Cung Khuyết

Chương 89 - Chương 84

/152


Mẫu hậu hạ quyết tâm, ta không biết như vậy là tốt hay xấu. Lão nhân gia người đã lớn tuổi, nếu lại bắt đầu lao tâm lao lực lần nữa, không biết thân thể có thể chống đỡ được không.

Nhưng mẫu hậu lại muốn ta đừng lo lắng: Ta sẽ không làm Sở Hiền phi khó xử, ta cũng không trông cậy nàng có thể vì ai gia mà sinh tôn tử đâu. Mẫu hậu nói, dường như đang tính toán gì đó: Thật ra ta có đề nghị khác. Về Tiễn Bảo Bảo. Mẫu hậu thấy ta trừng mắt nhìn lên, vội nói: Ý ta là, hậu cung này của con thiếu một người có năng lực, ít nhất thì Tiễn Bảo Bảo cũng làm việc tận tâm. Nếu như Lâm mỹ nhân bên kia có thể thuận lợi sinh hạ đứa bé, con có thể ban cho nàng làm Đức phi, để nàng giúp trông coi công việc. Cũng không phải là muốn con phong nàng làm hoàng hậu. Con khẩn trương như vậy làm gì? Mẫu hậu giận dữ liếc ta một cái.

Thế còn A Nam thì sao? Mẫu hậu tính để A Nam ở đâu?

Con yên tâm, ta cũng sẽ giúp con dàn xếp tốt cho Sở Hiền phi bên kia. Sắp tới tốt nhất là nàng nên an phận một chút, đừng gây chuyện nữa. Chờ thêm một thời gian, tin đồn bên ngoài về nàng tự nhiên cũng sẽ chìm xuống. Khi đó, nếu nàng có thể sinh cho con một bé gái, con muốn phong nàng làm hoàng hậu cũng không còn cái gì là không thể.

Ta rất kỳ quái nhìn mẫu hậu, mẫu hậu nói chuyện phong hậu này, suy nghĩ thật là lâu dài. Chính ta cũng chưa dám nghĩ đến phương án đó. Cũng không biết vì sao, ta vẫn có chút bất an. Mẫu hậu dễ dàng chấp nhận A Nam như vậy sao?

Mẫu hậu mạnh mẽ dứt khoát, lập tức trấn áp tất cả hậu cung. Trích Tinh Các của Phùng Yên Nhi và cung Trường Tín của A Nam đều trở nên im ắng. A Nam thì không nói, nhưng trong Trích Tinh Các không có tiếng ca múa truyền ra ngoài thật sự khiến nhiều người trong cung có chút không quen.

Đối với chuyện lần này, trong lòng ta cũng không suy nghĩ gì nhiều, nhưng trong cung có chút nịnh bợ Phùng Yên Nhi, sợ là cũng không yên.

Từ mùng ba ta bắt đầu nhận được tấu chương từ các nơi gửi lên, phần lớn đều là gửi đi từ năm trước. Tấu chương ba ngày liền chất thành một đống. Quan viên có năm ngày nghỉ, ta đến một ngày cũng không có. Trên thực tế, ta cũng không dám nghỉ ngơi, đối thủ của ta còn có thể xuống tay với ta vào giao thừa, bọn họ làm sao có thể buông tha cơ hội tốt như ngày tết cơ chứ?

Bọn họ không nghỉ ngơi, ta làm sao dám buông lỏng cho bản thân!

Ta chuyển tất cả tấu chương đến cung Trường Tín. Dựa vào cửa sổ xem xét từng quyển. Lại ban chiếu, hoặc chỉ thị. Mỗi chuyện đều cho câu trả lời thỏa đáng.

A Nam ngồi đưa lưng về phía ta, nàng cũng đang xem tấu chương, ta để cho nàng xem xét phương án giao thương hai miền nam bắc. Đây là ý kiến ta góp nhặt từ khắp nơi, thật vất vả mới soạn ra, hiện giờ cũng muốn để A Nam xem qua một chút xem có đề nghị gì không.

A Nam vừa xem, vừa làm như thật sự phê cái gì lên đó.

Cũng may, dường như A Nam không quan tâm chuyện nàng bị giam lỏng trong cung, dĩ nhiên, ta cũng biết rõ, giống như trước đây, trên đời này thật sự không có ai có thể trói buộc được nàng. Nàng cắn đầu bút, vừa nghĩ vừa viết. Trên tập giấy của nàng đầy vết mực. Còn có váy hoa của nàng, không biết tại sao cũng dính đầy mực nước. Cả người nàng đều là mùi mực thơm ngào ngạt.

A Nam, tấu chương của Tạ Tử Nam lại đề cập đến yêu cầu mới. Ta lắc đầu nói với A Nam: Tạ Tử Nam này! Là người đòi hỏi nhiều nhất trong số các thứ sử của ta.

Hắn lại đòi tiền của triều đình sao? A Nam thuận miệng hỏi, ngay cả đầu cũng không ngoái lại, hướng mái tóc đen nhánh về phía ta.

Chuyện đó thì không có. Lần này hắn muốn mở trường học, nhưng định dùng tiền của nhân dân. Đây là chủ ý Ngũ Đức tiên sinh kia đưa ra cho hắn, bọn họ muốn xây thư viện nhi đồng. Từ sau khi lão gia hỏa Võ Hiếu Giai kia bị ta thả ra, nghe nói vẫn dốc sức cho việc dạy học và quản lý trường học.

Chuyện tốt a! A Nam nói: Nam Sở vốn coi trọng giáo dục, nay xem như cục diện chính trị đã ổn định trở lại, lại xây dựng thư viện cũng là chuyện thường tình. Nàng dùng đầu bút gãi phía sau gáy. Ta nhìn thấy trên búi tóc của nàng vẫn là cây trâm bạch ngọc kia của ta.

Dân chúng Nam Sở có tiền sao? Ta hỏi lại.

A Nam lập tức buồn bực. Rốt cuộc nàng cũng quay mặt lại nhìn ta, ta thấy trên mặt nàng cũng dính vài giọt mực nước ở bên cạnh khóe miệng, giống như nàng ăn vụng thứ gì đó, không cẩn thận lưu lại chứng cứ. Ta không khỏi buồn cười, phải cố nén mới không bật cười thành tiếng.

Sau cái Phùng Ký gọi là Nam Phương bình định, dân chúng Nam Sở trốn ra ngoài rất nhiều. Sau khi ta đi tuần phía nam, dân chúng bên ngoài mới lục tục trở về nhà. Ở Nam Phương, Kim Lăng quận của Tạ Tử Nam có lẽ khá hơn một chút, có vài thế gia và phú hộ có thể chống đỡ việc học. Những quận huyện khác thì rất khó nói. Ta đẩy mấy tấu chương trên tay ra, có chút khổ não. Đại Triệu từ khi lập quốc đến giờ đã gần ba mươi năm, hơn phân nửa thời gian đều là trải qua trong chiến loạn. Cuộc sống khó khăn, dân chúng nghèo khổ. Thật sự đã đến lúc nên nghỉ ngơi lấy lại sức. Chỉ là chính ta hồ đồ, đến bây giờ vẫn không thể đảm bảo cho dân chúng thiên hạ một cuộc sống yên bình ổn định.

A Nam nghiêng đầu nhìn ta, ước chừng đã nhìn ra chỗ phiền não của ta: Hoàng thượng đừng gấp, chuyện này cũng có thể chậm rãi làm. Tích tiểu thành đại, từ từ sẽ tốt lên.




/152

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status