vui rạo rực cảm thán một tiếng.
Giáo chủ nhà của ta cũng sẽ đùa giỡn người nha.
Khởi Song đỡ cái bụng lớn tròn vo, kéo toàn bộ mấy cái đệm gấm dựa còn lại ra, đặt ở sau lưng, dưới mông của mình, nhàn nhã đánh giá khắp nơi, mâm trái cây tươi mới đặt trên bàn bị nàng gặm đến thất linh bát lạc, một chút cũng không xem mình là ngoại nhân. Thấy ta nhìn lại đây còn cười: “Ngươi ở chỗ này sống đến không tồi.”
Ta kéo một cái ghế đến bên người nàng, ngồi xuống, đánh giá nàng một lần. Lúc vừa thấy nàng còn cảm thấy có chút hoảng hốt, dù sao ta tận mắt nhìn thấy nàng tắt thở ở trước mặt ta, hiện giờ nhịn không được muốn nhìn nàng là thật hay giả.
Nhưng ta lập tức cảm thấy mình suy nghĩ thực buồn cười, nếu nàng là giả, ta cùng Đông Phương tính là cái gì?
“Ngươi nhìn ta làm gì? Nhận không ra?” Khởi Song nhăn mày, lập tức lấy ra một cái gương đồng nhỏ từ trong tay áo, ôm mặt nhìn trái nhìn phải, “Ta cố ý đổi xiêm y mới tới, sơ tóc còn là kiểu mới nhất, hẳn là không thấy già mới đúng.”
Ta rút gương khỏi tay nàng, nói: “Về sau ngươi tính thế nào? Rốt cuộc không trở về sao?”
Nàng cười nhạo một tiếng, cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve bụng: “Trở về làm gì? Người nọ muốn đón ta hồi phủ, nhưng trong phủ của hắn đã có không ít ba vợ bốn nàng hầu, mỗi ngày đấu rất náo nhiệt, phu nhân trong nhà lại hung, ta đi vào, bọn họ không nuốt sống ta mới lạ, ta không có ngu như vậy! À đúng, A Dương, ngươi cho ta mượn ít bạc, chờ sinh xong ta muốn đến phía nam tìm một chỗ làm chút buôn bán nhỏ, bên kia ăn dùng đều rẻ, hẳn là chỉ dựa vào mình ta cũng có thể nuôi sống hài tử.”
“Ngươi không đi tìm thư sinh nghèo của ngươi sao?” Ta hỏi.
Tay Khởi Song run lên mãnh liệt, ngạc nhiên ngẩng đầu: “Ngươi… Làm sao ngươi biết chàng?”
“Ta xem như từng gặp hắn.” Ta thuận miệng nói dối, khuyên nhủ nàng, “Người nghèo một chút, nhưng đối xử với ngươi lại tốt, dàn xếp rồi đi tìm hắn đi, ” Khởi Song nghe xong, khóe miệng xệ xuống, đáy mắt có chút cô đơn. Ta nhìn nàng, thấp giọng nói, “A Khởi, chúng ta đều sai, trước kia luôn cảm thấy có càng nhiều tiền càng tốt, mới có thể an tâm, nhưng dù có thể nằm trên núi vàng núi bạc nhưng cả đời không thể ở cùng người mình yêu nhất thì lại có ích lợi gì? Đến lúc biết vậy chẳng làm, đáng tiếc bỏ lỡ là bỏ lỡ, sẽ không còn cơ hội.”
Khởi Song trầm mặc một hồi, sau đó tự giễu lắc đầu: “Tàn hoa bại liễu như ta, chỗ nào còn dám đi tìm chàng? Huống chi, có lẽ chàng đã thành thân, hà tất đi quấy rầy cuộc sống của người ta.”
“Hắn không phải không hiểu được quá khứ của ngươi, khi đó còn không chê ngươi, giờ thì lại thế nào?” Ta nói, “Ngươi ngại ngùng thì ta thay ngươi đi hỏi thăm, nếu hắn vẫn độc thân thì không phải sẽ không có trở ngại sao?”
“Đừng cứ nói chuyện của ta, ngươi vẫn nên quan tâm chính mình đi, ” Khởi Song lắc đầu, nhìn mọi nơi, đại sảnh chỉ còn lại hai chúng ta, mới vừa rồi Tần trưởng lão cũng đi, nói là vợ chồng son chúng ta đã lâu không gặp, tất nhiên có rất nhiều lời trong lòng muốn nói, ông ta liền không quấy rầy. Ta nghe xong lời này, trợn trắng mắt thiếu chút nữa trợn đến trời.
Khởi Song thấy không người quấy rầy, liền hạ giọng nói: “Ngươi cũng quá lớn mật ! Ngay cả Đông Phương Bất Bại cũng dám lừa gạt!”
Ta ngẩn người, không hiểu được ý của nàng.
“Dọc đường đi ta đều nghe nói chuyện của ngươi cùng vị giáo chủ này, truyền thật ồn ào huyên náo, ngay cả một phụ nhân không ở trong chốn giang hồ như ta cũng nghe nói, ngươi nói thanh danh của ngươi lớn không?” Khởi Song chống cằm, có chút bội phục mà nhìn ta, “Trước kia không phải ngươi luôn nhìn chằm chằm ngực cùng mông của nữ nhân sao? Mới lớn một chút đến thanh lâu tìm ta đã biết làm nũng buồn nôn mà ôm lấy hoa khôi, không mặt mũi không da mà vùi mặt vào ngực người ta… Chậc chậc.”
Ta gãi gãi mặt, bị nàng nói có chút không được tự nhiên. Trước kia ta thật là mặt hàng như vậy?
Khởi Song cảm thán xong, biểu cảm lại đột nhiên biến thành nghiêm trang chững chạc: “A Dương, chúng ta là cùng loại người. Đều vì tư lợi, bạc tình bạc nghĩa, vô tâm vô phế… Năm đó tiến cử ngươi đến nơi đây, thật ra ta cũng muốn vứt bỏ ngươi, không muốn tiếp tục tiêu tiền nuôi ngươi. Liễu Khởi Song ta nào có tốt đến mức nuôi ngươi lớn như vậy? Chính mình sắp sống không nổi nữa! Nhưng ta thật không ngờ… Ngươi có thể hạ quyết tâm như vậy, ta thấy ngươi dỗ vị giáo chủ kia không tồi, y thật sự để bụng ngươi.” Khởi Song cười lôi kéo tay áo ta, “Nhìn quần áo ngươi mặc này, còn tốt hơn cả y, ta nghe nói y còn giao một nửa tài sản trong giáo cho ngươi xử lý? Ngươi thật lợi hại… Nhưng ngươi phải cẩn thận, vị này không phải như mấy kẻ ngu xuẩn trước kia chúng ta kết phường lừa gạt, người ta dùng một ngón tay cũng có thể lấy mạng ngươi.”
Ta giật mình, cuối cùng nghe rõ.
Nàng cho rằng ta làm bộ thích Đông Phương, ở bên cạnh y, lấy này kiếm lời.
“Ngươi xem như nhìn rõ ta.” Ta lắc đầu mỉm cười, chuyện như thế đời trước ta sẽ làm, không, đây chính là ta đã từng sở tác sở vi, mà ta cũng đã gieo gió gặt bão.
Khởi Song cười thản nhiên: “Bởi vì chúng ta như nhau, người như chúng ta, lúc chết nhất định sẽ bị đánh xuống mười tám tầng địa ngục, bị lột da rút gân, dùng liệt hỏa đốt một lần lại một lần, đốt đến hồn phi phách tán.”
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ: “A Dương, ngươi nên để cho mình một đường lui, về sau dứt ra có thể tùy thời đi được. Ngươi như vậy không phải là kế lâu dài, chẳng lẽ ngươi muốn làm nam sủng bên cạnh y cả đời? Ta nghe nói bây giờ ngươi là tổng quản, tổng quản, a, nói thật dễ nghe, nhưng đó chẳng phải là hạ nhân sao? người như chúng ta, chuyện xấu làm nhiều càng phải cẩn thận, ngươi đừng bởi bây giờ nhất thời đắc ý liền quên chúng ta đã từng sống thế nào. A Dương, đừng quá bất cẩn, ta nghe nói trước đó giáo chủ cũng có tiểu thiếp, có thể thấy được người ta không phải trời sinh đã đoạn tụ, ngươi đừng tưởng rằng ngươi có thể dỗ dành y cả đời, nam nhân đối với nữ nhân thiên kiều bá mị còn sẽ phiền chán, đừng nói nam nhân cùng nam nhân.”
“Ta không có ý trách ngươi, ta nào có tư cách nói ngươi? A, chính mình chẳng phải cũng là mặt hàng thấp hèn sao? Ta làm chuyện bán lương tâm còn nhiều hơn ngươi, nếu ta là ngươi, thật sự có thể cẩm y ngọc thực cả đời, ta cũng nguyện ý cởi quần bò lên giường nam nhân, nhà giàu người ta nuôi tiểu quan luyến đồng còn thiếu sao? Người khác nói đó là gặp trời phạt, ta không để ý cái này. Bây giờ ta nói, chính là vì lo lắng ngươi dẫn lửa thiêu thân mà thôi.”
Nàng rũ mắt, nhìn bày tay của chính mình, đó là một đôi tay trải qua phong sương, gầy teo, thô ráp mà lại nhăn nheo già cỗi, người chân chính xuất thân giàu có sẽ không có một đôi tay như vậy. Nàng chậm rãi nói tiếp.
“Thời gian dài cái gì cũng sẽ đổi, huống chi ngươi và y khác nhau một trời một vực, y là người đứng đầu một giáo, chúng ta tính là cái gì? Một món đồ chơi mà thôi, chỉ có vàng bạc tài bảo mới vĩnh viễn không phản bội ngươi. Ta nói…” Khởi Song tiến đến trước mặt ta, “Chờ ngươi mò được kha khá thì bước đi đi, thiên nam địa bắc chỗ nào cũng có thể đi, sẽ có nơi y tìm không thấy. Ngươi nghe ta, mang theo tiền bứt ra mới là tốt nhất, đến lúc đó tùy tiện mở tửu quán, hoặc là mua mấy mảnh đất, cho thuê tá điền ngồi mát ăn bát vàng cũng được, tiền sinh tiền lợi lăn lợi, ngươi lại cưới thê tử, sinh vài hài tử, hương khói nhà các ngươi cũng không đến mức bị chặt đứt, như vậy mới là sinh hoạt người như chúng ta nên có, chúng ta vốn không phải người giang hồ, cũng sống không nổi trong giang hồ, chút võ công của ngươi, ở chỗ này sớm hay muộn cũng sẽ bị người giết, vẫn làm người bình thường, cưới vợ sinh con mới tốt.”
Thật ra nàng vì tốt cho ta, từng câu từng chữ đều vì ta mà suy xét, nhưng nàng không biết trong lòng ta đã thay đổi, có rất nhiều lúc ta cảm thấy mình thế nào cũng không quan trọng, chỉ cần Đông Phương sống tốt, ta sẽ cảm thấy vui vẻ. Nhưng ta không có cách nào giải thích quá nhiều với nàng, hiện giờ ngay cả tâm của mình nàng cũng thấy không rõ, làm sao có thể hiểu cho ta?
Cho nên ta không để lời nàng nói ở trong lòng, trêu ghẹo nàng một câu: “Sao nào? Ngươi muốn đổi nghề làm bà mối ? A Khởi, hài tử của ngươi còn chưa sinh ra sao đã lề mề thành như vậy, thôi đi, chuyện của ta ngươi đừng quan tâm.”
“Ta nói nghiêm túc với ngươi đó!”
“Được được được, ta nghe thấy, ta nhớ kỹ.”
Khởi Song bất mãn bĩu môi, vỗ vỗ bả vai ta: “Chính ngươi suy nghĩ đi, ta biết ngươi thật vất vả mới đi đến vị trí này, trong lòng không nỡ, nhưng ngươi không thể chỉ nhìn phong cảnh trước mắt, mới vừa rồi ánh mắt trưởng lão gì gì đó nhìn ngươi ngươi còn không hiểu sao? Bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngươi, sẽ tìm cơ hội xử ngươi, chẳng lẽ ngươi chờ tới ngày đó mới có tính toán? Vậy đã muộn.”
Ta bất đắc dĩ : “Ngươi đừng nghĩ nhiều chuyện của ta. Đi thôi, ta mang ngươi đến phòng ngươi ở.”
Khởi Song cứ ở tại Hắc Mộc Nhai như vậy, chúng ta không có nhắc lại chuyện ngày đó nói. Tính tình Khởi Song nhìn linh hoạt, thật ra thực thanh lãnh, nếu nàng đã khuyên nhủ một lần, ngươi không nghe, nàng sẽ không mở miệng lần thứ hai, dù sao cũng là con đường của ngươi, ngươi muốn đi như thế nào, đều là chuyện của ngươi, nàng không quản được nhiều như vậy.
Như năm đó nàng muốn đi theo thương nhân, cho dù nàng hối hận, nàng cũng chưa bao giờ oán trách người khác, bởi vì đó chính là con đường nàng muốn đi.
Nhưng Đông Phương lại có chút kỳ quái.
Y thường xuyên trầm mặc, nhìn ta liền nhìn đến thất thần, chờ ta nhận thấy ánh mắt của y quay đầu lại nhìn thì y sẽ mãnh liệt dời ánh mắt đi chỗ khác. Ta kêu y, y cũng thường xuyên không đáp. Tuy rằng không có phát giận với ta, nhưng ta lại có thể hiểu được cảm nhận được y áp lực nôn nóng cùng bất an, vì thế y liền phát giận lên người vài vị trưởng lão, đám lão xương cốt kia mỗi ngày ở điện Thành Đức đều hoảng sợ vạn phần, bởi vì giáo chủ tức giận luôn chẳng hiểu ra làm sao.
Đến buổi tối, y lại biến thành vô cùng không được tự nhiên, chúng ta luôn đồng giường cộng chẩm, y lại đưa lưng về phía ta, dính sát vào tường ngủ, không cho phép ta tới gần, trung gian cách ra một khoảng giống như khoảng cách vô hình. Chờ đến lúc ta ngủ, y sẽ lặng lẽ mà cọ lại đây, kéo cánh tay ta, cả người cuộn mình tiến vào trong khuỷu tay ta, dính sát vào nhau, còn trộm hôn ta.
Ta thật sự không rõ y làm sao, hỏi y cũng không nói.
Nhưng nếu ta muốn đi gặp Khởi Song, vốn y ngốc ngốc như đang đi vào cõi thần tiên sẽ đột nhiên nhảy dựng lên, kéo ta lại không cho ta đi. Ta không hiểu mà xoa hai gò má của y: “Vì cái gì?”
… Thùng dấm nhà ta nhìn có vẻ vẫn chưa tràn ra nha.
Y rủ mắt, không nói lời nào.
Trong lòng ta liền có chút giận, rút tay ra khỏi tay y, nhấc chân muốn đi.
Ống tay áo bị người nhẹ nhàng kéo lấy.
“Dương Liên Đình, bổn tọa không… Không thoải mái, ngươi lưu lại.” Đông Phương rầu rĩ nói.
W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
“Chỗ nào không thoải mái?” Ta vội vàng quay người lại.
Nhưng vấn đề này lại giống như hỏi ngốc Đông Phương rồi, y cố gắng suy nghĩ trong chốc lát: “Dạ dày… Dạ dày không thoải mái.”
“…”
Nơi tay y che lấy rõ ràng là rốn.
Ta nhìn y: “Đông Phương, rốt cuộc ngươi làm sao vậy?”
Y rũ mắt, môi giật giật, nhưng vẫn không phát ra âm thanh, trong chốc lát sau, y chậm rãi buông ống tay áo của ta ra. Sau đó không nói một lời mà đi ra ngoài. Sau vài ngày, y vẫn luôn tránh không gặp ta, cả ngày phái hai trưởng lão đến giữ cửa thư phòng, không cho ta đi vào, buổi tối cũng ngủ ở nơi đó.
Đến mùng chín tháng sáu, sinh nhật của ta. Ta vừa cân nhắc cơ quan Mạt trưởng lão lưu lại, vừa chờ y. Từ khi trở lại Hắc Mộc Nhai, trừ đi phòng thu chi cùng quản lý với tiên sinh phòng thu chi ra ta bắt đầu nghiên cứu cơ quan Mạt trưởng lão lưu lại, nếu võ công học không được, học một chút cách làm cơ quan ám khí cũng không tồi, không biết có phải ông trời nguyện ý bồi thường mặt võ học ta không có thiên phú hay không, ta hủy đi cơ quan của Mạt trưởng rồi lắp lại, thế nhưng làm ta đụng đến phương pháp.
Nhưng vài ngày này Đông Phương đột nhiên khác thường làm ta bắt đầu phiền táo, làm thế nào cũng không tập trung được.
“Mẹ hắn!” Ta hất toàn bộ đồ trên bàn xuống mặt đất, lại đá ngả lăn cái bàn, lửa giận vô danh xông thẳng lên đại não, rốt cuộc y làm sao? hôm nay cũng không muốn nhìn thấy ta sao? Chẳng lẽ thật sự như Khởi Song nói, cái gì cũng sẽ thay đổi, trừ tiền tài, cái gì cũng không đáng tin sao? Nhưng ta không tin, chỉ có Đông Phương, ta tuyệt sẽ không tin tưởng.
Thở phì phì đi tới phòng bếp, tự mình làm một tô mì trường thọ cho mình ăn, sau đó đặt mông ngồi vào bàn bên cạnh. Ánh nến loạng choạng, kéo bóng dáng của ta ra thật dài. Trong lòng ta nổi lên bướng bỉnh, hôm nay nếu Đông Phương không trở lại, ngày mai ta liền xông đến thư phòng của y, dù bị thủ vệ chụp một chưởng chết coi như xong, chết cũng muốn chết ở trước mặt y.
Nửa đêm, canh ba tiếng gõ mõ vang lên.
Ta nhớ rõ mình vẫn luôn thanh tỉnh, ta không có ngủ, cũng không hề buồn ngủ, nhưng ta không biết từ khi nào bị điểm huyệt ngủ, sau đó chờ ta mở mắt ra, trên người ta đã không còn vật gì.
Hai tay bị cột cùng một chỗ, dùng xiềng xích khóa ở đầu giường, thiết liên thật dài, hơi động một chút liền sẽ vang lên tiếng lạch cạnh. Trên cổ tay không có cảm giác đau đớn, nhìn kỹ thì bên trong xiềng xích bị cẩn thận phô một lớp vải mềm mại.
Có người khóa ngồi ở trên người của ta, hai tay ôm cổ ta, toàn thân đều dán chặt chẽ lấy người ta. Tóc y thật dài rủ xuống, cong ở trong ngực ta, thực ngứa, làn da lạnh nhẵn nhụi ma xát cơ thể của ta.
Toàn thân y cũng trần trụi.
“Đông Phương.” Cho dù là một mảnh tối đen, ta cũng sẽ không nhận sai y, ta nói, “Buông.”
Trên người y đậm mùi rượu, hô hấp cũng nóng vô cùng. Y nghe thấy ta nói chuyện lại không trả lời, hai tay đi xuống, đặt ở trên ngực ta, chống người ngồi dậy, ở trong bóng đêm nhìn xuống ta.
“Đông Phương giáo chủ.” Y như vậy càng chọc giận ta, ta lạnh lùng nói, “Tiểu nhân không biết đã đắc tội giáo chủ chỗ nào, nếu giáo chủ muốn giết tiểu nhân thì để cho tiểu nhân làm một con quỷ hiểu được vì sao mình chết đi.”
Một giọt nước mắt rơi trên mặt ta.
Ta ngây ngẩn cả người.
Tay Đông Phương chống ở ngực ta run nhè nhẹ, làm trái tim của ta cũng bắt đầu run rẩy theo.
“Dương Liên Đình, ngươi không được nghe lời của nàng.” Y càng dùng sức ôm lấy ta, giống như sợ hãi ta cứ như vậy rời đi.
“Ai? Nói cái gì?” Ta bị y làm cho mơ màng.
Y đã say, giống như không nghe thấy lời của ta, tự mình lẩm bẩm nói: “Ta… Ta muốn khóa ngươi lại, như vậy ai cũng đừng mơ mang đi ngươi, ngươi sẽ vẫn luôn ở bên cạnh ta…”
Ta liền hiểu được, mấy ngày nay y chính là vì những lời nói của Khởi Song mà bất an sao? Trước mắt ta bỗng nhiên xẹt qua hình ảnh ở chỗ Dược tiên sinh, y luôn bừng tỉnh lúc nửa đêm, sau đó sợ hãi vươn tay thử hơi thở của ta, sau đó lại hở ra một hơi.
Ta cho rằng y sẽ không bất an nữa, thật ra y chỉ chôn chúng xuống đáy lòng.
Nhắm mắt lại, trong lòng không biết là tư vị gì.
Đông Phương lại chậm rãi cúi xuống ghé vào trên người của ta, vùi đầu vào hõm vai ta: “Dương Liên Đình…” giọng y giống như một tiếng than nhẹ, “Tất cả mọi người nói ngươi đang gạt ta, nói ngươi không có ý tốt, nói ngươi là tiểu nhân lòng dạ khó lường, a, bọn họ nói một chữ ta cũng không tin… Thật ra… Cho dù đúng thì thế nào, dù ngươi gạt ta, ta cũng chỉ có mình ngươi, ta chỉ có ngươi, chỉ có ngươi…”
Y ôm ta, càng uất ức quyến luyến cọ xát ở trên người ta.
“Chỉ có ngươi….”
/54
|