Trời tối đen, Sở Hà say khướt đẩy cửa gian phòng trọ, đột nhiên cảm giác được trong nhà tựa hồ cùng lúc bình thường có điểm bất đồng.
Hắn cũng không có đặc biệt để ý, trong mắthắn , gian phòng nhỏ mang theo hồi ức 2 năm hạnh phúc hôm nay có vẻ phá lệ đáng hận, nếu như không phải bởi vì hắn gần hai năm dần dần trở nên có tửu lượng, có lẽ lúc này đã say mèm trên giường khách sạn, bên cạnh nhất định là 1 mỹ nữ luôn luôn "vì nhân dân phục vụ".
Say rượu, đối Sở Hà mà nói,tựa hồ chỉ xuất hiện trong một trí nhớ xa xôi nào đó. Từ sau trận tán thu chia tay trung học lên đại học, Sở Hà chưa từng uống rượu
Nhưng hôm nay, Sở Hà đại túy.
Bởi vì Sở Hà thất tình.
Kì thật lấy Sở Hà trời sinh cá tính sáng sủa, cho dù thất tình cũng sẽ không mất khống chế như thế. Hôm nay như thế say như chết, chủ yếu là bởi vì thất tình nguyên nhân nghe có vẻ rất vớ vẩn
Hoặc là nói thất tình loại này có chút không ổn, bởi vì Sở Hà là chủ động chia tay Từ Hiểu San - bạn gái cùng hắn gặp gỡ ^ hai năm, đã sống chung một năm rưỡi
Nguyên nhân rất đơn giản.Một người bạn của Sở Hà ngoại hiệu Lam mập mạp, cùng bạ bè đi ăn tân gia tại 1 quan bar, ngoài ý muốn phát hiện, Từ Hiểu San có tên trong menu gái gọi của quán bar tên là "Quần Phương Phổ"
Chỉ cần thích hợp giá tiền, thêm một cái điện thoại cho giám đốc quán bar, đám mm sẽ đến chỉ trong vòng nửa giờ, cùng ngươi hưởng thụ một đoạn thời gian chỉ có 2 người. Nếu như giá tiền cũng đủ, thậm chí có thể mở đại hội, tận tình hưởng thụ tuyệt vời tư vị np thậm chí sm. (np là N player: nhiều người chơi, còn sm là gì em hok bik)
Mà giám đốc quán bar kia cũng tốt nghiệp trường học của Sở Hà, là đàn anh, theo chính hắn nói hắn ngay từ đầu phát triển rất nhiều tuyến đường dài, nơi đây làm đại lý, kẻ dưới tay có rất nhiều tử muội, khách nhân bình thường đều là lão bản có tiền. Làm bốn năm tồn đủ tiền, tựu mở quán bar này cùng làm ăn với các tử muội. Mà thủ hạ của hắn Từ Hiểu San chính là một trong những hồng bài, đã làm hơn một năm.
Lam mập mạp sau khi lặp đi lặp lại xác nhận không có nhận lầm người, gọi điện thoại nói cho Sở Hà chuyện này. Sở Hà không tin chạy tới quán bar nọ, tự mình nhìn ảnh chụp , không thể không thừa nhận Lam mập mạp không có nhận lầm. Nhưng trong lòng hắn tồn tại ý nghĩ vạn nhất, đến khi Lam mập mạp nhờ giám đốc gọi điện thoại cho Từ Hiểu San, Sở Hà mới ngay mặt nhận rõ chân diện mục Từ Hiểu San.
Tại một khắc, Sở Hà thật sự có một loại cảm giác không còn hy vọng.
Nhu thuận động lòng người, bình thường thanh thuần vui vẻ giống như nhà bên muội muội, cho dù cùng Sở Hà sống chung một năm rưỡi, ở trên giường vẫn có vẻ ngượng ngùng vô cùng - Từ Hiểu San, dĩ nhiên đã làm hơn một năm, tinh thông các loại công phu trên giường, là gái gọi thậm chí có thể tiếp nhận np cùng sm
Hơn nữa đáng xấu hổ chính là, chuyện này cư nhiên là Lam mập mạp vạch trần. Mà Sở Hà cư nhiên chẳng hay biết gì, đeo nón xanh hơn một năm!
Sở Hà cùng mập mạp cũng không có phát tác bệnh tâm thần, hắn tương đương tỉnh táo nói với Từ Hiểu San: “Chúng ta kết thúc.”
Sau đó ngay trước mặt Từ Hiểu San đang giống như xấu hổ gần chết, vừa lại giống như đau nhức tâm phế, lại giống trút được gánh nặng nghênh ngang rời đi.
Sau khi rời quán bar, Sở Hà cấp Lam mập mạp cái điện thoại: “Ngươi đừng nói bậy.”
Bởi vì thật sự không thể bỏ lại mấy người bạn vì đường xa mà đến, Lam mập mạp không đi ra cùng Sở Hà, Lam mập mạp đầu tiên là quan tâm hỏi một câu:"Hà tử ngươi không sao chớ?" Tiếp theo lại dùng ngữ khí có chút uấn nộ nói:"Loại nữ tiện nhân này, nghĩ đến nó làm gì? Ném con mẹ nó xuống song cho cá ăn đi. Thể diện của ngươi cần gì lãng phí cho lại nữ tiện nhân này!"
Sở Hà lập lại một câu:"Ngươi đừng nói bậy.” Liền cúp điện thoại
Hai chai bia, một lọ hồng tửu, một lọ xo bị hắn uống sạch sẽ trong nửa giờ. Tốc độ uống rượu thậm chí còn nhanh hơn uống nước làm cho tiếp viên quán bar không dám cầm thêm rượu cho hắn.
Sở Hà trong lòng có buồn bực cùng đau nhức, rượu cồn ma túy không chút nào làm vơi đi nỗi thống khổ của hắn.
Hắn thật sự rất yêu Từ Hiểu San, nhưng cái cách Từ Hiểu San dùng để hồi báo chân tình của hắn, so với phản bội còn nghiêm trọng hơn.
Hắn thật sự không nghĩ tới, trong lòng hắn Từ Hiểu San chiếm 1 vị trí quạn trọng như vậy
Mập mạp nói quả nhiên không sai, tình yêu không tạp chất, đã chỉ có thể tìm kiếm trong lời nói......
Sở Hà buồn cười chính mình, lớn như vậy rồi, cư nhiên vẫn tin tưởng loại tình yêu này!
Mang theo 2 chai bia mua từ siêu thị, chống chọi 1 tia thanh tỉnh cuối cùng trở về căn phòng nhỏ của mình, một cước đóng cửa, đem chính mình nặng nề ném lên ghế sa lon, lục lọi lấy ra chai bia vừa mua, nhưng lại đem hơn phân nửa rót vào lỗ mũi, kích được hắn thoáng cái ngồi lên, một bên rơi lệ đầy mặt mũi, một bên lớn tiếng ho khan.
Rơi lệ bởi vì rượu vào mũi kích thích, thất tình đáng xấu hổ mặc dù làm Sở Hà cực độ thương tâm, nhưng từ lúc cha mẹ hắn tai nạn xe qua đời 9 năm trước, hắn khóc ngất xỉu đi mê man một ngày một đêm , hắn đã không còn rơi lệ
Ngay khi Sở Hà cảm giác hình như phổi sắp bị hỏng, trong tai đột nhiên truyền vào một tiếng hừ nhẹ.
"Hừ......"
Vô cùng đơn giản một từ, liền làm cho Sở Hà cả người như bị sét đánh, chấn rượu ý vốn đã mãnh liệt như thủy triều thối lui, đại não nhất thời thanh tỉnh.
Cũng không phải bởi vì căn phòng vốn không một bóng người nhiều ra một người mà Sở Hà khiếp sợ, mà là bởi vì thanh âm hừ nhẹ, thật sự là thanh âm hoàn mỹ nhất mà Sở Hà nghe từ lúc chào đời tới nay
Ngay cả thanh âm trải qua điện tử bài trừ tạp âm của nữ minh tinh so ra đều kém thanh âm này.
Thanh âm kia cho Sở Hà một loại cảm giác khó có thể hình dung, dường như oán trách, vừa như hấp dẫn, còn có chứa rất nhiều cảm giác phức tạp mà lời nói không thể biểu hiện, trong nháy mắt tại nơi tiếng hừ nhẹ lọt vào tai, câu dẫn ra rất nhiều tình cảm không nói nên lời trong lòng Sở Hà
Thanh âm thật là quỷ dị.
Chỉ một tiếng hừ nhẹ, nhưng có thể rung chuyển, thậm chí lấy đi tâm hồn Nhân gia!
Sở Hà nhìn lại hướng phát ra thanh âm khó có thể tin đó, than thể đang ngồi song xoài trên ghế salon bật thẳng dậy. sau khi hắn chứng kiến chủ nhân của âm thanh, hắn hoàn toàn ngây dại.
Trong căn phòng nhỏ, sát ngay dưới cửa sổ, ánh trăng xuyên thấu qua thủy tinh tạo thành 1 lớp màn bạc
Nơi đó, đã có 1 cô gái.
Một bộ đồ trắng, không giống bất cứ 1 loại thời trang nào, ngược lại có chút giống trang phục của các triều đại cổ.
Mái tóc dài đen bóng như gió như mưa, ngũ quan tinh xảo không cách nào hình dung, khí chất như nguyệt quang trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo.
Cô gái lẳng lặng đắm chìm trong tầng huy quang
Trong đầu Sở Hà không tự chủ được hiện lên nột chuỗi hình ảnh
Nguyệt dạ, núi rừng, thanh tuyền.
Ngân huy khắp nơi trên đất, núi rừng thơm, thanh tuyền đinh đông.
Tồn tại trong mộng như tinh linh đạp nguyệt mà đến, toàn thân trên dưới mỗi một bộ vị đều tản ra mị lực mê người điên cuồng trí mạng, cho dù vẻ mặt nàng cao ngạo thanh cao, nhưng lại làm cho Nhân gia cảm thấy khó ngăn cản bản năng hấp dẫn.
Nàng hình như nguyệt, cao không thể với, làm cho Nhân gia vô hạn kính ngưỡng.
Nàng hình như lửa, biết rõ chạm đến sẽ bị thương, nhưng lại làm cho Nhân gia như thiêu thân đâm vào.
Nàng hình như gió, biết rõ mờ ảo vô tung, nhưng lại làm cho Nhân gia tham luyến một cảm giác muốn tung bay, không để ý không còn chút sức lực, vẫn phấn khởi tiến lên.
Nàng hình như mây, biết rõ bách biến vô định, nhưng lại làm cho Nhân gia cố chấp mơ tưởng, cái đẹp của nàng chỉ vì chính mình tồn tại, nàng hiện ra ở trước mặt mình, đó là tồn tại chân thật nhất của nàng.
Sở Hà đắm chìm tại huyễn cảnh trong đầu mình, nọ vậy đứng ở cửa sổ, cô gái trong trẻo nhưng lạnh lùng địa nhìn chăm chú vào hắn. Đôi mắt như hai hạt hắc bảo thách, trong suốt trong suốt không chứa nửa điểm tạp chất. Vừa như hắc động sâu không thấy đáy, tản mát ra một loại dẫn lực cường đại không thể nắm lấy, hấp dẫn ánh mắt Sở Hà, làm cho tâm thần Sở Hà tại bất tri bất giác dần dần đắm chìm đi vào.
Đôi mắt đẹp vô cùng, nhưng lại cực quỷ cực!
"Yêu......" Sở Hà đột nhiên dùng sức lắc đầu, thì thào tự nói: "Thật sự vớ vẩn! Ha ha, ta nhất định là đang nằm mơ, trong hiện thực sao có thể nhìn thấy loại yêu nữ họa quốc hại dân này chứ? Không thể lại nhìn, nhìn nữa ngay cả hồn cũng bị hút mất."
Thì thào tự nói , Sở Hà lại tê liệt ngã xuống tại ghế sa lon, phối hợp uống thêm một ngụm bia. Nếu đang trong mộng, mỹ nữ trước mặt hình tượng cũng quá hoàn hảo đi?
Sở Hà đã say tới một loại cảnh giới, sau khi nhìn thấy cô gái tinh linh đó, đã phân không rõ lúc này thân ở sự thật hay vẫn là mộng cảnh. Bất quá hắn không có lý nhiều như vậy, nếu đã phóng túng, liền hảo hảo phóng túng một hồi. Cũng không biết tại trong mộng, có thể hay không một lần nữa uống rượu?
Trong mắt cô gái tinh linh thoáng hiện một nét kinh ngạc, phảng phất như đối với việc Sở Hà có thể đem ánh mắt từ trên người nàng dời đi nhanh như vậy cảm thấy kì quái. Phải biết rằng, trong tiếng hừ nhẹ đó của nàng, đã dùng tới lực lượng kì dị nào đó. Mà trên người của nàng, không lúc nào là không tiêu tan phát ra cái loại năng lực hấp dẫn kì dị này. Bất cứ nam nhân nào, tại lần đầu tiên đã gặp nàng, đều không thể bảo trì trấn định, thậm chí chảy nước miếng phun máu mũi hai chân như nhũn ra tê liệt ngã xuống đất đều thường xuyên xuất hiện, vì sao nam tử này, say khướt nhưng lại chỉ ngẩn người chốc lát, ngay sau đó có thể chuyển ánh mắt đi như vậy?
Nàng nào đâu biết rằng, Sở Hà mặc dù vì một tiếng hừ nhẹ của nàng từng có một khoảng thời gian ngắn ngủi thanh tỉnh, nhưng dù sao hắn cũng đã say bét nhè, ngay cả mộng cảnh hay sự thật cũng đã không rõ ràng
Đối với một người đã nhận định chính mình đang nằm mơ mà nói, trong mộng xuất hiện người hoàn mý đến đâu đi nữa cũng chẳng có gì lạ. Càng huống chi, Sở Hà hiện tại đương nhiên nghĩ rằng, nếu đang trong mộng, vậy chính mình muốn làm gì thì làm.
Cho nên Sở Hà vươn hai chân, gác lên bàn trà trước ghế sa lon, có điểm hàm hồ nói: "Nữu, lại đây xoa bóp chân cho ta.”
Cô gái tinh linh trong mắt thoáng hiện một nét sát khí sắc bén, bất quá nàng lập tức che giấu, nàng bước liên tục nhẹ nhàng, vòng eo dao động, giống như gió lay liễu rủ, chậm rãi đi về phía Sở Hà. Cặp mắt đau đớn thương cảm kia nhìn Sở Hà, phảng phất tình nhân trong lúc thân mật, ngữ oán trách khí nói:"Công tử, Nhân gia không thể tùy tiện giống thanh lâu nữ tử, công tử đừng khinh tiễn Nhân gia, Nhân gia nghe xong trong lòng khó chịu chết đi được!"
Sở Hà ha ha cười, bỏ qua chai bia trống không, mở chai bia mới, một hơi đi hết nửa, mới nói: "Cái mộng đúng là thú vị ah. Ta hỏi, ngươi tên là gì? Cũng không nên nói cho ta biết ngươi gọi là Mộng Cô nga!"
Cô gái tinh linh u oán liếc Sở Hà một cái, đáng tiếc cái liếc mắt này tựa như ánh mắt đau đớn thương cảm vừa nãy giống nhau, hoàn toàn là mị nhãn vứt cho người mù xem, Sở Hà căn bản là không có nhìn nàng. Có chút xấu hổ tức giận nhanh chóng trắng không còn chút máu liếc Sở Hà một cái, trong ánh mắt hàn ý chợt lóe tức thệ, cô gái cúi đầu nhỏ giọng nói: "Nhân gia gọi Loan Loan."
"Cong cong!?" Sở Hà cười ha ha,"Lam Lam bầu trời đêm, có một cái nguyệt lượng cong cong...... Tên này không tồi, có chút ý thơ đây, với ngươi cũng rất xứng. Ân, ngươi như thế nào đến nhà của ta ? Nga xin lỗi, ta nói sai lầm rồi, nếu là đang nằm mơ, vậy chuyện gì cũng có thể phát sinh, ha ha!" Sở Hà đem nửa chai bia uống sạch
Nói đến cũng kì quái, Sở Hà say đến mộng cảnh sự thật đều phân không rõ, nói chuyện dĩ nhiên coi như rõ ràng, lý trí cũng rất rõ ràng, hoàn toàn không giống như là người uống say.
Cô gái tinh linhche miệng cười khẽ:"Hì hì, công tử nói sai rồi, tên của Nhân gia không phải Cong Cong trong nguyệt lượng cong cong, mà là trái nữ hữu quan Loan Loan!"(chữ Loan trong tiếng trung được cấu thành từ hai chữ "nữ" bên trái "quan" bên phải)
"Nga, trái nữ hữu quan...... Cái chữ kia nguyên lai đọc là Loan a, ta còn tưởng niệm quan chứ...... Nguyên lai ngươi là cái Loan Loan này." Hắc hắc tự giễu một phen, Sở Hà đột nhiên vỗ ót, nói: "Cái gì? Ngươi nói cái gì? Ngươi kêu là Loan Loan? Ngươi không gạt ta đi?"
Cô gái vừa lại hi cười một tiếng: "Loan Loan tên này rất nổi danh sao? Có rất nhiều người giả mạo sao?"
Sở Hà ha ha cười, lẩm bẩm:"Cái này mộng càng ngày càng có ý tứ, ngày nghĩ tới một người nào đêm có điều mộng,’Đại đường song long truyện’ ta đã xem xong hai năm rồi, đến bây giờ mới nằm mơ đến. Có ý tứ......" Rồi lại quay sang nói với cô gái tên Loan Loan: "Ân, nói như vậy, ngươi nhận thức Khấu Trọng cùng Từ Tử Lăng?"
Cô gái trong mắt thoáng hiện một nét dị sắc, hình như có chút kích động, thân thể mềm mại hấp dẫn không có lúc nào là không tản ra mị lực cũng rung động một chút, vội vàng nói:"Công tử, ngươi, ngươi biết Khấu Trọng cùng Từ Tử Lăng? Ngươi cũng biết bọn họ hiện tại ở nơi nào? Mà địa phương Loan Loan cùng công tử đang ở, là nơi nào? Chẳng lẽ là...... Chẳng lẽ là thiên giới trong truyền?"
Sở Hà có chút cảm giác không biết nên khóc hay cười, giấc mơ này con mẹ nó cũng quá tức cười."Đây là nơi nào? Đương nhiên là trong mộng của ta! Chúng ta một đời tuổi thanh nhân này, không biết Khấu Trọng cùng Từ Tử Lăng cũng không nhiều. Đại đường song long mà, được xưng tiểu cường bất tử, con gián cửu mệnh, ai gặp phải bọn họ kẻ đó xui xẻo......"
Trong truyền thuyết nói uống rượu có 4 cảnh giới, một là lúc đầu hoan thanh chuyện cười, hai là khi lời nói hùng hồn, ba là say đến hồ ngôn loạn ngữ, bốn là ngất luôn không nói một lời. Sở Hà hiện tại rõ ràng đã uống tới rồi hồ ngôn loạn ngữ cảnh giới, cũng không quản nói đúng hay không đề tài,đã bắt đầu đối với cô gái phun đủ thứ chuyện----
"Cáp, đáng tiếc, Tử Lăng tiểu tử đó trọng sắc khinh bạn, cư nhiên vì Sư Ni Cô khuyên Khấu Trọng đầu hàng Lý Thế Dân, thuận tiện tặng nửa bích giang sơn. Mặc dù Sư Ni Cô lớn lên cũng có thể nói tuyệt sắc, động lòng người. Vừa là chính trị kỹ nữ tẩy não, vừa là tu thiên đạo ni cô. Chơi với chính trị nữ nhân là đáng sợ, chơi với chính trị ni cô càng thêm đáng sợ, mỹ nam kế cũng không nhất định hữu hiệu, hắn tưởng rằng hắn là Thạch Chi Hiên a! Nhân gia Thạch Chi Hiên mới có thể nói là nam nhân, đệ tử xuất sắc nhất Từ Hàng kỹ trại đều có biện pháp lôi lên giường, Từ Tử Lăng hắn kém xa. Tán gái đến tình trạng biếu tặng nửa bích giang sơn, ngay cả môi thơm của người ta cũng chưa được một miếng, thật đáng thương......(ài, em chưa có đọc đại đường song long, dịch sai tên có gì các bác thông cảm)
"Đáng tiếc Loan Loan, một tiểu ma nữ đáng yêu như vậy, đối Từ Tử Lăng si tâm, cư nhiên bại bởi Sư Ni Cô, không trộm được trái tim Từ Tử Lăng. Ta nói với ngươi, kì thật Từ Hàng kỹ trại cùng Âm Quý phái đấu tranh, ngay đến Loan ma nữ cùng Sư Ni Cô tranh đoạt Từ Tử Lăng thắng bại. Ai có thể có được tâm của Từ Tử Lăng, chỗ nào nhất phái tựu thắng. Thành thật mà nói, ta mẹ nó rất chán ghét tên Từ Tử Lăng, bên tai tử thắc huyễn, vì nữ nhân ngay cả huynh đệ cũng có thể bán đứng......”
Cô gái tinh linh đầu tiên nghe không thể giải thích được, sau lại nghe Sở Hà nói đến âm quý ma nữ vài chữ này khi trong mắt đã sát khí đại động, đợi nghe được Sở Hà không kiêng nể đả kích Từ Hàng Tĩnh Trai, càng không chút khách khí khiển trách Từ Hàng kỹ trại, không khỏi sát khí dần dần ẩn. Nhưng Sở Hà nói sau nửa đoạn nhưng là làm cho nàng có loại không còn nhận thức cảm giác, không khỏi lên tiếng cắt đứt Sở Hà:
"Công tử, Nhân gia nghe không hiểu ngươi nói nói gì cả! Từ Hàng Tĩnh Trai là bạch đạo đứng đầu, công tử khiển trách thẳng thừng như thế, tuy là Sư Phi Huyên ni cô nọ không đến tìm công tử tính sổ, đám bạch đạo cam lòng làm tay sai cho Tĩnh Trai cũng sẽ không bỏ qua cho công tử. Hơn nữa, Nhân gia mặc dù nhìn thấy Khấu Trọng cùng Từ Tử Lăng mấy lần, không phải là vì bí mật Dương Công bảo khố trên người bọn họ sao? Nhân gia đã sớm không thèm nhìn bọn họ, sao có thể si tâm đối với Từ Tử Lăng? Mà theo Nhân gia biết, Sư Ni Cô nọ cùng Khấu Từ hai người bất quá hai lần gặp mặt, lần thứ hai gặp mặt càng lại dốc vốn ra tay, Từ Tử Lăng không hận Sư Ni Cô đã tốt lắm, làm sao thích hắn?"
Cô gái nghe Sở Hà nói năng, dường như đối với Từ Hàng Tĩnh Trai không chút khách khí, nội tâm đã đưa hắn vào diện người đồng đạo. Mặc dù lấy tính tình cô gái ma nữ này, người trong đồng đạo cũng muốn giết là giết, không chút nào nương tay, nhưng ít ra trước lúc Sở Hà không quá mức ngôn luận, sẽ không trở mặt giết người.
Về phần theo như lời nàng nói "Không thèm nhìn" Khấu Từ hai người, kì thật chỉ là ngậm miệng nói bừa, trắng ra một điểm nói, liền phải hỏi “Sớm giết hai người ^”.
"Như thế nào, ngươi còn không có thích Từ Tử Lăng? Sư Ni Cô còn không có đối Từ Tử Lăng sử dụng sắc dụ thuật?" Sở Hà vẻ mặt kinh ngạc, lập tức ha ha cười, nói:"Chớ vội chớ vội, kịch tình còn không có phát triển đến, cũng không biết ta mơ tới Loan Loan là Loan Loan giai đoạn nào." Hắn nhất chỉnh sắc mặt, ra vẻ nghiêm túc nói với cô gái: "Nghe ý tứ trong lời ngươi, hình như ngươi tự nhận là tiểu ma nữ Loan Loan . Ta biết Loan Loan luôn luôn là bạch y xích đủ, nhớ...quá nhìn ngươi tiểu chân răng yêu!"
Dứt lời, hắn đứng dậy, duỗi thẳng cổ, ánh mắt lướt qua bàn trà, rơi thẳng trên hai chân cô gái trên mặt đất, quả nhiên thấy dưới quần trắng, một đôi tiếu sinh tiểu cước không sợi nhỏ đạp trên mặt đất. Cặp tiểu cước trắng noãn như tuyết, ngón chân tựa như 10 khối Pearl, móng chân hồng nhạt được tu bổ nhất tề, lóe ra một vẻ khỏe mạnh lộng lẫy, làm cho Nhân gia vừa thấy liền không nhịn được muốn này ôm vào trong ngực hảo hảo vuốt ve một phen.
"Mặc dù ta không phải là người chuyên nghiên cứu bộ phận của nữ nhi, nhưng ta không thể không thừa nhận, ngươi này song tiểu cước xác hoàn mỹ không tì vết." Sở Hà lưu luyến đem ánh mắt từ hai chân cô gái rời đi, thì thào lẩm bẩm:"Đáng tiếc là mộng a, nếu thật sự thì tốt rồi, loại song tiểu cước này, cũng có thể chơi cả đêm ......" Sờ sờ cằm, hắn hắc hắc cười nói:"Tiểu cô nương, có thể hay không nói cho ta biết, ngươi suốt ngày đánh chân trần chạy đông chạy tây, đôi chân như thế nào vẫn sạch sẽ vậy?"
"Hì hì, công tử biết thân phận Loan Loan, cũng biết xuất ngôn trêu chọc Loan Loan là chuyện rất nguy hiểm? Giống như công tử tay trói gà không chặt, Loan Loan chỉ cần một chiêu đạn chỉ, công tử đi đời nhà ma luôn đó!" Nụ cười của cô gái có mùi vị nguy hiểm.
"Chớ sợ chớ sợ, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu." Sở Hà tùy tiện khoát tay áo, nói: "Địa bàn của ta ta làm chủ, trong mộng của ta, ngươi muốn phong lưu cũng không có của đâu.” Dứt lời, hắn lại vuốt cằm nói: "Đáng tiếc Sư Ni Cô không có xuất hiện, nếu không một người Thánh Môn ni cô, một người Ma Môn yêu nữ, hai người cùng nhau chơi đùa song phi, cái mộng này cũng hoàn mỹ."
Sở Hà si cuồng ngôn ngữ làm sát khí trong mắt cô gái càng tăng lên, nhưng gương mặt lại càng vui vẻ. Nàng ôn nhu nói: "Nếu công tử nhận định đây là mộng, như vậy tại trong mộng chết đi, nói vậy cũng sẽ không có cái gì đau đớn......"
Vừa dứt lời, tay áo cô gái từ từ vươn, ngọc thủ không có nửa phần tì vết, tựa như tạo phẩm của thần chưa kịp động, cửa sổ phía sau nàng đột nhiên bị đẩy ra, một bóng người mảnh khảnh như gió yên lặng tiến vào.
"Loan Loan sư tỷ, chúng ta hình như đã đến một địa phương rất quỉ quái......"
Người này cùng cô gái tinh linh bất đồng, nhu hòa ôn thuận thanh âm vừa phát ra, phảng phất xuân phong thổi ngang cõi lòng, đem mọi ưu tư phiền não quét sạch, chỉ còn lại sự yên lặng u tĩnh.
Hắn cũng không có đặc biệt để ý, trong mắthắn , gian phòng nhỏ mang theo hồi ức 2 năm hạnh phúc hôm nay có vẻ phá lệ đáng hận, nếu như không phải bởi vì hắn gần hai năm dần dần trở nên có tửu lượng, có lẽ lúc này đã say mèm trên giường khách sạn, bên cạnh nhất định là 1 mỹ nữ luôn luôn "vì nhân dân phục vụ".
Say rượu, đối Sở Hà mà nói,tựa hồ chỉ xuất hiện trong một trí nhớ xa xôi nào đó. Từ sau trận tán thu chia tay trung học lên đại học, Sở Hà chưa từng uống rượu
Nhưng hôm nay, Sở Hà đại túy.
Bởi vì Sở Hà thất tình.
Kì thật lấy Sở Hà trời sinh cá tính sáng sủa, cho dù thất tình cũng sẽ không mất khống chế như thế. Hôm nay như thế say như chết, chủ yếu là bởi vì thất tình nguyên nhân nghe có vẻ rất vớ vẩn
Hoặc là nói thất tình loại này có chút không ổn, bởi vì Sở Hà là chủ động chia tay Từ Hiểu San - bạn gái cùng hắn gặp gỡ ^ hai năm, đã sống chung một năm rưỡi
Nguyên nhân rất đơn giản.Một người bạn của Sở Hà ngoại hiệu Lam mập mạp, cùng bạ bè đi ăn tân gia tại 1 quan bar, ngoài ý muốn phát hiện, Từ Hiểu San có tên trong menu gái gọi của quán bar tên là "Quần Phương Phổ"
Chỉ cần thích hợp giá tiền, thêm một cái điện thoại cho giám đốc quán bar, đám mm sẽ đến chỉ trong vòng nửa giờ, cùng ngươi hưởng thụ một đoạn thời gian chỉ có 2 người. Nếu như giá tiền cũng đủ, thậm chí có thể mở đại hội, tận tình hưởng thụ tuyệt vời tư vị np thậm chí sm. (np là N player: nhiều người chơi, còn sm là gì em hok bik)
Mà giám đốc quán bar kia cũng tốt nghiệp trường học của Sở Hà, là đàn anh, theo chính hắn nói hắn ngay từ đầu phát triển rất nhiều tuyến đường dài, nơi đây làm đại lý, kẻ dưới tay có rất nhiều tử muội, khách nhân bình thường đều là lão bản có tiền. Làm bốn năm tồn đủ tiền, tựu mở quán bar này cùng làm ăn với các tử muội. Mà thủ hạ của hắn Từ Hiểu San chính là một trong những hồng bài, đã làm hơn một năm.
Lam mập mạp sau khi lặp đi lặp lại xác nhận không có nhận lầm người, gọi điện thoại nói cho Sở Hà chuyện này. Sở Hà không tin chạy tới quán bar nọ, tự mình nhìn ảnh chụp , không thể không thừa nhận Lam mập mạp không có nhận lầm. Nhưng trong lòng hắn tồn tại ý nghĩ vạn nhất, đến khi Lam mập mạp nhờ giám đốc gọi điện thoại cho Từ Hiểu San, Sở Hà mới ngay mặt nhận rõ chân diện mục Từ Hiểu San.
Tại một khắc, Sở Hà thật sự có một loại cảm giác không còn hy vọng.
Nhu thuận động lòng người, bình thường thanh thuần vui vẻ giống như nhà bên muội muội, cho dù cùng Sở Hà sống chung một năm rưỡi, ở trên giường vẫn có vẻ ngượng ngùng vô cùng - Từ Hiểu San, dĩ nhiên đã làm hơn một năm, tinh thông các loại công phu trên giường, là gái gọi thậm chí có thể tiếp nhận np cùng sm
Hơn nữa đáng xấu hổ chính là, chuyện này cư nhiên là Lam mập mạp vạch trần. Mà Sở Hà cư nhiên chẳng hay biết gì, đeo nón xanh hơn một năm!
Sở Hà cùng mập mạp cũng không có phát tác bệnh tâm thần, hắn tương đương tỉnh táo nói với Từ Hiểu San: “Chúng ta kết thúc.”
Sau đó ngay trước mặt Từ Hiểu San đang giống như xấu hổ gần chết, vừa lại giống như đau nhức tâm phế, lại giống trút được gánh nặng nghênh ngang rời đi.
Sau khi rời quán bar, Sở Hà cấp Lam mập mạp cái điện thoại: “Ngươi đừng nói bậy.”
Bởi vì thật sự không thể bỏ lại mấy người bạn vì đường xa mà đến, Lam mập mạp không đi ra cùng Sở Hà, Lam mập mạp đầu tiên là quan tâm hỏi một câu:"Hà tử ngươi không sao chớ?" Tiếp theo lại dùng ngữ khí có chút uấn nộ nói:"Loại nữ tiện nhân này, nghĩ đến nó làm gì? Ném con mẹ nó xuống song cho cá ăn đi. Thể diện của ngươi cần gì lãng phí cho lại nữ tiện nhân này!"
Sở Hà lập lại một câu:"Ngươi đừng nói bậy.” Liền cúp điện thoại
Hai chai bia, một lọ hồng tửu, một lọ xo bị hắn uống sạch sẽ trong nửa giờ. Tốc độ uống rượu thậm chí còn nhanh hơn uống nước làm cho tiếp viên quán bar không dám cầm thêm rượu cho hắn.
Sở Hà trong lòng có buồn bực cùng đau nhức, rượu cồn ma túy không chút nào làm vơi đi nỗi thống khổ của hắn.
Hắn thật sự rất yêu Từ Hiểu San, nhưng cái cách Từ Hiểu San dùng để hồi báo chân tình của hắn, so với phản bội còn nghiêm trọng hơn.
Hắn thật sự không nghĩ tới, trong lòng hắn Từ Hiểu San chiếm 1 vị trí quạn trọng như vậy
Mập mạp nói quả nhiên không sai, tình yêu không tạp chất, đã chỉ có thể tìm kiếm trong lời nói......
Sở Hà buồn cười chính mình, lớn như vậy rồi, cư nhiên vẫn tin tưởng loại tình yêu này!
Mang theo 2 chai bia mua từ siêu thị, chống chọi 1 tia thanh tỉnh cuối cùng trở về căn phòng nhỏ của mình, một cước đóng cửa, đem chính mình nặng nề ném lên ghế sa lon, lục lọi lấy ra chai bia vừa mua, nhưng lại đem hơn phân nửa rót vào lỗ mũi, kích được hắn thoáng cái ngồi lên, một bên rơi lệ đầy mặt mũi, một bên lớn tiếng ho khan.
Rơi lệ bởi vì rượu vào mũi kích thích, thất tình đáng xấu hổ mặc dù làm Sở Hà cực độ thương tâm, nhưng từ lúc cha mẹ hắn tai nạn xe qua đời 9 năm trước, hắn khóc ngất xỉu đi mê man một ngày một đêm , hắn đã không còn rơi lệ
Ngay khi Sở Hà cảm giác hình như phổi sắp bị hỏng, trong tai đột nhiên truyền vào một tiếng hừ nhẹ.
"Hừ......"
Vô cùng đơn giản một từ, liền làm cho Sở Hà cả người như bị sét đánh, chấn rượu ý vốn đã mãnh liệt như thủy triều thối lui, đại não nhất thời thanh tỉnh.
Cũng không phải bởi vì căn phòng vốn không một bóng người nhiều ra một người mà Sở Hà khiếp sợ, mà là bởi vì thanh âm hừ nhẹ, thật sự là thanh âm hoàn mỹ nhất mà Sở Hà nghe từ lúc chào đời tới nay
Ngay cả thanh âm trải qua điện tử bài trừ tạp âm của nữ minh tinh so ra đều kém thanh âm này.
Thanh âm kia cho Sở Hà một loại cảm giác khó có thể hình dung, dường như oán trách, vừa như hấp dẫn, còn có chứa rất nhiều cảm giác phức tạp mà lời nói không thể biểu hiện, trong nháy mắt tại nơi tiếng hừ nhẹ lọt vào tai, câu dẫn ra rất nhiều tình cảm không nói nên lời trong lòng Sở Hà
Thanh âm thật là quỷ dị.
Chỉ một tiếng hừ nhẹ, nhưng có thể rung chuyển, thậm chí lấy đi tâm hồn Nhân gia!
Sở Hà nhìn lại hướng phát ra thanh âm khó có thể tin đó, than thể đang ngồi song xoài trên ghế salon bật thẳng dậy. sau khi hắn chứng kiến chủ nhân của âm thanh, hắn hoàn toàn ngây dại.
Trong căn phòng nhỏ, sát ngay dưới cửa sổ, ánh trăng xuyên thấu qua thủy tinh tạo thành 1 lớp màn bạc
Nơi đó, đã có 1 cô gái.
Một bộ đồ trắng, không giống bất cứ 1 loại thời trang nào, ngược lại có chút giống trang phục của các triều đại cổ.
Mái tóc dài đen bóng như gió như mưa, ngũ quan tinh xảo không cách nào hình dung, khí chất như nguyệt quang trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo.
Cô gái lẳng lặng đắm chìm trong tầng huy quang
Trong đầu Sở Hà không tự chủ được hiện lên nột chuỗi hình ảnh
Nguyệt dạ, núi rừng, thanh tuyền.
Ngân huy khắp nơi trên đất, núi rừng thơm, thanh tuyền đinh đông.
Tồn tại trong mộng như tinh linh đạp nguyệt mà đến, toàn thân trên dưới mỗi một bộ vị đều tản ra mị lực mê người điên cuồng trí mạng, cho dù vẻ mặt nàng cao ngạo thanh cao, nhưng lại làm cho Nhân gia cảm thấy khó ngăn cản bản năng hấp dẫn.
Nàng hình như nguyệt, cao không thể với, làm cho Nhân gia vô hạn kính ngưỡng.
Nàng hình như lửa, biết rõ chạm đến sẽ bị thương, nhưng lại làm cho Nhân gia như thiêu thân đâm vào.
Nàng hình như gió, biết rõ mờ ảo vô tung, nhưng lại làm cho Nhân gia tham luyến một cảm giác muốn tung bay, không để ý không còn chút sức lực, vẫn phấn khởi tiến lên.
Nàng hình như mây, biết rõ bách biến vô định, nhưng lại làm cho Nhân gia cố chấp mơ tưởng, cái đẹp của nàng chỉ vì chính mình tồn tại, nàng hiện ra ở trước mặt mình, đó là tồn tại chân thật nhất của nàng.
Sở Hà đắm chìm tại huyễn cảnh trong đầu mình, nọ vậy đứng ở cửa sổ, cô gái trong trẻo nhưng lạnh lùng địa nhìn chăm chú vào hắn. Đôi mắt như hai hạt hắc bảo thách, trong suốt trong suốt không chứa nửa điểm tạp chất. Vừa như hắc động sâu không thấy đáy, tản mát ra một loại dẫn lực cường đại không thể nắm lấy, hấp dẫn ánh mắt Sở Hà, làm cho tâm thần Sở Hà tại bất tri bất giác dần dần đắm chìm đi vào.
Đôi mắt đẹp vô cùng, nhưng lại cực quỷ cực!
"Yêu......" Sở Hà đột nhiên dùng sức lắc đầu, thì thào tự nói: "Thật sự vớ vẩn! Ha ha, ta nhất định là đang nằm mơ, trong hiện thực sao có thể nhìn thấy loại yêu nữ họa quốc hại dân này chứ? Không thể lại nhìn, nhìn nữa ngay cả hồn cũng bị hút mất."
Thì thào tự nói , Sở Hà lại tê liệt ngã xuống tại ghế sa lon, phối hợp uống thêm một ngụm bia. Nếu đang trong mộng, mỹ nữ trước mặt hình tượng cũng quá hoàn hảo đi?
Sở Hà đã say tới một loại cảnh giới, sau khi nhìn thấy cô gái tinh linh đó, đã phân không rõ lúc này thân ở sự thật hay vẫn là mộng cảnh. Bất quá hắn không có lý nhiều như vậy, nếu đã phóng túng, liền hảo hảo phóng túng một hồi. Cũng không biết tại trong mộng, có thể hay không một lần nữa uống rượu?
Trong mắt cô gái tinh linh thoáng hiện một nét kinh ngạc, phảng phất như đối với việc Sở Hà có thể đem ánh mắt từ trên người nàng dời đi nhanh như vậy cảm thấy kì quái. Phải biết rằng, trong tiếng hừ nhẹ đó của nàng, đã dùng tới lực lượng kì dị nào đó. Mà trên người của nàng, không lúc nào là không tiêu tan phát ra cái loại năng lực hấp dẫn kì dị này. Bất cứ nam nhân nào, tại lần đầu tiên đã gặp nàng, đều không thể bảo trì trấn định, thậm chí chảy nước miếng phun máu mũi hai chân như nhũn ra tê liệt ngã xuống đất đều thường xuyên xuất hiện, vì sao nam tử này, say khướt nhưng lại chỉ ngẩn người chốc lát, ngay sau đó có thể chuyển ánh mắt đi như vậy?
Nàng nào đâu biết rằng, Sở Hà mặc dù vì một tiếng hừ nhẹ của nàng từng có một khoảng thời gian ngắn ngủi thanh tỉnh, nhưng dù sao hắn cũng đã say bét nhè, ngay cả mộng cảnh hay sự thật cũng đã không rõ ràng
Đối với một người đã nhận định chính mình đang nằm mơ mà nói, trong mộng xuất hiện người hoàn mý đến đâu đi nữa cũng chẳng có gì lạ. Càng huống chi, Sở Hà hiện tại đương nhiên nghĩ rằng, nếu đang trong mộng, vậy chính mình muốn làm gì thì làm.
Cho nên Sở Hà vươn hai chân, gác lên bàn trà trước ghế sa lon, có điểm hàm hồ nói: "Nữu, lại đây xoa bóp chân cho ta.”
Cô gái tinh linh trong mắt thoáng hiện một nét sát khí sắc bén, bất quá nàng lập tức che giấu, nàng bước liên tục nhẹ nhàng, vòng eo dao động, giống như gió lay liễu rủ, chậm rãi đi về phía Sở Hà. Cặp mắt đau đớn thương cảm kia nhìn Sở Hà, phảng phất tình nhân trong lúc thân mật, ngữ oán trách khí nói:"Công tử, Nhân gia không thể tùy tiện giống thanh lâu nữ tử, công tử đừng khinh tiễn Nhân gia, Nhân gia nghe xong trong lòng khó chịu chết đi được!"
Sở Hà ha ha cười, bỏ qua chai bia trống không, mở chai bia mới, một hơi đi hết nửa, mới nói: "Cái mộng đúng là thú vị ah. Ta hỏi, ngươi tên là gì? Cũng không nên nói cho ta biết ngươi gọi là Mộng Cô nga!"
Cô gái tinh linh u oán liếc Sở Hà một cái, đáng tiếc cái liếc mắt này tựa như ánh mắt đau đớn thương cảm vừa nãy giống nhau, hoàn toàn là mị nhãn vứt cho người mù xem, Sở Hà căn bản là không có nhìn nàng. Có chút xấu hổ tức giận nhanh chóng trắng không còn chút máu liếc Sở Hà một cái, trong ánh mắt hàn ý chợt lóe tức thệ, cô gái cúi đầu nhỏ giọng nói: "Nhân gia gọi Loan Loan."
"Cong cong!?" Sở Hà cười ha ha,"Lam Lam bầu trời đêm, có một cái nguyệt lượng cong cong...... Tên này không tồi, có chút ý thơ đây, với ngươi cũng rất xứng. Ân, ngươi như thế nào đến nhà của ta ? Nga xin lỗi, ta nói sai lầm rồi, nếu là đang nằm mơ, vậy chuyện gì cũng có thể phát sinh, ha ha!" Sở Hà đem nửa chai bia uống sạch
Nói đến cũng kì quái, Sở Hà say đến mộng cảnh sự thật đều phân không rõ, nói chuyện dĩ nhiên coi như rõ ràng, lý trí cũng rất rõ ràng, hoàn toàn không giống như là người uống say.
Cô gái tinh linhche miệng cười khẽ:"Hì hì, công tử nói sai rồi, tên của Nhân gia không phải Cong Cong trong nguyệt lượng cong cong, mà là trái nữ hữu quan Loan Loan!"(chữ Loan trong tiếng trung được cấu thành từ hai chữ "nữ" bên trái "quan" bên phải)
"Nga, trái nữ hữu quan...... Cái chữ kia nguyên lai đọc là Loan a, ta còn tưởng niệm quan chứ...... Nguyên lai ngươi là cái Loan Loan này." Hắc hắc tự giễu một phen, Sở Hà đột nhiên vỗ ót, nói: "Cái gì? Ngươi nói cái gì? Ngươi kêu là Loan Loan? Ngươi không gạt ta đi?"
Cô gái vừa lại hi cười một tiếng: "Loan Loan tên này rất nổi danh sao? Có rất nhiều người giả mạo sao?"
Sở Hà ha ha cười, lẩm bẩm:"Cái này mộng càng ngày càng có ý tứ, ngày nghĩ tới một người nào đêm có điều mộng,’Đại đường song long truyện’ ta đã xem xong hai năm rồi, đến bây giờ mới nằm mơ đến. Có ý tứ......" Rồi lại quay sang nói với cô gái tên Loan Loan: "Ân, nói như vậy, ngươi nhận thức Khấu Trọng cùng Từ Tử Lăng?"
Cô gái trong mắt thoáng hiện một nét dị sắc, hình như có chút kích động, thân thể mềm mại hấp dẫn không có lúc nào là không tản ra mị lực cũng rung động một chút, vội vàng nói:"Công tử, ngươi, ngươi biết Khấu Trọng cùng Từ Tử Lăng? Ngươi cũng biết bọn họ hiện tại ở nơi nào? Mà địa phương Loan Loan cùng công tử đang ở, là nơi nào? Chẳng lẽ là...... Chẳng lẽ là thiên giới trong truyền?"
Sở Hà có chút cảm giác không biết nên khóc hay cười, giấc mơ này con mẹ nó cũng quá tức cười."Đây là nơi nào? Đương nhiên là trong mộng của ta! Chúng ta một đời tuổi thanh nhân này, không biết Khấu Trọng cùng Từ Tử Lăng cũng không nhiều. Đại đường song long mà, được xưng tiểu cường bất tử, con gián cửu mệnh, ai gặp phải bọn họ kẻ đó xui xẻo......"
Trong truyền thuyết nói uống rượu có 4 cảnh giới, một là lúc đầu hoan thanh chuyện cười, hai là khi lời nói hùng hồn, ba là say đến hồ ngôn loạn ngữ, bốn là ngất luôn không nói một lời. Sở Hà hiện tại rõ ràng đã uống tới rồi hồ ngôn loạn ngữ cảnh giới, cũng không quản nói đúng hay không đề tài,đã bắt đầu đối với cô gái phun đủ thứ chuyện----
"Cáp, đáng tiếc, Tử Lăng tiểu tử đó trọng sắc khinh bạn, cư nhiên vì Sư Ni Cô khuyên Khấu Trọng đầu hàng Lý Thế Dân, thuận tiện tặng nửa bích giang sơn. Mặc dù Sư Ni Cô lớn lên cũng có thể nói tuyệt sắc, động lòng người. Vừa là chính trị kỹ nữ tẩy não, vừa là tu thiên đạo ni cô. Chơi với chính trị nữ nhân là đáng sợ, chơi với chính trị ni cô càng thêm đáng sợ, mỹ nam kế cũng không nhất định hữu hiệu, hắn tưởng rằng hắn là Thạch Chi Hiên a! Nhân gia Thạch Chi Hiên mới có thể nói là nam nhân, đệ tử xuất sắc nhất Từ Hàng kỹ trại đều có biện pháp lôi lên giường, Từ Tử Lăng hắn kém xa. Tán gái đến tình trạng biếu tặng nửa bích giang sơn, ngay cả môi thơm của người ta cũng chưa được một miếng, thật đáng thương......(ài, em chưa có đọc đại đường song long, dịch sai tên có gì các bác thông cảm)
"Đáng tiếc Loan Loan, một tiểu ma nữ đáng yêu như vậy, đối Từ Tử Lăng si tâm, cư nhiên bại bởi Sư Ni Cô, không trộm được trái tim Từ Tử Lăng. Ta nói với ngươi, kì thật Từ Hàng kỹ trại cùng Âm Quý phái đấu tranh, ngay đến Loan ma nữ cùng Sư Ni Cô tranh đoạt Từ Tử Lăng thắng bại. Ai có thể có được tâm của Từ Tử Lăng, chỗ nào nhất phái tựu thắng. Thành thật mà nói, ta mẹ nó rất chán ghét tên Từ Tử Lăng, bên tai tử thắc huyễn, vì nữ nhân ngay cả huynh đệ cũng có thể bán đứng......”
Cô gái tinh linh đầu tiên nghe không thể giải thích được, sau lại nghe Sở Hà nói đến âm quý ma nữ vài chữ này khi trong mắt đã sát khí đại động, đợi nghe được Sở Hà không kiêng nể đả kích Từ Hàng Tĩnh Trai, càng không chút khách khí khiển trách Từ Hàng kỹ trại, không khỏi sát khí dần dần ẩn. Nhưng Sở Hà nói sau nửa đoạn nhưng là làm cho nàng có loại không còn nhận thức cảm giác, không khỏi lên tiếng cắt đứt Sở Hà:
"Công tử, Nhân gia nghe không hiểu ngươi nói nói gì cả! Từ Hàng Tĩnh Trai là bạch đạo đứng đầu, công tử khiển trách thẳng thừng như thế, tuy là Sư Phi Huyên ni cô nọ không đến tìm công tử tính sổ, đám bạch đạo cam lòng làm tay sai cho Tĩnh Trai cũng sẽ không bỏ qua cho công tử. Hơn nữa, Nhân gia mặc dù nhìn thấy Khấu Trọng cùng Từ Tử Lăng mấy lần, không phải là vì bí mật Dương Công bảo khố trên người bọn họ sao? Nhân gia đã sớm không thèm nhìn bọn họ, sao có thể si tâm đối với Từ Tử Lăng? Mà theo Nhân gia biết, Sư Ni Cô nọ cùng Khấu Từ hai người bất quá hai lần gặp mặt, lần thứ hai gặp mặt càng lại dốc vốn ra tay, Từ Tử Lăng không hận Sư Ni Cô đã tốt lắm, làm sao thích hắn?"
Cô gái nghe Sở Hà nói năng, dường như đối với Từ Hàng Tĩnh Trai không chút khách khí, nội tâm đã đưa hắn vào diện người đồng đạo. Mặc dù lấy tính tình cô gái ma nữ này, người trong đồng đạo cũng muốn giết là giết, không chút nào nương tay, nhưng ít ra trước lúc Sở Hà không quá mức ngôn luận, sẽ không trở mặt giết người.
Về phần theo như lời nàng nói "Không thèm nhìn" Khấu Từ hai người, kì thật chỉ là ngậm miệng nói bừa, trắng ra một điểm nói, liền phải hỏi “Sớm giết hai người ^”.
"Như thế nào, ngươi còn không có thích Từ Tử Lăng? Sư Ni Cô còn không có đối Từ Tử Lăng sử dụng sắc dụ thuật?" Sở Hà vẻ mặt kinh ngạc, lập tức ha ha cười, nói:"Chớ vội chớ vội, kịch tình còn không có phát triển đến, cũng không biết ta mơ tới Loan Loan là Loan Loan giai đoạn nào." Hắn nhất chỉnh sắc mặt, ra vẻ nghiêm túc nói với cô gái: "Nghe ý tứ trong lời ngươi, hình như ngươi tự nhận là tiểu ma nữ Loan Loan . Ta biết Loan Loan luôn luôn là bạch y xích đủ, nhớ...quá nhìn ngươi tiểu chân răng yêu!"
Dứt lời, hắn đứng dậy, duỗi thẳng cổ, ánh mắt lướt qua bàn trà, rơi thẳng trên hai chân cô gái trên mặt đất, quả nhiên thấy dưới quần trắng, một đôi tiếu sinh tiểu cước không sợi nhỏ đạp trên mặt đất. Cặp tiểu cước trắng noãn như tuyết, ngón chân tựa như 10 khối Pearl, móng chân hồng nhạt được tu bổ nhất tề, lóe ra một vẻ khỏe mạnh lộng lẫy, làm cho Nhân gia vừa thấy liền không nhịn được muốn này ôm vào trong ngực hảo hảo vuốt ve một phen.
"Mặc dù ta không phải là người chuyên nghiên cứu bộ phận của nữ nhi, nhưng ta không thể không thừa nhận, ngươi này song tiểu cước xác hoàn mỹ không tì vết." Sở Hà lưu luyến đem ánh mắt từ hai chân cô gái rời đi, thì thào lẩm bẩm:"Đáng tiếc là mộng a, nếu thật sự thì tốt rồi, loại song tiểu cước này, cũng có thể chơi cả đêm ......" Sờ sờ cằm, hắn hắc hắc cười nói:"Tiểu cô nương, có thể hay không nói cho ta biết, ngươi suốt ngày đánh chân trần chạy đông chạy tây, đôi chân như thế nào vẫn sạch sẽ vậy?"
"Hì hì, công tử biết thân phận Loan Loan, cũng biết xuất ngôn trêu chọc Loan Loan là chuyện rất nguy hiểm? Giống như công tử tay trói gà không chặt, Loan Loan chỉ cần một chiêu đạn chỉ, công tử đi đời nhà ma luôn đó!" Nụ cười của cô gái có mùi vị nguy hiểm.
"Chớ sợ chớ sợ, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu." Sở Hà tùy tiện khoát tay áo, nói: "Địa bàn của ta ta làm chủ, trong mộng của ta, ngươi muốn phong lưu cũng không có của đâu.” Dứt lời, hắn lại vuốt cằm nói: "Đáng tiếc Sư Ni Cô không có xuất hiện, nếu không một người Thánh Môn ni cô, một người Ma Môn yêu nữ, hai người cùng nhau chơi đùa song phi, cái mộng này cũng hoàn mỹ."
Sở Hà si cuồng ngôn ngữ làm sát khí trong mắt cô gái càng tăng lên, nhưng gương mặt lại càng vui vẻ. Nàng ôn nhu nói: "Nếu công tử nhận định đây là mộng, như vậy tại trong mộng chết đi, nói vậy cũng sẽ không có cái gì đau đớn......"
Vừa dứt lời, tay áo cô gái từ từ vươn, ngọc thủ không có nửa phần tì vết, tựa như tạo phẩm của thần chưa kịp động, cửa sổ phía sau nàng đột nhiên bị đẩy ra, một bóng người mảnh khảnh như gió yên lặng tiến vào.
"Loan Loan sư tỷ, chúng ta hình như đã đến một địa phương rất quỉ quái......"
Người này cùng cô gái tinh linh bất đồng, nhu hòa ôn thuận thanh âm vừa phát ra, phảng phất xuân phong thổi ngang cõi lòng, đem mọi ưu tư phiền não quét sạch, chỉ còn lại sự yên lặng u tĩnh.
/15
|