Sống hay chết khoảng cách có xa lắm không? Sở Hà vốn cũng không biết. Chín năm trước cha mẹ hắn tai nạn xe qua đời, hắn vẫn chỉ có mười ba tuổi. Mặc dù khi đó đã hiểu được tử vong là cái gì, nhưng lại không thể tự hỏi loại vấn đề thâm ảo như sinh tử trong lúc đó khoảng cách có xa lắm không.
Hiện tại hắn biết rồi, sống và chết khoảng cách là 7 tầng lầu. Nói xong càng cụ thể một điểm, là 24.52 mét.
Cuộc sống có đôi khi cứ như vậy. Đầy ngôn tình, cũng đầy máu chó. Lúc mới bắt đầu, ngươi tưởng lúc 8 giờ TV sẽ chiếu phim truyền hình, sau đó ngươi có thể vui mừng lẫn sợ hãi phát hiện đó là một vở hài kịch. Nhưng đến cuối cùng, ngươi lại bất đắc dĩ phát hiện, nguyên lai là bi kịch..... Ngươi đoán được mở đầu, nhưng lại nhất định đoán không trúng kết cục.
Hoàng hôn, Sở Hà lại say.
“Ta hôm nay mới biết được, nàng có một đệ đệ, bởi vì bán huyết bị bệnh AIDS. Sáng sớm hôm nay viện bệnh đệ đệ nàng trụ gọi điện thoại tới, ta tiếp nghe! Bệnh viện nhờ ta chuyển cáo nàng, đệ đệ của nàng đã tạ thế......” Thanh âm Vương Quyên mang theo một chút đau khổ cùng nức nở lại vang lên bên tai.
“Ngươi tên hỗn đản này! Trong điện thoại di động của nàng mã số cuối cùng chính là của ngươi, ngay cả gọi hơn mười lần, ngươi tại sao không tiếp? Ngươi còn có nhân tính sao?”
Tại sao nàng muốn một mình gánh chịu, không đem bệnh tình đệ đệ nói cho hắn? Có hay không bởi vì hắn cũng là cô nhi, nàng không nghĩ làm cho hắn cũng gánh vác gánh nặng, dùng chính bả vai gầy yếu một mình gánh chịu?
Sở Hà nhớ tới lần cuối cùng nhìn thấy nàng, nhìn thấy ánh mắt của nàng: Xấu hổ gần chết, đau nhức liệt tâm phế, lại có một tia như trút được gánh nặng.
Đại khái tại tại lúc đó, nàng đã có quyết định đối với tính mạng của mình, chỉ là đối với đệ đệ cuối cùng một tia thắc mắc, mới đưa ra quyết định trì hoãn tới hôm nay sao?
Tới tình trạng hôm nay, đến tột cùng là trách ai? Trách chính cô ta? Nhưng nàng không có sai, một điểm cũng không có! Một cô gái không có cha mẹ, cùng đệ đệ duy nhất sống nương tựa lẫn nhau. Đệ đệ của nàng thậm chí còn muốn dựa vào bán huyết đến kiếm tiền, nhưng lại nhiễm bệnh AIDS. Làm đệ đệ bị tuyệt chứng quấn thân, ngay cả học phí đều là một khoản gánh nặng, không có nguồn kinh tế, nàng chỉ có thể dựa vào việc làm thêm tránh điểm tiền sinh hoạt, lấy cái gì để gánh chịu y dược phí cao đến mức người thường không cách nào chịu nổi?
Nàng không được lựa chọn.
Cho nên hết thảy đều đáng nên trách chính Sở Hà. Nếu như không phải hắn hái đi tâm hồn thiếu nữ của nàng, lúc ấy tuyệt không thiếu người theo đuổi nàng, bằng phẩm mạo của nàng tìm được một người vừa giàu có vừa anh tuấn bạn trai tuyệt đối dễ dàng.
Nhưng là nàng nhưng lại lựa chọn hắn. Lựa chọn hắn – nột người đồng dạng cô nhi từ nhỏ phụ mẫu đều mất.
Đây có phải là đồng bệnh tương liên?
Nhưng mà hắn chưa từng đau khổ, hắn mặc dù phụ mẫu đều mất, nhưng hắn có một sư phụ không phải phụ thân nhưng lại giống thân phụ. Từ trung học sau khi tốt nghiệp, hắn liền có một công việc ẩn mật thu nhập cao. Hắn có căn phòng thuộc về mình, một cắn phòng ngay giữa thành thị có đủ phòng vệ sinh lẫn phòng bếp.
Nhưng nàng không biết. Sở Hà cái gì cũng chưa từng nói cho nàng. Bởi vì hắn theo đuổi một tình yêu không hỗn hào một tia tạp chất, một tình yêu “chỉ có trong lời nói”, hắn không muốn nghĩ rằng bạn gái hắn bởi vì tiền mới nhìn hắn.
Cho nên hắn lừa gạt nàng, nói rằng căn phòng này là của một người họ hàng xa, tiền thuê phòng mỗi tháng cũng chỉ là tượng trưng. Hắn thậm chí còn nhờ người mua phòng giúp hắn nói dối.
Hắn cùng nàng mua từng cái thiết bị tiện nghi gia đình, từng điếu thuốc lá, mua một đôi điện thoại di động, máy tính đôi...... Hắn hưởng thụ cùng nàng loại cuộc sống bình thực chất phác này, hắn dùng tâm chế tạo tình yêu không trộn lẫn chút nào hỗn tạp chất phù hợp tiêu chuẩn của hắn......
Nhưng là, hắn sai lầm rồi! Bởi vì hắn ích kỉ, hắn mất đi cơ hội cùng nàng gánh chịu gánh nặng; Nàng thừa nhận nội tâm dày vò một mình đối mặt thống khổ; mang theo cái tình yêu mà hắn gọi là không hỗn một tia tạp chất!
“A......” Sở Hà run rẩy, mạnh đứng lên. Hắn rống giận, gào thét điên cuồng, đã có chín năm chưa từng khóc trôi qua - hắn, ở một khắc này, nước mắt mãnh liệt tuôn ra.
“Ta -- đứng liệt liệt trong gió. Hận không thể tận diệt nỗi đau liên tục trong lòng -- nhìn trời cao, tứ phương mây chuyển. Kiếm nơi tay, vấn thiên hạ ai là anh hùng......”
Hiểu San, em mới là anh hùng.
Tiếng ca thê lương truyền ra xa trong gió đêm. Đôi tình lữ tản bộ bên bờ sông, kinh ngạc nhìn một nam nhân lảo đảo bước, mang theo mùi rượu đầy người, nước mắt ràn rụa, rít gào một khúc thê lương…..
Bá vương biệt Cơ.
......
“Aa, lại thêm một tên điên say rượu.”
“Đừng nhìn hắn, cách hắn xa một chút, ai biết hắn còn có thể phát cái gì cuồng?”
“Ngươi nhìn, hắn hình như con chó da!”
......
Xa xa , một cô gái mặt đầy thanh xuân đậu nhìn Sở Hà, bước theo sát bóng lưng lảo đảo của hắn. Bàn tay nhỏ bé trắng non khẩn trương nắm góc áo, hàm răng tuyết trắng cắn chặt môi anh đào, trong đôi mắt to đầy nước mắt. Tựa hồ Sở Hà thống khổ, rơi vào trong mắt nàng đó là cảm giác cùng cảnh ngộ.
Rốt cuộc, Sở Hà lảo đảo ngã xuống trên mặt đất. Nàng che miệng áp lực kinh hô một tiếng, chay như bay về phía hắn. Song còn chưa chờ nàng chạy đến gần, hắn đã kiên cường đứng lên, sau khi trương cuồng mà thê lương địa cười lớn mấy tiếng, lại tiếp rống nổi lên bài ca thê lương.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, ngừng cước bộ, nhưng nỗi u uất trong ánh mắt không cách nào che đi.
Cứ như vậy, một trước một sau, một cô gái mặt đầy thanh xuân đậu đi theo một kẻ say bước lảo đảo. Thẳng đến khi nàng mắt thấy hắn rời bờ sông, bước qua quốc lộ, đi vào tiểu khu, đi lên đường về nhà, nàng mới yên lòng.
Đứng dướI tầng lầu hắn trụ, nàng ngửa đầu yên lặng nhìn chăm chú vào cửa sổ tầng lầu thứ 7. Đợi mãi mãi, thẳng đến khi chứng kiến trong cửa sổ lộ ra ngọn đèn, nàng mới phóng tâm mà rời đi.
......
Sở Hà mở cửa phòng, lảo đảo chạy vội vào, ngay cả cửa đều quên đóng. Hắn tiện tay mở đèn, cười lớn, chảy nước mắt, khi đoạn khi tục xướng ca.
Hắn rơi lệ không ngừng, tựa hồ hắn muốn buổi tối hôm nay, mang toàn bộ nước mắt chín năm qua ra khóc một lần. Hắn hát, cười lớn đến khi khản giọng, nhưng hắn phảng phất không biết mệt mỏi.
Hắn đi tới phòng khách trung ương, hình như không có chứng kiến hai người liều mạng cả một đêm, hiện tại sắc mặt đã tái nhợt, giằng co ngồi xuống. Hắn không coi ai ra gì rút sắc không kiếm cắm ở bên cạnh TV, bày ra một tạo hình Bá Vương, khẳng khái dũng cảm lại thâm sâu chân tình. Ánh mắt sắc bén mang theo ôn nhu, thanh âm khàn khàn lại hơi từ tính, ca – rồi hát:
Nhân gian thượng thế,
Có bách mị thiên hồng.
......
......
......
Kiếp sau cũng được xưng hùng,
Đi về tà dương!
......
Bá Vương, biệt Cơ!
Loan Loan cùng Sư Phi Huyên không tự chủ được liếc nhau, động dung không thôi......
Hiện tại hắn biết rồi, sống và chết khoảng cách là 7 tầng lầu. Nói xong càng cụ thể một điểm, là 24.52 mét.
Cuộc sống có đôi khi cứ như vậy. Đầy ngôn tình, cũng đầy máu chó. Lúc mới bắt đầu, ngươi tưởng lúc 8 giờ TV sẽ chiếu phim truyền hình, sau đó ngươi có thể vui mừng lẫn sợ hãi phát hiện đó là một vở hài kịch. Nhưng đến cuối cùng, ngươi lại bất đắc dĩ phát hiện, nguyên lai là bi kịch..... Ngươi đoán được mở đầu, nhưng lại nhất định đoán không trúng kết cục.
Hoàng hôn, Sở Hà lại say.
“Ta hôm nay mới biết được, nàng có một đệ đệ, bởi vì bán huyết bị bệnh AIDS. Sáng sớm hôm nay viện bệnh đệ đệ nàng trụ gọi điện thoại tới, ta tiếp nghe! Bệnh viện nhờ ta chuyển cáo nàng, đệ đệ của nàng đã tạ thế......” Thanh âm Vương Quyên mang theo một chút đau khổ cùng nức nở lại vang lên bên tai.
“Ngươi tên hỗn đản này! Trong điện thoại di động của nàng mã số cuối cùng chính là của ngươi, ngay cả gọi hơn mười lần, ngươi tại sao không tiếp? Ngươi còn có nhân tính sao?”
Tại sao nàng muốn một mình gánh chịu, không đem bệnh tình đệ đệ nói cho hắn? Có hay không bởi vì hắn cũng là cô nhi, nàng không nghĩ làm cho hắn cũng gánh vác gánh nặng, dùng chính bả vai gầy yếu một mình gánh chịu?
Sở Hà nhớ tới lần cuối cùng nhìn thấy nàng, nhìn thấy ánh mắt của nàng: Xấu hổ gần chết, đau nhức liệt tâm phế, lại có một tia như trút được gánh nặng.
Đại khái tại tại lúc đó, nàng đã có quyết định đối với tính mạng của mình, chỉ là đối với đệ đệ cuối cùng một tia thắc mắc, mới đưa ra quyết định trì hoãn tới hôm nay sao?
Tới tình trạng hôm nay, đến tột cùng là trách ai? Trách chính cô ta? Nhưng nàng không có sai, một điểm cũng không có! Một cô gái không có cha mẹ, cùng đệ đệ duy nhất sống nương tựa lẫn nhau. Đệ đệ của nàng thậm chí còn muốn dựa vào bán huyết đến kiếm tiền, nhưng lại nhiễm bệnh AIDS. Làm đệ đệ bị tuyệt chứng quấn thân, ngay cả học phí đều là một khoản gánh nặng, không có nguồn kinh tế, nàng chỉ có thể dựa vào việc làm thêm tránh điểm tiền sinh hoạt, lấy cái gì để gánh chịu y dược phí cao đến mức người thường không cách nào chịu nổi?
Nàng không được lựa chọn.
Cho nên hết thảy đều đáng nên trách chính Sở Hà. Nếu như không phải hắn hái đi tâm hồn thiếu nữ của nàng, lúc ấy tuyệt không thiếu người theo đuổi nàng, bằng phẩm mạo của nàng tìm được một người vừa giàu có vừa anh tuấn bạn trai tuyệt đối dễ dàng.
Nhưng là nàng nhưng lại lựa chọn hắn. Lựa chọn hắn – nột người đồng dạng cô nhi từ nhỏ phụ mẫu đều mất.
Đây có phải là đồng bệnh tương liên?
Nhưng mà hắn chưa từng đau khổ, hắn mặc dù phụ mẫu đều mất, nhưng hắn có một sư phụ không phải phụ thân nhưng lại giống thân phụ. Từ trung học sau khi tốt nghiệp, hắn liền có một công việc ẩn mật thu nhập cao. Hắn có căn phòng thuộc về mình, một cắn phòng ngay giữa thành thị có đủ phòng vệ sinh lẫn phòng bếp.
Nhưng nàng không biết. Sở Hà cái gì cũng chưa từng nói cho nàng. Bởi vì hắn theo đuổi một tình yêu không hỗn hào một tia tạp chất, một tình yêu “chỉ có trong lời nói”, hắn không muốn nghĩ rằng bạn gái hắn bởi vì tiền mới nhìn hắn.
Cho nên hắn lừa gạt nàng, nói rằng căn phòng này là của một người họ hàng xa, tiền thuê phòng mỗi tháng cũng chỉ là tượng trưng. Hắn thậm chí còn nhờ người mua phòng giúp hắn nói dối.
Hắn cùng nàng mua từng cái thiết bị tiện nghi gia đình, từng điếu thuốc lá, mua một đôi điện thoại di động, máy tính đôi...... Hắn hưởng thụ cùng nàng loại cuộc sống bình thực chất phác này, hắn dùng tâm chế tạo tình yêu không trộn lẫn chút nào hỗn tạp chất phù hợp tiêu chuẩn của hắn......
Nhưng là, hắn sai lầm rồi! Bởi vì hắn ích kỉ, hắn mất đi cơ hội cùng nàng gánh chịu gánh nặng; Nàng thừa nhận nội tâm dày vò một mình đối mặt thống khổ; mang theo cái tình yêu mà hắn gọi là không hỗn một tia tạp chất!
“A......” Sở Hà run rẩy, mạnh đứng lên. Hắn rống giận, gào thét điên cuồng, đã có chín năm chưa từng khóc trôi qua - hắn, ở một khắc này, nước mắt mãnh liệt tuôn ra.
“Ta -- đứng liệt liệt trong gió. Hận không thể tận diệt nỗi đau liên tục trong lòng -- nhìn trời cao, tứ phương mây chuyển. Kiếm nơi tay, vấn thiên hạ ai là anh hùng......”
Hiểu San, em mới là anh hùng.
Tiếng ca thê lương truyền ra xa trong gió đêm. Đôi tình lữ tản bộ bên bờ sông, kinh ngạc nhìn một nam nhân lảo đảo bước, mang theo mùi rượu đầy người, nước mắt ràn rụa, rít gào một khúc thê lương…..
Bá vương biệt Cơ.
......
“Aa, lại thêm một tên điên say rượu.”
“Đừng nhìn hắn, cách hắn xa một chút, ai biết hắn còn có thể phát cái gì cuồng?”
“Ngươi nhìn, hắn hình như con chó da!”
......
Xa xa , một cô gái mặt đầy thanh xuân đậu nhìn Sở Hà, bước theo sát bóng lưng lảo đảo của hắn. Bàn tay nhỏ bé trắng non khẩn trương nắm góc áo, hàm răng tuyết trắng cắn chặt môi anh đào, trong đôi mắt to đầy nước mắt. Tựa hồ Sở Hà thống khổ, rơi vào trong mắt nàng đó là cảm giác cùng cảnh ngộ.
Rốt cuộc, Sở Hà lảo đảo ngã xuống trên mặt đất. Nàng che miệng áp lực kinh hô một tiếng, chay như bay về phía hắn. Song còn chưa chờ nàng chạy đến gần, hắn đã kiên cường đứng lên, sau khi trương cuồng mà thê lương địa cười lớn mấy tiếng, lại tiếp rống nổi lên bài ca thê lương.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, ngừng cước bộ, nhưng nỗi u uất trong ánh mắt không cách nào che đi.
Cứ như vậy, một trước một sau, một cô gái mặt đầy thanh xuân đậu đi theo một kẻ say bước lảo đảo. Thẳng đến khi nàng mắt thấy hắn rời bờ sông, bước qua quốc lộ, đi vào tiểu khu, đi lên đường về nhà, nàng mới yên lòng.
Đứng dướI tầng lầu hắn trụ, nàng ngửa đầu yên lặng nhìn chăm chú vào cửa sổ tầng lầu thứ 7. Đợi mãi mãi, thẳng đến khi chứng kiến trong cửa sổ lộ ra ngọn đèn, nàng mới phóng tâm mà rời đi.
......
Sở Hà mở cửa phòng, lảo đảo chạy vội vào, ngay cả cửa đều quên đóng. Hắn tiện tay mở đèn, cười lớn, chảy nước mắt, khi đoạn khi tục xướng ca.
Hắn rơi lệ không ngừng, tựa hồ hắn muốn buổi tối hôm nay, mang toàn bộ nước mắt chín năm qua ra khóc một lần. Hắn hát, cười lớn đến khi khản giọng, nhưng hắn phảng phất không biết mệt mỏi.
Hắn đi tới phòng khách trung ương, hình như không có chứng kiến hai người liều mạng cả một đêm, hiện tại sắc mặt đã tái nhợt, giằng co ngồi xuống. Hắn không coi ai ra gì rút sắc không kiếm cắm ở bên cạnh TV, bày ra một tạo hình Bá Vương, khẳng khái dũng cảm lại thâm sâu chân tình. Ánh mắt sắc bén mang theo ôn nhu, thanh âm khàn khàn lại hơi từ tính, ca – rồi hát:
Nhân gian thượng thế,
Có bách mị thiên hồng.
......
......
......
Kiếp sau cũng được xưng hùng,
Đi về tà dương!
......
Bá Vương, biệt Cơ!
Loan Loan cùng Sư Phi Huyên không tự chủ được liếc nhau, động dung không thôi......
/15
|