“Ngươi đi lấy danh sách gia quyến của quan viên nhị phẩm ra đây cho trẫm.” Hoàng đế phân phó Vinh Thọ đi làm, kéo Tố Dĩ lên, xoay người ngồi trở lại giường ấm phía nam, ngẫm nghĩ một lúc nói, “Lão bà này làm chuyện thật không có hậu, chúng ta đã có lỗi với Ân Hựu rồi, lại còn phối Tố Tịnh cho gã, thật khiến trẫm băn khoăn trong lòng. Hoàng hậu là nhất quốc chi mẫu, mặt mũi cũng quan trọng, trước mắt thành ra thế này, Thái hoàng thái hậu là muốn hãm ta vào bất nhân bất nghĩa đây mà. May mà chỉ là trắc phúc tấn, chỉ cho Ân Hựu một cửa hôn sự khác thể diện hơn, còn có thể sữa lại mặt mũi. Mồng năm nàng theo ta cùng đến Sướng Xuân Viên, tranh thủ về nhà một chuyến nữa, trấn an muội muội trong nhà một chút. Còn chưa vào cửa đã bị người ta đè đầu, cũng là hành động bất đắc dĩ.”
Tố Dĩ thưa vâng, chau mày nói, “Chuyện này vẫn nên trách nô tỳ, Tố Tịnh cũng vậy, tiểu Công gia cũng vậy, đều là bị nô tỳ hại cả. Ngài chỉ cho tiểu Công gia một phúc tấn khác là điều phải làm, bệnh của muội muội nô tỳ bản thân nô tỳ biết, từ bé chân đã bị tàn tật, theo lý thuyết ngay cả một người chồng toàn vẹn còn không xứng, càng đừng nói tới trèo cao đến nhà Công gia.” Nói đoạn thở dài, “Nhưng làm sao bây giờ đây, nô tỳ không có mặt mũi gặp Hoàng hậu chủ tử nữa. Nương nương đối với nô tỳ không bạc, nô tỳ lại hại tiểu Công gia ra nông nỗi này…”
“Không liên quan đến nàng,” Hoàng đế lạnh giọng nói, “Tất cả đều là Lão Phật Gia tạo nghiệt. Chuyện này không thể cứ thế cho qua được, bà ta là cố ý giết gà dọa khỉ, một Hoàng đế như ta đây, thiên uy để bà ấy tùy ý hao tổn, đúng là không thể nào nói nổi. Nếu bà đã quyết tâm khiêu chiến, ta không chèn ép họ Tháp Lạt Thị của bà ta vĩnh thế không được siêu sinh, sau này chỉ sợ sẽ có một ngày phản lại ta.”
Hắn không phải người cứng ngắc, đối phó người nào thì dùng biện pháp đó. Thái hoàng thái hậu không đúng, không thể làm gì bà ta, thì lôi nhà mẹ đẻ bà ra khai đao. Không khiến cho hắn thỏa lòng, A Lâm A Sơn muốn sống là điều không thể được. Hắn chẳng cần giao phó cho ai, tuyệt bút vung lên, ngay canh ba trưa hôm đó liền đẩy người ra ngọ môn chém đầu. Ngoại gia này nhân khẩu nhiều, mỗi cấp đều có người nhậm chức. Hoàng đế lấy danh nghĩa chỉnh đốn Kỳ vụ, lệnh cho ngoại thích của các bộ tạm thời cách chức đợi thẩm tra, chỉ cần tra ra ăn hối lộ quyết không nương tay. Đạo ý chỉ này còn cố ý sai người đưa vào Thọ Khang Cung cho Thái hoàng thái hậu xem qua, Lão Phật Gia vừa nhìn thấy là hỏa khí công tâm, không chịu được té xỉu bất tỉnh nhân sự. Thái y thỉnh mạch nói không đáng ngại, chỉ là nhất thời máu không về tim, một lát nữa sẽ tỉnh lại. Hoàng đế nhân cơ hội phân phó Hậu Hỗ Xử*chuẩn bị dời cung cho Thái hoàng thái hậu, “Lão Phật Gia ngọc thể khiếm an, trong cung lắm hỗn loạn, vì lo nghĩ cho an khang của Lão Phật Gia, đưa đến Di Hoà viên nghỉ ngơi. Tất cả nghi thức thỉnh an đều miễn toàn bộ, bất cứ ai cũng không được đến viên quấy rầy.” Cứ như vậy, Thái hoàng thái hậu còn đang nửa hôn mê bị đưa lên xe phượng, bánh xe lăn đều trước sau chen chúc, tiến thẳng đến Di Hoà viên.
* Hậu Hỗ Xử: cơ quan đảm nhiệm việc chuẩn bị xuất nhập cho hoàng đế.
Về phần đích phúc tấn của tiểu Công gia, Hoàng đế ngồi sau bàn lật sách nửa ngày, thấy tiểu thư nhà Cửu Môn Đề Đốc không tệ. Năm ngoái Đề đốc phu nhân qua đời, cô nương để tang không thể tiến cung dự tuyển, tình cảnh cũng rất tương tự tiểu Công gia. Hiện tại chỉ hôn trước, mãn ba năm để tang hẵng đến đại lễ, hai bên cũng không bị trễ nãi, rất tốt.
Đối với quyết định này của Hoàng đế, Hoàng hậu nương nương tỏ vẻ có thể nhận, “Trắc phúc tấn vốn là thiếp thất, dù sao cũng không cần phải xuất đầu lộ diện, chỉ cần đại phúc tấn ra tay là được.”
“Chủ tử nói phải.” Tinh Âm nói, “Danh tiếng mà thôi, cho dù quý thiếp cũng là thiếp, giống như quý chủ nhân chúng ta đó, có bản lĩnh cách mấy cũng chỉ là một phó thủ.”
Hoàng hậu lên tiếng trách, “Đừng nói người ta như vậy, người ta dầu gì cũng là người Vạn Tuế Gia đích thân đón vào cửa.”
“Cái này nô tỳ biết, lúc ấy hoàng thượng mới 12 tuổi có nuôi một con sóc, lúc chơi đùa lủi vào bên trong kiệu, quý chủ nhân sợ vỡ mật, sau đó là tự mình tiến vào từ cửa hông phủ Lễ thân vương mà thôi!”
Hai chủ tớ nhớ tới bộ dạng chật vật trâm bay loạn xạ của Mật quý phi, cười ha ha.
“Chủ tử gia lần này lại nợ ta một món nợ rồi.” Hoàng hậu chọn chỉ ngũ sắc thêu túi tiền, ngồi dưới cửa sổ phía nam liếm đầu chỉ xỏ kim, “Tương lai ta có chuyện yêu cầu, ngài ấy hẳn sẽ cố niệm một chút!”
“Ngài tính tình thiện lương, Vạn Tuế Gia đều biết. Ngài lại không làm chuyện gì thương thiên hại lí, con người có chút tư dục là chuyện quá đỗi bình thường, chẳng lẽ ai nấy phải thành Phật giống như Thái hoàng thái hậu à?”
Hoàng hậu đẩy màn cửa sổ gấm nhìn ra ngoài, “Vị Đại phật này không nói đạo lý, nhưng dời đi ta không đưa tiễn, sẽ không để lại cớ bắt bớ gì chứ?”
Tinh Âm hừ một tiếng, “Vạn Tuế Gia cùng bà ấy đã ầm ỹ thành ra như thế, ngài sợ cái gì?”
“Cũng phải, vợ hiền nghe theo chồng.” Hoàng hậu vuốt cằm nói, “Ta thấy Thọ Khang Cung bỏ trống rồi, mấy Thái phi chen chúc tại Thọ An Cung rất đáng thương, ngày mai mời các Thái phi đến chia đều đi, cũng ở cho thoải mái chút không phải sao!”
“Vậy nếu Thái hoàng thái hậu trở về thì làm sao ạ?” Tinh Âm ngồi trên bàn đạp kéo chỉ tơ thành cầu, vừa làm vừa hỏi, “Lại để các Thái phi dọn về sao?”
“Còn có thể trở về sao?” Hoàng hậu suy nghĩ, “Trở về nữa cũng không sợ, Từ Ninh cung không phải bỏ trống sao, để bà ta ở Từ Ninh cung. Có âm linh của Lão Tổ Tông nhìn bà, bớt làm chút chuyện ác, cũng là vì tốt cho bà ta thôi!”
Hai chủ tớ thương lượng đến thật chu toàn, Thái hoàng thái hậu trở lại phát hiện ổ của mình không còn, cảm giác bối rối kia, ngẫm lại cũng khiến người hả giận. Hoàng hậu miết miết mũi kim trên da dầu, lại bắt đầu lo lắng đến mùng năm là thiên thu của Thái hậu, “Lần này kinh động lớn như vậy, dầu gì cũng là chuyện của nhà mẹ đẻ Thái Thượng Hoàng, sợ không dễ dàng hàm hồ cho qua như vậy đâu. Nếu Thái Thượng Hoàng hỏi tới thì làm thế nào? Ta sợ Vạn Tuế Gia ở trước mặt Hoàng phụ không tiện khai báo.”
Tinh Âm nói, “Không sợ, chẳng phải còn có Hoàng thái hậu đó sao! Thái hậu cùng Thái hoàng thái hậu không ưa nhau, cả nhà họ Tháp Lại thị suy bại nàng ấy mới cao hứng đây, đến lúc đó khẳng định sẽ lên tiếng giúp Vạn Tuế Gia.”
Hoàng hậu nghe vậy cảm thấy có lý, vui mừng khấp khởi trở lại, “Nghe nói muốn dẫn Tố Dĩ đi cùng, để nàng gặp Thái hậu. Hai người giống nhau như vậy, vừa thấy mặt tựa như thấy bản thân mình vậy, cũng rất thú vị ấy nhỉ.”
Thế là ngày ngày ngóng trông mùng năm, mùng năm đã đến, đi cùng Hoàng đế bãi giá Sướng Xuân Viên. Vốn dĩ là vui vui vẻ vẻ đấy, không ngờ lại xảy ra chuyện. Thái hoàng thái hậu bảo dưỡng ba ngày, đã trì hoãn quá mức rồi!
Vừa đến cổng viên chợt nghe nói Lão Phật Gia mang theo đám tộc nhân nhàn rỗi đến Sướng Xuân Viên, không chọn ngày thường mà nhắm ngay sinh thần của Thái hậu, cố tình phá đám mọi người. Hoàng hậu trong lòng bất an, hoảng sợ nói, “Đám tông thân kia thật to gan, lại dám tìm Thái Thượng Hoàng cáo trạng ngài?”
Hoàng đế không cho là đúng, “Đám ô hợp, nếu trẫm mà bị chúng cáo ngã, vậy cái ghế Hoàng đế này còn ngồi làm gì?”
Đám người bên nhà Thái hoàng thái hậu kia toàn là lũ chó cùng rứt giậu không có đầu óc, không biết nhìn thời điểm, nếu lần này không thể kéo hắn xuống đài được, tính nợ xong rồi thì cứ chờ quả ngon để ăn đi!
Hắn bước đến hướng điện Cửu Kinh Tam Sự, đi hai bước quay đầu lại, nói với Hoàng hậu, “Nàng đi thỉnh an Thái hậu, để ý chút, có chuyện gì thì phái người truyền lời cho trẫm.”
Hoàng hậu biết hắn lo cho Tố Dĩ, nhưng tình huống hiện tại người cần lo không chỉ là Tố Dĩ. Đây coi như là thời điểm mấu chốt lớn nhất hắn gặp phải từ khi đăng cơ đến nay. Hoàng hậu là thái bình Hoàng hậu, nàng chưa từng trải qua những chuyện kinh tâm động phách này. Thuận buồm xuôi gió gả vào phủ Lễ thân vương, phu quý thê vinh thuận lợi lên làm Hoàng hậu. Hậu cung có chút va va chạm chạm đều toàn chuyện nhỏ nhặt, vừa đụng phải chuyện nàng đã không còn sức lực đâu mà nói chêm chọc cười, trong nháy mắt chân tay đã luống cuống.
Tố Dĩ đi lên dìu nàng, “Nương nương đừng lo lắng, Vạn Tuế Gia là Chân Long Thiên Tử, những người đó không lật sóng gió nổi đâu. Nương nương chỉ cần chu toàn lễ nghĩa, ngài là đến chúc thọ Hoàng thái hậu mà, những chuyện chẳng liên quan khác, cứ bỏ qua.”
Hoàng hậu đến viên với biểu hiện khiêm tốn, bình thường sẽ không mang theo người thừa. Trước đây chỉ có Tinh Âm đi theo, hôm nay muốn cho Tố Dĩ lộ diện, cung nhân bên người nàng để chờ tại chỗ Hậu Hỗ xử, cho nên hiện tại Tố Dĩ ngược lại trở thành người tâm phúc. Nếu đã nói như vậy, cân nhắn một chút cũng cảm thấy có lý, bèn quay sang hỏi Nhị tổng quản trong viên, “Hoàng thái hậu nghỉ ở nơi nào?”
Thược Dược Hoa khom lưng đáp, “Hồi bẩm Hoàng hậu chủ tử, Thái hậu vốn ở tại đê hoa đào thiết yến chiêu đãi các nữ quyến, chẳng phải là Thái hoàng thái hậu đã đến rồi sao, nên đến Duyên Sảng Lâu linh tấn rồi ạ.”(linh tấn: đứng bên cạnh chờ hầu hạ, dạy bảo)
Hoàng thái hậu linh tấn, xem ra Lão Phật Gia có uy thật đấy, ngay cả Hoàng thái hậu còn phải đứng hầu hạ đây! Hoàng hậu liếc nhìn Tố Dĩ một cái, “Bà ấy đây là muốn ăn thịt người sao?”
Tố Dĩ trong lòng cũng không chắc, chỉ lo dìu Hoàng hậu đi theo Thược Dược Hoa, vừa đi vừa thấp giọng nói, “Nương nương yên tâm, Thái hoàng thái hậu muốn quở trách cũng là quở trách nô tỳ, chẳng hề liên quan đến nương nương. Ngài là nhất quốc chi mẫu, ai cũng không động vào ngài được. Nô tỳ là cái rơm cái rác, mắng vài câu chịu vài cái đánh là được. Nương nương ngài cứ ưỡn thẳng thắt lưng, không cần lo cho nô tỳ.”
Thược Dược Hoa nghe họ thì thầm, quay đầu lại nhìn, cười nói, “Hoàng hậu chủ tử và cô nương đừng sợ, nơi này là Sướng Xuân Viên, là địa phương của Thái Thượng Hoàng và Thái hậu nương nương. Đều nói ra riêng rồi, cha mẹ có vào cửa cũng là khách. Nếu đã là khách, ai lại đặc biệt hơn ai chứ!”
Thược Dược là lão nhân bên người Thái hậu, xuất cung hai năm, đã sớm không xem Thái hoàng thái hậu là chủ tử. Thái giám giỏi trông người nào nói những lời gì, trên mặt cung kính sau lưng khinh thường. Lão Phật Gia cứ làm ầm ĩ, Phượng Hoàng không lông chẳng bằng gà, nhà mẹ đẻ đã ra nông nỗi thế rồi, lại còn không được con cháu kính yêu nữa, đời này của bà ta còn sót lại thứ gì chứ? Mụ bà ta thật sự là rất không thức thời, thuở còn trẻ thì bá chiếm khắp nơi, đến già rồi vẫn còn như vậy. Đáng thương cho Quắc Quắc Nhi, một cô nương tốt đẹp như vậy, khăng khăng nói cô ấy thông đồng với thái giám chỗ Tạo Biện Xử trộm tranh chữ, sau đó bước vào Thọ Khang Cung liền chẳng thấy đi ra nữa. Vì chuyện này mà Hoàng thái hậu trở mặt với bà ta, lần này gặp lại xem chừng cũng không vui vẻ đây. Con người dính xui xẻo đều là tự bản thân gây ra, Thái hoàng thái hậu muốn quở trách, tuổi tác đã cao lời nói thực sự có chút mất trọng lượng. “Lão nhi bất tử, thị vi tặc”*, câu này đúng là nói bà ta mà.
* lão nhi bất tử, thị vi tặc ( Luận Ngữ – Khổng Tử) già mà không chết là kẻ tinh quái. Ý chỉ: sống giai như đỉa đói nhưng vô nghĩa, cũng chỉ là một cuộc sống dư thừa, có hại. Hiểu nôm na là: sống lâu báo hại con cháu – Mạc Thiên Y
“Lão Phật Gia ban nãy đi tìm Thập Tam gia, hẳn là có lời muốn nói với ngài ấy. Hoàng thái hậu có dặn, Hoàng hậu chủ tử đến đây thì mời đến thiên điện đợi một lát, ngài ấy rảnh tay sẽ đến gặp chủ tử.” Thược Dược Hoa nói, lại quét mắt nhìn cung nữ bên cạnh Hoàng hậu một cái, “Lần trước Lý Ngọc Quý nói ở phủ Công gia nhìn thấy một người, diện mạo có vài phần tương tự Thái hậu chủ tử. Hôm nay gặp, nào chỉ vài có phần đâu, quả thực là đi ra từ một cửa mà, không biết còn tưởng là thân thích nữa cơ!”
Ai cũng nói giống, rốt cuộc là giống mấy phần, Tố Dĩ cũng cảm thấy tò mò. Miệng lại khiêm tốn đáp, “Công công nói đùa, ta chỉ là phận tôi tớ, nào dám đánh đồng cùng Thái hậu chủ tử.”
“Không nói như vậy được, tướng mạo là do cha mẹ ban cho, nếu bản thân có thể khống chế diện mạo, vậy chẳng phải thành Đại La thần tiên rồi sao!”
Thược Dược Hoa cười cười, “Hoàng thái hậu lòng dạ độ lượng, nhưng dầu gì cũng là chủ tử, cô nương kiêng kị chút cũng là nên.”
Tố Dĩ vội nói vâng, cung kính theo vào trong thiên điện của Duyên Sảng Lâu.
Đình đài lầu các trong viên đều là cửa đơn, không giống như trong cung, cho nên mặc dù chỉ cách một tấm rèm, cũng sẽ không kinh động người trong chính điện. Tố Dĩ hầu hạ Hoàng hậu ngồi vào chỗ, mình thì đứng hầu bên cạnh. Trong điện, Thái hoàng thái hậu từng câu từng chữ nói rất rõ ràng, quả thực tựa như đánh vào vách tai vậy.
Xem chừng Duệ thân vương Hoằng Tốn cũng vừa mới đến trước họ không lâu, chỉ nghe thấy Thái hoàng thái hậu vô cùng thân thiện lôi kéo, “Mỗi ngày đều tiến cung đọc sách, trước kia thường cùng mấy a ca đến thỉnh an, gần đây sao lại lơ lỏng rồi hả? Ta ở trong cung nhớ cháu, muốn gặp mặt một cái cũng chẳng dễ dàng.”
Duệ thân vương còn nhỏ, nói chuyện lại không giống như những đứa trẻ non nớt cùng tuổi. Cậu bé vững vàng đáp, “Hồi bẩm Hoàng tổ mẫu, Tôn nhi gần đây bận rộn việc học, trước kia đấu vật chỉ là học sơ sơ, hiện tại đã sắp xếp cho cháu một người thuần thục, nên mới bắt đầu chuyên tâm tập luyện ạ. Hôm trước Hoàng đế ca ca lại phái nhiệm vụ cho cháu, bảo cháu đi theo Lục ca coi quản phủ Nội Vụ. Cháu chẳng hiểu gì cả, đành học lại từ đầu. Nhiều việc quá, thành thử không tranh thủ đến thỉnh an Hoàng tổ mẫu được, mong Hoàng tổ mẫu thứ tội.”
Lý do không đi, Hoàng hậu biết. Thái hoàng thái hậu không ưa Thái hậu, liên đới đến tôn tử cũng không yêu thương. Thằng bé đi thỉnh an, thường là không nóng không lạnh ậm ừ một tiếng cho có lệ. Con cái thiên gia rất giỏi nhìn ánh mắt, ba lần bốn lượt nhẫn nại, nhẫn đến cuối cùng dứt khoát chẳng đi nữa. Hoằng Tốn trước giờ đều ở tại Sướng Xuân Viên, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng như bảo bối, cảm thấy chẳng tội gì đi đem mặt nóng dán mông lạnh. Thích gặp hay không gặp thì sao, lại cũng chả xin xỏ bà ta thứ gì.
Tuy nhiên chiếu theo thái độ trước kia, lần gặp gỡ ngày hôm nay có chút không bình thường. Mọi người nín thở yên lặng nghe, quả nhiên cái đuôi của con cáo già đã lộ ra ——
“Là thế này, chuyện đó ngược lại cũng không thể trách cháu. Chính là Nhị ca ca cháu làm việc thiếu sót, cháu còn bé như vậy, bảo cháu đến phủ Nội Vụ học việc, học làm gì? Phủ Nội Vụ đều là mấy việc vụn vặt lông gà vỏ tỏi, cháu đường đường là thân vương, tương lai đi làm quản gia cho hắn hay sao? Tốn ca nhi của chúng ta thông minh như này, bị bắt ở nơi đó đúng là bị mai một rồi. Cháu phải biết, cháu ấy thế mà là chính tông của hai triều, không đánh đồng như những người khác được. Không nói các bộ các viện đều có thể xếp vào, mà có là đến phòng Quân Cơ Xử chép sao lục soạn tấu chương, còn hơn hẳn những việc kia. Có thể thấy được Nhị ca ca cháu có lòng phòng bị đối với cháu, cháu xuất thân cao hơn hắn, ngạch niết cháu lại là Thái hậu đương triều, theo lý thuyết ngôi Hoàng đế này vốn là cháu làm mới đúng.”
Hoàng hậu và Tố Dĩ nhìn nhau, nói ra những lời như vậy chính là đại nghịch bất đạo, người thường còn không thể ăn nói lung tung, huống chi là Thái hoàng thái hậu đức cao vọng trọng! Tâm tư của bà ta rõ rành rành ra đó, xem ra là muốn đổi Hoàng đế đây! Hoàng hậu sắc mặt ngưng trọng, trong lòng thầm nhủ không xong rồi. Họ nhà Tháp Lạt gia bọn họ “chia binh hai đường”, một bên đi đến trước mặt Thái Thượng Hoàng vạch tội Hoàng đế, một bên thì đến xúi giục châm ngòi Hoàng thái hậu cùng Duệ thân vương, quả nhiên là nước cờ giỏi. Đây là đang còn có Thái Thượng Hoàng ở đó, cử động của bọn họ chỉ có thể coi là “tấu thỉnh”, nếu đổi lại là hoàng đế, kiểu gì cũng bộc lộ bộ mặt hung ác đi mưu phản bức vua thoái vị rồi.
Người trong thiên điện nghe mà khiếp đảm hồn vía, nhưng lời nói của Duệ thân vương lại khiến người ta yên lòng. Cậu đáp, “Hoàng phụ từng nói với cháu rồi, cháu từ nhỏ phải phụ trợ Hoàng đế ca ca, tuyệt không dám hai lòng đối với huynh ấy. Những lời này của Hoàng tổ mẫu khiến Tôn nhi sợ hãi cực điểm, cháu ở trong phủ Nội Vụ rất tốt, không có vì điều này mà gây ra mầm họa gì cả. Nhị ca ca để cháu học việc trong phủ Nội Vụ là tin tưởng cháu, trong cung cả mớ công việc lớn bé, không có người tri tâm sao có thể yên lòng được? Kể cả cháu có cả đời chưởng quản cung vụ cho huynh ấy, cháu cũng cam tâm tình nguyện. Hoàng tổ mẫu đau lòng cháu, cháu biết, nhưng ngạch niết từ nhỏ đã dạy cháu phải an phận thủ thường, cháu thời khắc không dám quên.” Nói xong cười hắc hắc, “Huống hồ cháu lại là di mạch của tiền triều, nhẽ ra phải cụp đuôi mà đối nhân xử thế mới đúng. Nếu để cháu làm Hoàng đế, một ngày nào đó cái danh “Hai triều chính thống” này có thể sẽ trở thành nhược điểm tuyệt vời để đuổi cháu hạ đài không chừng, Hoàng tổ mẫu nói có đúng hay không?” Đăng bởi: admin
Tố Dĩ thưa vâng, chau mày nói, “Chuyện này vẫn nên trách nô tỳ, Tố Tịnh cũng vậy, tiểu Công gia cũng vậy, đều là bị nô tỳ hại cả. Ngài chỉ cho tiểu Công gia một phúc tấn khác là điều phải làm, bệnh của muội muội nô tỳ bản thân nô tỳ biết, từ bé chân đã bị tàn tật, theo lý thuyết ngay cả một người chồng toàn vẹn còn không xứng, càng đừng nói tới trèo cao đến nhà Công gia.” Nói đoạn thở dài, “Nhưng làm sao bây giờ đây, nô tỳ không có mặt mũi gặp Hoàng hậu chủ tử nữa. Nương nương đối với nô tỳ không bạc, nô tỳ lại hại tiểu Công gia ra nông nỗi này…”
“Không liên quan đến nàng,” Hoàng đế lạnh giọng nói, “Tất cả đều là Lão Phật Gia tạo nghiệt. Chuyện này không thể cứ thế cho qua được, bà ta là cố ý giết gà dọa khỉ, một Hoàng đế như ta đây, thiên uy để bà ấy tùy ý hao tổn, đúng là không thể nào nói nổi. Nếu bà đã quyết tâm khiêu chiến, ta không chèn ép họ Tháp Lạt Thị của bà ta vĩnh thế không được siêu sinh, sau này chỉ sợ sẽ có một ngày phản lại ta.”
Hắn không phải người cứng ngắc, đối phó người nào thì dùng biện pháp đó. Thái hoàng thái hậu không đúng, không thể làm gì bà ta, thì lôi nhà mẹ đẻ bà ra khai đao. Không khiến cho hắn thỏa lòng, A Lâm A Sơn muốn sống là điều không thể được. Hắn chẳng cần giao phó cho ai, tuyệt bút vung lên, ngay canh ba trưa hôm đó liền đẩy người ra ngọ môn chém đầu. Ngoại gia này nhân khẩu nhiều, mỗi cấp đều có người nhậm chức. Hoàng đế lấy danh nghĩa chỉnh đốn Kỳ vụ, lệnh cho ngoại thích của các bộ tạm thời cách chức đợi thẩm tra, chỉ cần tra ra ăn hối lộ quyết không nương tay. Đạo ý chỉ này còn cố ý sai người đưa vào Thọ Khang Cung cho Thái hoàng thái hậu xem qua, Lão Phật Gia vừa nhìn thấy là hỏa khí công tâm, không chịu được té xỉu bất tỉnh nhân sự. Thái y thỉnh mạch nói không đáng ngại, chỉ là nhất thời máu không về tim, một lát nữa sẽ tỉnh lại. Hoàng đế nhân cơ hội phân phó Hậu Hỗ Xử*chuẩn bị dời cung cho Thái hoàng thái hậu, “Lão Phật Gia ngọc thể khiếm an, trong cung lắm hỗn loạn, vì lo nghĩ cho an khang của Lão Phật Gia, đưa đến Di Hoà viên nghỉ ngơi. Tất cả nghi thức thỉnh an đều miễn toàn bộ, bất cứ ai cũng không được đến viên quấy rầy.” Cứ như vậy, Thái hoàng thái hậu còn đang nửa hôn mê bị đưa lên xe phượng, bánh xe lăn đều trước sau chen chúc, tiến thẳng đến Di Hoà viên.
* Hậu Hỗ Xử: cơ quan đảm nhiệm việc chuẩn bị xuất nhập cho hoàng đế.
Về phần đích phúc tấn của tiểu Công gia, Hoàng đế ngồi sau bàn lật sách nửa ngày, thấy tiểu thư nhà Cửu Môn Đề Đốc không tệ. Năm ngoái Đề đốc phu nhân qua đời, cô nương để tang không thể tiến cung dự tuyển, tình cảnh cũng rất tương tự tiểu Công gia. Hiện tại chỉ hôn trước, mãn ba năm để tang hẵng đến đại lễ, hai bên cũng không bị trễ nãi, rất tốt.
Đối với quyết định này của Hoàng đế, Hoàng hậu nương nương tỏ vẻ có thể nhận, “Trắc phúc tấn vốn là thiếp thất, dù sao cũng không cần phải xuất đầu lộ diện, chỉ cần đại phúc tấn ra tay là được.”
“Chủ tử nói phải.” Tinh Âm nói, “Danh tiếng mà thôi, cho dù quý thiếp cũng là thiếp, giống như quý chủ nhân chúng ta đó, có bản lĩnh cách mấy cũng chỉ là một phó thủ.”
Hoàng hậu lên tiếng trách, “Đừng nói người ta như vậy, người ta dầu gì cũng là người Vạn Tuế Gia đích thân đón vào cửa.”
“Cái này nô tỳ biết, lúc ấy hoàng thượng mới 12 tuổi có nuôi một con sóc, lúc chơi đùa lủi vào bên trong kiệu, quý chủ nhân sợ vỡ mật, sau đó là tự mình tiến vào từ cửa hông phủ Lễ thân vương mà thôi!”
Hai chủ tớ nhớ tới bộ dạng chật vật trâm bay loạn xạ của Mật quý phi, cười ha ha.
“Chủ tử gia lần này lại nợ ta một món nợ rồi.” Hoàng hậu chọn chỉ ngũ sắc thêu túi tiền, ngồi dưới cửa sổ phía nam liếm đầu chỉ xỏ kim, “Tương lai ta có chuyện yêu cầu, ngài ấy hẳn sẽ cố niệm một chút!”
“Ngài tính tình thiện lương, Vạn Tuế Gia đều biết. Ngài lại không làm chuyện gì thương thiên hại lí, con người có chút tư dục là chuyện quá đỗi bình thường, chẳng lẽ ai nấy phải thành Phật giống như Thái hoàng thái hậu à?”
Hoàng hậu đẩy màn cửa sổ gấm nhìn ra ngoài, “Vị Đại phật này không nói đạo lý, nhưng dời đi ta không đưa tiễn, sẽ không để lại cớ bắt bớ gì chứ?”
Tinh Âm hừ một tiếng, “Vạn Tuế Gia cùng bà ấy đã ầm ỹ thành ra như thế, ngài sợ cái gì?”
“Cũng phải, vợ hiền nghe theo chồng.” Hoàng hậu vuốt cằm nói, “Ta thấy Thọ Khang Cung bỏ trống rồi, mấy Thái phi chen chúc tại Thọ An Cung rất đáng thương, ngày mai mời các Thái phi đến chia đều đi, cũng ở cho thoải mái chút không phải sao!”
“Vậy nếu Thái hoàng thái hậu trở về thì làm sao ạ?” Tinh Âm ngồi trên bàn đạp kéo chỉ tơ thành cầu, vừa làm vừa hỏi, “Lại để các Thái phi dọn về sao?”
“Còn có thể trở về sao?” Hoàng hậu suy nghĩ, “Trở về nữa cũng không sợ, Từ Ninh cung không phải bỏ trống sao, để bà ta ở Từ Ninh cung. Có âm linh của Lão Tổ Tông nhìn bà, bớt làm chút chuyện ác, cũng là vì tốt cho bà ta thôi!”
Hai chủ tớ thương lượng đến thật chu toàn, Thái hoàng thái hậu trở lại phát hiện ổ của mình không còn, cảm giác bối rối kia, ngẫm lại cũng khiến người hả giận. Hoàng hậu miết miết mũi kim trên da dầu, lại bắt đầu lo lắng đến mùng năm là thiên thu của Thái hậu, “Lần này kinh động lớn như vậy, dầu gì cũng là chuyện của nhà mẹ đẻ Thái Thượng Hoàng, sợ không dễ dàng hàm hồ cho qua như vậy đâu. Nếu Thái Thượng Hoàng hỏi tới thì làm thế nào? Ta sợ Vạn Tuế Gia ở trước mặt Hoàng phụ không tiện khai báo.”
Tinh Âm nói, “Không sợ, chẳng phải còn có Hoàng thái hậu đó sao! Thái hậu cùng Thái hoàng thái hậu không ưa nhau, cả nhà họ Tháp Lại thị suy bại nàng ấy mới cao hứng đây, đến lúc đó khẳng định sẽ lên tiếng giúp Vạn Tuế Gia.”
Hoàng hậu nghe vậy cảm thấy có lý, vui mừng khấp khởi trở lại, “Nghe nói muốn dẫn Tố Dĩ đi cùng, để nàng gặp Thái hậu. Hai người giống nhau như vậy, vừa thấy mặt tựa như thấy bản thân mình vậy, cũng rất thú vị ấy nhỉ.”
Thế là ngày ngày ngóng trông mùng năm, mùng năm đã đến, đi cùng Hoàng đế bãi giá Sướng Xuân Viên. Vốn dĩ là vui vui vẻ vẻ đấy, không ngờ lại xảy ra chuyện. Thái hoàng thái hậu bảo dưỡng ba ngày, đã trì hoãn quá mức rồi!
Vừa đến cổng viên chợt nghe nói Lão Phật Gia mang theo đám tộc nhân nhàn rỗi đến Sướng Xuân Viên, không chọn ngày thường mà nhắm ngay sinh thần của Thái hậu, cố tình phá đám mọi người. Hoàng hậu trong lòng bất an, hoảng sợ nói, “Đám tông thân kia thật to gan, lại dám tìm Thái Thượng Hoàng cáo trạng ngài?”
Hoàng đế không cho là đúng, “Đám ô hợp, nếu trẫm mà bị chúng cáo ngã, vậy cái ghế Hoàng đế này còn ngồi làm gì?”
Đám người bên nhà Thái hoàng thái hậu kia toàn là lũ chó cùng rứt giậu không có đầu óc, không biết nhìn thời điểm, nếu lần này không thể kéo hắn xuống đài được, tính nợ xong rồi thì cứ chờ quả ngon để ăn đi!
Hắn bước đến hướng điện Cửu Kinh Tam Sự, đi hai bước quay đầu lại, nói với Hoàng hậu, “Nàng đi thỉnh an Thái hậu, để ý chút, có chuyện gì thì phái người truyền lời cho trẫm.”
Hoàng hậu biết hắn lo cho Tố Dĩ, nhưng tình huống hiện tại người cần lo không chỉ là Tố Dĩ. Đây coi như là thời điểm mấu chốt lớn nhất hắn gặp phải từ khi đăng cơ đến nay. Hoàng hậu là thái bình Hoàng hậu, nàng chưa từng trải qua những chuyện kinh tâm động phách này. Thuận buồm xuôi gió gả vào phủ Lễ thân vương, phu quý thê vinh thuận lợi lên làm Hoàng hậu. Hậu cung có chút va va chạm chạm đều toàn chuyện nhỏ nhặt, vừa đụng phải chuyện nàng đã không còn sức lực đâu mà nói chêm chọc cười, trong nháy mắt chân tay đã luống cuống.
Tố Dĩ đi lên dìu nàng, “Nương nương đừng lo lắng, Vạn Tuế Gia là Chân Long Thiên Tử, những người đó không lật sóng gió nổi đâu. Nương nương chỉ cần chu toàn lễ nghĩa, ngài là đến chúc thọ Hoàng thái hậu mà, những chuyện chẳng liên quan khác, cứ bỏ qua.”
Hoàng hậu đến viên với biểu hiện khiêm tốn, bình thường sẽ không mang theo người thừa. Trước đây chỉ có Tinh Âm đi theo, hôm nay muốn cho Tố Dĩ lộ diện, cung nhân bên người nàng để chờ tại chỗ Hậu Hỗ xử, cho nên hiện tại Tố Dĩ ngược lại trở thành người tâm phúc. Nếu đã nói như vậy, cân nhắn một chút cũng cảm thấy có lý, bèn quay sang hỏi Nhị tổng quản trong viên, “Hoàng thái hậu nghỉ ở nơi nào?”
Thược Dược Hoa khom lưng đáp, “Hồi bẩm Hoàng hậu chủ tử, Thái hậu vốn ở tại đê hoa đào thiết yến chiêu đãi các nữ quyến, chẳng phải là Thái hoàng thái hậu đã đến rồi sao, nên đến Duyên Sảng Lâu linh tấn rồi ạ.”(linh tấn: đứng bên cạnh chờ hầu hạ, dạy bảo)
Hoàng thái hậu linh tấn, xem ra Lão Phật Gia có uy thật đấy, ngay cả Hoàng thái hậu còn phải đứng hầu hạ đây! Hoàng hậu liếc nhìn Tố Dĩ một cái, “Bà ấy đây là muốn ăn thịt người sao?”
Tố Dĩ trong lòng cũng không chắc, chỉ lo dìu Hoàng hậu đi theo Thược Dược Hoa, vừa đi vừa thấp giọng nói, “Nương nương yên tâm, Thái hoàng thái hậu muốn quở trách cũng là quở trách nô tỳ, chẳng hề liên quan đến nương nương. Ngài là nhất quốc chi mẫu, ai cũng không động vào ngài được. Nô tỳ là cái rơm cái rác, mắng vài câu chịu vài cái đánh là được. Nương nương ngài cứ ưỡn thẳng thắt lưng, không cần lo cho nô tỳ.”
Thược Dược Hoa nghe họ thì thầm, quay đầu lại nhìn, cười nói, “Hoàng hậu chủ tử và cô nương đừng sợ, nơi này là Sướng Xuân Viên, là địa phương của Thái Thượng Hoàng và Thái hậu nương nương. Đều nói ra riêng rồi, cha mẹ có vào cửa cũng là khách. Nếu đã là khách, ai lại đặc biệt hơn ai chứ!”
Thược Dược là lão nhân bên người Thái hậu, xuất cung hai năm, đã sớm không xem Thái hoàng thái hậu là chủ tử. Thái giám giỏi trông người nào nói những lời gì, trên mặt cung kính sau lưng khinh thường. Lão Phật Gia cứ làm ầm ĩ, Phượng Hoàng không lông chẳng bằng gà, nhà mẹ đẻ đã ra nông nỗi thế rồi, lại còn không được con cháu kính yêu nữa, đời này của bà ta còn sót lại thứ gì chứ? Mụ bà ta thật sự là rất không thức thời, thuở còn trẻ thì bá chiếm khắp nơi, đến già rồi vẫn còn như vậy. Đáng thương cho Quắc Quắc Nhi, một cô nương tốt đẹp như vậy, khăng khăng nói cô ấy thông đồng với thái giám chỗ Tạo Biện Xử trộm tranh chữ, sau đó bước vào Thọ Khang Cung liền chẳng thấy đi ra nữa. Vì chuyện này mà Hoàng thái hậu trở mặt với bà ta, lần này gặp lại xem chừng cũng không vui vẻ đây. Con người dính xui xẻo đều là tự bản thân gây ra, Thái hoàng thái hậu muốn quở trách, tuổi tác đã cao lời nói thực sự có chút mất trọng lượng. “Lão nhi bất tử, thị vi tặc”*, câu này đúng là nói bà ta mà.
* lão nhi bất tử, thị vi tặc ( Luận Ngữ – Khổng Tử) già mà không chết là kẻ tinh quái. Ý chỉ: sống giai như đỉa đói nhưng vô nghĩa, cũng chỉ là một cuộc sống dư thừa, có hại. Hiểu nôm na là: sống lâu báo hại con cháu – Mạc Thiên Y
“Lão Phật Gia ban nãy đi tìm Thập Tam gia, hẳn là có lời muốn nói với ngài ấy. Hoàng thái hậu có dặn, Hoàng hậu chủ tử đến đây thì mời đến thiên điện đợi một lát, ngài ấy rảnh tay sẽ đến gặp chủ tử.” Thược Dược Hoa nói, lại quét mắt nhìn cung nữ bên cạnh Hoàng hậu một cái, “Lần trước Lý Ngọc Quý nói ở phủ Công gia nhìn thấy một người, diện mạo có vài phần tương tự Thái hậu chủ tử. Hôm nay gặp, nào chỉ vài có phần đâu, quả thực là đi ra từ một cửa mà, không biết còn tưởng là thân thích nữa cơ!”
Ai cũng nói giống, rốt cuộc là giống mấy phần, Tố Dĩ cũng cảm thấy tò mò. Miệng lại khiêm tốn đáp, “Công công nói đùa, ta chỉ là phận tôi tớ, nào dám đánh đồng cùng Thái hậu chủ tử.”
“Không nói như vậy được, tướng mạo là do cha mẹ ban cho, nếu bản thân có thể khống chế diện mạo, vậy chẳng phải thành Đại La thần tiên rồi sao!”
Thược Dược Hoa cười cười, “Hoàng thái hậu lòng dạ độ lượng, nhưng dầu gì cũng là chủ tử, cô nương kiêng kị chút cũng là nên.”
Tố Dĩ vội nói vâng, cung kính theo vào trong thiên điện của Duyên Sảng Lâu.
Đình đài lầu các trong viên đều là cửa đơn, không giống như trong cung, cho nên mặc dù chỉ cách một tấm rèm, cũng sẽ không kinh động người trong chính điện. Tố Dĩ hầu hạ Hoàng hậu ngồi vào chỗ, mình thì đứng hầu bên cạnh. Trong điện, Thái hoàng thái hậu từng câu từng chữ nói rất rõ ràng, quả thực tựa như đánh vào vách tai vậy.
Xem chừng Duệ thân vương Hoằng Tốn cũng vừa mới đến trước họ không lâu, chỉ nghe thấy Thái hoàng thái hậu vô cùng thân thiện lôi kéo, “Mỗi ngày đều tiến cung đọc sách, trước kia thường cùng mấy a ca đến thỉnh an, gần đây sao lại lơ lỏng rồi hả? Ta ở trong cung nhớ cháu, muốn gặp mặt một cái cũng chẳng dễ dàng.”
Duệ thân vương còn nhỏ, nói chuyện lại không giống như những đứa trẻ non nớt cùng tuổi. Cậu bé vững vàng đáp, “Hồi bẩm Hoàng tổ mẫu, Tôn nhi gần đây bận rộn việc học, trước kia đấu vật chỉ là học sơ sơ, hiện tại đã sắp xếp cho cháu một người thuần thục, nên mới bắt đầu chuyên tâm tập luyện ạ. Hôm trước Hoàng đế ca ca lại phái nhiệm vụ cho cháu, bảo cháu đi theo Lục ca coi quản phủ Nội Vụ. Cháu chẳng hiểu gì cả, đành học lại từ đầu. Nhiều việc quá, thành thử không tranh thủ đến thỉnh an Hoàng tổ mẫu được, mong Hoàng tổ mẫu thứ tội.”
Lý do không đi, Hoàng hậu biết. Thái hoàng thái hậu không ưa Thái hậu, liên đới đến tôn tử cũng không yêu thương. Thằng bé đi thỉnh an, thường là không nóng không lạnh ậm ừ một tiếng cho có lệ. Con cái thiên gia rất giỏi nhìn ánh mắt, ba lần bốn lượt nhẫn nại, nhẫn đến cuối cùng dứt khoát chẳng đi nữa. Hoằng Tốn trước giờ đều ở tại Sướng Xuân Viên, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng như bảo bối, cảm thấy chẳng tội gì đi đem mặt nóng dán mông lạnh. Thích gặp hay không gặp thì sao, lại cũng chả xin xỏ bà ta thứ gì.
Tuy nhiên chiếu theo thái độ trước kia, lần gặp gỡ ngày hôm nay có chút không bình thường. Mọi người nín thở yên lặng nghe, quả nhiên cái đuôi của con cáo già đã lộ ra ——
“Là thế này, chuyện đó ngược lại cũng không thể trách cháu. Chính là Nhị ca ca cháu làm việc thiếu sót, cháu còn bé như vậy, bảo cháu đến phủ Nội Vụ học việc, học làm gì? Phủ Nội Vụ đều là mấy việc vụn vặt lông gà vỏ tỏi, cháu đường đường là thân vương, tương lai đi làm quản gia cho hắn hay sao? Tốn ca nhi của chúng ta thông minh như này, bị bắt ở nơi đó đúng là bị mai một rồi. Cháu phải biết, cháu ấy thế mà là chính tông của hai triều, không đánh đồng như những người khác được. Không nói các bộ các viện đều có thể xếp vào, mà có là đến phòng Quân Cơ Xử chép sao lục soạn tấu chương, còn hơn hẳn những việc kia. Có thể thấy được Nhị ca ca cháu có lòng phòng bị đối với cháu, cháu xuất thân cao hơn hắn, ngạch niết cháu lại là Thái hậu đương triều, theo lý thuyết ngôi Hoàng đế này vốn là cháu làm mới đúng.”
Hoàng hậu và Tố Dĩ nhìn nhau, nói ra những lời như vậy chính là đại nghịch bất đạo, người thường còn không thể ăn nói lung tung, huống chi là Thái hoàng thái hậu đức cao vọng trọng! Tâm tư của bà ta rõ rành rành ra đó, xem ra là muốn đổi Hoàng đế đây! Hoàng hậu sắc mặt ngưng trọng, trong lòng thầm nhủ không xong rồi. Họ nhà Tháp Lạt gia bọn họ “chia binh hai đường”, một bên đi đến trước mặt Thái Thượng Hoàng vạch tội Hoàng đế, một bên thì đến xúi giục châm ngòi Hoàng thái hậu cùng Duệ thân vương, quả nhiên là nước cờ giỏi. Đây là đang còn có Thái Thượng Hoàng ở đó, cử động của bọn họ chỉ có thể coi là “tấu thỉnh”, nếu đổi lại là hoàng đế, kiểu gì cũng bộc lộ bộ mặt hung ác đi mưu phản bức vua thoái vị rồi.
Người trong thiên điện nghe mà khiếp đảm hồn vía, nhưng lời nói của Duệ thân vương lại khiến người ta yên lòng. Cậu đáp, “Hoàng phụ từng nói với cháu rồi, cháu từ nhỏ phải phụ trợ Hoàng đế ca ca, tuyệt không dám hai lòng đối với huynh ấy. Những lời này của Hoàng tổ mẫu khiến Tôn nhi sợ hãi cực điểm, cháu ở trong phủ Nội Vụ rất tốt, không có vì điều này mà gây ra mầm họa gì cả. Nhị ca ca để cháu học việc trong phủ Nội Vụ là tin tưởng cháu, trong cung cả mớ công việc lớn bé, không có người tri tâm sao có thể yên lòng được? Kể cả cháu có cả đời chưởng quản cung vụ cho huynh ấy, cháu cũng cam tâm tình nguyện. Hoàng tổ mẫu đau lòng cháu, cháu biết, nhưng ngạch niết từ nhỏ đã dạy cháu phải an phận thủ thường, cháu thời khắc không dám quên.” Nói xong cười hắc hắc, “Huống hồ cháu lại là di mạch của tiền triều, nhẽ ra phải cụp đuôi mà đối nhân xử thế mới đúng. Nếu để cháu làm Hoàng đế, một ngày nào đó cái danh “Hai triều chính thống” này có thể sẽ trở thành nhược điểm tuyệt vời để đuổi cháu hạ đài không chừng, Hoàng tổ mẫu nói có đúng hay không?” Đăng bởi: admin
/130
|