Lam mập mạp không chết.
Hắn chỉ hôn mê bất tỉnh, khuyến mãi hai dòng máu mũi.
Hắn gục ngay trước cửa nhà Sở Hà, tay chân mở ra theo một hình chữ “Đại", trên mặt thậm chí vẫn đọng lại vẻ mặt cực kì bỉ ổi xấu xí tầm thường thảm hại kinh tâm động phách.
Còn quá phận hơn nữa, dưới rốn một gang dựng lên một cái lều vải thật to, ai, một chữ có thể hiểu: LỒI….
Sở Hà chạy một hơi từ lầu 1 đến lầu 7, trên tay còn cầm cái cái rương lớn, đã sớm thở không ra hơi, thấy cái mặt của tên Lam mập dâm đãng như vậy, hận không thể một cước làm hắn "Lồi" giẫm thành "Lõm"!
Cửa lớn mở ra, nhìn vào bên trong, Loan Loan vẫn lười biếng nằm nghiêng trên ghế sa lon, Sư Phi Huyên chính khâm ngồi đối diện nàng. Hai nữu đều vẻ mặt quỷ dị nhìn hắn.
"Hắn, hắn làm sao vậy?" Sở Hà hít một hơi, chỉ vào mập mạp dưới chân hỏi.
Loan Loan lấy tay che cái miệng nhỏ nhắn, ngáp một cái nho nhỏ, miễn cưỡng nói: "Tên mập mạp này mới vừa rồi ở ngoài cửa gọi mãi khiến người chán ghét, ta liền mở cửa muốn cho hắn một cái giáo huấn, ai biết ta chỉ nhìn hắn một cái, hắn đã biến thành nhý vậy." Ngôn ngữ vẫn mang theo ít đắc ý.
"......" Sở Hà không nói gì. Muốn nói Loan Loan không đối mập mạp động tay động chân, đánh chết Sở Hà cũng không tin. Lam mập mạp mặc dù háo sắc, nhưng hắn tốt xấu cũng là lão lang duyệt ngực vô số. Cho dù chứng kiến Loan đại tỷ cùng Sư Ni Cô thế gian tuyệt sắc, chắc chắn hắn sẽ hỏi giá tiền bao đêm, tuyệt không ngất đến thế này, máu mũi hoành lưu, ai, còn thêm tên tiểu đệ đệ ngỏng lên nữa.
Hiện tại mập mạp biến thành bộ dáng như vậy, 99,9999% là thiên ma mị công của Loan đại tỷ!
"Hắn, hắn còn có thể tỉnh lại không?" Sở Hà khẩn trương hỏi. Sở Hà chính mình đối mặt hai tôn đại thần cũng có thể trấn định tự nhiên, nhưng Lam mập mạp là bạn thân từ nhỏ đến lớn của hắn. Hắn là cô nhi, bởi vậy đối thân tình rất nặng. Mập mạp đối hắn như thân huynh đệ, chứng kiến mập mạp gặp chuyện không may, nói không khẩn trương là khó có khả năng .
“Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây? Sao ngươi không thử dội bát nước lạnh xem?" Loan Loan nói.
Sở Hà thở phào nhẹ nhõm. Loan đại tỷ nói như vậy, hẳn là không có đại sự.
Nếu không có việc gì, như vậy không cần phải khách khí với tên mập mạp này. Sở Hà nhảy qua nguời mập mạp, buông cái rương, hai tay kéo chân mập mạp, lê lết kéo cái thân hình 150 kg vào phòng, vào đến phòng ngủ rồi, thì kệ cha hắn đi. Mệt, cho tên này nằm đất!
Vừa mới vất tên mập mạp xuống, điện thoại mập mạp đột nhiên vang lên. Âm nhạc cũng là một kiểu bưu hãn giang hồ
"Hùng kỹ nhìn bốn phương tám hướng, trời cao đất rộng ta độc hướng; Ðừong dài ta cùng ngươi xông, trời cao đất rộng ta là vương......”
Chuông vừa réo, mập mạp liền nhảy dựng lên so với cá chép còn nhanh hơn, thân thủ biểu hiện hoàn toàn không giống một tên đầu heo chút nào.
Hắn móc điện thoại, nghe chưa được hai câu, đôi mày rậm liền dựng thẳng, mắt hổ sáng lên: "Cái gì? Lôi lão hổ dẫn đội đập bể quán bar Tương Tư Lộ? Mịa, Lôi lão hổ không phải luôn được xưng là lấy đức thu phục người sao? Như thế nào đánh? Mẹ kiếp, ta nuôi các ngươi ăn cơm trắng hả ? Dương mắt nhìn hắn đập bể biển hiệu?" Mập mạp vừa nói, vừa lúc lắc chạy ra cửa phòng ngủ.
"...... Lý Tiểu Hoàn cũng tới thì thế nào? Các ngươi đồ ngu ngay cả một nữ nhân đều đánh không lại sao? ...... Ta...... hả...... Phương Thế Ngọc bị chém ngã? Hắn không phải đựoc xưng Thập Đại Kiệt Xuất Hồng Côn của Tân Hải sao? Như thế nào mà phải nằm viện? Ai làm ?" Mập mạp ra phòng ngủ, đi tới đại sảnh, nhìn không chớp mắt đi nhanh hướng về đại môn.
"...... Lý Ba Sơn? Lý Ba Sơn là thằng đầu đất nào?...... Phế vật, các ngươi, nếu biết Lý Ba Sơn là đại ca của Lý Tiểu Hoàn, vậy người ta Nhất Nghiễm đông nhân nghìn dặm xa xôi đến Tân Hải các ngươi như thế nào gật liên tục phong thanh cũng không nghe đuợc một tiếng? IM… lập tức triệu tập nhân mã, lão tử tự mình dẫn đội, ta Lam Thiên Chùy sao có thể sợ Lôi lão hổ!" Dưới ánh mắt quỷ dị của Sở Hà, Loan Loan, Sư Phi Huyên, đại hào Lam Thiên Chùy, tự xưng Lam đại tiên sinh, ngoại hiệu Lam mập mạp, thể trọng đạt 150 kg, thân thể hình cầu không coi ai ra gì chạy ra khỏi đại môn, lấy một thân pháp nhanh nhẹn không hề tương xứng với hình thể của hắn biến mất ngoài cửa, bậc thang ngoài thềm nhà vang lên một hồi rên rỉ do không chịu nổi thể trọng ghê gớm của hắn.
"Ách… ông anh nhà ta, Lam Thiên Chùy." Sở Hà chỉ một chút ngoài cửa, hướng Loan Loan cùng Sý Phi Huyên giới thiệu.
“Người này chẳng lẽ có bệnh? Lúc nãy đứng ngoài cửa lầm bầm lầu bầu, bây giờ lại lẩm bẩm linh tinh......” Loan đại tỷ có điểm bất khả tư nghị, cô nàng này chưa từng thấy điện thoại, có thể lý giải.
Bất quá Sư Phi Huyên không thấy như vậy: "Mới vừa rồi người nọ tay cầm một cái hộp nhỏ, trong hộp truyền ra tiếng nói chuyện của một gã nam tử. Dường như âm thanh trong hộp kia cùng vị công tử béo nói chuyện. Vật kia đến tột cùng là sao đây? Như thế nào có tiếng người truyền ra? Không lẽ nào...... Người cùng vị công tử béo kia nói chuyện, bị nhốt ở trong cái hộp nhỏ đó?" Nói tới đây, Sư Phi Huyên có thể chính mình cũng hiểu được rất khó tin, nhẹ lay động mái tóc hoàn mĩ, đôi mi thanh tú nhíu lại, làm một bộ tự mình khó giải.
"Ách...... Cái đó gọi là điện thoại di động. Sử dụng...... Ân ân, các ngươi có thể giải thích nó một loại công cụ nghìn dặm truyền âm." Sở Hà làm ra hình tượng giải thích: “Hai người cho dù cách xa nhau vạn dặm, cũng có thể mượn loại công cụ này trò chuyện."
Loan Loan cùng Sư Phi Huyên đồng thời động dung, Loan Loan nói: “Nơi này quả nhiên là thiên giới! Phòng vệ sinh có công năng tự động xả nước, có chiếc gương lớn thần kì xem rõ cả thân thể ( Trung Quốc thời cổ không có gương, người ta dùng mâm đồng làm gương soi) – nếu có một vật đặt ở Trung Nguyên, giá trị đâu chỉ vạn kim? Ở chỗ này lại là vật phàm tục không đáng giá tiền. Còn có nước rửa tay trong suốt thấu phát sang, mùi thơm ngát mê người...... Trong căn nhà nho nhỏ này, đã có nhiều lắm sự vật thần kỳ. Bên ngoài có rất nhiều đại lâu cao tới trăm trượng, dưới ánh mặt trời lòe lòe sáng lên; Trên đường phố vô số xe chạy nhanh hơn ngựa kéo, thiên kì bách quái, thậm chí thiết xa lớn đến mức chứa hơn trăm người vãng lai qua lại...... lại còn cái truyền âm công cụ này, cư nhiên có khả năng làm cho hai ngươi không có chút nào nội lực ... cách xa nhau vạn dặm trò chuyện...... Thật sự là...... không tin nổi."
Sư Phi Huyên cũng nói: "Dù là tam đại tông sư, cũng nhiều nhất dùng nội lực có thể đem tiếng nói khuếch xuất ra mười dặm, nói đến nghìn dặm truyền âm, bất quá là khoa trương mà thôi.”
Hai nàng cho tới bây giờ, mới mặt trước biểu đạt ra sự khiếp sợ đối với cái thế giới thần kỳ này. Nghĩ cũng phải, nếu hai người không bị ngoại giới cùng trong phòng thiên kì bách quái sự vật chấn nhiếp, đã sớm tự hành dò xét tìm kiếm, sao lại khất bạch nhờ vả ở lại trong phòng Sở Hà?
Loan Loan có thể chịu Sở Hà si ngôn vọng ngữ, Sư Phi Huyên thậm chí có thể chịu ta đến ăn nhờ, đều là bởi vậy dựng lên.
Hai nữu khiếp sợ rơi vào trong mắt Sở Hà, hắn cũng chỉ âm thầm buồn cười, cũng không trào phúng. Nghĩ đến nếu như hắn là một cổ nhân hơn một nghìn năm trước, đến thời hiện đại này, sợ rằng so với hai nữu này còn khùng hơn
Đóng cửa, đem chiếc rương mang đến phòng khách trung ương. đem sáu mươi ba quyển Đại Đường song long truyện đem ra, xếp thành núi nhỏ trước đôi tiểu cước gác trên bàn trà của Loan Loan. Sở Hà ha ha ha cười lớn ba tiếng, tay trái chống nạnh, tay phải rất vĩ nhân vung lên, nặng nề phách một tiếng trên quyển sách đầu tiên, lớn tiếng nói: "Chính bản Đại Đường ở đây! Kết thúc Đại Đường song long Khấu Trọng, Từ Tử Lăng cuộc đời sự tích, ghi chép không bỏ sót. Hai vị đại tỷ nếu muốn sáng tỏ tiền nhân hậu quả, chỉ cần đọc thiên thư này liền rõ!"
Hai nàng có chút bất khả tư nghị nhìn đống sách cao như một tòa núi nhỏ, Loan Loan đôi mắt đẹp trừng trừng, hỏi: "Cái, cái này… là thiên thư? Có tất cả bao nhiều chữ?"
Sở Hà:"Không nhiều lắm, có hưn năm trăm bảy mươi vạn chữ thôi!"
Sư Phi Huyên bàn tay trắng nõn khẽ che hõi thở mang mùi đàn hương từ miệng, suýt nữa kinh hô lên tiếng, lẩm bẩm nói: "Khó tin, khó tin, ai có bậc này bản lãnh, viết ra năm trăm bảy mươi vạn chữ? ‘Hán thư’ cũng mới hơn trăm vạn......"
Loan Loan cũng kinh ngạc không thôi, không tự chủ nói:"Không hổ là thiên thư...... Không hổ là thiên thư......” Nhìn vẻ mặt này của hai nữu, hình như hơn năm trăm vạn chữ, so với vô số hiện đại hóa phương tiện vẫn làm các nàng khiếp sợ hơn.
Bất quá nghĩ lại ngẫm lại, cũng có thể giải thích. Tại thời đó, ‘Hán thư’ của Ban Cố đã là thiên hạ nhất đẳng dài.
Các nàng khi đó các loại sách, tất cả đều viết thành chữ nhỏ như đầu ruồi, hơn năm trăm vạn chữ lên giá bao nhiêu bút mực? Cần bao nhiêu trang giấy?-- Khi đó, giấy viết tác dụng là rất đáng giá. Lại muốn viết bao lâu thời gian mới có thể hoàn thành? Lấy văn hóa lúc đó, mỗi quyển sách đều nhiêm nghiêm cẩn cẩn, mỗi chữ viết ra luôn phải châm chước cẩn thận, khi viết còn phải không ngừng khảo chứng, một người cả đời cũng viết không xong !
‘Hán thư’ của Ban cố viết ba bốn mươi năm, cho đến chết chưa viết xong, còn muốn muội muội của hắn Ban Chiêu hỗ trợ mới bổ hoàn. Hơn nữa, sử thư khi "Phục chế -- niêm thiếp" luôn luôn chỉ phục chế một bộ phận nội dung, không cần hoàn toàn nguyên sang. Nguyên sang viết xuất ra hơn năm trăm bảy mươi vạn chữ, tại thời cổ đại cần đội ngũ hai ba mươi người may ra mới có thể đối phó a!
Nhìn hai nữu vẻ mặt sùng kính một người nâng lên một quyển sách, cẩn cẩn dực dực mở ra, trong lòng Sở Hà thích thú không thôi, thầm nghĩ, các ngươi biết cái gì là in ấn a? Cổ thư khi viết chữ trên giấy, yêu cầu văn tự tinh luyện, nghiêm cấm tùy tiện, ta hiện tại, giấy không quý, viết cũng không cần dùng bút, chỉ cần bấm và bấm.
"Nhân gia cầm chính là quyển thứ hai, Phi Huyên muội tử, đưa quyển thứ nhất cho nhân gia xem nha?" Loan Loan muốn xem từ đầu.
“Loan sư tỷ, tiểu muội cũng muốn xem từ quyển thứ nhất ðây!” Sư Phi Huyên đối với Loan Loan trong lời nói luôn luôn thật là khiêm nhường, nhưng chứng thực đến hành động, chắc chắn không thoái nửa phân.
“Như vậy a...... Nhân gia có cái chủ ý này." Vừa nói, Loan đại tỷ đôi mắt đẹp đã tảo tới Sở Hà. Sở Hà ngầm cảm giác không ổn, còn chưa kịp chuyển hướng đề tài, liền bị Loan Loan chặn họng: "Không bằng, làm cho Sở công tử đọc cho chúng ta nghe nhý thế nào? Nói như vậy, Nhân gia cùng Phi Huyên muội tử cũng không nhất định phải chờ lâu rồi!"
"Đọc cho các người nghe? Nãm trãm bảy mươi vạn......" Sở Hà bi phẫn mà cự tuyệt nói còn chưa kịp, vẻ mặt Loan đại tỷ đã một bộ lã chã chực khóc nhìn hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn, ủy ủy khuất khuất , phảng phất Sở Hà đã làm chuyện tình thập ác bất xá. Ðược, yêu nữ bày ra vẻ mặt này, chuẩn không chuyện tốt. Thử cự tuyệt đi, tay nhỏ của nàng tát cũng không nhẹ đâu.
"Vũ Văn đứng thẳng trên chiến hạm chỉ huy, dõi mắt theo hai bờ kênh ðào. Lúc này trời còn chưa sáng, dưới ánh đèn chiếu lên 5 chiến cự hạm, bầu trời tinh nguyệt ảm đạm thất sắc, giống như biểu hiện Vũ Văn cao hứng, sử phương Nam sĩ tộc cũng mất đi chói lọi ngày xưa......"
Lang lang thư thanh tại trong phòng Sở Hà vang lên......
Hắn chỉ hôn mê bất tỉnh, khuyến mãi hai dòng máu mũi.
Hắn gục ngay trước cửa nhà Sở Hà, tay chân mở ra theo một hình chữ “Đại", trên mặt thậm chí vẫn đọng lại vẻ mặt cực kì bỉ ổi xấu xí tầm thường thảm hại kinh tâm động phách.
Còn quá phận hơn nữa, dưới rốn một gang dựng lên một cái lều vải thật to, ai, một chữ có thể hiểu: LỒI….
Sở Hà chạy một hơi từ lầu 1 đến lầu 7, trên tay còn cầm cái cái rương lớn, đã sớm thở không ra hơi, thấy cái mặt của tên Lam mập dâm đãng như vậy, hận không thể một cước làm hắn "Lồi" giẫm thành "Lõm"!
Cửa lớn mở ra, nhìn vào bên trong, Loan Loan vẫn lười biếng nằm nghiêng trên ghế sa lon, Sư Phi Huyên chính khâm ngồi đối diện nàng. Hai nữu đều vẻ mặt quỷ dị nhìn hắn.
"Hắn, hắn làm sao vậy?" Sở Hà hít một hơi, chỉ vào mập mạp dưới chân hỏi.
Loan Loan lấy tay che cái miệng nhỏ nhắn, ngáp một cái nho nhỏ, miễn cưỡng nói: "Tên mập mạp này mới vừa rồi ở ngoài cửa gọi mãi khiến người chán ghét, ta liền mở cửa muốn cho hắn một cái giáo huấn, ai biết ta chỉ nhìn hắn một cái, hắn đã biến thành nhý vậy." Ngôn ngữ vẫn mang theo ít đắc ý.
"......" Sở Hà không nói gì. Muốn nói Loan Loan không đối mập mạp động tay động chân, đánh chết Sở Hà cũng không tin. Lam mập mạp mặc dù háo sắc, nhưng hắn tốt xấu cũng là lão lang duyệt ngực vô số. Cho dù chứng kiến Loan đại tỷ cùng Sư Ni Cô thế gian tuyệt sắc, chắc chắn hắn sẽ hỏi giá tiền bao đêm, tuyệt không ngất đến thế này, máu mũi hoành lưu, ai, còn thêm tên tiểu đệ đệ ngỏng lên nữa.
Hiện tại mập mạp biến thành bộ dáng như vậy, 99,9999% là thiên ma mị công của Loan đại tỷ!
"Hắn, hắn còn có thể tỉnh lại không?" Sở Hà khẩn trương hỏi. Sở Hà chính mình đối mặt hai tôn đại thần cũng có thể trấn định tự nhiên, nhưng Lam mập mạp là bạn thân từ nhỏ đến lớn của hắn. Hắn là cô nhi, bởi vậy đối thân tình rất nặng. Mập mạp đối hắn như thân huynh đệ, chứng kiến mập mạp gặp chuyện không may, nói không khẩn trương là khó có khả năng .
“Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây? Sao ngươi không thử dội bát nước lạnh xem?" Loan Loan nói.
Sở Hà thở phào nhẹ nhõm. Loan đại tỷ nói như vậy, hẳn là không có đại sự.
Nếu không có việc gì, như vậy không cần phải khách khí với tên mập mạp này. Sở Hà nhảy qua nguời mập mạp, buông cái rương, hai tay kéo chân mập mạp, lê lết kéo cái thân hình 150 kg vào phòng, vào đến phòng ngủ rồi, thì kệ cha hắn đi. Mệt, cho tên này nằm đất!
Vừa mới vất tên mập mạp xuống, điện thoại mập mạp đột nhiên vang lên. Âm nhạc cũng là một kiểu bưu hãn giang hồ
"Hùng kỹ nhìn bốn phương tám hướng, trời cao đất rộng ta độc hướng; Ðừong dài ta cùng ngươi xông, trời cao đất rộng ta là vương......”
Chuông vừa réo, mập mạp liền nhảy dựng lên so với cá chép còn nhanh hơn, thân thủ biểu hiện hoàn toàn không giống một tên đầu heo chút nào.
Hắn móc điện thoại, nghe chưa được hai câu, đôi mày rậm liền dựng thẳng, mắt hổ sáng lên: "Cái gì? Lôi lão hổ dẫn đội đập bể quán bar Tương Tư Lộ? Mịa, Lôi lão hổ không phải luôn được xưng là lấy đức thu phục người sao? Như thế nào đánh? Mẹ kiếp, ta nuôi các ngươi ăn cơm trắng hả ? Dương mắt nhìn hắn đập bể biển hiệu?" Mập mạp vừa nói, vừa lúc lắc chạy ra cửa phòng ngủ.
"...... Lý Tiểu Hoàn cũng tới thì thế nào? Các ngươi đồ ngu ngay cả một nữ nhân đều đánh không lại sao? ...... Ta...... hả...... Phương Thế Ngọc bị chém ngã? Hắn không phải đựoc xưng Thập Đại Kiệt Xuất Hồng Côn của Tân Hải sao? Như thế nào mà phải nằm viện? Ai làm ?" Mập mạp ra phòng ngủ, đi tới đại sảnh, nhìn không chớp mắt đi nhanh hướng về đại môn.
"...... Lý Ba Sơn? Lý Ba Sơn là thằng đầu đất nào?...... Phế vật, các ngươi, nếu biết Lý Ba Sơn là đại ca của Lý Tiểu Hoàn, vậy người ta Nhất Nghiễm đông nhân nghìn dặm xa xôi đến Tân Hải các ngươi như thế nào gật liên tục phong thanh cũng không nghe đuợc một tiếng? IM… lập tức triệu tập nhân mã, lão tử tự mình dẫn đội, ta Lam Thiên Chùy sao có thể sợ Lôi lão hổ!" Dưới ánh mắt quỷ dị của Sở Hà, Loan Loan, Sư Phi Huyên, đại hào Lam Thiên Chùy, tự xưng Lam đại tiên sinh, ngoại hiệu Lam mập mạp, thể trọng đạt 150 kg, thân thể hình cầu không coi ai ra gì chạy ra khỏi đại môn, lấy một thân pháp nhanh nhẹn không hề tương xứng với hình thể của hắn biến mất ngoài cửa, bậc thang ngoài thềm nhà vang lên một hồi rên rỉ do không chịu nổi thể trọng ghê gớm của hắn.
"Ách… ông anh nhà ta, Lam Thiên Chùy." Sở Hà chỉ một chút ngoài cửa, hướng Loan Loan cùng Sý Phi Huyên giới thiệu.
“Người này chẳng lẽ có bệnh? Lúc nãy đứng ngoài cửa lầm bầm lầu bầu, bây giờ lại lẩm bẩm linh tinh......” Loan đại tỷ có điểm bất khả tư nghị, cô nàng này chưa từng thấy điện thoại, có thể lý giải.
Bất quá Sư Phi Huyên không thấy như vậy: "Mới vừa rồi người nọ tay cầm một cái hộp nhỏ, trong hộp truyền ra tiếng nói chuyện của một gã nam tử. Dường như âm thanh trong hộp kia cùng vị công tử béo nói chuyện. Vật kia đến tột cùng là sao đây? Như thế nào có tiếng người truyền ra? Không lẽ nào...... Người cùng vị công tử béo kia nói chuyện, bị nhốt ở trong cái hộp nhỏ đó?" Nói tới đây, Sư Phi Huyên có thể chính mình cũng hiểu được rất khó tin, nhẹ lay động mái tóc hoàn mĩ, đôi mi thanh tú nhíu lại, làm một bộ tự mình khó giải.
"Ách...... Cái đó gọi là điện thoại di động. Sử dụng...... Ân ân, các ngươi có thể giải thích nó một loại công cụ nghìn dặm truyền âm." Sở Hà làm ra hình tượng giải thích: “Hai người cho dù cách xa nhau vạn dặm, cũng có thể mượn loại công cụ này trò chuyện."
Loan Loan cùng Sư Phi Huyên đồng thời động dung, Loan Loan nói: “Nơi này quả nhiên là thiên giới! Phòng vệ sinh có công năng tự động xả nước, có chiếc gương lớn thần kì xem rõ cả thân thể ( Trung Quốc thời cổ không có gương, người ta dùng mâm đồng làm gương soi) – nếu có một vật đặt ở Trung Nguyên, giá trị đâu chỉ vạn kim? Ở chỗ này lại là vật phàm tục không đáng giá tiền. Còn có nước rửa tay trong suốt thấu phát sang, mùi thơm ngát mê người...... Trong căn nhà nho nhỏ này, đã có nhiều lắm sự vật thần kỳ. Bên ngoài có rất nhiều đại lâu cao tới trăm trượng, dưới ánh mặt trời lòe lòe sáng lên; Trên đường phố vô số xe chạy nhanh hơn ngựa kéo, thiên kì bách quái, thậm chí thiết xa lớn đến mức chứa hơn trăm người vãng lai qua lại...... lại còn cái truyền âm công cụ này, cư nhiên có khả năng làm cho hai ngươi không có chút nào nội lực ... cách xa nhau vạn dặm trò chuyện...... Thật sự là...... không tin nổi."
Sư Phi Huyên cũng nói: "Dù là tam đại tông sư, cũng nhiều nhất dùng nội lực có thể đem tiếng nói khuếch xuất ra mười dặm, nói đến nghìn dặm truyền âm, bất quá là khoa trương mà thôi.”
Hai nàng cho tới bây giờ, mới mặt trước biểu đạt ra sự khiếp sợ đối với cái thế giới thần kỳ này. Nghĩ cũng phải, nếu hai người không bị ngoại giới cùng trong phòng thiên kì bách quái sự vật chấn nhiếp, đã sớm tự hành dò xét tìm kiếm, sao lại khất bạch nhờ vả ở lại trong phòng Sở Hà?
Loan Loan có thể chịu Sở Hà si ngôn vọng ngữ, Sư Phi Huyên thậm chí có thể chịu ta đến ăn nhờ, đều là bởi vậy dựng lên.
Hai nữu khiếp sợ rơi vào trong mắt Sở Hà, hắn cũng chỉ âm thầm buồn cười, cũng không trào phúng. Nghĩ đến nếu như hắn là một cổ nhân hơn một nghìn năm trước, đến thời hiện đại này, sợ rằng so với hai nữu này còn khùng hơn
Đóng cửa, đem chiếc rương mang đến phòng khách trung ương. đem sáu mươi ba quyển Đại Đường song long truyện đem ra, xếp thành núi nhỏ trước đôi tiểu cước gác trên bàn trà của Loan Loan. Sở Hà ha ha ha cười lớn ba tiếng, tay trái chống nạnh, tay phải rất vĩ nhân vung lên, nặng nề phách một tiếng trên quyển sách đầu tiên, lớn tiếng nói: "Chính bản Đại Đường ở đây! Kết thúc Đại Đường song long Khấu Trọng, Từ Tử Lăng cuộc đời sự tích, ghi chép không bỏ sót. Hai vị đại tỷ nếu muốn sáng tỏ tiền nhân hậu quả, chỉ cần đọc thiên thư này liền rõ!"
Hai nàng có chút bất khả tư nghị nhìn đống sách cao như một tòa núi nhỏ, Loan Loan đôi mắt đẹp trừng trừng, hỏi: "Cái, cái này… là thiên thư? Có tất cả bao nhiều chữ?"
Sở Hà:"Không nhiều lắm, có hưn năm trăm bảy mươi vạn chữ thôi!"
Sư Phi Huyên bàn tay trắng nõn khẽ che hõi thở mang mùi đàn hương từ miệng, suýt nữa kinh hô lên tiếng, lẩm bẩm nói: "Khó tin, khó tin, ai có bậc này bản lãnh, viết ra năm trăm bảy mươi vạn chữ? ‘Hán thư’ cũng mới hơn trăm vạn......"
Loan Loan cũng kinh ngạc không thôi, không tự chủ nói:"Không hổ là thiên thư...... Không hổ là thiên thư......” Nhìn vẻ mặt này của hai nữu, hình như hơn năm trăm vạn chữ, so với vô số hiện đại hóa phương tiện vẫn làm các nàng khiếp sợ hơn.
Bất quá nghĩ lại ngẫm lại, cũng có thể giải thích. Tại thời đó, ‘Hán thư’ của Ban Cố đã là thiên hạ nhất đẳng dài.
Các nàng khi đó các loại sách, tất cả đều viết thành chữ nhỏ như đầu ruồi, hơn năm trăm vạn chữ lên giá bao nhiêu bút mực? Cần bao nhiêu trang giấy?-- Khi đó, giấy viết tác dụng là rất đáng giá. Lại muốn viết bao lâu thời gian mới có thể hoàn thành? Lấy văn hóa lúc đó, mỗi quyển sách đều nhiêm nghiêm cẩn cẩn, mỗi chữ viết ra luôn phải châm chước cẩn thận, khi viết còn phải không ngừng khảo chứng, một người cả đời cũng viết không xong !
‘Hán thư’ của Ban cố viết ba bốn mươi năm, cho đến chết chưa viết xong, còn muốn muội muội của hắn Ban Chiêu hỗ trợ mới bổ hoàn. Hơn nữa, sử thư khi "Phục chế -- niêm thiếp" luôn luôn chỉ phục chế một bộ phận nội dung, không cần hoàn toàn nguyên sang. Nguyên sang viết xuất ra hơn năm trăm bảy mươi vạn chữ, tại thời cổ đại cần đội ngũ hai ba mươi người may ra mới có thể đối phó a!
Nhìn hai nữu vẻ mặt sùng kính một người nâng lên một quyển sách, cẩn cẩn dực dực mở ra, trong lòng Sở Hà thích thú không thôi, thầm nghĩ, các ngươi biết cái gì là in ấn a? Cổ thư khi viết chữ trên giấy, yêu cầu văn tự tinh luyện, nghiêm cấm tùy tiện, ta hiện tại, giấy không quý, viết cũng không cần dùng bút, chỉ cần bấm và bấm.
"Nhân gia cầm chính là quyển thứ hai, Phi Huyên muội tử, đưa quyển thứ nhất cho nhân gia xem nha?" Loan Loan muốn xem từ đầu.
“Loan sư tỷ, tiểu muội cũng muốn xem từ quyển thứ nhất ðây!” Sư Phi Huyên đối với Loan Loan trong lời nói luôn luôn thật là khiêm nhường, nhưng chứng thực đến hành động, chắc chắn không thoái nửa phân.
“Như vậy a...... Nhân gia có cái chủ ý này." Vừa nói, Loan đại tỷ đôi mắt đẹp đã tảo tới Sở Hà. Sở Hà ngầm cảm giác không ổn, còn chưa kịp chuyển hướng đề tài, liền bị Loan Loan chặn họng: "Không bằng, làm cho Sở công tử đọc cho chúng ta nghe nhý thế nào? Nói như vậy, Nhân gia cùng Phi Huyên muội tử cũng không nhất định phải chờ lâu rồi!"
"Đọc cho các người nghe? Nãm trãm bảy mươi vạn......" Sở Hà bi phẫn mà cự tuyệt nói còn chưa kịp, vẻ mặt Loan đại tỷ đã một bộ lã chã chực khóc nhìn hắn. Khuôn mặt nhỏ nhắn, ủy ủy khuất khuất , phảng phất Sở Hà đã làm chuyện tình thập ác bất xá. Ðược, yêu nữ bày ra vẻ mặt này, chuẩn không chuyện tốt. Thử cự tuyệt đi, tay nhỏ của nàng tát cũng không nhẹ đâu.
"Vũ Văn đứng thẳng trên chiến hạm chỉ huy, dõi mắt theo hai bờ kênh ðào. Lúc này trời còn chưa sáng, dưới ánh đèn chiếu lên 5 chiến cự hạm, bầu trời tinh nguyệt ảm đạm thất sắc, giống như biểu hiện Vũ Văn cao hứng, sử phương Nam sĩ tộc cũng mất đi chói lọi ngày xưa......"
Lang lang thư thanh tại trong phòng Sở Hà vang lên......
/15
|