Cung Khuyết

Chương 148 - Chương 144

/152


Hai ngày nay Nguyên Quân Diệu lại khinh suất, hắn mặc kệ cho mấy kẻ phạm nhân mới tóm được, ngày ngày đều chạy tới cung Trường Tín chọc tức ta.

A Nam, không được gọi ta là hoàng thượng. Hắn miễn cưỡng ngồi trên nệm gấm trong phòng đàn của ta, trong tay là chén trà màu vàng ngọc, đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn ta: Ta đã sớm nói A Nam có thể gọi thẳng tên của ta. Hắn niềm nở dụ dỗ ta: Chỉ cần gọi ta là Diệu là được rồi. Lúc hắn nói như vậy, biểu cảm trên mặt cực kỳ chân thành.

Còn lâu ta mới bị lừa!

Hắn đã lừa ta mấy lần, mỗi lần ta thật sự gọi hắn là Diệu , hắn sẽ nhìn chằm chằm ta mà hỏi: A Nam muốn làm gì? Muốn ăn? Muốn uống? Muốn mặc đồ? Muốn ôm? Cho dù ta có đáp lại hay không thì sau đó hắn cũng sẽ tặng lễ vật cho ta, vàng bạc bảo bối các loại thì không cần phải nói, khó ưa nhất chính là hắn thường mượn cơ hội này, tự xem mình làm lễ vật mà dâng lên.

Có phải A Nam muốn ta hay không? Mỗi lần như vậy hắn sẽ nhanh chóng cởi sạch đồ, cũng không quản là ban ngày hay ban đêm đều không biết xấu hổ mà sấn đến bên người ta: A Nam có muốn không? Có muốn không? Chuyện xảy ra tiếp theo, ta thật sự khó mà mở miệng nói ra.

Ta sợ hắn rồi.

Quả nhiên, bây giờ thấy ta không nói lời nào, Nguyên Quân Diệu lại càng đắc ý: A Nam đừng xấu hổ, nàng đỏ mặt lên ta đã biết là nàng chắc chắn muốn ta rồi. Nói xong hắn ra vẻ muốn đứng dậy, cởi áo đặt sang một bên như thể lại muốn nhào tới người ta.

Hừ! Da mặt thật là dày!

Ta phải chạy đi trước khi hắn nhào lên.

Ta đi xem Mậu Nhi. Ta đứng lên, lập tức đi ra bên ngoài: Hình như ta nghe được tiếng Mậu Nhi đang khóc. Ta lớn tiếng nói.

Còn chưa dứt lời, ta đã chạy ra khỏi phòng đàn.

Sớm biết Nguyên Quân Diệu là người như vậy thì lúc đầu ta không nên mềm lòng mà để ý đến hắn làm gì.

Nhìn qua thì Nguyên Quân Diệu giống như là người thành thật. Nhưng thật ra thì... Có trời mới biết hắn khó dây dưa đến mức nào.

Kể từ ngày nào đó hắn đột nhiên đến cung Trường Tín của ta, mang theo một thân đẫm mồ hôi, gọi một tiếng A Nam thì ta vốn từ một phi tần bị lãng quên trong lãnh cung đột nhiên trở thành nhân vật có quyền có thế trong hậu cung.

Trước con mắt của mọi người trong cung, hắn làm ra vẻ rất nghiêm túc: A Nam, ta cần nàng giúp ta. Sau đó mấy ngày thì hắn nói với ta như vậy.

Trời mới biết ta có thể giúp hắn cái gì! Không phải hắn đang đắc ý dựa dẫm vào Phùng gia, đã sớm đoạn tuyệt với ta sao? Ta không hiểu cho lắm.

Nhưng bắt đầu từ hôm đó, sự quái dị của Nguyên Quân Diệu hoàn toàn biểu hiện trước mặt ta.

Nam nhân thối tha đó bắt đầu bám dính lấy ta. Ta còn chưa kịp nói lời nào, hắn đã ôm ta lên long sàng của hắn. Hắn ôm ta ngủ như chuyện đương nhiên, cứ như thể ta và hắn đã thân thiết nhiều năm.

Nhưng trước đó ngoại trừ cãi nhau ra thì chúng ta dường như chưa nói chuyện với nhau được mấy câu.

Cái này cũng chưa tính là gì, hắn còn khiến ta cảm thấy như thể đầu óc của hắn có vấn đề gì đó.

Ta nhớ rõ ngày đó đổ mưa rất lớn, thời tiết mùa hè vẫn còn oi bức, ta và hắn cùng chen chúc trong một góc khuất sau bức màn, chen chúc đến mức đầu ta đầy mồ hôi. Thế nhưng hắn lại ôm chặt ta mà ngủ, trong miệng lẩm bẩm tuyết rơi tuyết không rơi. Còn nói cái gì mà A Nam không được không cần ta, nếu A Nam không cần ta, ta sợ là một mình ta sẽ không thể đi qua được mùa đông.

Ta là người phương nam, sau khi đến phương bắc mới được tận mắt nhìn thấy tuyết rơi lớn. Nếu như có một cái bếp lò nhỏ, ta sẽ rất thích mùa đông.

Về sau đông sang, ta thật sự có một cái bếp lò nhỏ bằng đất sét, còn có Nguyên Quân Diệu tham ăn kia ngày ngày cứ bám dính lấy ta, hai người cùng trải qua mùa đông.

Đêm hôm đó, ta phát hiện ra Nguyên Quân Diệu cao lớn can đảm thật ra chỉ là một đứa trẻ lớn xác. Hắn cũng có tâm sự trong lòng, cũng biết sợ hãi. Dường như là hắn thật sự cần ta.

Ta là cam tâm tình nguyện theo hắn đi tuần phía nam. Ta biết rõ hắn nghĩ hắn có trách nhiệm, mà ta cũng cần cho dân chúng phía nam một câu trả lời thỏa đáng. Sở gia chúng ta mắc nợ dân chúng phía nam, ta cảm thấy ta có trách nhiệm quan tâm đến họ.

Bản thân ta luôn luôn không muốn nợ người khác tình nghĩa, đối với Nguyên Quân Diệu như vậy, đối với dân chúng cũng như thế. Ta hy vọng Nguyên Quân Diệu có thể thả đệ đệ Huyền Tử của ta ra. Cũng hy vọng hắn có thể sắp xếp ổn thỏa cho cuộc sống sau này của dân chúng phía nam.

Ta theo Nguyên Quân Diệu lên đường, trong lòng cũng biết chuyến đi này sẽ không dễ dàng. Ta rất có thể sẽ trở thành vật hy sinh vì mục đích chính trị. Nhưng ta cũng không thể chùn bước trước việc nghĩa.

Nhưng ta lại không nghĩ tới, trên đường đi Nguyên Quân Diệu sẽ bảo vệ ta như vậy, không nghĩ tới hắn có thể tin tưởng ta đến thế. Khi hắn vội vàng đưa ta vượt qua bờ sông đêm đó, lần đầu tiên ta ý thức được, có lẽ là hắn thật sự để ý đến ta. Không chỉ là để ý, hắn còn tin tưởng ta. Từ đầu đến cuối hắn đều không có chút hoài nghi đối với ta, cũng chưa từng có ý định bỏ mặc không để ý đến ta.

Ta chưa bao giờ sợ nguy


/152

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status