Cung Khuyết

Chương 123 - Chương 119

/152


Mỗi lần nhớ tới Đặng Hương, thật ra thì trong lòng ta cũng không rộng lượng như vẫn thể hiện bên ngoài. Hiện tại, ngay cả tỏ vẻ rộng lượng ta cũng không làm. Ta nghĩ cho dù ta sống bao nhiêu kiếp thì đối với chuyện nam nữ ta vẫn sẽ không hiểu được ý nghĩa sâu xa trong đó. Yêu, luôn là ích kỷ, ta thích A Nam thì liền không thể buông tay để cho nàng tùy ý qua lại với nam nhân khác. Ta tình nguyện nghe A Nam khách khí gọi Đặng Hương là Mính Hương tiên sinh, cũng không muốn nàng nói với ta chuyện tình nghĩa gì đó với Đặng Hương.

Lại nói Đặng Hương cũng không thể so với Đặng Vân, ít nhiều gì thì Đặng Vân cũng chỉ là một tiểu tử ngốc không tim không phổi. Đặng Hương là người có lòng, nếu hắn không yêu A Nam thì tuyệt đối sẽ không xa không rời A Nam như bây giờ. Ta cũng là nam nhân, làm sao có thể không nhìn ra điểm này.

Không có ngọc bài. A Nam nói. Giọng nói rất nhỏ. Xem ra chính nàng cũng biết nói mò thì chẳng thể hùng hồn cây ngay không sợ chết đứng.

Ta chỉ nhìn nàng chằm chằm, không lên tiếng.

Dưới ánh mắt của ta, A Nam cũng biết ngượng ngùng, nhăn nhó một lát: Được rồi, ta thật sự giữ ngọc bài của Mính Hương tiên sinh. A Nam lấy hơi: Nhưng chuyện này không có quan hệ gì với hoàng thượng. Cũng không phải là như những gì hoàng thượng đang nghĩ. Nàng đang né tránh khỏi ánh mắt của ta: Ta và Mính Hương tiên sinh không phải là loại quan hệ mà hoàng thượng đang nghĩ đến.

Ta tin tưởng, lấy tính tình của A Nam mà nói, hạ mình bước xuống một bước kia thật sự không dễ dàng, nhưng một khi nàng đã muốn rời đi, muốn kéo giữ nàng trở lại càng khó. Mà ta làm sao có thể để mặc cho nàng bước một bước kia.

Đối với khối ngọc bài kia, ta rất để tâm. Lời này của ta là nói thật, hy vọng A Nam hiểu được tâm tình của ta. Nếu như lúc này ta vẫn một mình ôm tâm tình này mà rối rắm, vậy thì chỉ có thể ngồi nhìn tình yêu của mình dần đi về phía vực sâu.

Ta không thể không có hành động, phòng ngừa loại chuyện đó sẽ xảy ra.

Ta sẽ không phạm vào sai lầm trước kia. Nhưng ta cũng sẽ không cho phép xảy ra chuyện gì khác. Lúc nói lời này thì ta có chút đau lòng, ta thật sự rất sợ sẽ giống như kiếp trước, ta cưỡng ép quá mức, khối ngọc bài này sẽ trở thành cọng rơm cuối cùng làm đoạn tuyệt quan hệ giữa ta và A Nam lần nữa. Ta nghĩ ta không thể gấp gáp nóng vội, nhất là đối với A Nam.

Ta nghiêm mặt gật đầu với A Nam: Ta tin tưởng nàng, ta vẫn sẽ tiếp tục coi Đặng Hương là bằng hữu như trước. Lúc này, ta không tự chủ được, cả người đều trở nên âm trầm: Ngày mai nàng đến gặp người có độc câu hôn kia, ta đã cử Đặng Hương đi bảo vệ nàng rồi.

Bởi vì vừa rồi mới lừa gạt được ta nên A Nam có chút ít đắc ý, lập tức không còn bóng dáng: Sao hoàng thượng nhận ra Bạch Thược chính là ta? Lúc này nàng có chút chột dạ.

Lấy thiềm tô* làm mặt nạ phải không? Lấy nước lựu làm máu phải không? Ta gật đầu một cái: Còn có biện pháp nào khác có thể khiến khuôn mặt mình thay hình đổi dạng thành một người khác nữa không? Ta lại quên mất, A Nam vốn là một cao thủ dịch dung. Gả cho ta đã ba năm lại có thể giấu tài, ngay cả ta cũng bị nàng lừa gạt.

*thiềm tô: một loại độc tố tuyến biểu bì do cóc tiết ra

A Nam lập tức lúng túng, đôi mắt đảo loạn, đôi môi hé mở dường như muốn hỏi ta cái gì nhưng rồi lại không dám hỏi. A Nam cẩn thận thăm dò sắc mặt ta: Ta không dùng thuật dịch dung để thay đổi diện mạo, lần này cũng chỉ là thử chơi.

Bản lĩnh cũng lớn như Lý Dật.

Đó là đương nhiên. Con ngươi của A Nam lại xoay chuyển: Hoàng thượng, thật ra thì... Không cần để cho Mính Hương tiên sinh đi.

Ta để hắn mặc đồ đỏ, giả trang thành dáng vẻ của ta. Y phục đỏ bắt mắt, nhưng cũng rất tôn dáng. Nàng yên tâm, Đặng Hương mặc đồ đỏ chưa chắc đã xấu hơn lúc mặc đồ trắng. Tiểu tử kia dáng dấp phong lưu, nhất định khiến cho người ta chú ý. Ta trợn mắt với A Nam: Mặc dù Lý Dật không biết ta, nhưng ta là hoàng đế, không thể tự mình mạo hiểm.

Ngươi không thể làm vậy. Giọng nói của A Nam cao vút: Hoàng thượng như thế này là đang để Mính Hương tiên sinh phải mạo hiểm sao?

Ta nhìn nàng, khẳng định chắc nịch: Không sai!

A Nam há miệng ra, lại nhanh chóng khép lại. Trong mắt nàng có chút không cam lòng, ta cảm thấy lúc nàng khẽ run khóe môi đã để lộ ra mấy chữ mượn đao giết người nhưng lại không dám nói thành tiếng.

Ta đứng lên, đi đến trước mặt A Nam đang căng thẳng, lấy tay vuốt lại mấy sợi tóc rơi loạn của nàng: Chỉ cần A Nam không sao là được. Ta nói với nàng: Hiện tại điều ta lo lắng nhất chính là nàng, ngày mai nàng không cần nhiều chuyện, nếu có nhìn thấy cái gì cũng làm như không thấy. Tất cả mọi chuyện đều đã có chúng ta bảo vệ cho nàng.

Ta có chút nghi ngờ, lấy tay phủ lên vết sẹo màu hồng trên trán A Nam. A Nam chuẩn bị nước lựu đến lừa gạt




/152

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status