Khí hậu phía nam cùng phía bắc bất đồng, vào tháng hai khí trời bắt đầu ấm dần, trên bờ đê liễu đã trồi lộc non, én lại bay về nam. Ngẫu nhiên dừng lại, có thể nếm ra loại hương vị tú lệ uyển ước đặc biệt.
Liên tục một tháng bôn ba, đến phủ Tô Châu không trọ trong khách sạn, bao một hộ dân sắp xếp ở lại. Kiến trúc Giang Nam khác với kinh thành, lầu tứ diện, lấy ánh sáng chỉ dựa vào giếng trời. Người đứng ở dưới ngẩng đầu nhìn, mái nhà càng có vẻ cao xa hơn. Hoàng đế lúc nhàn hạ thường ngồi trên xích đu nhìn trời, thật sự là tứ tứ phương phương một khối, làm tôn lên tường trắng ngói đen, bầu trời xanh lam như thể cuộn trào mãnh liệt nhào tới phía mình. Ánh nắng rực rỡ dĩ nhiên tốt, trời mưa xuống cũng rất không tệ. Mưa bụi li ti mịn như lông trâu, nương theo ánh sáng nhìn ra thành từng sợi tơ, không nóng không vội, bay phất phơ lả tả, còn chưa đáp xuống hành lang, đã bay tản ra khắp nơi. Tuy nhiên phía nam ẩm lạnh, cơn mưa đầu xuân mang theo một mảng khí lạnh, ở bên ngoài lâu sẽ phát lạnh cả người.
Loại thời điểm này thì luôn nhớ nàng nhất, chẳng hay nàng đang làm gì. Có lẽ ở bên cửa sổ đọc sách, có lẽ đang cùng nha đầu chơi dây. Còn nhớ đến chuyện kiều diễm chút, hoặc là học được kiểu hoa văn nào mới, ở dưới đèn thêu yếm cũng nên…
Giang Nam đất lành, dân chúng bình thường sống rất nhàn nhã. Đối diện tòa nhà này là một gian trà lâu, lúc yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng đàn nhị tỳ bà du dương bên trong. Giọng Ngô nông êm ái, thấp ngâm nhẹ xướng, mặc dù không biết đang hát cái gì, chỉ nghe thấy từng chữ nhấn cũng rất thú vị.(giọng Ngô nông: giọng miền Nam)
Tiếc thay những lúc an bình luôn có sóng ngầm, các thợ làm công của Giang Nam chức tạo*tiếng oán than dậy đất, điều tra rõ ngọn nguồn là mục đích của chuyến xuôi nam lần này, cho nên phải dừng tại đây thêm một lúc. Nguyên bản kế hoạch hành trình hai tháng e là không đủ, đi theo hộ tống đều là nam nhân, trong nhà không thuê đầy tớ già dọn dẹp cũng không được. Đám giàu có đầu óc lươn lẹo, mua người là không có khả năng, đang thu thập ở nhà dân phụ cận. Làm công nhật, ra giá lại cao, dĩ nhiên có người nguyện ý làm. Đều là nông phụ, chân chất không biết quanh co, cầm tiền thuê của ngươi nói mấy lời khách sáo, từ trong miệng họ có thể hỏi thăm chút điểm dân sinh địa phương.
* Giang Nam chức tạo: bộ phận quản đốc hàng dệt thêu của Giang Nam
Các bà không có thói quen làm nô tài, chủ thuê ở trước mặt cũng không biết kiềm chế, vẫn khoa trương như cũ. Hoàng đế đứng dưới mái hiên, nhìn bọn họ vo gạo bên giếng trong mưa phùn. Một người trong đó sáp tới khoác tay lên vai một người khác, thấp giọng thủ thỉ, mang theo vẻ thăm dò sắc mặt, “Này, cho tôi vay ít tiền xài đi.”[1]
Một người khác nghiêng đầu lại lườm, “Đồ khỉ gió, trong túi ta gom cả thảy chỉ có hai đồng bạc cắc đây, bà thích thì cầm đi.”[2]
Hoàng đế chẳng hiểu mô tê gì, chỉ nhìn thấy vẻ mặt người nói chuyện trước ngượng ngùng. Bấy giờ trên cửa hông tiến vào một người đàn ông đưa đồ ăn, đặt đòn gánh xuống bên cạnh ô bồn, chậc chậc than thở, “Nga, cách chích vạc cùng đại cái thôi!”[3]
1 2 3: tiếng Tô Châu, thông cảm, câu thứ 3 mình không dịch được
Hoàng đế thấy họ nói chuyện với nhau cảm thấy lý thú, người đưa đồ ăn dường như là người một nhà với người trách móc kia, hai người dời đi chỗ khác thầm thì to nhỏ, người phụ nữ tự rước lấy nhục kia ném văng khăn lau trong tay, xoay người đi vào bếp.
Đứng bên ngoài đã lâu, Vinh Thọ đi qua cúi người, “Chủ tử về phòng dùng chén chè trà dầu đi! Ở đây khí lạnh len vào xương cốt, cẩn thận kẻo cảm lạnh. Vừa vào xuân, cảm mạo không dễ khỏe lại đâu.”
Hoàng đế nghe thấy vậy chậm rãi dời bước chân, còn ghi nhớ tạo sách*của cục Chức Tạo, hỏi Vinh Thọ, “Cảnh Tòng Hiếu về chưa?”(tạo sách: sổ sách biên chế)
Vinh Thọ đáp chưa, vừa dứt lời, bỗng thấy trên cửa tiến vào một người ăn mặc như Bút thiếp thức. Trên lưng cắm lá cờ nhỏ, chạy gấp gáp đến nỗi mặt đầy bụi đường, đoán chừng là từ Bắc Kinh bôn ba ngày đêm mà đến. Đến cổng thấy thị vệ, lấy ra một phong sổ con được bọc trong vải dầu trình lên trên. Thị vệ nhận lấy vội đi qua giao cho Hoàng đế ngự lãm. Hoàng đế ban đầu cũng cảm thấy có điều gì đó, đoán có thể là sổ con thỉnh an trong kinh. Mở ra đọc từng dòng, đến đoạn Tam a ca hoăng, đầu ầm một tiếng lớn. Dường như không còn suy nghĩ được gì, sửng sốt một trận lấy lại tinh thần, nhất thời đau đến ngạt thở.
Vạn Tuế Gia sắc mặt trắng bệch, dọa Vinh Thọ cùng một đám đại thần đi theo khiếp vía. Vạn Tuế Gia không nói tiếng nào, bọn họ lại không tiện hỏi, ai nấy trông mong chờ hắn mở miệng. Hoàng đế không có sức lực để nói, đưa sổ con cho Đại học sĩ Cố Hành. Đám quân cơ truyền đọc, tin dữ này quả thực khiến người ta đau lòng, Cố Hành thở dài nói, “Vạn Tuế Gia bảo trọng thánh cung, người chết không thể sống lại, hết thảy còn cần suy tính kỹ hơn.”
Hoàng đế khoát tay áo, “Chuyện nơi này vậy giao cho các ngươi, Vinh Thọ chuẩn bị ngựa, trẫm muốn lập tức hồi kinh.”
Hắn chỉ là nghĩ không ra, cái chết của Tam a ca sao lại có liên quan đến Tố Dĩ, quanh đi quẩn lại còn dính dáng đến Hoàng hậu. Xem ra trong khoảng thời gian hắn đi vắng, nàng sống rất không được thoải mái.
Ở trên lưng ngựa xóc nảy, dựa vào bốn đùi ngựa một dặm một dặm chạy, trong lòng sôi như lửa đốt tựa như chỉ hận là quá chậm. Trong đầu muôn vàn ý nghĩ, phỏng đoán đủ loại khả năng, hắn biết phẩm tính của nàng, nàng không phải loại nữ nhân lòng dạ rắn rết. Trên sổ con nói không tỉ mỉ, chỉ viết quá trình đại khái, nói Tam a ca ăn nhầm điểm tâm của Lễ quý nhân, đến tột cùng điểm tâm này có hay không liên quan đến Hoàng hậu, còn đang điều tra.
Hắn nghĩ đến não đều tê cứng, may mà Tố Dĩ bình an vô sự, nhưng người chết là Tam a ca của hắn, cũng đủ khiến ruột gan hắn đứt từng khúc. Hắn là lãnh diện quân vương, hắn nghiêm khắc cẩn trọng, nhưng lòng thương con tha thiết của hắn không hề kém hơn bất kỳ phụ thân nào. Làm Hoàng đế, thất tình lục dục không lộ ra ngoài, đây là thể diện của người làm vua. Hắn chỉ có cắn răng ngày đêm kiêm trình, đến một trạm dịch đổi một con ngựa, liên tục ba ngày ba đêm không hề chợp mắt. Nhưng mà đường quá xa, trên lưng ngựa uống nước trên lưng ngựa gặm bánh ngô, chạy liên tục không ngừng, vẫn chỉ chạy được nửa đường về.
Trước kia hắn không biết, hắn luôn cho rằng hậu cung của hắn bình an yên tĩnh, cho dù có so đo dài ngắn, cũng chỉ là chút xích mích vặt vãnh giữa nữ nhân với nhau, sẽ không gây ra mạng người. Thì ra hắn sai rồi, sự sủng ái hắn đối với Tố Dĩ đã trở thành mồi dẫn lửa, hắn đã đánh giá thấp lòng đố kỵ của nữ nhân. Trong những người bên gối hắn, cũng có kẻ lão luyện dám đoạt mạng người. Thương thay cho con trai hắn, Dục Mẫn của hắn. Nuôi đến sáu tuổi, đứa con ngoan đã biết đau lòng phụ thân.
Từ phủ Tô Châu đến Bắc Kinh, chạy suốt bảy ngày đêm không ngủ không nghỉ. Khi về đến trong cung, nhìn thấy đám đông quỳ thỉnh tội, đầu hắn nhất thời cảm thấy sức cùng lực kiệt. Tam a ca quàn linh ở Khâm An điện mười tám ngày, hắn bước vào điện, trước mắt mơ hồ nhìn không rõ cỗ quan tài nho nhỏ kia, bên tai chỉ nghe thấy tiếng khóc oang oang, xa xa gần gần, tầng tầng lớp lớp, tựa như sóng nước cuồn cuộn vậy.
Hắn đi tới phủi phủi lên nước sơn hoa văn tiên nhân trên nắp quan tài, tốn khí lực rất lớn mới kiềm chế không bật khóc. Hoãn một lát rồi phân phó Trang thân vương hạ táng theo quy chế của bối lặc, chẳng hề ngừng lại, xoay người liền thẳng hướng Trường Xuân Cung.
Chuyện này có không minh bạch đến đâu chăng nữa cũng phải tìm cách chứng thực, hắn truyền Hoằng Uyên tới, muốn tìm cho ra manh mối sự tình.
Hoàng hậu thân thể hư nhược, trải qua trận giày vò này dáng vẻ bệnh tật đã hoàn toàn toát hẳn ra ngoài. Thấy hắn vào cửa vội xuống giường hành lễ, ngẩng đầu lên, nước mắt xâu thành chuỗi rơi xuống, nghẹn ngào, “Ngài rốt cuộc đã về…”
Hoàng đế hòa hoãn trấn an một phen, đỡ cô ta đến ghế dựa ngồi xuống, nghe cô ta kể lại đầu đuôi sự việc, mới xoay đầu hỏi Trịnh thân vương, “Trước mắt tra được gì rồi?”
Trịnh thân vương đáp, “Rất kỳ lạ, ngày đó tất cả thái giám đương trị*của các nơi đều đã được sàng lọc tra qua, lạ là không tìm thấy kẻ mà Lễ quý nhân nói. Nếu nói liệu có phải đã xuất cung hay không, chúng thần ngay cả sổ ghi chép tiến xuất cung ở cửa cung cũng đã tìm, lại còn cho cung nữ bên người Lễ quý nhân nhận diện, nhưng nhận tới nhận lui đều không khớp…”(đương trị: đang trong giờ làm việc, đang trực)
Hoàng đế vẻ mặt cau có, “Các ngươi làm việc thực khiến trẫm ngứa mắt, trong cung mấy ngàn thái giám, ngươi bảo các nàng nhận diện, người có thể từ hai con mắt một cái miệng nhảy ra ngoài sao? Cho dù các nàng đã gặp tên thái giám kia, lúc ấy trong thời gian nháy mắt có thể nhớ rõ ư? Mấy ngàn cái mũi mấy ngàn cặp mắt, đặt tại trước mặt ngươi cho ngươi nhận diện, ngươi cũng đi nhận diện thử cho trẫm xem? Hồ đồ!” quát lớn một tiếng khiến huynh đệ hắn sụp thấp xuống nửa người, hắn tức giận đến thở hổn hển hai cái, xem tiến triển mười mấy ngày nay của bọn họ cũng biết bọn họ hành sự không hiệu quả. Dù sao tra thái giám là trị phần ngọn, nhóm chủ nhân trong cung chỉ có thể dò xét vòng ngoài, cái mảng lớn này không động được, bọn họ cũng có chỗ khó xử của bọn họ. Hắn nghĩ đi nghĩ lại nói, “Gọi họa sư đến, chiếu theo mô tả của các nàng mà vẽ, không nói giống hoàn toàn, nhưng vẽ bảy tám phần cũng có thể tìm ra chút mặt mày. Thận Hình Tư làm ăn cái gì không biết? Đám Nội vụ phủ, Tông Nhân phủ các ngươi lại làm cái quái gì không biết? Chỉ tra mỗi thái giám đương trị, chưa chắc thái giám không đương trị cũng ra ngoài đi bộ. Trước mắt có một biện pháp thô, gọi toàn bộ thái giám của cả cung đi đến thiên nhai*trước Thái Hòa điện, đám thái giám thủ lĩnh cầm danh sách nhìn mặt điểm danh từng người một cho trẫm, xem xem thiếu kẻ nào. Gây ra chuyện như vậy, chín phần là không dám ở trong cung rồi. Thoát được hòa thượng không thoát được miếu, trừ phi là đã bị diệt khẩu, nếu không không có đạo lý tìm không ra.”(thiên nhai: khoảng đất rộng trước Thái Hòa điện)
Trịnh thân vương vâng lệnh, lui ra sau một bước thấy Hoàng đế đi tới đi lui, y nuốt hớp nước miếng nói, “Kỳ thật vụ án này nhìn ra sơ hở trăm chỗ, nhưng nếu muốn hỏi ra ngọn nguồn, cũng rất khó. Cung nữ bên người Lễ quý nhân đã truyền rất nhiều lần, đến cuối cùng quý nhân không cho các nàng ra khỏi Khánh Thọ Đường nữa. Cô ta lại là người đang có thai, chúng thần cũng không dám làm quá…”
Hoàng đế nghe thấy vậy ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Hoàng hậu, “Tố Dĩ có tin vui rồi ư?”
Hoàng hậu lau lau mắt gật đầu, “Không sai, có rồi, gần hai tháng. Thiếp đang muốn nói cho ngài, chuyện này khiến muội ấy uất ức đến chết mất. Muội ấy là người thẳng tính, hầu hạ ngài lâu như vậy, ngài cũng biết rồi đó. Ngài chân trước vừa đi chân sau liền xảy ra chuyện này, muội ấy cũng đâu phải người không có thánh quyến, hà cớ làm cái chuyện ngu ngốc này? Muội ấy và Tam a ca không thù không oán, hại thằng bé đối với muội ấy cũng không có lợi gì. Theo thiếp thấy, các ngài nên tra nhất là đám người đã có con trai. Kẻ không có khao khát thì nhớ nhung cái gì? Chỉ có kẻ đã sinh con mới sợ muội ấy được sủng ái, sợ muội ấy sinh con trai rồi sẽ cướp mất nổi bật của con trai họ!”
Lời này của Hoàng hậu có chút võ đoán, nhưng cẩn thận suy xét cũng không phải là không có lý. Hoàng đế kềm chế lòng hân hoan nhìn Trịnh thân vương liếc mắt một cái, “Lời đệ vừa nói còn chưa hết, nói tiếp.”
Trịnh thân vương đáp, “Thần đệ lời này có thể không lọt tai, nhưng mà… Lễ quý nhân nói cô ta nhận được hộp thức ăn trong con đường hẻm, khi ấy vừa lúc sau khi chủ nhân các cung đến vấn an Hoàng hậu nương giải tán, theo lý thuyết thì rất nhiều người nhìn thấy, nhưng chúng thần đã hỏi từng cung quyến, lại không có một người nào làm chứng… đã như vậy, thần cả gan đoán, chuyện này có phải hay không là Lễ quý nhân tự mình… làm như vậy là để…” lời nói đến nửa chừng, đuôi mắt nhìn lướt qua chỗ Hoàng hậu, ý tứ rất rõ ràng. Lễ quý nhân chính là người khởi xướng vụ án này, hại xong một vị Hoàng tự, lại kéo vào thêm một vị Hoàng hậu, nếu cô ta dã tâm đủ lớn, đây là một khoản mua bán đảm bảo không lỗ.
Hoàng hậu im lặng, loại khả năng này cô ta không phải chưa từng nghĩ tới, Trịnh thân vương nói ra nghi vấn này rất đúng thời điểm, vừa vặn xem xem lập trường của Hoàng đế. Cô ta nhăn mày phủi sạch quan hệ một cách hữu ý vô ý, “Tố Dĩ không phải là người như thế đâu nhỉ! Ta toàn tâm toàn ý đối đãi với muội ấy, muội ấy tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với ta. Nhưng nếu nói đến điểm tâm kia, thật sự chỗ ta không có ban thưởng ra. Ngày đó đầu bếp đi vắng, bỗng dưng nói ta đưa đồ, thực khiến ta ngớ người. Về phần nói không có người làm chứng, ngày đó chẳng phải Tịnh tần còn đến bắt chuyện đó sao!”
Trịnh thân vương vuốt vuốt mũi, “Nói thì nói như thế, nhưng qua ngày hôm sau hỏi lại thị, thị nói ngày đó nhiễm phong hàn nói mê sảng, không chắc chắn…”
Hoàng đế liếc Trịnh thân vương, “May mà không cho ngươi chưởng quản Đại Lý Tự, nếu không án oan chắc chất thành núi rồi. Không có người làm chứng là vì giậu đổ bìm leo, cái này cũng không nghĩ ra được? Hoàng hậu thường thưởng nàng đồ ăn, nàng nếu cố ý dội nước dơ lên đầu Hoàng hậu, cần phải chọn lúc đầu bếp đi vắng để người ta bắt nhược điểm à?” Hắn chán ghét xua xua tay, “Rắm chó không kêu, trẫm thấy ngươi chỉ nhận thức được cái cây thạch lựu trong sân của nhà các ngươi thôi! Chiếu theo lời trẫm nói tra cho thật kỹ vào, tra không ra nữa thì cái chức đại thần tổng lý phủ Nội Vụ này cũng khỏi cần làm nữa. Đi đi!”
Trịnh thân vương bị mắng một trận, vỡ lẽ ra phong hào của Lễ quý nhân chẳng phải là suông rồi. Đây là thương đến tận sâu trong tâm nhãn ấy chứ, phàm là chuyện Vạn Tuế Gia hắn cho rằng không thể, dĩ nhiên có thể cũng không thể rồi. Còn có thể nói cái gì? Vội chạy về làm thôi! Trịnh thân vương quét tay áo thỉnh an, rồi thối lui đến ngoài điện.
Hoàng hậu sớm đoán được Hoàng đế sẽ có phản ứng như vậy, cô ta cũng không cảm thấy quá kỳ quái, dù sao cô ta chỉ cần đứa bé, tất cả những chuyện khác không quan tâm.
Hoàng hậu dời qua, “Trông sắc mặt ngài không tốt, cả đường bôn ba mệt lắm rồi phải không? Muốn nghỉ ngơi ở chỗ thiếp, hay là đến chỗ Tố Dĩ? Thiếp biết trong lòng muội ấy đau buồn, gặp chuyện lớn như vậy, lại còn mang thai, đúng là lúc cần ngài an ủi. Thiếp đã sai người chuẩn bị nước ấm, trông ngài cả người đất kìa, tắm rửa xong xuôi hãy đến Khánh Thọ Đường, nhé?”
Hoàng đế ngẫm lại cũng đúng, không khéo lại đem bệnh khí lây dính trên đường mang vào trong phòng nàng.
Hoàng hậu gỡ hộ giáp trên tay, hầu hạ hắn vào hậu điện thay quần áo. Vừa cởi áo khoác ngoài cho hắn vừa nói, “Ngài không biết chứ, nghe nói Tố Dĩ mang thai, thiếp mừng như điên. Ngài biết tâm nguyện của thiếp đấy, hai ngày trước Ý tần sinh hạ Ngũ a ca, thiếp cũng để bụng tới. Nhưng thằng bé thân thể không khỏe, lại quá nhỏ, tạm thời ở lại bên người mẹ ruột săn sóc, thiếp cũng không sai người ôm đi. Cái thai này của Tố Dĩ thiếp vậy mà đã trông mong thật lâu. Sau này hai người có thể sinh thêm nữa, lần này ghi dưới danh nghĩa thiếp, ngài đồng ý không?”
Kỳ thật đây nguyên bản là tổ chế, Hoàng hậu có đánh tiếng hay không, kết quả đều giống nhau. Hoàng đế thoáng nhíu mày nói, “Ghi dưới danh nghĩa của nàng, đối với tiền đồ đứa bé mới có lợi. Nhưng trẫm sợ Tố Dĩ đau lòng, dầu gì cũng là đứa con đầu lòng, tình cảm không phải bình thường.”
Hoàng hậu lấy xà bông gội đầu cho hắn, chậm rãi nói, “Cái thai này nếu mà là nam, tấn thêm vị phân là được, ít nhất cũng phải là tần. Dĩ nhiên, đều tùy ngài, ngài nguyện ý tấn phi, cũng không phải không thể. Vị phân cao mới có tư cách đổi nuôi con, sau đó lại sinh một Lão thất, nếu nàng ấy nguyện ý nuôi, thiếp nhắm một mắt mở một mắt, cũng không qua được sao!”
Hoàng đế đem khăn mặt đắp lên trán, mệt mỏi nói, “Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, vừa mang thai đã tính toán, cũng quá khiến người ta rét lòng rồi.” Hắn vốc nước ấm lau mặt, trong lòng chăm chăm nhớ đến Khánh Thọ Đường, đẩy Hoàng hậu nói, “Để trẫm tự làm, nàng trong người không khỏe trở về nằm đi, ta thay đồ xong liền qua.”
Hoàng hậu có chút mất mát, Hoàng đế không lập tức đáp ứng cô ta khiến trong lòng cô ta không chắc chắn. Dịch tử mà giáo (đổi con mà dạy) là quy củ bắt đầu từ Nam Uyển đã có, cũng không thể đến thế hệ này liền sửa lại được. Hoàng hậu rũ hai tay thẳng người lên, lẳng lặng đứng một lúc, cảm thấy mình thật sự có phần nóng vội. Tưởng con cái như con mèo con chó hay sao, vẫn còn trong bụng mẹ mà đã vạch kế giành giật, đối với mẹ ruột mà nói quả thật là không được phúc hậu lắm. Nhưng cũng không quan trọng, có Lưu ma ma ở đó, Tố Dĩ cũng không thể trốn đi đâu sinh, sớm muộn gì vẫn đến trên tay cô ta. Đến lúc đó nhắm chuẩn thời gian ôm đến Trường Xuân Cung, Hoàng đế không tiện chen vào, sự tình cũng liền kết thúc. Đăng bởi: admin
Liên tục một tháng bôn ba, đến phủ Tô Châu không trọ trong khách sạn, bao một hộ dân sắp xếp ở lại. Kiến trúc Giang Nam khác với kinh thành, lầu tứ diện, lấy ánh sáng chỉ dựa vào giếng trời. Người đứng ở dưới ngẩng đầu nhìn, mái nhà càng có vẻ cao xa hơn. Hoàng đế lúc nhàn hạ thường ngồi trên xích đu nhìn trời, thật sự là tứ tứ phương phương một khối, làm tôn lên tường trắng ngói đen, bầu trời xanh lam như thể cuộn trào mãnh liệt nhào tới phía mình. Ánh nắng rực rỡ dĩ nhiên tốt, trời mưa xuống cũng rất không tệ. Mưa bụi li ti mịn như lông trâu, nương theo ánh sáng nhìn ra thành từng sợi tơ, không nóng không vội, bay phất phơ lả tả, còn chưa đáp xuống hành lang, đã bay tản ra khắp nơi. Tuy nhiên phía nam ẩm lạnh, cơn mưa đầu xuân mang theo một mảng khí lạnh, ở bên ngoài lâu sẽ phát lạnh cả người.
Loại thời điểm này thì luôn nhớ nàng nhất, chẳng hay nàng đang làm gì. Có lẽ ở bên cửa sổ đọc sách, có lẽ đang cùng nha đầu chơi dây. Còn nhớ đến chuyện kiều diễm chút, hoặc là học được kiểu hoa văn nào mới, ở dưới đèn thêu yếm cũng nên…
Giang Nam đất lành, dân chúng bình thường sống rất nhàn nhã. Đối diện tòa nhà này là một gian trà lâu, lúc yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng đàn nhị tỳ bà du dương bên trong. Giọng Ngô nông êm ái, thấp ngâm nhẹ xướng, mặc dù không biết đang hát cái gì, chỉ nghe thấy từng chữ nhấn cũng rất thú vị.(giọng Ngô nông: giọng miền Nam)
Tiếc thay những lúc an bình luôn có sóng ngầm, các thợ làm công của Giang Nam chức tạo*tiếng oán than dậy đất, điều tra rõ ngọn nguồn là mục đích của chuyến xuôi nam lần này, cho nên phải dừng tại đây thêm một lúc. Nguyên bản kế hoạch hành trình hai tháng e là không đủ, đi theo hộ tống đều là nam nhân, trong nhà không thuê đầy tớ già dọn dẹp cũng không được. Đám giàu có đầu óc lươn lẹo, mua người là không có khả năng, đang thu thập ở nhà dân phụ cận. Làm công nhật, ra giá lại cao, dĩ nhiên có người nguyện ý làm. Đều là nông phụ, chân chất không biết quanh co, cầm tiền thuê của ngươi nói mấy lời khách sáo, từ trong miệng họ có thể hỏi thăm chút điểm dân sinh địa phương.
* Giang Nam chức tạo: bộ phận quản đốc hàng dệt thêu của Giang Nam
Các bà không có thói quen làm nô tài, chủ thuê ở trước mặt cũng không biết kiềm chế, vẫn khoa trương như cũ. Hoàng đế đứng dưới mái hiên, nhìn bọn họ vo gạo bên giếng trong mưa phùn. Một người trong đó sáp tới khoác tay lên vai một người khác, thấp giọng thủ thỉ, mang theo vẻ thăm dò sắc mặt, “Này, cho tôi vay ít tiền xài đi.”[1]
Một người khác nghiêng đầu lại lườm, “Đồ khỉ gió, trong túi ta gom cả thảy chỉ có hai đồng bạc cắc đây, bà thích thì cầm đi.”[2]
Hoàng đế chẳng hiểu mô tê gì, chỉ nhìn thấy vẻ mặt người nói chuyện trước ngượng ngùng. Bấy giờ trên cửa hông tiến vào một người đàn ông đưa đồ ăn, đặt đòn gánh xuống bên cạnh ô bồn, chậc chậc than thở, “Nga, cách chích vạc cùng đại cái thôi!”[3]
1 2 3: tiếng Tô Châu, thông cảm, câu thứ 3 mình không dịch được
Hoàng đế thấy họ nói chuyện với nhau cảm thấy lý thú, người đưa đồ ăn dường như là người một nhà với người trách móc kia, hai người dời đi chỗ khác thầm thì to nhỏ, người phụ nữ tự rước lấy nhục kia ném văng khăn lau trong tay, xoay người đi vào bếp.
Đứng bên ngoài đã lâu, Vinh Thọ đi qua cúi người, “Chủ tử về phòng dùng chén chè trà dầu đi! Ở đây khí lạnh len vào xương cốt, cẩn thận kẻo cảm lạnh. Vừa vào xuân, cảm mạo không dễ khỏe lại đâu.”
Hoàng đế nghe thấy vậy chậm rãi dời bước chân, còn ghi nhớ tạo sách*của cục Chức Tạo, hỏi Vinh Thọ, “Cảnh Tòng Hiếu về chưa?”(tạo sách: sổ sách biên chế)
Vinh Thọ đáp chưa, vừa dứt lời, bỗng thấy trên cửa tiến vào một người ăn mặc như Bút thiếp thức. Trên lưng cắm lá cờ nhỏ, chạy gấp gáp đến nỗi mặt đầy bụi đường, đoán chừng là từ Bắc Kinh bôn ba ngày đêm mà đến. Đến cổng thấy thị vệ, lấy ra một phong sổ con được bọc trong vải dầu trình lên trên. Thị vệ nhận lấy vội đi qua giao cho Hoàng đế ngự lãm. Hoàng đế ban đầu cũng cảm thấy có điều gì đó, đoán có thể là sổ con thỉnh an trong kinh. Mở ra đọc từng dòng, đến đoạn Tam a ca hoăng, đầu ầm một tiếng lớn. Dường như không còn suy nghĩ được gì, sửng sốt một trận lấy lại tinh thần, nhất thời đau đến ngạt thở.
Vạn Tuế Gia sắc mặt trắng bệch, dọa Vinh Thọ cùng một đám đại thần đi theo khiếp vía. Vạn Tuế Gia không nói tiếng nào, bọn họ lại không tiện hỏi, ai nấy trông mong chờ hắn mở miệng. Hoàng đế không có sức lực để nói, đưa sổ con cho Đại học sĩ Cố Hành. Đám quân cơ truyền đọc, tin dữ này quả thực khiến người ta đau lòng, Cố Hành thở dài nói, “Vạn Tuế Gia bảo trọng thánh cung, người chết không thể sống lại, hết thảy còn cần suy tính kỹ hơn.”
Hoàng đế khoát tay áo, “Chuyện nơi này vậy giao cho các ngươi, Vinh Thọ chuẩn bị ngựa, trẫm muốn lập tức hồi kinh.”
Hắn chỉ là nghĩ không ra, cái chết của Tam a ca sao lại có liên quan đến Tố Dĩ, quanh đi quẩn lại còn dính dáng đến Hoàng hậu. Xem ra trong khoảng thời gian hắn đi vắng, nàng sống rất không được thoải mái.
Ở trên lưng ngựa xóc nảy, dựa vào bốn đùi ngựa một dặm một dặm chạy, trong lòng sôi như lửa đốt tựa như chỉ hận là quá chậm. Trong đầu muôn vàn ý nghĩ, phỏng đoán đủ loại khả năng, hắn biết phẩm tính của nàng, nàng không phải loại nữ nhân lòng dạ rắn rết. Trên sổ con nói không tỉ mỉ, chỉ viết quá trình đại khái, nói Tam a ca ăn nhầm điểm tâm của Lễ quý nhân, đến tột cùng điểm tâm này có hay không liên quan đến Hoàng hậu, còn đang điều tra.
Hắn nghĩ đến não đều tê cứng, may mà Tố Dĩ bình an vô sự, nhưng người chết là Tam a ca của hắn, cũng đủ khiến ruột gan hắn đứt từng khúc. Hắn là lãnh diện quân vương, hắn nghiêm khắc cẩn trọng, nhưng lòng thương con tha thiết của hắn không hề kém hơn bất kỳ phụ thân nào. Làm Hoàng đế, thất tình lục dục không lộ ra ngoài, đây là thể diện của người làm vua. Hắn chỉ có cắn răng ngày đêm kiêm trình, đến một trạm dịch đổi một con ngựa, liên tục ba ngày ba đêm không hề chợp mắt. Nhưng mà đường quá xa, trên lưng ngựa uống nước trên lưng ngựa gặm bánh ngô, chạy liên tục không ngừng, vẫn chỉ chạy được nửa đường về.
Trước kia hắn không biết, hắn luôn cho rằng hậu cung của hắn bình an yên tĩnh, cho dù có so đo dài ngắn, cũng chỉ là chút xích mích vặt vãnh giữa nữ nhân với nhau, sẽ không gây ra mạng người. Thì ra hắn sai rồi, sự sủng ái hắn đối với Tố Dĩ đã trở thành mồi dẫn lửa, hắn đã đánh giá thấp lòng đố kỵ của nữ nhân. Trong những người bên gối hắn, cũng có kẻ lão luyện dám đoạt mạng người. Thương thay cho con trai hắn, Dục Mẫn của hắn. Nuôi đến sáu tuổi, đứa con ngoan đã biết đau lòng phụ thân.
Từ phủ Tô Châu đến Bắc Kinh, chạy suốt bảy ngày đêm không ngủ không nghỉ. Khi về đến trong cung, nhìn thấy đám đông quỳ thỉnh tội, đầu hắn nhất thời cảm thấy sức cùng lực kiệt. Tam a ca quàn linh ở Khâm An điện mười tám ngày, hắn bước vào điện, trước mắt mơ hồ nhìn không rõ cỗ quan tài nho nhỏ kia, bên tai chỉ nghe thấy tiếng khóc oang oang, xa xa gần gần, tầng tầng lớp lớp, tựa như sóng nước cuồn cuộn vậy.
Hắn đi tới phủi phủi lên nước sơn hoa văn tiên nhân trên nắp quan tài, tốn khí lực rất lớn mới kiềm chế không bật khóc. Hoãn một lát rồi phân phó Trang thân vương hạ táng theo quy chế của bối lặc, chẳng hề ngừng lại, xoay người liền thẳng hướng Trường Xuân Cung.
Chuyện này có không minh bạch đến đâu chăng nữa cũng phải tìm cách chứng thực, hắn truyền Hoằng Uyên tới, muốn tìm cho ra manh mối sự tình.
Hoàng hậu thân thể hư nhược, trải qua trận giày vò này dáng vẻ bệnh tật đã hoàn toàn toát hẳn ra ngoài. Thấy hắn vào cửa vội xuống giường hành lễ, ngẩng đầu lên, nước mắt xâu thành chuỗi rơi xuống, nghẹn ngào, “Ngài rốt cuộc đã về…”
Hoàng đế hòa hoãn trấn an một phen, đỡ cô ta đến ghế dựa ngồi xuống, nghe cô ta kể lại đầu đuôi sự việc, mới xoay đầu hỏi Trịnh thân vương, “Trước mắt tra được gì rồi?”
Trịnh thân vương đáp, “Rất kỳ lạ, ngày đó tất cả thái giám đương trị*của các nơi đều đã được sàng lọc tra qua, lạ là không tìm thấy kẻ mà Lễ quý nhân nói. Nếu nói liệu có phải đã xuất cung hay không, chúng thần ngay cả sổ ghi chép tiến xuất cung ở cửa cung cũng đã tìm, lại còn cho cung nữ bên người Lễ quý nhân nhận diện, nhưng nhận tới nhận lui đều không khớp…”(đương trị: đang trong giờ làm việc, đang trực)
Hoàng đế vẻ mặt cau có, “Các ngươi làm việc thực khiến trẫm ngứa mắt, trong cung mấy ngàn thái giám, ngươi bảo các nàng nhận diện, người có thể từ hai con mắt một cái miệng nhảy ra ngoài sao? Cho dù các nàng đã gặp tên thái giám kia, lúc ấy trong thời gian nháy mắt có thể nhớ rõ ư? Mấy ngàn cái mũi mấy ngàn cặp mắt, đặt tại trước mặt ngươi cho ngươi nhận diện, ngươi cũng đi nhận diện thử cho trẫm xem? Hồ đồ!” quát lớn một tiếng khiến huynh đệ hắn sụp thấp xuống nửa người, hắn tức giận đến thở hổn hển hai cái, xem tiến triển mười mấy ngày nay của bọn họ cũng biết bọn họ hành sự không hiệu quả. Dù sao tra thái giám là trị phần ngọn, nhóm chủ nhân trong cung chỉ có thể dò xét vòng ngoài, cái mảng lớn này không động được, bọn họ cũng có chỗ khó xử của bọn họ. Hắn nghĩ đi nghĩ lại nói, “Gọi họa sư đến, chiếu theo mô tả của các nàng mà vẽ, không nói giống hoàn toàn, nhưng vẽ bảy tám phần cũng có thể tìm ra chút mặt mày. Thận Hình Tư làm ăn cái gì không biết? Đám Nội vụ phủ, Tông Nhân phủ các ngươi lại làm cái quái gì không biết? Chỉ tra mỗi thái giám đương trị, chưa chắc thái giám không đương trị cũng ra ngoài đi bộ. Trước mắt có một biện pháp thô, gọi toàn bộ thái giám của cả cung đi đến thiên nhai*trước Thái Hòa điện, đám thái giám thủ lĩnh cầm danh sách nhìn mặt điểm danh từng người một cho trẫm, xem xem thiếu kẻ nào. Gây ra chuyện như vậy, chín phần là không dám ở trong cung rồi. Thoát được hòa thượng không thoát được miếu, trừ phi là đã bị diệt khẩu, nếu không không có đạo lý tìm không ra.”(thiên nhai: khoảng đất rộng trước Thái Hòa điện)
Trịnh thân vương vâng lệnh, lui ra sau một bước thấy Hoàng đế đi tới đi lui, y nuốt hớp nước miếng nói, “Kỳ thật vụ án này nhìn ra sơ hở trăm chỗ, nhưng nếu muốn hỏi ra ngọn nguồn, cũng rất khó. Cung nữ bên người Lễ quý nhân đã truyền rất nhiều lần, đến cuối cùng quý nhân không cho các nàng ra khỏi Khánh Thọ Đường nữa. Cô ta lại là người đang có thai, chúng thần cũng không dám làm quá…”
Hoàng đế nghe thấy vậy ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Hoàng hậu, “Tố Dĩ có tin vui rồi ư?”
Hoàng hậu lau lau mắt gật đầu, “Không sai, có rồi, gần hai tháng. Thiếp đang muốn nói cho ngài, chuyện này khiến muội ấy uất ức đến chết mất. Muội ấy là người thẳng tính, hầu hạ ngài lâu như vậy, ngài cũng biết rồi đó. Ngài chân trước vừa đi chân sau liền xảy ra chuyện này, muội ấy cũng đâu phải người không có thánh quyến, hà cớ làm cái chuyện ngu ngốc này? Muội ấy và Tam a ca không thù không oán, hại thằng bé đối với muội ấy cũng không có lợi gì. Theo thiếp thấy, các ngài nên tra nhất là đám người đã có con trai. Kẻ không có khao khát thì nhớ nhung cái gì? Chỉ có kẻ đã sinh con mới sợ muội ấy được sủng ái, sợ muội ấy sinh con trai rồi sẽ cướp mất nổi bật của con trai họ!”
Lời này của Hoàng hậu có chút võ đoán, nhưng cẩn thận suy xét cũng không phải là không có lý. Hoàng đế kềm chế lòng hân hoan nhìn Trịnh thân vương liếc mắt một cái, “Lời đệ vừa nói còn chưa hết, nói tiếp.”
Trịnh thân vương đáp, “Thần đệ lời này có thể không lọt tai, nhưng mà… Lễ quý nhân nói cô ta nhận được hộp thức ăn trong con đường hẻm, khi ấy vừa lúc sau khi chủ nhân các cung đến vấn an Hoàng hậu nương giải tán, theo lý thuyết thì rất nhiều người nhìn thấy, nhưng chúng thần đã hỏi từng cung quyến, lại không có một người nào làm chứng… đã như vậy, thần cả gan đoán, chuyện này có phải hay không là Lễ quý nhân tự mình… làm như vậy là để…” lời nói đến nửa chừng, đuôi mắt nhìn lướt qua chỗ Hoàng hậu, ý tứ rất rõ ràng. Lễ quý nhân chính là người khởi xướng vụ án này, hại xong một vị Hoàng tự, lại kéo vào thêm một vị Hoàng hậu, nếu cô ta dã tâm đủ lớn, đây là một khoản mua bán đảm bảo không lỗ.
Hoàng hậu im lặng, loại khả năng này cô ta không phải chưa từng nghĩ tới, Trịnh thân vương nói ra nghi vấn này rất đúng thời điểm, vừa vặn xem xem lập trường của Hoàng đế. Cô ta nhăn mày phủi sạch quan hệ một cách hữu ý vô ý, “Tố Dĩ không phải là người như thế đâu nhỉ! Ta toàn tâm toàn ý đối đãi với muội ấy, muội ấy tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với ta. Nhưng nếu nói đến điểm tâm kia, thật sự chỗ ta không có ban thưởng ra. Ngày đó đầu bếp đi vắng, bỗng dưng nói ta đưa đồ, thực khiến ta ngớ người. Về phần nói không có người làm chứng, ngày đó chẳng phải Tịnh tần còn đến bắt chuyện đó sao!”
Trịnh thân vương vuốt vuốt mũi, “Nói thì nói như thế, nhưng qua ngày hôm sau hỏi lại thị, thị nói ngày đó nhiễm phong hàn nói mê sảng, không chắc chắn…”
Hoàng đế liếc Trịnh thân vương, “May mà không cho ngươi chưởng quản Đại Lý Tự, nếu không án oan chắc chất thành núi rồi. Không có người làm chứng là vì giậu đổ bìm leo, cái này cũng không nghĩ ra được? Hoàng hậu thường thưởng nàng đồ ăn, nàng nếu cố ý dội nước dơ lên đầu Hoàng hậu, cần phải chọn lúc đầu bếp đi vắng để người ta bắt nhược điểm à?” Hắn chán ghét xua xua tay, “Rắm chó không kêu, trẫm thấy ngươi chỉ nhận thức được cái cây thạch lựu trong sân của nhà các ngươi thôi! Chiếu theo lời trẫm nói tra cho thật kỹ vào, tra không ra nữa thì cái chức đại thần tổng lý phủ Nội Vụ này cũng khỏi cần làm nữa. Đi đi!”
Trịnh thân vương bị mắng một trận, vỡ lẽ ra phong hào của Lễ quý nhân chẳng phải là suông rồi. Đây là thương đến tận sâu trong tâm nhãn ấy chứ, phàm là chuyện Vạn Tuế Gia hắn cho rằng không thể, dĩ nhiên có thể cũng không thể rồi. Còn có thể nói cái gì? Vội chạy về làm thôi! Trịnh thân vương quét tay áo thỉnh an, rồi thối lui đến ngoài điện.
Hoàng hậu sớm đoán được Hoàng đế sẽ có phản ứng như vậy, cô ta cũng không cảm thấy quá kỳ quái, dù sao cô ta chỉ cần đứa bé, tất cả những chuyện khác không quan tâm.
Hoàng hậu dời qua, “Trông sắc mặt ngài không tốt, cả đường bôn ba mệt lắm rồi phải không? Muốn nghỉ ngơi ở chỗ thiếp, hay là đến chỗ Tố Dĩ? Thiếp biết trong lòng muội ấy đau buồn, gặp chuyện lớn như vậy, lại còn mang thai, đúng là lúc cần ngài an ủi. Thiếp đã sai người chuẩn bị nước ấm, trông ngài cả người đất kìa, tắm rửa xong xuôi hãy đến Khánh Thọ Đường, nhé?”
Hoàng đế ngẫm lại cũng đúng, không khéo lại đem bệnh khí lây dính trên đường mang vào trong phòng nàng.
Hoàng hậu gỡ hộ giáp trên tay, hầu hạ hắn vào hậu điện thay quần áo. Vừa cởi áo khoác ngoài cho hắn vừa nói, “Ngài không biết chứ, nghe nói Tố Dĩ mang thai, thiếp mừng như điên. Ngài biết tâm nguyện của thiếp đấy, hai ngày trước Ý tần sinh hạ Ngũ a ca, thiếp cũng để bụng tới. Nhưng thằng bé thân thể không khỏe, lại quá nhỏ, tạm thời ở lại bên người mẹ ruột săn sóc, thiếp cũng không sai người ôm đi. Cái thai này của Tố Dĩ thiếp vậy mà đã trông mong thật lâu. Sau này hai người có thể sinh thêm nữa, lần này ghi dưới danh nghĩa thiếp, ngài đồng ý không?”
Kỳ thật đây nguyên bản là tổ chế, Hoàng hậu có đánh tiếng hay không, kết quả đều giống nhau. Hoàng đế thoáng nhíu mày nói, “Ghi dưới danh nghĩa của nàng, đối với tiền đồ đứa bé mới có lợi. Nhưng trẫm sợ Tố Dĩ đau lòng, dầu gì cũng là đứa con đầu lòng, tình cảm không phải bình thường.”
Hoàng hậu lấy xà bông gội đầu cho hắn, chậm rãi nói, “Cái thai này nếu mà là nam, tấn thêm vị phân là được, ít nhất cũng phải là tần. Dĩ nhiên, đều tùy ngài, ngài nguyện ý tấn phi, cũng không phải không thể. Vị phân cao mới có tư cách đổi nuôi con, sau đó lại sinh một Lão thất, nếu nàng ấy nguyện ý nuôi, thiếp nhắm một mắt mở một mắt, cũng không qua được sao!”
Hoàng đế đem khăn mặt đắp lên trán, mệt mỏi nói, “Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, vừa mang thai đã tính toán, cũng quá khiến người ta rét lòng rồi.” Hắn vốc nước ấm lau mặt, trong lòng chăm chăm nhớ đến Khánh Thọ Đường, đẩy Hoàng hậu nói, “Để trẫm tự làm, nàng trong người không khỏe trở về nằm đi, ta thay đồ xong liền qua.”
Hoàng hậu có chút mất mát, Hoàng đế không lập tức đáp ứng cô ta khiến trong lòng cô ta không chắc chắn. Dịch tử mà giáo (đổi con mà dạy) là quy củ bắt đầu từ Nam Uyển đã có, cũng không thể đến thế hệ này liền sửa lại được. Hoàng hậu rũ hai tay thẳng người lên, lẳng lặng đứng một lúc, cảm thấy mình thật sự có phần nóng vội. Tưởng con cái như con mèo con chó hay sao, vẫn còn trong bụng mẹ mà đã vạch kế giành giật, đối với mẹ ruột mà nói quả thật là không được phúc hậu lắm. Nhưng cũng không quan trọng, có Lưu ma ma ở đó, Tố Dĩ cũng không thể trốn đi đâu sinh, sớm muộn gì vẫn đến trên tay cô ta. Đến lúc đó nhắm chuẩn thời gian ôm đến Trường Xuân Cung, Hoàng đế không tiện chen vào, sự tình cũng liền kết thúc. Đăng bởi: admin
/130
|